Bách Lý Tuyệt Diễm lúc này mới kịp phản ứng, cũng xông lên trước đỡ lấy Viên Mộ Cầm, vừa bắt mạch liền biết Viên Mộ Cầm đã uống thuốc độc, vừa nói: “Mộ Cầm,sao muội lại ngốc như thế!” vừa truyền nội lực vào, muốn áp chế độc tính.
Viên Mộ Cầm giãy dụa thoát khỏi, nói: “Vô dụng thôi, Diễm ca, là ‘Hận thiên’ của Thu Hận Sinh, độc phát khó giải, huynh không cần uổng phí sức lực vì muội.”
Bách Lý Kinh Nhiên đột nhiên xoay người quỳ trước mặt Hàn Âm, nghẹn ngào nói: “Công chúa, người học rộng hiểu sâu, ‘Hận thiên’ có phải thật sự không thể giải được không?”
Hàn Âm cuối cùng cũng không đành lòng, nâng Bách Lý Kinh Nhiên dậy, thở dài: ” ‘Hận thiên’ là độc dược mãnh liệt nhất của Thu Hận Sinh, độc này đã phát rồi rất khó giải.”
Bách Lý Kinh Nhiên nhào đến bên người Viên Mộ Cầm, cuối cùng bật khóc: “Di nương, người vì sao phải làm thế này? Vì sao?” Hắn từ nhỏ đã được Viên Mộ Cầm chăm sóc đến lớn, cảm tình với Viên Mộ Cầm so với mẫu thân không kém chút nào, mắt thấy sinh mạng của bà dần dần xói mòn, trái tim quả thật đau đớn vạn phần.
Triển Chiêu thấy Bách Lý Kinh Nhiên như vậy, nhớ lại vừa nãy hắn còn chọc bắt y phải gọi bằng ca, trong lòng cũng cảm thấy bi thương khôn cùng, liền tiến lên nâng nửa người Viên Mộ Cầm dậy, cùng Bách Lý Tuyệt Diễm truyền chân khí vào người giúp bà ta tục mệnh.
Việc đã đến nước này, Hàn Âm dù có bao nhiêu oán khí cùng không cam lòng nay cũng đã tiêu tan sạch trơn, thở dài, từ trong lòng lấy ra một bình sứ, đổ ra hai viên đan dược, đặt bên môi Viên Mộ Cầm, nói: “Đây là thuốc giải độc do ta tự mình phối, cũng không biết có áp chế được ‘Hận thiên’ không nữa, ngươi dùng thử xem!”
Viên Mộ Cầm chậm rãi lắc đầu, nở nụ cười sầu thảm, nói: “Cảm tạ… Ta đã thiếu ngài nhiều lắm rồi, không muốn thiếu thêm nữa…” Nói xong, đôi mày thanh tú chợt nhíu, lại nôn ra một ngụm máu, máu tươi đỏ thẫm lăn dài trên chiếc cằm tuyết trắng, bi thương nói không nên lời.
“Kinh Nhiên, chiếu cố bản thân cho tốt… Diễm ca, xin lỗi, chuyện huynh đến Hàm Viên Cốc đi săn, là, là muội nói cho Tạ Ngọc Thụ… Khụ khụ, công chúa, Khinh Nhiên… Xin lỗi…” Thanh âm càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng dần trôi vào tĩnh lặng.
“Mộ Cầm, Mộ Cầm!” Bách Lý Tuyệt Diễm thất thanh ho to, nhưng cuối cùng vẫn không thể khiến nữ tử mà hắn luôn xem như muội muội tỉnh lại được nữa.
Bách Lý Kinh Nhiên nhìn bàn tay từ lòng bàn tay mình dần dần trượt xuống dưới của Viên Mộ Cầm, trái tim quặn thắt đau đớn, nhưng khóc không được thét không ra, sắc mặt dần dần trắng bệch, đôi môi cũng từ từ chuyển sang trắng xanh.
Triển Chiêu là người đầu tiên phát hiện ra tình trạng bất thường của Bách Lý Kinh Nhiên, trông thấy ngón tay hắn có chút co giật, cả người cũng bắt đầu run rẩy, vội vàng thấp giọng gọi: “Thiếu hầu gia…”
Một tiếng gọi này của y khiến Bách Lý Tuyệt Diễm chú ý, thấy Bách Lý Kinh Nhiên như vậy, biết bệnh cũ của hắn lại phát tác, vội vàng nói: “Chiêu Nhi, nhanh, mang nó đi tìm Mạc Phong!”
Triển Chiêu đáp lời, vội vàng ôm Bách Lý Kinh Nhiên lên, lao ra khỏi Nguyệt Cầm Trai, chạy thẳng đến Kinh Vân Các.
Người mất như đèn tắt, Viên Mộ Cầm dù cho đã làm những gì, cuối cùng cũng đã lựa chọn cái chết để tạ tội, cả Bách Lý Tuyệt Diễm lẫn Hàn Âm và Triển Chiêu, cũng không vì những gì bà ta đã làm mà trách cứ hay oán hận nữa.
Hôm ấy Bách Lý Kinh Nhiên sau khi được Mạc Phong cứu tỉnh, vẫn một mực thất hồn lạc phách canh giữ trước linh cữu của Viên Mộ Cầm, mặc cho Bách Lý Tuyệt Diễm và Mạc Phong có khuyên bảo thế nào cũng không chịu rời đi nửa bước, cứ thế sau khi hôn mê mấy lần, tỉnh lại lại tiếp tục canh giữ trước linh cữu, đợi sau khi Viên Mộ Cầm được hạ táng rồi, hắn đã gầy gò đến mức không ra hình người nữa, nào đâu còn bộ dạng hào hiệp phong lưu của ngày xưa.
Bảy ngày sau lễ tang của Viên Mộ Cầm, Bách Lý Kinh Nhiên liền cùng Mạc Phong từ biệt Bách Lý Tuyệt Diễm, bảo rằng muốn cùng Mạc Phong vân du thiên hạ. Bách Lý Tuyệt Diễm lúc đầu nằng nặc không cho, nhưng vì một câu “Bệnh này của hài nhi, sợ rằng không thể sống lâu, chẳng lẽ tâm nguyện cuối cùng của hài nhi cha cũng không thể thành toàn sao?” của Bách Lý Kinh Nhiên, cuối cùng đành phải đáp ứng.
Có vết xe đổ của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, Bách Lý Tuyệt Diễm đương nhiên cũng nhìn ra được tình cảm ám muội giữa Bách Lý Kinh Nhiên và Mạc Phong, trong lòng nhịn không được mà âm thầm ảo não, sao hai đứa con của hắn đều là… kiểu đó vậy? Chẳng lẽ sau này Bách Lý gia thật sự sẽ không còn ai nối nghiệp sao?
Lúc Bách Lý Kinh Nhiên rời đi, từng ngay trước mặt Triển Chiêu yêu cầu trả thân phận thiếu chủ của Bách Lý gia lại cho y, nhưng bị y kiên quyết từ chối. Điều này cũng khiến Bách Lý Tuyệt Diễm rất hao tâm tổn trí, hắn nhìn ra được Triển Chiêu từ chối không phải vì khách sáo, mà nó thật sự không muốn kế thừa tước vị Sính Viễn hầu của hắn cũng như vị trí gia chủ của Bách Lý gia. Bách Lý Tuyệt Diễm không muốn khiến y khó xử, nhưng mà, vị trí này dù sao cũng phải được truyền xuống, chẳng lẽ bây giờ hắn phải tìm trong đám con cháu trong họ một đứa xuất sắc để kế thứa sao? Hắn rõ ràng có tới hai đứa con trai, vậy mà… đối với việc này, Bách Lý Tuyệt Diễm chỉ có thể lắc đầu, đây chính là báo ứng của hắn!
Nhìn theo bóng lưng dần dần bị bóng cây phía xa xa che khuất nhìn không rõ của Bách Lý Kinh Nhiên và Mạc Phong, Triển Chiêu đột nhiên buồn bã thở dài, y tuy quen biết Bách Lý Kinh Nhiên không lâu, nhưng sự quan tâm và hỗ trợ thầm lặng của Bách Lý Kinh Nhiên dành cho y, y có thể cảm nhận được. Thời gian gần đây, tận mắt thấy Bách Lý Kinh Nhiên vì sự qua đời của Viên Mộ Cầm mà chìm đắm trong bi thương thống khổ không thể tự thoát khiến bản thân càng ngày càng tiều tụy, lại nhớ đến bệnh cũ của hắn, y quả thật không thể thôi lo lắng. Trong lòng Triển Chiêu rất rõ, Bách Lý Kinh Nhiên bị bệnh tim, bá phụ Bách Lý Lạc Diễm của y cũng vì bệnh tim này mà tráng niên tảo thệ, hôm nay bệnh này lại truyền cho Bách Lý Kinh Nhiên, huynh ấy nếu không chống chọi được, có thể lần từ biệt này chính là vĩnh biệt. Nghĩ đến đây, Triển Chiêu nhịn không được lại thở dài một tiếng.
Chợt nghe thấy một chuỗi tiếng vó ngựa từ xa xa truyền đến, Triển Chiêu cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ Bách Lý Kinh Nhiên để quên thứ gì? Tuy nhiên, y rất nhanh liền biết mình đã đoán sai, người từ đằng xa đang phóng nhanh đến, bạch y bạch mã, chỉ cần liếc mắt cũng biết là ai.
Tuấn mã nhanh như chớp thoáng cái đã đến trước mắt, sau đó người nhảy xuống ngựa, cười hì hì ôm vai Triển Chiêu, hỏi: “Miêu Nhi, ngươi cố ý đến đón Bạch gia đó hả?”
Triển Chiêu xoay người giãy khỏi tay Bạch Ngọc Đường, lườm hắn một cái, nói một câu: “Tự mình đa tình!”
Bạch Ngọc Đường cũng không giận, vẫn cười tủm tỉm tiến lên trước, cảm giác được Triển Chiêu tựa hồ không vui cho lắm, liền túm tay áo y hỏi: “Sao vậy?”
Triển Chiêu khẽ thở dài, đem tình hình mấy ngày nay kể lại sơ sơ cho hắn nghe. Bạch Ngọc Đường càng nghe mày nhíu càng chặt, đợi Triển Chiêu kể xong mới nói: “Xảy ra nhiều chuyện như vậy ngươi cũng không phái người đi báo ta một tiếng, có gì ta còn đến giúp ngươi!”
Biết Bạch Ngọc Đường lo lắng cho mình, Triển Chiêu thoáng chậm bước, cùng Bạch Ngọc Đường sóng vai đi, nói: “Ta tự mình giải quyết cũng được rồi.”
“Bách Lý Kinh Nhiên đi rồi, vị phụ thân Hầu gia kia của ngươi sao không thấy ra tiễn?”
“Phụ thân trong lòng khó chịu…”
“Sao vậy? Không nỡ để hắn đi?”
Triển Chiêu nâng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, biểu tình trên mặt có chút kỳ quái, tựa như đang cố nén cười, nói: “Kinh Nhiên đại ca… đem chuyện của huynh ấy và Mạc Phong nói cho phụ thân rồi, phụ thân trong lòng rất khó chịu…”
Lúc này, cả Bạch Ngọc Đường cũng phải ngẩn ra, lâu sau mới lắp bắp nói: “Hắn và Mạc Phong?” Hắn đột nhiên nhịn không được bật cười, “Cha ngươi nếu không thể phản đối ngươi, đương nhiên cũng không thể phản đối hắn. Hai vị thiếu gia chi chính của Bách Lý gia các ngươi… Ha ha, hèn gì mà cha ngươi lại phiền muộn!”
Triển Chiêu đập cho Bạch Ngọc Đường một cú, nhíu mày nói: “Ngươi nhỏ tiếng chút đi, việc này nếu truyền ra ngoài, dù sao cũng không dễ nghe, chúng ta không để ý, nhưng vẫn phải lo lắng cho danh tiếng của Bách Lý gia.”
Bạch Ngọc Đường hừ nhẹ một tiếng, nhưng vẫn thấp giọng xuống: “Ngươi cũng không chưởng quản Bách Lý gia, lo lắng lắm thế làm gì.”
Khóe môi Triển Chiêu khẽ cong lên: “Ngươi sao biết ta không chưởng quản Bách Lý gia? Kinh Nhiên đại ca trước khi đi đã nói với phụ thân muốn từ bỏ thân phận thiếu chủ rồi.”
Khóe môi Bạch Ngọc Đường cũng cong lên, cười nói: “Ngươi nếu không ngại mệt thì cứ gánh thân phận thiếu chủ kia đi, chỉ sợ chưa được mấy ngày đã than khổ thấu trời rồi!”
Triển Chiêu cúi đầu cười thầm, con chuột này nắm rõ tính tình y trong lòng bàn tay.
“Lô đại tẩu gọi ngươi đi có việc gì không?”
Nghe xong câu hỏi của Triển Chiêu, vẻ mặt khoa trương của Bạch Ngọc Đường lập tức suy sụp, gục đầu ủ rũ, nói: “Miêu Nhi, ngươi nhanh quay về đỡ giúp ta đi, ta sắp gánh không nổi nữa rồi!”
Lồng ngực Triển Chiêu quặn lại, trên đời này còn có kẻ nào cùng chuyện gì có thể khiến người kiệt ngạo bất tuân như Bạch Ngọc Đường cũng không gánh được đây? Không cần nói rõ y cũng biết là chuyện gì.
“Là… Lô đại ca…” Triển Chiêu nhất thời trù trừ không biết phải tìm từ thế nào để diễn tả.
Bạch Ngọc Đường hiếm khi thở dài, gật đầu nói: “Đại ca hôm qua đã động đao với ta rồi, ta còn tưởng có đại tẩu hỗ trợ, đại ca sẽ không làm khó ta, ai ngờ… còn khó chơi hơn hai người cha của ngươi nữa chứ!”
Mấy lời trước đó vốn còn khiến Triển Chiêu lo lắng không thôi, nghe được câu sau cùng, y quả thật là vừa bực mình vừa buồn cười, miệng lưỡi người này quả nhiên chẳng lúc nào nói được câu gì nghiêm túc.
“Đi thôi!” Triển Chiêu nhàn nhạt nói một câu, tiếp tục tiến lên trước.
“A? Đi đâu?” Bạch Ngọc Đường nhất thời chưa kịp phản ứng.
Triển Chiêu bất đắc dĩ: “Đi nói một tiếng với phụ thân mẫu thân, ta đi về với ngươi.”
“A?” Bạch Ngọc Đường vẻ mặt khó xử, thấp giọng lầu bầu: “Ta đến định bảo ngươi trốn ở trong này đi…”
Triển Chiêu cho hắn một cú liếc mắt khinh thường: “Trốn? Ngươi đến chỗ ta trốn thì Lô đại ca sẽ đáp ứng sao?” Cái tên Bạch Ngọc Đường này, cư nhiên cũng có lúc rụt đầu rụt đuôi thế này, lời trẻ con như thế cũng nói ra được, nếu không phải Triển Chiêu trong lòng biết rõ lời này của hắn chỉ tin được hai phần, quả thật sẽ hoài nghi người này rốt cuộc có phải Bạch Ngọc Đường hay không.
Chuyện thế này dù sao cũng không thể kéo dài quá lâu, sau khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cáo biệt phu phụ Bách Lý Tuyệt Diễm, liền giục ngựa đi thẳng vào thành.
Cũng như Bạch Ngọc Đường, Hãm Không Đảo tứ thử và Lô phu nhân sau khi vào kinh đều ở trong Danh Cư, nơi này lớn, viện tử phía sau không đón khách vào, rất yên tĩnh, vì vậy tạm thời thành nơi cho mọi người trong Hãm Không Đảo đặt chân.
Lúc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tiến vào hậu viện, Tương Bình chẳng biết đang cùng Lô phu nhân ở trong viện nói gì đó, thấy hai người đi vào, lập tức tiến lên trước đón, nói với Bạch Ngọc Đường: “Ai dà lão ngũ, đệ lần này chọc giận đại ca rồi, ngoại trừ đại tẩu, mấy huynh đệ bọn huynh đều bị đại ca nổi giận mắng chửi một trận rồi!” Sau lại liếc nhìn Triển Chiêu, phá ra cười: “Sao nào, đi tìm cứu binh đó hả?”
Bạch Ngọc Đường mặc kệ lời trêu chọc của Tương Bình, lười nhác nói một câu: “Ai bảo huynh chạy tới chỗ đại ca làm pháo hôi chi?”
Tương Bình vừa định nói tiếp, đã thấy Triển Chiêu tiến lên vỗ vai Bạch Ngọc Đường, nhìn hắn rồi liếc về phía sau. Bạch Ngọc Đường xoay người, liền thấy Lô Phương từ trong phòng đi ra, vội vàng thành thật gọi một tiếng “Đại ca”.
Triển Chiêu cũng tiến lên trước, chắp tay hành lễ: “Lô đại ca.”
Lô Phương nhìn hai người, hừ một tiếng nặng nề, không nói lời nào mà xoay người quay lại về phòng.
Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn Triển Chiêu, nhún nhún vai, lộ ra bộ dạng ‘Biết ngay sẽ thế này mà’.
Triển Chiêu nhìn thấy hết cả, chỉ biết lắc đầu cười khổ. Đã sớm biết con đường cả hai chọn rất gian nan, mấy người Lô Phương xem Bạch Ngọc Đường như em ruột, sao có thể đồng ý cho hắn làm ra loại chuyện nghịch luân này, cho hắn vì một nam nhân mà lầm lạc cả đời? Y không trách Lô Phương, là do y và Bạch Ngọc Đường đã cố tình làm khó.
Chỉ trong chớp mắt, Lô Phương lại từ trong phòng đi ra, lần này, trên tay còn cầm theo thanh tử kim đại hoàn đao của hắn. Tương Bình thấy tình hình không ổn, lập tức xông lên trước ngăn cản Lô Phương, gấp gáp nói: “Đại ca, có chuyện gì cũng phải từ từ…” Sau đó Hàn Chương và Từ Khánh vừa từ trong phòng chạy ra cũng tiến lên ngăn cản.
Lô Phương vừa giãy khỏi ba người Hàn Chương, vừa giận dữ quát Bạch Ngọc Đường: “Lão ngũ, đệ nếu cứ khăng khăng cố chấp, ta thà một đao chém đệ, cũng quyết không cho đệ làm ra loại chuyện hồ đồ như thế!”
“Đại ca, người bớt giận trước đã, nói sao cũng không thể chém lão ngũ nha!” Từ Khánh tuy lỗ mãng, nhưng lúc này đầu óc lại phản ứng rất nhanh.
“Đại ca, ” Bạch Ngọc Đường bị hành động của Lô Phương khiến cho tức giận, nhíu mày nói: “Tính tình tiểu đệ người cũng biết rồi đó, chuyện đệ đã quyết định, tuyệt đối sẽ không thay đổi, hôm nay dù cho người có dùng đao chém đệ, đệ vẫn sẽ nói câu đó!”
“Đệ!” Lô Phương tức giận đến hai mắt đỏ bừng, vừa giãy ra khỏi ba con chuột bên người, vừa cầm đao xong về phía Bạch Ngọc Đường.
Sau đó, tử kim đại hoàn đao liền bổ tới trước mặt Bạch Ngọc Đường, nhưng cuối cùng lại không chém xuống được. Vì Triển Chiêu đã chắn trước người Bạch Ngọc Đường, một tay nắm chặt sống đao, dù Lô Phương có dùng sức thế nào, cũng khó mà nhúc nhích mảy may.
“Miêu Nhi, ngươi tránh ra!” Nhưng Bạch Ngọc Đường lại nổi giận quát.
“Ngươi câm miệng!” Triển Chiêu cũng quay đầu lại quát Bạch Ngọc Đường, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ giận dữ. Quay đầu lại nhìn Lô Phương, ngữ khí của Triển Chiêu đã bình tĩnh trở lại, “Lô đại ca, một đao này của huynh nếu còn chém xuống sợ rằng sau này sẽ hối hận không thôi! Huynh nếu vẫn khăng khăng muốn giết Ngọc Đường, hôm nay đệ và Ngọc Đường, hai người bọn đệ tuyệt đối sẽ không né tránh, mặc huynh xuống tay!”
“Ngươi…” Ý của Triển Chiêu Lô Phương sao có thể không hiểu, y đây là muốn nói cho hắn biết, hai người bọn họ muốn đồng sinh cộng tử. Nếu lời này do Bạch Ngọc Đường nói ra, hắn sẽ không khó hiểu, nhưng, người nói lời này lại là Triển Chiêu, khiến Lô Phương không khỏi bị lay động.
“Lô đại ca, chúng ta vào phòng nói chuyện trước đã được không?” Triển Chiêu nói xong liền buông lỏng tay, bình tĩnh đứng đó.
Lô Phương nhìn Triển Chiêu thật lâu, mới nặng nề thở ra mấy hơi, giao đao trong tay cho Hàn Chương đứng cạnh, xoay người vào phòng.
Triển Chiêu mỉm cười, xoay người nói với Bạch Ngọc Đường một câu “Yên tâm đừng nóng giận”, rồi cũng đi theo vào phòng.
Lô Phương thở phì phì ngồi phịch trên ghế, nói với Triển Chiêu vừa vào cửa: “Tiểu Triển, ta xem đệ và lão ngũ như đệ đệ trong nhà, vì thế sẽ không vòng vo với đệ. Lão ngũ hồ đồ, đệ sao cũng hồ đồ theo nó?”
Triển Chiêu khẽ cau mày, đi đến trước mặt Lô Phương, ngữ khí cực kỳ trịnh trọng: “Lô đại ca, huynh cảm thấy Ngọc Đường hồ đồ sao? Ngọc Đường vì đệ, khiến bản thân rơi vào trong vụ án của Tương Dương Vương, bản thân hắn hai lần bị trọng thương, đứng giữa lằn ranh sinh tử, nhưng chưa từng có nửa câu oán hận. Không giấu diếm huynh, lần này ở trong cốc của Đường lão tiền bối, Ngọc Đường vì muốn Đường lão tiền bối giải độc cho đệ, đã tự ăn vào thuốc Đường lão tiền bối đưa cho, nếu không phải Đường lão tiền bối có ý định thử thách, đưa cho hắn thuốc độc giả, sợ rằng lúc này Ngọc Đường đã…” Y nói đến đây, khẽ lộ ra chút nghẹn ngào, chuyện ngày ấy là ác mộng suốt đời của y, mỗi khi nhớ tới liền đau đớn đến tê tâm liệt phế. Y phải hít sâu mấy cái mới lấy lại được bình tĩnh, tiếp tục nói: “Huynh cảm thấy hắn hồ đồ sao? Hắn có thể hồ đồ đến mức đem tính mạng ra làm trò đùa sao?”
“Ta…” Lô Phương có chút không biết đáp lại thế nào, nghẹn suốt nửa ngày mới nói: “Các ngươi làm vậy là tự hủy tương lai! Một khi bị truyền ra ngoài, bằng hữu giang hồ sẽ nhìn hai đứa thế nào? Đệ đang ở triều đình, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, khó giữ được chức quan!”
Triển Chiêu mỉm cười, ngồi xuống ghế đối diện Lô Phương, ngữ khí chậm rãi: “Huynh đại khái còn chưa biết, đệ cũng không phải chân chính là người Triển gia, cha ruột của đệ là Sính Viễn hầu Bách Lý Tuyệt Diễm, mẫu thân của đệ là trưởng công chúa Hàn Âm, là cô cô của đương kim hoàng thượng, ngay cả cha nuôi của đệ cũng là Kính Uyên Hầu trong triều, đệ hôm nay vừa từ chối vị trí thiếu chủ của Bách Lý gia, huynh nghĩ xem, đệ có để ý đến chức quan tứ phẩm không? Đệ nếu đã bỏ giang hồ vào công môn, sớm đã không để ý đến ánh mắt của người khác. Tính tình của Ngọc Đường huynh cũng hiểu rõ nhất, hắn sao lại để ý đến ánh mắt của người ngoài? Đệ và Ngọc Đường nếu đã đi đến bước này, vốn đã sớm chuẩn bị đối mặt với hết thảy mọi chuyện trong tương lai, hai người bọn đệ đều có thể vì đối phương mà từ bỏ mạng mình, tuyệt đối không phải là vì nhất thời hồ đồ làm việc lỗ mãng. Lô đại ca, huynh đã xem đệ là đệ đệ, tiểu đệ hôm nay cũng nói một câu thật lòng với huynh, đệ và Ngọc Đường, tuyệt đối sẽ không xa nhau đâu.”
“Các ngươi…” Lô Phương giận dữ đứng dậy, môi mấp máy nửa ngày mới nói được một câu: “Nói chung, ta không đáp ứng!” Dứt lời liền bước đến cửa.
“Đại ca…” Tam thử đứng ngoài cửa thấy Lô Phương đi ra, đều chạy lại đón.
“Dọn đồ, quay về Hãm Không Đảo.” Lô Phương ném xong mấy lời này, liền bước nhanh ra tiền viện.
“Lô đại ca.” Triển Chiêu rất sợ nếu cứ để Lô Phương đi như thế, sẽ khiến huynh đệ Bạch Ngọc Đường trở mặt, liền đuổi theo muốn ngăn Lô Phương lại.
Lô Phương còn đang giận dữ nên không nói lời nào mà đẩy Triển Chiêu ra. Triển Chiêu không kịp chuẩn bị, bị hắn đẩy đến cả người lảo đảo, suýt nữa ngã nhào, may mà được Bạch Ngọc Đường đứng sau đỡ lấy. Biết ngăn không được nữa, Triển Chiêu đánh bất đắc dĩ nhìn Lô Phương đi ra ngoài.
“Tiểu Triển, không sao đâu, huynh ấy bướng bỉnh vậy đó, khiến ai thấy cũng bị dọa. Huynh ấy có thể nhịn xuống không nổi nóng với ngũ đệ xem như việc này có hi vọng!” Lô phu nhân cười giòn giã khuyên Triển Chiêu mấy câu, chào mấy tiếng rồi cũng theo tam thử đi ra ngoài.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ đều cười khổ, biết sao đây, chỉ mong đại ca rồi sẽ có ngày hiểu ra thôi!
“Đi thôi.” Lâu sau, Bạch Ngọc Đường cầm Họa Ảnh trong tay vắt lên vai, nắm lấy tay Triển Chiêu lôi ra ngoài.
“Đi dâu?” Triển Chiêu bị kéo đành phải đi theo.
“Ăn trước, sau đó đến phủ Khai Phong, ngươi tưởng tim đại nhân nhà ngươi làm bằng sắt sao? Không biết lo lắng à? Con mèo ngươi đúng là không có lương tâm, quay về mấy ngày rồi cũng không đến đó xem xem.”
“Ớ, chẳng lẽ mặt trời mọc đằng tây rồi? Con chuột ngươi cư nhiên lại đổi tính rồi? Nếu muốn đi về thì khỏi đi ăn, phủ Khai Phong cũng không bỏ đói ngươi.”
“Không được, cơm phủ Khai Phong ăn không ngon, ăn đi rồi về.”
“Bạch Ngọc Đường, để lát về ta nói với Trương thẩm trong trù phòng một tiếng, để sau này dì ấy không cần chuẩn bị cơm nước cho ngươi nữa.”
“Con mèo gian nhà ngươi…”
Mấy ngày sau, Triển Chiêu đồng thời nghe được hai tin tức — Tương Dương Vương đã thắt cổ tự vẫn trong phủ đệ được Triệu Trinh ban cho, Triệu Trinh đã hạ chỉ an táng theo tước vương cho hắn; Triển Diệu dùng bồ câu đưa tin, nói rằng đã gặp được Tạ Ngọc Thủ trong một trấn nhỏ, chỉ là võ công và ký ức của gã đều đã mất, Triển Chiêu chỉ truyền tin nhờ Triển Diệu hoặc âm thầm chiếu cố hoặc đưa người về Thu Phong Đường, sau đó cũng không có tin tức gì thêm.
“Miêu Nhi!” Theo sau tiếng cửa bị dứt khoát đẩy ra, khuôn mặt cười hì hì của Bạch Ngọc Đường cũng xuất hiện trước mặt Triển Chiêu, “Hôm nay trời không nóng, ra ngoài đi dạo không?”
“Đi đâu?” Triển Chiêu nhìn người trước mặt miệng thì nói không nóng nhưng bên thái dương mồ hôi lại chảy ròng ròng, chỉ có thể âm thầm lắc đầu, đứng dậy rót chén trà lạnh Công Tôn Sách cố ý điều chế cho y đưa cho hắn, không biết sao lại muốn đùa, chậm rãi nói: “Bạch ngọc đường tiền nhất thụ mai, kim triều hốt kiến sổ hoa khai. Kỉ gia môn hộ trọng trọng bế, xuân sắc như hà nhập đắc lai? (*Trước thềm bạch ngọc một nhành mai, đêm qua chợt thấy mấy đóa nở, mấy nhà cửa đóng then không mở, làm sao thấy được xuân đến rồi?) Bạch Ngũ gia nếu lại cảm thấy buồn chán, tin rằng có không ít hồng nhan tri kỷ nguyện ý dùng người xinh thơ đẹp rượu ngon đến giúp ngươi vui vẻ!”
Hai hàng lông mày Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu, vừa định nổi giận, nhưng suy nghĩ vừa chuyển, lại đổi thành giả vờ nghiêm túc khẽ ho một tiếng, chậm rãi xòa ra chiết phiến trong tay, mang vẻ mặt khó xử nói: “Việc kia… Miêu Nhi, kỳ thực… bốn chữ ‘Phong lưu thiên hạ’ này ở trên người ta sớm đã thành hữu danh vô thực mất rồi, ngươi chẳng lẽ… là đang ghen??” Nói xong, cười hì hì nhìn Triển Chiêu, chờ y đỏ mặt.
Triển Chiêu quả nhiên không phụ kỳ vọng của con chuột nào đó mà mặt đỏ bừng bừng, nghĩ thầm y sao lại kém trí nhớ như thế, con chuột này vốn không chọc vào được, chọc tới chọc lui thế nào cũng tự kéo mình vào à.
“Ta nhớ ngươi còn thiếu ta mấy chầu rượu lận, đi đi đi, hôm nay đãi một chầu trước, đừng có lười. Hay là, ta mang ngươi đi ‘Phong lưu thiên hạ’ thử một lần ha?”