[Thử Miêu] Toái Hồn

Chương 31



Trong hôn mê có người nắm hai tay cậu, nắm chặt đến mức không có khe hở, một thanh âm nhẹ nhàng lại ôn nhu thấp giọng gọi cậu, “Miêu Nhi, tỉnh lại, đừng ngủ nữa, đừng làm tôi sợ.”

Thanh âm ôn nhu này, thật chẳng giống Bạch Ngọc Đường kiêu ngạo trước đây chút nào, nhưng ngoại trừ hắn, còn có ai sẽ đi gọi cậu “Miêu Nhi” chứ.

Triển Chiêu nỗ lực muốn mở mắt, hơi ấm từ bàn tay đối phương không ngừng truyền đến, từng chút từng chút chạm vào da thịt cậu, từng chút từng chút đem thần chí của cậu quay lại.

Cảm thấy mệt mỏi lại muốn ngủ tiếp, người đó lại không khắc nào ngừng gọi cậu, “Miêu Nhi, Miêu Nhi.”

Đôi mắt nặng nề dùng hết sức mở ra, vừa mở thấy ngay khuôn mặt phóng đại của Bạch Ngọc Đường, nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt.

Đối diện với đôi mắt của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cũng yên lặng hết nửa giây, sau đó bắn người chạy đi nhấn chuông cấp cứu, vừa chạy ra hành lang la to, “Y tá, y tá, nhanh lên, cậu ấy tỉnh rồi.”

Quả nhiên rất ồn.

Y tá bị gọi vẻ mặt không kiên nhẫn, nếu không phải vì trong này có hai anh siêu đẹp trai, chắc đã sớm phát hỏa.

“Bệnh nhân không sao.”

“Thật không sao sao, cậu ấy nhưng đến giờ mới tỉnh lại.”

“Đó là do anh ấy quá mệt, cả viêm phổi cũng không bị, chỉ là ngủ mà thôi.” Y tá tiếp tục bất đắc dĩ.

“Cái gì gọi chỉ ngủ thôi, ngâm trong nước suốt một đêm, thế nào chịu nổi, không được, tìm bác sĩ lại xem một chút, an bài kiểm tra cái gì đi.”

Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường lại, ám chỉ mình không có việc gì.

Huống hồ thân thể tựa hồ cũng không có cảm giác không thoải mái.

Nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn không nghe theo, sau cùng Triển Chiêu thật sự được an bài cho kiểm tra, xác nhận không lưu lại hậu chứng gì mới an tâm.

Triển Chiêu trong lòng vẫn lo lắng cho an nguy của Nguyệt Hoa, hỏi Bạch Ngọc Đường mấy lần đều bị hắn lảng sang chuyện khác.

Triển Chiêu hỏi đến gấp lên rồi, Bạch Ngọc Đường mới không chút hảo ý mở miệng, “Có chuyện gì, có thể có chuyện gì, cậu không phải cả trong nước lạnh cũng đem áo khoác đắp cho cô ta, còn ôm cô ta trước ngực sao, nước một chút cũng không chạm đến sao có thể có chuyện gì.”

Mùi chua trong ngữ khí đến cả ngoài cổng bệnh viện cũng đều có thể nghe thấy.

“Vậy Nguyệt Hoa đâu?” Nếu cô ấy không có chuyện gì, hiện tại ở cạnh cậu không phải nên là cô ấy sao?

“Bị hai ông anh mang về rồi, nói là bị hoảng sợ.” Bạch Ngọc Đường đem chăn đắp kín mít quanh người cậu, “Cậu cũng thật có khả năng ghê ha, tôi không có bên cạnh là xảy ra chuyện.”

Triển Chiêu nghe thấy vị sủng nịch tràn ngập trong lời nói, rõ ràng bữa trước đã vạch rõ quan hệ của hai người, nhưng không biết có chuyện gì, Bạch Ngọc Đường dùng ngữ khí này nói chuyện với cậu, lại cảm thấy thích ứng rồi.

“Lúc đó rất gấp, tôi cũng không có cách khác.”

Bạch Ngọc Đường thở dài, “Miêu Nhi, tôi nghĩ rõ ràng rồi. Có vài chuyện tôi nhất định muốn nói với cậu.”

“Ừ.”

“Cậu đã từng hỏi qua tôi, nghĩ thế nào về Triển Chiêu, còn nhớ không?”

“Ừ.”

“Tôi thừa nhận, tôi đối cậu bất đồng, là có nguyên nhân. Tôi, nếu tôi nói có kiếp trước, cậu có tin không?”

“Kiếp trước?”

“Sự tình của kiếp trước, lần đó lúc cậu xém chút bị bắn tôi đã nhớ lại, chúng ta kiếp trước là ái nhân, là ái nhân rất thân mật, cùng kề vai chiến đấu, mấy lần xuất sinh nhập tử, nhưng sau đó, tôi nhìn cậu chết trước mắt tôi.”

“Bạch…”

“Cậu kiếp trước đều gọi tôi Ngọc Đường, tôi gọi cậu Miêu Nhi, ban đầu chỉ vì trêu chọc, sau đó muốn đổi cũng đổi không được. Tôi đã nhớ ra cậu, không cách nào cùng Bội Bội ở một chỗ. Tôi biết làm như vậy là có lỗi với Bội Bội, nhưng nếu không như vậy, tôi sẽ có lỗi với cậu.”

“Là vì kí ức của kiếp trước sao?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Không chỉ vì kí ức của kiếp trước, Miêu Nhi, lúc vừa gặp nhau, tôi đối cậu không chút cảm giác, nhưng càng về sau, cùng cậu ở chung, đến khi cậu tỉnh lại trong lòng tôi, lòng tôi đã loạn rồi. Miêu Nhi, lúc đó tôi vẫn chưa khôi phục kí ức.”

“Cho nên?”

“Cho nên tôi nói, không quản có hay không có kí ức của kiếp trước, chúng ta nhất định là một đôi. Cậu không cần làm rối lên, Triển Chiêu chính là Miêu Nhi, Miêu Nhi chính là Triển Chiêu, còn có, “ Bạch Ngọc Đường trầm mặt, “Cậu cũng quá biết đùa giỡn nữ nhân đi.”

Còn nói cậu, Bạch Ngọc Đường hắn ta không phải thường lưu luyến giữa các bụi hoa sao, lúc đó còn thấy nữ nhân gọi… gọi La La ấy áp sát cả người lên người hắn.

“Bạch Ngọc Đường, cậu không được nói bậy.”

“Được được.” Triển Chiêu tức giận, Bạch Ngọc Đường liền mềm mỏng, “Nhưng mà Miêu Nhi, tôi nói hết mọi chuyện rồi, cậu không thể không cần tôi. Cậu có biết mấy ngày nay không gặp được cậu, tôi tâm lực đều tiều tụy cả.”

Triển Chiêu bất đắc dĩ, Bạch Ngọc Đường cái dạng này, là kiếp trước đã vậy rồi, hay là kiếp này mới học được, ồn ào cợt nhả.

Quyến luyến trong lòng đối Bạch Ngọc Đường, hình như cũng bắt đầu từ lần ngủ cùng ấy, nhưng Triển Chiêu cảm thấy hiện nay tiếp nhận hắn không có gì là tốt, nhất là Bội Bội còn đang khổ sở, mà việc hợp tác của cậu và Triệu Tước đã đến thời điểm mấu chốt, vì thế cậu lắc đầu, “Bạch Ngọc Đường, việc này tôi hiện tại chưa nghĩ tới, cậu có thể để tôi thư thả vài ngày được không?”

Nụ cười trên mặt Bạch Ngọc Đường cứng lại, lâu sau mới khôi phục lại.

Lâu thật lâu, mới ngoài cười nhưng trong không cười rút rút khóe miệng, “Được, tôi cho cậu thời gian, nhưng cậu không được để xảy ra chuyện gì.”

“Ừ.”

“Còn có, không được thường thường đi ăn với nữ nhân không rõ.”

“’…. Được.”

“Đinh tiểu tam cũng không được, Liêu nhị đó cũng không được.”

“……”

“Nam nhân cũng không được.”

“Bạch Ngọc Đường, cậu đi chết đi.”

Thân thể tuy không có việc gì, nhưng vẫn bị Bạch Ngọc Đường ép ở lại bệnh viện dưỡng bệnh mấy ngày, thời gian này Bạch Ngọc Đường đều mỗi ngày đến bệnh viện xem cậu.

Có khi vừa đúng lúc đụng trúng Nguyệt Hoa cũng đến thăm bệnh, hai người đứng đối diện nhau, mùi thuốc nổ văng khắp phòng.

Nguyệt Hoa tựa hồ cảm nhận được mùi nguy cơ, nắm chặt tay Triển Chiêu không chịu buông, Bạch Ngọc Đường tức giận đến bốc khói, người thì bự như vậy, lại cứ muốn chen vào giữa hai người, tách tay Nguyệt Hoa ra không chút lưu tình.

Triển Chiêu bị hai người làm ồn cũng hết cách, dù sao thân thể cũng không có việc gì, gấp gáp làm thủ tục xuất viện, quay về đi làm.

Vừa về thì Song Đinh tìm đến cậu, làm rõ việc ở quán bar xem ra không đơn giản như vậy. Gã nam nhân có ý đồ tấn công Nguyệt Hoa nghe nói trước đây từng mơ tưởng đến Liêu Kỳ Giai, sợ rằng việc lần này cùng cô ta có quan hệ.

Sau đó Đinh Triệu Huệ phẫn nộ mở miệng: “Đán động vào em gái tôi, xem ra thật là chán sống rồi, vốn định cho chúng nó một bài học, ai biết bị tên Bạch Ngọc Đường kia nhanh chân đến trước, mà tiểu tử đó xuống tay cũng độc thật, đám người đó khỏi thấy đường về luôn.”

Triển Chiêu gật đầu, xác thực là phong cách của Bạch Ngọc Đường.

“Tôi nói Triển Chiêu, chúng ta cùng nhau lớn, sao lại không biết cậu có người anh em tốt như vậy nhỉ, cậu ta tựa hồ cảm nhận được gì hay sao mà đi theo sát chúng tôi, vừa thấy cậu hình dạng như sắp phát điên lên, một phát đẩy ngay em gái chúng tôi ra, khẩn trương muốn chết.”

Triển Chiêu có chút xấu hổ cười, “Chỉ là một người bạn.”

Đinh Triệu Huệ gật đầu, “Đúng rồi, Triển Chiêu, ông lần này kiên quyết tham gia vào vụ đầu tư của cậu và Tân Vũ, xin lỗi nha, suy nghĩ của ông lão chúng tôi không nắm rõ được.”

Triển Chiêu phẩy phẩy tay, “Không sao, chỉ là sau này phải gặp mặt Đinh lão một chút.”

ĐInh thị đã cùng Tân Vũ kí kết thỏa thuận hợp tác, nhưng tiền đầu tư vẫn chưa đến, theo lời Đinh lão tiên sinh, hiện tại thủ tục cho vay còn đang trong giai đoạn phê duyệt, mấy ngày nữa sẽ có tin tức.

Nhưng Triển Chiêu không muốn cho ông cơ hội này.

Cậu hẹn Đinh lão gặp mặt, sau đó đem tập cổ phiếu của mình đặt trước mặt ông.

“Cậu làm vậy là có ý gì?” Đinh lão dù sao cũng đã trải qua chuyện đời, chuyện này cảm thấy có chút ẩn tình.

Triển Chiêu cũng không thừa nước đục thả câu, “Đinh lão, ngài cũng thấy rồi đó, trong tay tôi có 10% cổ phiếu của công ty ngài, hiện tại khu thương mại mà ngài đầu tư vẫn chưa đưa vào sử dụng, việc thu hồi vốn đầu tư sẽ gặp khó khăn. Ngài nói xem nếu tôi phóng tin tức muốn thu mua cổ phiếu Đinh thị, kế sách của ai sẽ chiếm ưu thế hơn?”

Đinh lão bất khả tư nghị nhìn cậu, mắt trừng to.

“Hoặc tôi trực tiếp đem 10% cổ phiếu này bán đi, đến lúc đó cổ phiếu của Đinh thị rớt giá, hồ sơ vay nợ của bên ngài vốn đang chờ thông qua, chưa nói đến việc ngân hàng phải xét duyệt thêm lần nữa, mấy dự án đầu tư ngài đang nắm trong tay có khả năng sẽ bị gác lại.”

“Cậu cư nhiên lại dùng cách này?”

“Tôi cũng biết ngài muốn lưu lại gia nghiệp ổn định cho song Đinh, nhưng có vài tình huống cần phải nhìn cho kỹ.”

“Cậu có ý gì?”

Biết Đinh lão đã tiếp thu, Triển Chiêu thuận thế lấy tập cổ phiếu ra, “Tập cổ phiếu này, chỉ cần tôi ký tên, có thể giải trừ hoàn toàn uy hiếp với ngài. Tôi rất muốn ký, chỉ là không biết Đinh lão có muốn phối hợp hay không thôi.”

“Cậu có ý gì?”

“Rất đơn giản, vụ hợp tác với Tân Vũ, tôi hi vọng Đinh thị rút lui.”

“Triển Chiêu cái tên bạch nhãn lang (*kẻ khinh người) cậu, cậu muốn một mình độc chiếm lợi nhuận.”

“Xem cách ngài nói, vụ hợp tác với Tân Vũ vốn là của tôi, vốn cùng ngài chia lợi nhuận cũng không phải không tốt, nhưng ngài hiện tại đã làm chậm lại tiến độ của chúng tôi, căn cơ của Đinh thị không yếu, nhưng căn bản là không ổn, rất dễ bị người khác lợi dụng. Tôi chỉ không muốn việc làm ăn đang rất tốt của tôi, vì người khác mà mất trắng.”

“Triển Chiêu.” Đinh lão nghiến răng, “Trước đây còn cho rằng cậu không bằng bác mình, không ngờ cậu độc địa như vậy, đến cả người thân cận bên mình cũng không buông tha.”

Triển Chiêu sa sầm mặt, “Tôi không nói lời vô nghĩa, suy nghĩ kỹ rồi tìm tôi, nghĩ thật kỹ, muốn rút lui để sau này còn có cơ hội phát tài, hay muốn tôi để Đinh thị sụp đổ.”

Lúc đứng dậy rời đi Triển Chiêu thở một hơi dài, từ khuôn mặt tức giận thở hổn hển của Đinh lão, cậu thấy được sự bất lực, tuy đã làm trái tôn lão ái ấu (*kính lão yêu trẻ), nhưng cậu phải đem Đinh thị kéo ra khỏi ván cờ hung hiểm ngươi lừa ta gạt này cho đến cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.