[Thử Miêu] Toái Hồn

Chương 12



Bị ầm ĩ như vậy một hồi, cả cơm tối cũng chưa ăn, Bạch Ngọc Đường một bên thúc tài xế nhanh chạy đến bệnh viện, một bên lo lắng nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của Triển Chiêu.

Lúc ô tô tông vào, tuy hắn đã nhanh chân chui vào gầm xe tải, nhưng chân trái không ép chặt xuống đất được bị mấy linh kiện dưới gầm xe tải cứa phải, thương chồng thương làm miệng vết thương càng mở rộng. Hiện giờ chân trái đã mất cảm giác, chỉ còn lại cảm giác đau đớn tê tê như bị kim châm.

Nhưng thứ khiến hắn đau đầu hơn cả là Triển Chiêu, từ lúc nãy đã thấy không thích hợp, sau câu “Bạch Ngọc Đường” đồng tử đột nhiên co rút, rồi dựa vào người hắn ho đến tê tâm liệt phế, đến giờ vẫn chưa ngừng, lâu lâu lại khó thở phải ôm lấy ngực, nhìn qua so với người bị thương là hắn càng đáng lo hơn.

“Bác tài, chạy nhanh hơn đi!” Đang khó chịu, bác tài đáng thương tự dưng bị thành bia đỡ đạn.

Nghe khẩu khí của Bạch Ngọc Đường cũng biết hắn đang khó chịu. Triển Chiêu thở dài, nhưng không cách nào nói chuyện được, chuyện vừa nãy, cậu cũng không rõ bản thân là bị làm sao nữa. Rõ ràng nhìn thấy là xe ô tô tông tới, nhưng trước mắt xác thực xuất hiện hình ảnh một con tuấn mã chạy loạn, bản thân mặc y phục lam sắc, loang lổ vết máu, chắn phía trước là Bạch Ngọc Đường một thân thuần trắng, khoái đao sắc bén xẹt qua con ngựa đang hướng phía mình chạy tới, nhưng bản thân chỉ có thể trơ mắt nhìn con ngựa mất đầu theo quán tính dẫm lên chân trái của Bạch Ngọc Đường. Sau đó trước mắt chỉ còn một mảnh huyết quang, bản thân của hiện thực ma xui quỷ khiến thế nào lại bổ nhào vào Bạch Ngọc Đường, hình dạng chật vật khiến người lo lắng.

Trong lòng dâng lên một trận lửa nóng, không biết sao lại bắt đầu ho khan, cuối cùng lại phải phiền kẻ bị thương là Bạch Ngọc Đường lôi chính mình lên xe.

Ấn ấn huyệt thái dương đang đau nhức, từ lúc Bạch Ngọc Đường xuất hiện, hình như trong đầu lại xuất hiện những hình ảnh như có như không này.

Chuyện này là sao?

“Triển miêu nhi, cậu ráng một chút, tôi giờ cà nhắc một bên chân rồi, không muốn kéo thêm một người bệnh nữa đâu.”

“Tôi không sao.” Triển Chiêu hướng hắn cười trấn an, được một lúc lại nhịn không được phải lấy tay che miệng, tiếng ho khan dưới bàn tay truyền đến tai Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhíu nhíu mày, ánh mắt sáng như sắp giết người xuyên qua kiếng chiếu hậu nhìn thẳng vào tài xe, bia đỡ đạn đáng thương phải tăng tốc, chạy hết tốc lực hướng phía bệnh viện gần nhất.

Cao Hiển Dương khám tình trạng toàn thân cho Triển Chiêu, rồi hướng người nào đó ngồi kế bên sắc mặt cực tệ, chân băng bó dày cộm lắc lắc đầu, “Không có gì bất thường.”

Bạch Ngọc Đường không đồng ý với lời của hắn cho lắm, nếu không phải vì Triển Chiêu kiên trì muốn người khám là Cao Hiển Dương, hắn cũng không thèm tìm cái tên lang băm này.

“Ho có lẽ là do nhất thời tình thế gấp gáp, cấp hỏa công tâm thôi.”

Bạch Ngọc Đường lại hừ một cái, biểu thị coi thường.

Cao Hiển Dương cũng không tự chuốc vạ vào thân, chuyển đầu nói với người đang ngồi trên ghế, mơ màng như sắp ngủ, “Triển Chiêu, cậu gần đây sắc mặt không được tốt, cần chú ý nghỉ ngơi, đừng bận rộn với chuyện công ty quá, thân thể sẽ mệt mỏi.”

“Ừ.” Triển Chiêu mở mắt, quyết định tạm thời không đem việc bản thân gần đây thường hay mất ngủ nói với tên bác sĩ chuyên đem chuyện bé xé ra to này.

“Không có việc gì thì về thôi, tôi đói chết rồi.” Bạch Ngọc Đường tự bản thân cũng không rõ, chỉ là không muốn gặp cái tên Cao Hiển Dương này, cũng không muốn nhìn hắn như bà tám hướng Triển Chiêu hết dặn cái này lại dò cái kia, cứ làm như Triển Chiêu là con nít vậy.

“Ừ.” Triển Chiêu chỉ muốn nhanh một chút, nói thật chứ mí mắt của cậu trên dưới giờ đang đòi đánh nhau rồi, nếu không ra khỏi đây, chỉ sợ lát té xuống hôn mê luôn trước mắt Bạch Ngọc Đường và Cao Hiển Dương.

Vì vậy cậu nhanh chóng đứng lên, cầm lấy một đống thuốc đủ dạng đủ loại Cao Hiển Dương đưa cho, đi trước ra cửa. Đi ra một lát lại quay vào, hướng đến trước mặt cái tên Bạch Ngọc Đường nãy giờ vẫn chưa thèm động đậy, vươn tay ra.

Bạch Ngọc Đường lúc này xác thực chân vừa đau vừa mệt, hơn nữa hắn cũng không cảm thấy được Triển Chiêu đỡ có cái gì đáng xấu hổ. Thẳng thắn dựa vào tay Triển Chiêu đứng lên, cũng không thèm nhìn Cao Hiển Dương, ngẩng đầu đi ra ngoài.

Bị bỏ lại sau lưng, Cao Hiển Dương nhìn bóng lưng của hai người. nhíu nhíu mày ra chiều đang suy nghĩ gì đó.

Chuyện Bạch Ngọc Đường bị tấn công, chỉ sau một đêm đã truyền đến tai mấy ông anh của hắn, mới sáng sớm đã gọi điện thoại oanh tạc, biết Bạch Ngọc Đường đồng ý quay về cho bọn họ nhìn cái, lúc đó mới chịu ngừng.

Nhìn đồng hồ trên tường, 9 giờ rồi, suy nghĩ không biết có nên báo Triển Chiêu một tiếng hay không, lại nghĩ phòng ngủ người ta ở trên lầu, chân mình lại bị thương, thôi vậy, cũng không phải con nít, không cần cái gì cũng phải báo cáo.

Nhưng Bạch Ngọc Đường vừa ra khỏi cửa, đã bị người chặn lại.

“Xin lỗi, Bạch tiên sinh, Triển tiên sinh có lệnh, hai ngày này tôi phải đi theo anh.” Gã bảo tiêu cao to cường tráng nói rất đúng mực, trong lời nói lại ẩn chứa ý không cho cự tuyệt.

Bạch Ngọc Đường trực tiếp nhăn mày, tính cách của hắn, không thích nhất là có người đi theo sau, “Không cần.”

“Triển tiên sinh đã phân phó như vậy.”

“Tôi nói không cần là không cần.” Bạch Ngọc Đường cũng làm căng.

“Tôi chỉ nghe phân phó của Triển tiên sinh.”

Bạch Ngọc Đường nhướng mày, “Vậy phải xem cậu có thể theo hay không.”

Dùng tốc độ nhanh nhất leo lên chiếc Yamaha kế bên, nổ máy, kéo ga lên tốc độ cao nhất, khiến người ta không kịp phản ứng.

Nhưng dù sao cũng là bảo tiêu đã qua đào tạo, Bạch Ngọc Đường vừa có động tác, hắn đã nhanh chóng hướng về cửa xe BMW, nổ máy, bám sát Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhìn chiếc xe bám chặt mình không tha qua kiếng chiếu hậu, nhếch nhếch khóe miệng, “Để Bạch gia gia cho ngươi một bài học.”

Xe mô tô trước mặt đột nhiên tăng tốc, người trên xe BMW cũng không dám buông lỏng, đạp chặt chân ga.

Bạch Ngọc Đường nở nụ cười lơ đãng, xe bỗng nhiên cắt ngang, thoáng cái vòng lại, nhảy vào hướng đường ngược lại trước mặt, lướt qua một đám xe đang lao nhanh tới từ phía sau, điều chỉnh lại đầu xe, phóng nhanh mất dạng trên đường cao tốc.

Chủ nhân chiếc BMW hung hăng đập lên tay lái, sau đó lấy điện thoại ra gọi.

Lúc Triển Chiêu nhận điện thoại chỉ mới ngủ được hai tiếng, các cơ năng cơ thể đều đang kêu gào, đầu đau đến muốn nổ tung.

Nhưng nghe tin tức này, Triển Chiêu cũng không thấy bất ngờ, giống như đã sớm biết Bạch Ngọc Đường sẽ làm vậy với bảo tiêu mình an bài.

“Không sao, anh quay về đi, lần sau không cần nói cho cậu ta biết.”

“Rõ.”

Cúp điện thoại mới ý thức được đã 10 giờ. Thói quen sinh hoạt nhiều năm nay không cho cậu ngủ tiếp, Triển Chiêu rời giường, chải đầu rửa mặt xong thì đến công ty.

Lại nói Bạch Ngọc Đường, sau khi thành công cắt được cái đuôi bám người, tâm tình cực kỳ tốt. Hắn không nghĩ Triển Chiêu là người yếu ớt, nhưng cường thế như vậy hắn cũng không thích. Đợi lát trở về phải nói chuyện lại với cậu ta, ở chung với hắn, phải tuân thủ nguyên tắc của hắn.

Hắn phóng xe thật nhanh, chưa đầy nửa tiếng sau đã đến được nhà anh cả. Chị dâu gần đây đã mang thai, mấy ông anh đều đến đây ở. A, năm anh em bọn họ sắp có người kế thừa rồi.

“Chị dâu, em về rồi.” vừa vào nhà đã cất giọng sang sảng, mấy ông anh kia có thể không gọi, nhưng chị dâu thì không thể thiếu sót, bằng không đợi cọp mẹ phát uy, bọn họ coi như gặp họa rồi.

“Tên tiểu tử đáng chết cậu, còn biết quay về ha.” Mẫn Tú Tú đưa tay, trực tiếp nhéo lỗ tai Bạch Ngọc Đường.

“A, chị dâu, nhẹ tay, đau.”

“Tên tiểu tử thối cậu cũng biết đau hả. Chân bị thương như vậy còn phóng xe, cậu là ăn no không có gì làm phải không.”

“Em không có mà, chị dâu, trước tiên bỏ tay ra đã.”

“Hừ, còn dám gạt chị, âm thanh lớn như vậy chị không đoán được sao.”

Bạch Ngọc Đường đứng trong phòng khách không ngừng kêu la, rằng cái gì đến gặp mấy ông anh để thương lượng cho xong chính sự, thấy tình hình như vậy, Lô Phương vội vàng chạy lại trấn an bà xã.

“Tú Tú, đừng vì tên tiểu thử thối này mà tổn hại thân thể.”

“Hừ.” Ông xã tới khuyên can, Mẫn Tú Tú tâm không cam tình không nguyện đành buông tay, “Tiểu tử cậu tiến bộ lắm, chuyện bị thương lớn như vậy cũng không không cho anh chị biết.”

“Không phải đã không việc gì rồi sao.” Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn cái chân trái quấn băng trắng toát, lòng thầm may hôm qua Cao Hiển Dương không băng bó quá đáng.

“Đợi đến lúc có việc thì cũng không cần hối hận rồi.”

“Được rồi, bà xã, đừng tức giận, tụi anh sẽ giáo huấn chú năm, em đừng tức giận làm tổn hại thân thể, đi nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Mẫn Tú Tú vốn rất thông minh, nghe xong lời này biết ngay đương gia (*người chủ gia đình) có việc cần nói với lão ngũ, hung hăng liếc Bạch Ngọc Đường, mang theo những người khác rời khỏi phòng khách.

“Anh cả, có chuyện gì sao?” Lô Phương ở trên thương trường sóng to gió lớn này đã nhiều năm, cũng chưa thấy có vẻ mặt nghiêm trọng như vậy.

“Chú năm, chú ngồi xuống, chúng ta có chuyện muốn nói với chú.” Tương Bình đi lại, trong mắt cũng không còn vẻ bông đùa như trước.

Biết chuyện tình nghiêm trọng hơn mình nghĩ, Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, an phận nhìn mấy ông anh.

“Chú năm, chúng ta đã điều tra rõ ràng, những người đó, xác thực là nhắm đến chú.”

“Đối phương là người nào?”

Mấy người nhìn nhìn nhau, cuối cùng Hàn Chương mở miệng, “Chú năm, chú có biết gì về Bạch thị không?”

“Bạch thị? Chưa nghe qua.” Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, hắn đối thương nghiệp không có hứng thú.

“Chúng ta đã điều tra ra những kẻ tấn công cậu là Triệu Tước, cánh tay thứ hai của Bạch thị. Hắn và Bạch lão tiên sinh hồi đó cùng lập nên thiên hạ, tính ra cũng là nguyên lão của Bạch thị. Nhưng nghe đồn hiện giờ hắn và người quản lý chính của Bạch thị không hợp.”

“Có chứng cứ không?”

“Đây là tin trên báo tháng này.” Từ Khánh quăng tờ báo đến trước mặt Bạch Ngọc Đường, “Bạch đại thiếu gia Bạch Cẩm Đường bị xe tông bị thương, ra nước ngoài an dưỡng, hiện tại Triệu Tước quản lý công ty.”

Bạch Ngọc Đường nhăn mày, “Có liên quan gì tới em?” Vì sao lão già này cho người giết mình.

Tương Bình gật gật đầu, ý vị sâu xa, “Chúng ta hiện đang tìm – việc này cuối cùng có liên quan gì với chú.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.