[Thử Miêu] Toái Hồn

Chương 37



Phối của Triển Chiêu đã từng thụ thương, hô hấp vốn không thông thuận, quỳ suốt một đêm, khí quản bị dị vật tắc lại, trực tiếp dẫn đến cơn sốc. Cũng may Khổng Lê có học qua y, dùng phương pháp sơ cấp cứu chính xác, mới giúp Triển Chiêu thoát khỏi nguy hiểm.

Tuy thoát nguy hiểm, nhưng tình hình cũng không lạc quan. Sau khi được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, Triển Chiêu bắt đầu phát sốt, nhiệt độ càng ngày càng tăng, cả người căn bản không có chút ý thức phản ứng nào. Huyết áp cũng rất xấu, bác sĩ bị dọa một phen, trực tiếp đưa ra giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, đủ loại dịch thể lạnh lẽo không ngừng truyền vào cơ thể Triển Chiêu.

Triển Chiêu xảy ra chuyện, Bạch Ngọc Đường cũng không biết. Để kéo suy nghĩ của mình thoát ra khỏi nỗi hổ thẹn với Bội Bội, Bạch Ngọc Đường đem hết tâm tư đặt vào công việc, mà việc hắn muốn làm lúc này nhất, chính là giết lão già hỗn đản Triệu Tước.

Kẻ nổ súng tập kích Triển Chiêu đã bị bắt, quả nhiên không ngoài sở liệu của mọi người, là thủ hạ của Triệu Tước, vì việc Triển thị rút khỏi vụ hợp tác với Tân Vũ khiến Tân Vũ nguyên khí đại thương, Triệu Tước đại khái nghĩ rằng Triển Chiêu là người của Bạch thị, trong lòng không phục, vì vậy thuê sát thủ giết người.

Chỉ cần nghĩ lại nếu không phải hắn đẩy Triển Chiêu, con mèo đó hiện tại rất có khả năng sẽ vĩnh viễn nhắm mắt lại, Bạch Ngọc Đường lại thấy căm tức, hắn nhất định muốn tên Triệu Tước này nếm thử mùi vị sống không bằng chết.

Đã quen sống ở nơi cao, bị người từ trên mây cao cao đẩy xuống không biết sẽ có cảm giác ra sao, hắn chính là muốn Triệu Tước phải lập tức nhận lấy kết cục như thế.

Triệu Tước đời này không nên đối đầu với Bạch Ngọc Đường. Nhìn thấy việc sáp nhập của Bạch thị rất nhanh sắp được thành lập, mà cổ phiếu trong tay lão vẫn không tăng, Dịch Trung cũng có ý dựa dẫm vào Bạch Cẩm Đường, Triệu Tước bí quá hóa liều phải đi một bước, mà bước này, chính là bước mà bọn người Bạch Cẩm Đường vẫn kì vọng lão sẽ đi.

Buôn thuốc phiện.

Lợi dụng quan hệ trước đây trong Hắc Xà hội, liên hệ với tổ chức buôn thuốc phiện lớn nhất Thái Lan, giao dịch và giao nhận hàng đều được an bài thỏa đáng. Nhưng Triệu Tước quên mất trong dòng lịch sử bất tận vô hạn, sẽ luôn có người cảm khái “Thời vận không hợp” – Mà hắn lại chính là kẻ không hợp nhất.

Đối tượng giao dịch bị Bạch Ngọc Đường theo dõi đã lâu, tàu vận chuyển hàng hóa là của công ty do Bạch Ngọc Đường đứng đằng sau quản lý, ngay cả sở cảnh sát xung quanh đều có quan hệ với Bạch Ngọc Đường, Triệu Tước muốn hoàn thành vụ làm ăn này, chỉ có một câu, không có khả năng; hai câu, cực kỳ, không có khả năng.

Tất cả hàng hóa một lưới bị bắt gọn, bộ hạ đắc lực nhất của lão cũng lần lượt sa lưới, Hắc Xà hội tự nhiên không thể tiếp tục tồn tại, Triệu Tước lão, biến thành một ông già lẻ loi không thế lực.

Đương nhiên Bạch Cẩm Đường không dự định tha lão, ngày thứ hai sau khi việc phát sinh, đã hướng pháp viện tố cáo lão tội danh tham ô công quỹ.

Triệu Tước lão lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy, đến hôm nay đã là thân bại danh liệt.

Lão biết tất cả mọi việc đều là do Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu làm ra, lão nhất định sẽ hung hăng báo thù bọn họ.

Một tháng sau khi Triệu Tước bị tống giam, báo chí tranh nhau đưa tin:

“Phó tổng cũ của Bạch thị, Triệu Tướ,c dưới sự trợ giúp của mấy tên côn đồ, đã thành công vượt ngục.”

Mà lúc này, Bạch Ngọc Đường đang dính chặt trước giường bệnh của Triển Chiêu, tỉ mỉ gọt trái cây.

Lúc Bạch Ngọc Đường biết tin, Triển Chiêu đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng lúc từ miệng Khổng Lê nghe kể lại sự tình phát sinh như thế nào, Bạch Ngọc Đường tính tình thối đã xém chút xảy ra tranh chấp lớn với ông nhạc phụ tương lai, cũng may Triển Chiêu đã ngăn lại.

Nhưng lần này Triển Chiêu thật sự bệnh rất nghiêm trọng, cứ cách khoảng 10 ngày lại phát sốt, hô hấp không thông thuận, thân thể cũng không tốt, lại không muốn ăn. Cao Hiển Dương đem vị thần may mắn Bạch Ngọc Đường cột luôn bên giường, nhưng phát hiện lần này hiệu quả rất nhỏ, Triển Chiêu lúc phát sốt vẫn cứ như cũ phát sốt, lúc ho vẫn cứ như cũ ho.

Sau cùng đưa ra kết luận, gánh nặng thân thể quá lớn, cuối cũng đã bạo phát, ngay cả thần may mắn cũng không dùng được.

Bạch Ngọc Đường liếc Cao Hiển Dương ra vẻ khinh thường, quyết định không quan tâm đến vị bác sĩ ưa lằng nhằng này.

Mà cha của Triển Chiêu, đối với việc con trai phát bệnh vẫn luôn hổ thẹn trong lòng, chỉ lúc Triển Chiêu hôn mê mới đến nhìn hai lần, sau khi cậu tỉnh lại thì không xuất hiện nữa.

Nhưng không xuất hiện không có nghĩa là ông không tới.

Ông thường đợi mọi người đi hết rồi, mới một mình đứng ngây ngốc trước cửa phòng bệnh của Triển Chiêu, cũng coi như một kiểu quan tâm khác.

Ông cho rằng Triển Chiêu không biết, kì thực Khổng Lê đều đã nói tất cả mọi chuyện cho Triển Chiêu nghe, chỉ có ông tự cho rằng mình giấu diếm rất thành công.

Vì vậy hôm Triển Chiêu xuất viện, cậu cũng giấu cha mình.

Sau đó, về đến nhà nghe được tiếng nói chuyện của cha và bác.

“Triển Chiêu đứa trẻ này sợ là đã quyết tâm, em bắt nó quỳ suốt đêm, nó thật sự quỳ suốt một đêm, không có nửa điểm muốn chia tay Bạch Ngọc Đường.” Là giọng của cha.

“Chú hai, không phải chú kêu tôi lại đây là muốn tôi thành toàn cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chứ? Tôi nói cho chú, lần này không được, chú cũng nhìn xem Bội Bội vì chúng nó đã biến thành cái dạng gì rồi.”

“Anh, việc cũng đều như vậy rồi, cho dù Bội Bội và Bạch Ngọc Đường có thể cùng một chỗ cũng không thể hạnh phúc, chúng ta có thể hay không…”

“Không được, con gái của tôi đã như vậy, tôi có thể nhìn nó chịu ủy khuất sao?”

Đối phương ngừng thật lâu, sau đó là thanh âm khẩn cầu Triển Chiêu trước giờ chưa từng nghe thấy, “Anh, anh chỉ có một đứa con gái là Bội Bội, em chẳng phải cũng chỉ có một đứa con trai là Triển Chiêu sao. Từ nhỏ, vì chuyện mẹ nó mà em không màng gì đến nó, nhưng nó trước giờ đều không trách em, em nói cái gì nó đều nghe theo. Anh hai, anh nhìn xem, em kêu nó chia tay Bạch Ngọc Đường, nó thà quỳ chứ không chịu đáp ứng. Ánh mắt như vậy, em nhìn đều thấy đau lòng. Anh hai, coi như em xin anh, đừng làm khó con em được không?”

Lời nói sau cùng đã không thể nghe thấy, Triển Chiêu không nhìn biểu tình kinh ngạc của Khổng Lê, xoay người đi.

Cậu muốn gặp Bạch Ngọc Đường, muốn nói cho hắn, ra là cha cậu, từ trước đến giờ không phải không thích cậu, chỉ là ông không giỏi biểu đạt, nhưng xác thực là rất yêu con trai của mình, cậu không phải là đứa trẻ không ai yêu thương, cậu có cha, còn có Ngọc Đường, chỉ là như vậy cũng đủ để người ta vui mừng rồi.

Nhưng sau khi Bạch Ngọc Đường nghe xong chuyện này, lại sờ sờ đầu cậu, “Sao lúc đó tôi lại thấy cậu rất thành thục nhỉ, cậu hiện giờ càng nhìn càng giống trẻ con, là đứa trẻ luôn cảm thấy không an toàn.”

“Cậu đừng nói bậy.” Triển Chiêu đỏ mặt không vui.

Bạch Ngọc Đường cười cười, cảm thấy đây xác thực là thời cơ tốt đem mọi chuyện nói ra.

Vì vậy hắn kéo tay Triển Chiêu để cậu ngồi xuống, còn mình thì nửa quỳ trước mặt cậu, “Triển Chiêu, Miêu Nhi, cậu có muốn cùng tôi kết hôn không?”

Nhìn đôi mắt trừng to tròn tròn, hình dạng không biết phải làm sao của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ trán mình, “A, tôi quên nhẫn rồi.”

Sau đó từ trong hộp đựng đồ lặt vặt, lấy ra hộp kim chỉ, cầm cái nhẫn giữ kim lúc may lấy ra, đeo vào ngón tay thon dài của Triển Chiêu.

“Đợi tôi dắt cậu đi mua, cái này trước tiên đem cậu đánh dấu chủ quyền.” Bạch Ngọc Đường cười cười, “Miêu Nhi, chúng ta kết hôn đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.