[Thử Miêu] Toái Hồn

Chương 49



“Miêu Nhi, nếu trận Trùng Tiêu lần này chúng ta có thể chiến thắng quay về, hãy cùng ta ngụ lại tại phía nam nơi dốc Bách Lý này, không hỏi thế gian.”

“Ngọc Đường, thanh thiên trường tại, nhưng cần bảo hộ, Triển mỗ chỉ có thể hứa ngươi kiếp sau.”

……

Bạch Ngọc Đường đau khổ ôm đầu, tại sao cho họ cơ hội gặp nhau tại kiếp này, lại phải trải qua nhiều trắc trở như vậy.

Hiện giờ, Miêu Nhi còn nằm trong phỏng phẫu thuật sinh tử chưa rõ, vừa nghĩ đến những vết thương cậu ấy phải chịu, mọi sức lực tự kiềm chế đều nhanh sụp đổ.

Thân thể Miêu Nhi vốn đã không tốt, lần này ngực lại chịu thương lớn như vậy, sau đó lại hít vào nhiều khói, tình hình rất không khả quan,có lẽ lần này, cậu ấy sẽ không thể cầm cự.

Thờ ơ nhìn nhân viên y tế khẩn trương băng bó tay trái cho mình, đến cả cảm giác đau cũng không có.

Hay là, kì thực thà hi vọng để máu cứ thế mà chảy, cũng không muốn ôm nỗi thống khổ vì mất đi này.

Bội Bội được Hứa Phục Sinh ôm, khẩn trương ngồi chổm hổm một góc, mà Bạch Cẩm Đường ngồi bên cạnh Bạch Ngọc Đường, thần tình cũng là tự trách và thống khổ.

Liêu Kỳ Phàm bị thương rất nặng, lúc được đưa vào viện cùng Triển Chiêu đã ở trong trạng thái hôn mê sâu. Bạch Cẩm Đường rất tự trách bản thân, gần đây vì việc của Bạch Ngọc Đường mà không có thời gian mà không để ý đến cậu ấy, Liêu gia xảy ra việc lớn như vậy anh cũhng kông biết, Liêu Kỳ Phàm ôm tâm tình thế nào đi tìm Bội Bội nhờ giúp, anh một điểm cũng không biết. Thậm chí đến cả việc cậu bị giam giữ, anh cũng là nghe được từ Triệu Trinh.

Liêu Kỳ Phàm bị hiểu nhầm là bạn trai của Triệu Trinh, thật không biết là công tác bảo mật của anh làm quá tốt, hay làm bạn trai quá thất bại.

Cửa trong phòng phẫu thuật mở rồi lại đóng, y tá không ngừng cầm túi máu đi vào, lại không ngừng mang các dụng cụ phẫu thuật dính đầy máu đi ra. Những người nhìn thấy đều kinh hồn tang đảm, Bạch Ngọc Đường ôm mặt mình, chán nản ngồi xuống.

Miêu Nhi, lần này, nếu cậu đi, mang tôi đi cùng được không?

Không biết qua mấy tiếng, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra, bác sĩ y tá lũ lượt đi ra.

“Sao rồi?” Người hỏi là Triệu Trinh, mà Bạch Ngọc Đường và Bạch Cẩm Đường, chôn chân tại chỗ, một câu cũng không nói, nhưng hai mắt mở to, nhìn trừng trừng vào vị bác sĩ phẫu thuật chính.

“Phẫu thuật rất thành công, nhưng hai người đều bị thương nghiêm trọng, chúng tôi phải đề phòng vết thương bị nhiễm hàn và đột phát biến chứng, vì vậy phải chuyển vào phòng giám hộ đặc biệt để quan sát. Các anh để lại một người bên cạnh giường là được rồi.”

Tình hình hiện giờ rất sợ bị nhiễm hàn, Triển Chiêu và Liêu Kỳ Phàm được đưa vào phòng giám hộ vô trùng, chỉ để lại Bạch Ngọc Đường và Bạch Cẩm Đường.

Bọn người Bội Bội tuy muốn ở lại, nhưng bị Hứa Phục Sinh khuyên đi về.

Dù sao hiện tại, bọn họ cũng không giúp được gì.

“Miêu Nhi, lần này, cậu ngủ nhiều một chút.” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng sò sờ tóc Triển Chiêu, “Sớm biết vậy, không nên mang cậu quay về, nhìn xem, cậu thời gian gần đây đều không được ngủ ngon. Vì vậy, bây giờ muốn hảo hảo bù lại phải không?”

Ngón tay vuốt ve đôi mắt Triển Chiêu, “Có người nói qua chưa nhỉ, mắt của cậu rất đẹp, rất sáng, như thể ánh sao trên kia rơi xuống và lạc vào đây. Tôi thích nhìn cậu lúc mở mắt, nhưng mà, tôi biết cậu hiện giờ muốn được hảo hảo nghỉ ngơi. Kì thực, cậu nhắm mắt tôi cũng thích.”

“Hôn lễ của chúng ta vẫn chưa xong, tôi muốn đợi thân thể cậu tốt một chút, cùng cậu kết hôn, sau đó mang cậu đi du lịch khắp nơi trên thế giới, cậu nói xem được không?”

Từ trong lòng lấy ra một cái hộp gấm, đem nhẫn ra đeo vào ngón tay Triển Chiêu, “Dùng nhẫn này đem cậu cột lại được không, một năm trước sao cậu nhẫn tâm đem nó ném đi chứ, lúc mua cậu thích nó như thế.”

“Không sao, cậu hảo hảo nghỉ ngơi, lâu bao nhiêu tôi đều sẽ đợi.”

Nhưng chỉ phút sau, Bạch Ngọc Đường từ từ nằm sắp xuống, đem mặt chôn trong lòng bàn tay Triển Chiêu, “Miêu Nhi, xin cậu, tỉnh lại đi, tôi thật rất sợ hãi. Lần này, cậu không được lại rời khỏi tôi.”

Đêm, một mảnh tĩnh mịch, từ phòng bên cạnh, truyền đến tiếng khóc kiềm nén.

Triển Chiêu hôn mê đã năm ngày, tuy bác sĩ nói tình hình rất khả quan, có thể chuyển từ phòng giám hộ đặc biệt qua phòng bệnh thường, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, sao cũng không thể khiến người an tâm.

Bạch Ngọc Đường mỗi ngày đều bên cạnh chăm sóc, thỉnh thoảng sẽ thấy Bội Bội giấu mình sau giường, cô mấy ngày này đều đến từ lúc sáng sớm, rất trễ mới đi, chần chừ ở ngoài cửa không đi vào, chỉ thông qua tấm thủy tinh yên tĩnh nhìn tình hình bên trong.

Bạch Ngọc Đường vẫn đang trách cô, nhưng hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng biết không phải lỗi của cô. Chỉ là về mặt tình cảm, hắn vẫn không thể bảo bản thân phải bình tĩnh cùng cô nói chuyện.

Bạch Ngọc Đường nhìn khuôn mặt ngủ điềm tĩnh của Triển Chiêu, Miêu Nhi trước giờ thương em gái như vậy, cũng cứ ôm tâm tình hổ thẹn, nếu tỉnh lại, khẳng định sẽ lại nói, “Bội Bội, đây không phải lỗi của em, đừng trách bản thân.”

Xác thực không phải là lỗi Bội Bội, hắn việc gì phải làm khó Bội Bội.

Vẫy vẫy tay, để nữ nhân cứ đứng mãi sau cửa tiến vào.

Bạch Ngọc Đường kéo một cái ghế bỏ xuống, “Ngồi xuống, Bội Bội, anh nói chuyện với em.”

Triển Bội rụt người ngồi trên ghế, tay bất an vò vò tay áo, lời nói đều là nghẹn ngào, “Xin lỗi, Ngọc Đường, đều là lỗi của em, nếu không phải vì cứu em, anh hai cũng không bị vậy. Cũng không bị vậy.”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Anh không vì việc này mà trách em.”

“Ngọc Đường.”

“Miêu Nhi là người trọng tình cảm, em là em gái duy nhất của cậu ấy, cậu ấy vì em làm như vậy, cũng không thể trách được.”

“……”

“Việc lúc đó, Hứa Phục Sinh đều đã nói với anh, nếu Miêu Nhi không làm vậy, người chết sẽ là em.”

“Ngọc Đường……” Bội Bội mang khuôn mặt đầy nước mắt ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường nắm lấy đôi tay run rẩy không ngừng của Bội Bội, “Nếu là anh, dưới tình thế như vậy, có thể cứu em, dù chết cũng cam lòng.”

“Bội Bội, em vẫn chưa hiểu sao, anh có thể vì em mà chết, em cũng rất quan trọng với anh. Nhưng anh chỉ sống vì một người là Triển Chiêu.”

“……”

“Cậu ấy khẳng định biết điều này, vì vậy em không cần lo lắng, cậu ấy sẽ tỉnh lại. Vì hai người bọn anh, không thể sống thiếu nhau.”

Bội Bội từ đó đến giờ đều chạy trốn vấn đề này, lần này đến cả lập trường phản bác cũng không có, cô nuốt nước mắt, khẽ gật đầu, “Em biết rồi, Ngọc Đường, em chỉ hận chính mình làm sai nhiều việc, để hai anh phí nhiều thời gian như vậy.”

“Không sao.” Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ lưng cô, “Quá khứ đã là quá khứ. Em không cần cảm thấy tự trách. Việc chúng ta nên làm bây giờ, là ngoan ngoãn trông chừng Miêu Nhi, để cậu ấy sớm ngày tỉnh lại.”

“Ừm…”

Móng mèo vốn nằm trong tay Bạch Ngọc Đường – khẽ động đậy.

“Miêu Nhi?”

Chờ suốt 5 ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy đôi mắt quen thuộc mở ra, trong mắt có ánh sáng rơi vào, lấp lánh thủy quang.

Triển Chiêu khẽ động khóe môi, “Ngọc Đường, cậu thật ồn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.