[Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ

Chương 54: Đền bù



Bách Lý Tuyệt Diễm vội vàng kéo Triển Chiêu ra khỏi mặt nước, cảm giác hai bàn tay đã chuyển sang lạnh lẽo nắm chặt lấy vạt áo mình, đầu chui vào lòng mình mà ho khan kịch liệt. Tựa như vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, thân thể thiếu niên trong lòng không ức chế được lại bắt đầu run rẩy không ngừng, sự run rẩy ấy đem nỗi sợ hãi sâu sắc truyền qua, khiến Bách Lý Tuyệt Diễm chân thực cảm nhận được, đứa nhỏ này đang sợ hãi!

Nhớ lại vừa nãy lúc được Bạch Ngọc Đường cứu lên, Triển Chiêu cũng run rẩy không ngừng thế này, Bách Lý Tuyệt Diễm vội vàng dùng tay mình xoa xoa lưng Triển Chiêu, trấn an tình tự chấn kinh của y.

Triển Diệu nghe được động tĩnh, cũng vội vàng chạy sang, vừa lấy tay trấn an, vừa ôn nhu nói: “Tiểu Phi, Tiểu Phi, không sao rồi, đây không phải ở trong sông, nhị ca ở cạnh đệ đây, không sao đâu, đừng sợ, đừng sợ!”

Có lẽ là nghe được tiếng Triển Diệu, lần này, Triển Chiêu rất nhanh đã ức chế được thân thể run rẩy, cơn ho cũng dần dần ngừng lại.

“Tiểu Phi, ổn rồi chứ?” Triển Diệu lo lắng nhìn tiểu đệ nhà mình, giúp y kéo mấy sợi tóc dán trên mặt xuống sau tai.

Triển Chiêu thở hổn hển ngẩng đầu, thấy nhị ca nhà mình đứng cạnh bên mang vẻ mặt ưu tư, miễn cưỡng cười cười, dùng thanh âm khàn khàn nói: “Ổn rồi!” Sau đó liền giật mình, người đứng cạnh nhị ca đang ôm lấy y là… y mạnh ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện thân trên y để trần, cả người đang tựa sát trong lòng Bách Lý Tuyệt Diễm, hai tay cũng nắm chặt vạt áo Bách Lý Tuyệt Diễm, không khỏi cả kinh, vội vã lùi về sau, nhưng bồn tắm quá lớn, sau lưng y không có nơi tựa vào, suýt chút lại ngã vào trong nước, liền vội vã nắm lấy thành bồn, lúc này mới đứng vững người.

Triển Diệu thấy bộ dạng vừa thẹn vừa vội lúng ta lúng túng không biết muốn nói gì của Triển Chiêu, nhịn không được bật cười, nếu không phải tiểu đệ lúc này bệnh không nhẹ, sợ rằng hắn sẽ nhịn không được đùa y một phen cho đã.

Bách Lý Tuyệt Diễm cũng đoán Triển Chiêu tưởng mình là Triển Diệu, nhìn bộ dạng y trợn tròn đôi mắt mèo, cũng nhịn không được cong cong khóe môi.

Hai người nhìn đến mức Triển Chiêu rụt người càng ngày càng thấp, hận không thể chui tuột trốn thẳng xuống nước không cần đứng dậy, nhưng bệnh sợ nước này là bệnh từ thuở nhỏ lưu lại tới giờ, không cách nào thay đổi được.

Triển Diệu cười lắc đầu, “Nhanh đừng rụt nữa, cẩn thận lát nữa lại bị sặc!” Mở ra bình sứ nhỏ vừa này lục ra được, đổ ra một viên ‘Bích thuỷ đan’, đưa cho Triển Chiêu, thấy Triển Chiêu do dự không chịu há miệng, lại nói: “Lo trước khỏi hoạ, mở miệng!”

Triển Chiêu hết cách, đành mở miệng để Triển Diệu đút thuốc vào miệng, nhưng trong lòng âm thầm cười khổ, tuy ‘Bích thuỷ đan’ Vạn Khuynh Hồ cấp cho Triển gia không lấy một xu, nhưng nếu bán cho ngoại nhân thì phải cần ít nhất là ngàn lượng bạc, y lại dùng phòng ngừa thế này, thật quá mức xa xỉ.

Triển Diệu thay đệm chăn trên giường vừa nãy bị y phục ẩm ướt của  Triển Chiêu làm cho ướt nhẹp, liền nói: “Diễm thúc, người trông chừng nó, con đi đun thuốc!” Nói xong, nhanh nhẹn rời khỏi phòng, để lại hai người trong căn phòng với bầu không khí quái dị.

Bách Lý Tuyệt Diễm thấy trên bàn có bình nước nóng Triển Diệu vừa mang vào khi nãy, liền rót một chén, thừa lúc nước còn nóng, uống xong hai hớp trên người cũng dần dần ấm áp hơn.

“Hầu gia…” Triển Chiêu thấy tóc và vạt áo Bách Lý Tuyệt Diễm đều còn nhỏ nước tí tách, không khỏi lo lắng người sẽ bị cảm lạnh, liền nói: “Trong tủ quần áo có y vật sạch sẽ, người lấy bộ nào vừa người ra thay trước đi, đừng để bị cảm lạnh!”

Bách Lý Tuyệt Diễm gật đầu, đứng dậy đi mở chiếc tủ gỗ khắc hoa văn đơn giản đặt trong góc tường, không khỏi sửng sốt, trong tủ quần áo này chia làm hai tầng, tầng trên được xếp gọn gàng hoặc là trung y bạch sắc, hoặc là ngoại bào lam sắc, hoặc là quan y hồng sắc, còn có vài bộ ngoại bào có màu sắc khác, vừa nhìn liền biết chất liệu cùng tay nghề đều thuộc loại cực tốt, nhưng đều đặt ở bên dưới, chắc là ít khi mặc. Tầng phía dưới thì từ trung y đến áo ngoài đến áo khoác đều chỉ có một màu trắng, đến cả một chút tạp sắc cũng không thấy, nhìn lại chất liệu, nếu không phải Băng Tiêu thì chính là Ngọc Cẩm, bộ nào cũng có giá trị xa xỉ.

Tầng này rõ ràng không phải là y phục của Triển Chiêu, đôi mày kiếm của Bách Lý Tuyệt Diễm cau lại, quay đầu lại hỏi: “Y phục này của ai?”

Lúc này tuy Triển Chiêu đầu váng mắt hoa, nhưng vẫn còn nhớ phải che giấu quan hệ giữa mình và Bạch Ngọc Đường, bất động thanh sắc lộ ra một chút ý cười vô lực, nói: “Là của Bạch Ngọc Đường, hắn muốn ngủ cùng phòng với con, vì thế cũng để y phục trong phòng con.”

Bách Lý Tuyệt Diễm sớm đã thấy Bạch Ngọc Đường ra mặt thay Triển Chiêu, chỉ cho rằng hai người là huynh đệ hảo hữu, sao có thể ngờ rằng quan hệ giữa hai người hiện này đã không còn như bình thường, vì thế cũng không nghi ngờ lời y nói, không hỏi thêm mà cầm lấy một bộ trung y sạch sẽ cùng một bộ trường bào xanh thẫm, đi vào phía sau bình phong thay y phục đã ướt của mình ra

Đợi hắn cởi y phục ẩm ướt, lau khô sạch nước trên người, thay y phục sạch sẽ, lại lau khô tóc chải lại đầu xong xuôi, đi ra khỏi bình phong thì phát hiện Triển Chiêu đã nặng nề ngủ gục, có lẽ nước đã lạnh nên cả người y từ cằm trở xuống đều tận lực rụt trong nước, chỉ lộ ra khuôn mặt trên mặt nước.

Bách Lý Tuyệt Diễm đi qua thử nhiệt độ nước, quả nhiên có chút lạnh, liền lay tỉnh Triển Chiêu: “Lạnh rồi đừng ngâm nữa, đi ra đổi y phục khô ráo rồi nhanh lên giường ngủ đi!”

Triển Chiêu “Dạ” một tiếng, có chút mê man đỡ người dậy, nhưng y lăn lộn trên bờ đê suốt mấy canh giờ, cơm tối cũng chưa ăn, lại phát sốt, ngâm trong nước nóng lâu như vậy, đã ngâm đến sức cùng lực kiệt, vừa đứng dậy liền cảm thấy đầu óc xây xẩm chân tay mềm nhũn, lung lung lay lay như muốn ngã nhào sang bên cạnh.

Bách Lý Tuyệt Diễm thấy thế, vội vàng vươn tay đỡ lấy thắt lưng y, đưa người ôm vào lòng, sờ sờ trán chỉ cảm thấy tựa hồ lại càng nóng dữ dội hơn, dứt khoát khom lưng ôm y ra khỏi bồn tắm, lau sơ sơ bọt nước trên người rồi vội vàng cuộn y vào trong chăn.

Thấy bị mình lăn lộn một hồi như vậy mà Triển Chiêu cư nhiên cũng không có chút phản ứng nào, chỉ mơ mơ màng màng từ từ nhắm hai mắt lại, như ngủ lại như tỉnh, Bách Lý Tuyệt Diễm không khỏi hơi cong khóe môi, nở nụ cười khe khẽ, danh hào ‘Ngự Miêu’ Trinh Nhi phong coi vậy mà không sai, bộ dạng lúc này của đứa nhỏ này, còn không phải là một con mèo con ham ngủ hay sao!

Dịch góc chăn cẩn thận cho y, Bách Lý Tuyệt Diễm đứng dậy cầm lấy khăn đặt trên giá gỗ trong góc tường, sau khi tẩm vào nước lạnh thì đặt lên trán Triển Chiêu, Triển Chiêu tựa hồ cảm nhận được cảm giác mát lạnh cực kỳ thoải mái trên trán, bất giác cọ cọ, rồi lại nghiêng mặt ngủ say, khiến Bách Lý Tuyệt Diễm trông thấy thiếu chút bật cười.

Lúc Triển Diệu đun thuốc xong quay lại phòng Triển Chiêu, chỉ thấy Bách Lý Tuyệt Diễm đứng trước giường, nhìn Triển Chiêu ngủ say trên giường không chớp mắt, biểu tình trên mặt có thêm mấy phần nhu hòa. Triển Diệu cười thầm trong bụng, bởi vì thân thế của Tu Phi, năm đó ông già nhà hắn cùng mấy người biết rõ sự tình như Bát hiền vương đã khuyên Bách Lý Tuyệt Diễm không biết bao nhiêu lần, nhưng tính tình người này ương ngạnh quá mức, vô luận có nói thế nào cũng nghe không lọt, không ngờ tảng đá cứng ngắc này cuối cùng vẫn phải chịu thua Tiểu Phi, đại khái cũng chỉ có đứa nhỏ tính tình ôn nhuận như ngọc thế này mới có thể cởi ra nút thắt nhiều năm trong lòng Bách Lý Tuyệt Diễm.

Triển Diệu đi đến bên giường, liếc nhìn Triển Chiêu, nhàn nhạt cười hỏi: “Đang ngủ?”

“Ừ!” Bách Lý Tuyệt Diễm thấy trên khay trong tay Triển Diệu ngoại trừ một chén thuốc còn có một chén cháo, do dự một chút, nói: “Nó mới vừa ngủ, để nó ngủ một lát đi, trước đừng gọi nó!”

Triển Diệu nhịn cười, nhưng vẫn nhịn không được ý cười trên khóe môi: “Diễm thúc, đệ ấy bị cảm lạnh, không gọi dậy uống thuốc, đến nửa đêm sốt cao phải làm sao đây?”

Bách Lý Tuyệt Diễm bị Triển Diệu cười đến có chút mất tự nhiên, vội nghiêng mặt đi không nhìn hai huynh đệ hắn nữa.

Triển Diệu cong môi, đặt khay sang một bên, bưng chén cháo lên, nói: “Diễm thúc, đỡ Tiểu Phi lên đi, cho nó ăn mấy miếng trước!”

Bách Lý Tuyệt Diễm cũng biết Triển Diệu nói có lý, liền đi đến đầu giường, khẽ đẩy Triển Chiêu, gọi: “Chiêu Nhi, tỉnh nào, đứng dậy ăn chút gì rồi ngủ tiếp!”

Triển Diệu thấy hơi kinh ngạc, hắn chỉ nghĩ với tình tình Bách Lý Tuyệt Diễm, cho dù thái độ với Triển Chiêu có chuyển biến thế nào cũng phải mất tự nhiên một trận, nhưng không ngờ ông ấy lại chịu dùng lời ngon tiếng ngọt như thế với Triển Chiêu trước mặt hắn, thật sự khiến hắn kinh ngạc không thôi.

Triển Chiêu khẽ ‘hừ’ một tiếng, cau mày he hé mắt, cũng không biết đến tột cùng là có thấy hai người hay không, lại nhắm mắt nghiêng đầu sang hướng khác, tiếp tục ngủ.

Triển Diệu khẽ bật cười, cầm lấy khăn trên trán y bỏ xuống, nói với Bách Lý Tuyệt Diễm: “Dìu nó ngồi dậy đi!”

Bách Lý Tuyệt Diễm chần chờ một chút, nhưng vẫn đỡ Triển Chiêu ngồi dậy, chăn hơi trượt xuống một chút, lộ ra đầu vai còn chưa mặc trung y của Triển Chiêu. Triển Diệu thấy thế, nhịn không được bật cười, thấy tư thế cởi quần áo cho Triển Chiêu vừa rồi của Bách Lý Tuyệt Diễm, liền biết ngay ông ấy thể nào cũng không có bản lĩnh mặc y phục vào cho Tiểu Phi, đành đứng dậy lấy ra một bộ trung y từ trong tủ quần áo thay cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu bị làm ồn đến không thể tiếp tục ngủ, lại nửa mở mắt ra, thấp giọng nỉ non một tiếng: “Nhị ca”.

Triển Diệu nhân cơ hội đút một muỗng cháo đến bên môi Triển Chiêu, dịu dàng nói: “Tiểu Phi, ngoan, mở miệng, ăn chút gì rồi ngủ tiếp!”

Triển Chiêu tuy thần trí mê man, nhưng cũng biết nếu không mở miệng khẳng định sẽ không thể ngủ yên, bất đắc dĩ, đành nghe lời mở miệng, mặc Triển Diệu đút cháo vào miệng cho mình.

Bách Lý Tuyệt Diễm nhìn động tác thành thạo của Triển Diệu cùng thần thái tự nhiên của Triển Chiêu, trong lòng khẽ rung động, Triển Chiêu trước mặt hắn luôn biểu hiện ra vẻ tự lập, bất luận có việc gì cũng ít khi nhờ vả người khác, nhưng hôm nay lại tùy ý Triển Diệu đút ăn, không chút nào miễn cưỡng xấu hổ, tuy nói y phát sốt đến mơ hồ, nhưng nếu không phải bình thường giữa hai người thường có hành động thế này, hai người này sợ cũng khó mà hài hòa được như thế, xem ra, Triển Chiêu ở Triển gia thật sự cũng chưa từng phải chịu khổ.

Vì Triển Chiêu cũng không phải phối hợp cho lắm nên một chén cháo này cho ăn cũng tốn không ít sức, mà Triển Chiêu chỉ mới ăn được mấy muỗng thì vô luận thế nào cũng không chịu mở miệng ăn tiếp, Triển Diệu biết Triển Chiêu mỗi lần sinh bệnh đều không muốn ăn gì cả, ngẫm lại tốt xấu gì y cũng đã có chút đồ trong bụng nên cũng không cưỡng bách nữa, chỉ ôn nhu dỗ dành: “Tiểu Phi, uống thuốc nào!”

Bách Lý Tuyệt Diễm vốn tưởng y cháo còn không ăn thì làm sao chịu uống thuốc, nào ngờ Triển Chiêu há miệng nuốt từng muỗng thuốc Triển Diệu đút, Triển Diệu cũng không thấy mất kiên nhẫn, mỗi một muỗng đều cẩn thận thổi cho đến khi nhiệt độ vừa miệng rồi mới đút cho Triển Chiêu, vị huynh trưởng này coi vậy mà cũng thật hợp cách.

Bách Lý Tuyệt Diễm nhịn không được buồn cười: “Đứa nhỏ này, uống thuốc còn sảng khoái hơn ăn cơm!”

Triển Diệu liếc nhìn Bách Lý Tuyệt Diễm, nhàn nhạt nói: “Đây cũng là nhờ phúc Diễm thúc, Tiểu Phi từ nhỏ uống thuốc, sớm đã thành thói quen rồi!”

Bách Lý Tuyệt Diễm biến sắc, hai hàng lông mày khẽ nhíu, thần sắc cũng trở nên lạnh lẽo, nhưng nhìn Triển Chiêu trong lòng vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, sắc mặt biến hóa mấy lần, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Lần này Triển Diệu lại cười thầm trong bụng, Bách Lý Tuyệt Diễm trước nay được người ta tôn sùng, có bao thuở phải chịu cơn giận thế này, hôm nay vì Tiểu Phi lại chịu nhịn xuống, thật sự là cực kỳ hiếm có. Người này tính tình chính là như thế, nếu là hận người, liền hận không thể xé toạc người, còn nếu là yêu người, thì chỉ hận không thể yêu đến tận xương tủy.

Vất vả lắm mới đút xong thuốc, Triển Diệu ôn nhu cười, lau đi thuốc dư trên khóe môi và mồ hôi lạnh trên trán Triển Chiêu, thấy Triển Chiêu khẽ mấp máy môi liền cười nói: “Được rồi, ngủ đi ngủ đi, không làm phiền đệ nữa!”

Bách Lý Tuyệt Diễm ôm vai Triển Chiêu nhẹ nhàng thả y xuống giường, liếc nhìn Triển Diệu, xoay người rời khỏi phòng.

Triển Diệu chỉnh lại lại chăn cẩn thẩn cho Triển Chiêu, lại tẩm tấm khăn vừa nãy bị đặt sang một bên vào nước lạnh, đặt lên trán Triển Chiêu, lúc này mới ra khỏi phòng.

Bên cạnh bàn đá trong viện, Bách Lý Tuyệt Diễm quả nhiên đã ngồi đó đợi.

“Lời vừa nãy của cậu là có ý gì?” Bách Lý Tuyệt Diễm thấy Triển Diệu đến, cau mày hỏi.

Triển Diệu lúc này cũng không vì Bách Lý Tuyệt Diễm là trưởng bối mà có gì cố kỵ, người này khiến Tiểu Phi vô duyên vô cớ chịu khổ nhiều như vậy, hôm nay có cơ hội, sao lại không hảo hảo trả thù một phen, lập tức cười lạnh nói: “Diễm thúc thật muốn biết?”

Đôi mày Bách Lý Tuyệt Diễm cau càng chặt, khẽ quát: “Cậu từ lúc nào lại trở nên dài dòng như thế? Nói!”

Triển Diệu nhếch nhếch lông mày, khẽ cười nói: “Kỳ thực cũng không có gì, bất quá là do năm đó khi Hàn Âm cô cô mang Tiểu Phi hồi cung giữa đường gặp phải thích khác, Tiểu Phi bị cướp đi, thân trúng hàn độc, tuy đã được cha con cứu về, nhưng nhiều năm qua vẫn phải chịu khổ vì hàn độc chưa thể giải được. Hàn độc này khiến nó từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, mấy lần đứng giữa ranh giới sống chết, đương nhiên là uống thuốc nhiều như ăn cơm rồi.” Nhìn sắc mặt trắng bệch trong chớp mắt của Bách Lý Tuyệt Diễm, Triển Diệu cảm thấy đã hả giận mấy phần, lại nói: “Người có biết vừa rồi khi Tiểu Phi ngã vào bồn tắm vì sao lại sợ nước như thế không?”

Bách Lý Tuyệt Diễm hơi sửng sốt, nhớ lại trước đó lúc Triển Chiêu cứu người rơi xuống nước được Bạch Ngọc Đường cứu lên cũng run rẩy không ngừng như vậy, tựa hồ muốn ức chế cũng không thể được, mờ mịt lắc đầu.

Triển Diệu hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: “Mùa hè năm Tiểu Phi năm tuổi, bởi vì thời tiết quá nóng, con xúi giục Tiểu Phi theo con đến hồ trong vườn nghịch nước, nhưng nó sống chết cũng không chịu đi, con dỗ dành nửa ngày, cuối cùng đáp ứng nó không cần xuống nước, chỉ cần đi cạnh là được, nó lúc đó mới chịu đi theo đến bờ hồ. Con lúc đó không biết nó vì sao không chịu xuống nước, còn tưởng rằng do nó nhát gan, nên cố ý sau khi xuống nước thì không trồi lên, lặng lẽ lặn xuống quay lại bên bờ. Tiểu Phi chờ nửa ngày không thấy con thò đầu lên, sợ hãi chạy đến bên bờ gọi, sau đó bị con kéo xuống nước. Con lúc đó chỉ muốn nó chơi cùng, không ngờ Tiểu Phi lại không hề biết bơi, giãy dụa mấy cái liền bị sặc. Con vội vàng ôm nó lên bờ, nó liền ôm con run rẩy không ngừng, nỗi sợ hãi sâu sắc đó, khiến con cả đời này cũng không thể quên được. Lần đó, Tiểu Phi sốt cao không lùi, bệnh mất mấy ngày, hôn mê không tỉnh. Cha trách conđùa giỡn không biết nặng nhẹ, phạt quỳ ba ngày, sau đó vẫn là Tiểu Phi sau khi tỉnh lại biết con bị phạt quỳ, thay con cầu tình. Từ đó về sau, con liền biết, sông cũng vậy, hồ cũng vậy, với Tiểu Phi mà nói, đều là ác mộng!”

Bách Lý Tuyệt Diễm khẽ run lên, hắn đột nhiên nhớ lại, có một lần Triển Chiêu chẳng biết vì sao lại chạy đến thư phòng của hắn, kết quả lật đổ ấm trà trên thư án, khiến tấu chương hắn vừa viết xong ướt nhẹp. Hắn lúc đó đang ở trong nhà thuỷ tạ bên trong hậu viện đọc sách, Triển Chiêu liền chạy đến nhà thuỷ tạ tìm, xin lỗi hắn. Hắn lúc đó vốn đang phiền lòng vì chuyện biên quan, nghe thấy Triển Chiêu đã làm ướt tấu chương, tâm trạng càng thêm không vui, cũng không để ý đến Triển Chiêu, đứng dậy muốn bỏ đi. Triển Chiêu cho rằng hắn cực kỳ tức giận, liền quỳ xuống nhận sai, đôi tay bé nhỏ nắm chặt vạt áo hắn, trong đôi mắt to đen lay láy lóe lên ánh nước đã cố gắng giấu đi, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, thế nhưng, hắn lúc đó, không biết vì sao, với đôi mắt như vậy, lại sinh ra cảm giác chán ghét cực độ, sau đó, giựt lại tà áo, phất phi phong, xoay người rời đi, sau đó nữa, liền nghe được tiếng hít khí của hạ nhân xung quanh, và tiếng một vật gì đó rớt xuống nước, chờ khi hắn quay đầu lại, Triển Chiêu đã giãy dụa chìm nổi trong nước.

Thì ra… Triển Chiêu sợ nước, nguyên nhân đúng là vì hắn năm đó đã…

“Nó hôm nay là Nam hiệp, là ngự tiền hộ vệ, vô luận triều dã ai cũng biết nó là thiếu niên anh hiệp, thế nhưng, nó cả đời lại không cách nào vượt qua được nhược điểm mà người ban cho, nó ngay cả đao kiếm nhập thân còn không sợ, thế nhưng lại sợ nước…” Thanh âm Triển Diệu đã trở nên nghẹn ngào, đôi môi hắn khẽ run run, hít một hơi dài, đè xuống chua xót đang trào dâng trong lòng.

Bách Lý Tuyệt Diễm chỉ cảm thấy trái tim như bị ai đó bóp chặt, hắn khẽ nghiêng mặt, biểu tình đau lòng dần dần tràn ra trên khuôn mặt.

Đúng vậy, Triển Diệu nói không sai, đường đường nam hiệp, hành hiệp trượng nghĩa uy chấn võ lâm, khiến bao kẻ trong hắc đạo trên giang hồ vừa nghe tên đã sợ mất mật, nhưng tại nơi sâu thẳm dưới đáy lòng, lại có loại sợ hãi sâu sắc như vậy, mà những điều này, đều do một tay hắn tạo thành!

Bách Lý Tuyệt Diễm, ngươi suýt nữa đã hủy hoại đứa nhỏ này!

Nó… phải cần bao nhiêu kiên cường, mới có thể áp tất cả ác mộng xuống dưới đáy lòng, ngoan cường mà lớn lên? Từ Bách Lý Khinh Nhiên có chút yếu ớt xưa kia mà biến thành Nam hiệp Triển Chiêu vạn người kính ngưỡng hôm nay?

Hối hận cùng tự trách không cách chi áp chế tự đáy lòng như muốn trào dâng ra ngoài, Bách Lý Tuyệt Diễm chỉ cảm thấy thắt lưng đau đớn kịch liệt, một vị tanh ngọt dâng lên cổ họng chực trào phun ra, hắn hít sâu một hơi, áp xuống trọc khí đang cuồn cuộn trong lồng ngực.

Triển Diệu nhìn sắc mặt chỉ trong nháy mắt đã trở nên trắng bệch của Bách Lý Tuyệt Diễm, bất giác có chút lo lắng, thấp giọng gọi một tiếng “Diễm thúc”, vươn tay đỡ lấy thân thể có chút lay động của Bách Lý Tuyệt Diễm. Hắn trong lòng tuy bất mãn thái độ của Bách Lý Tuyệt Diễm với Triển Chiêu, nhưng hắn dù sao cũng là vãn bối, làm quá mức cũng không hợp vai vế, huống hồ, Bách Lý Tuyệt Diễm nếu thật sự xảy ra chuyện gì, đến lúc đó người khó chịu lại chính là Triển Chiêu.

Bách Lý Tuyệt Diễm nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang nâng mình của Triển Diệu ra, lộ ra nụ cười sầu thảm: “Diệu Nhi, ta biết con là vì Chiêu Nhi mà thấy bất bình, mấy năm nay, đích xác là ta thiếu nó nhiều lắm, ta… nên hảo hảo đền bù cho nó. Chuyện năm đó, dù sao chăng nữa cũng không còn quan trọng, nó là con của ai cũng được, sau này, ta sẽ xem nó là con trai ta!”

Trong lòng Triển Diệu khẽ chấn động, lúc nhìn lại Bách Lý Tuyệt Diễm thì thấy ánh mắt ông nhu hòa, nhịn không được khe khẽ thở dài, ông cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt rồi… Tiểu Phi tuy còn nhỏ nhưng tâm tư đã rất sâu sắc, hắn và cha trước giờ luôn cảm thấy chắc hẳn nó đã không còn nhớ chuyện năm đó, nhưng trên người đứa nhỏ này, có rất nhiều chuyện không giống người ta, sợ rằng từ sớm đã biết thân thế mình, như vậy, hôm nay, tâm nguyện nhiều năm của nó, cuối cùng… đã được đền bù rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.