Tên con là Bạch Vĩnh Kỳ, bạn học đều gọi con là Ngũ a ca, tuy nhiên con rất kì thị cái tên này, cũng từng nghĩ đến chuyện đổi tên, nhưng bị lão ba cưỡng bức dụ dỗ, nói rằng tên này là tên hay thiên hạ khó có được, ngụ ý lại thâm hậu, mang theo thâm tình của lão ba với cha.
Thâm tình của bọn họ con không quan tâm, chỉ là cả ngày bị hợp thành một đôi “Vĩnh Kỳ Hoàn Châu phối” với cái vị mập nhất trong lớp kia, trong lòng con cảm thấy cực kỳ phiền muộn.
Mấy ngày nay còn cố ý mở xem một chút tin giải trí, “Văn Ái Mã” (*) không phải đã thành khuôn mẫu rồi chứ, trên đời sao lại có cha mẹ vô lương tâm như vậy chứ, nỡ đặt cho con cái tên bại hoại Bạch Vĩnh Kỳ này.
Vì vậy con thà để người khác gọi con “Đại Bạch”.
So sánh một tí, em trai “Tiểu Bạch” của con càng đáng thương hơn.
Tiểu Bạch cũng không phải em ruột con, nó là con nuôi của em trai ruột của cha nuôi con.
Tên ấy là, là “Bạch Triển Đường.”
Theo lời chú nói, tên này biểu thị Bạch Ngọc Đường đặt Triển Chiêu trong lòng. Vì chuyện này, Tiểu Bạch ôm con khóc suốt một đêm, oán hận sự bất công của số phận, còn lên kế hoạch hai đứa cùng trốn về cô nhi viện, tổn thương tinh thần hai vị Đại Bạch tàn ác vô nhân đạo kia.
Kết quả biến mất ồn ào hai ngày, ngoại trừ hai chú Đinh gia thỉnh thoảng mạo hiểm mang hai con đi ăn một bữa no nê ra, đại nhân hai nhà một người cũng chưa từng xuất hiện.
Tiểu Bạch ôm con gào khóc, “Sao lão ba đã vô lương tâm như thế, cha cũng hùa theo nữa.”
Con bĩu bĩu môi, cũng muốn khóc.
Con không muốn thừa nhận, tuy gien nhà Bạch gia có vấn đề, cả hai lão ba đều không phải là người tốt gì cho lắm, nhưng cha con và chú Triển tuyệt đối là người tốt nhất tốt nhất trên đời này.
Cha Liêu Kỳ Phàm của con là Tổng giám đốc công ty lớn, tuy lão ba hay rêu rao rằng mình cũng là Tổng giám đốc, nhưng công ty của cha lợi hại hơn nhiều. Huống hồ ngoại trừ đi làm, việc nhà cũng đều là cha làm.
Quan trọng nhất nhất là, cha rất thương Đại Bạch.
Đại Bạch bệnh cha sẽ ôm Đại Bạch ngủ, bị người khi dễ sẽ an ủi con, còn sẽ nấu cháo rất ngon cho con ăn. Nhưng lão ba không có lương tâm đó, lần nào cũng đều giành với con.
Cha từ đó đến giờ đều không lộ sắc mặt ra cho Đại Bạch thấy, dễ nhìn hơn lão ba vừa thấy bài thi 59 điểm là đuổi con chạy khắp phòng nhiều.
Theo lời Tiểu Bạch bên kia, tình hình nhà nó căn bản cũng như bên đây.
Chú Triển ở công ty không làm việc gì, công việc đều giao hết cho lão ba của chị họ Hứa Hân Hân. Nhưng thỉnh thoảng vẫn được mời đến công ty hỏi ý kiến một chút, vì vậy lâu lâu có thời gian sẽ mang Tiểu Bạch ra ngoài chơi.
Nhưng chú ba dùng lời lẽ sáng quắc nói chú Triển thân thể không được tốt, không thích hợp với vận động quá cường liệt, bởi vậy mấy thứ như công viên giải trí, đều không cho chú ấy đi.
Cái này căn bản là lừa người, tuy chú Triển và cha giống nhau, trên người luôn có mùi dược hương nhàn nhạt. Nhưng chúng con từ đó đến giờ vẫn chưa thấy chú uống thuốc, hơn nữa thân thể của hai người cũng rất khỏe mạnh, đến cả cảm mạo cũng chưa bị, càng đừng nói vào bệnh viện gặp bác sĩ.
Nhiều nhất chỉ là ông Công Tôn thỉnh thoảng sẽ ghé qua, cho dược thiện (*đồ ăn có chứa thuốc bổ) để họ ăn.
Nhưng đừng khi dễ chúng con tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, dược thiện là thuốc bổ, ăn nhiều như vậy cường tráng biết bao nhiêu, lão ba và chú ba sở dĩ nói như vậy, kì thực là không muốn chúng con chiếm nhiều thời gian của cha và chú Triển thôi.
Chúng con hay cảm thấy mình là đứa trẻ đáng thương nhất trên đời này.
Nhưng có câu “Con gián đánh không chết”, còn có câu, “Ở đâu có áp bức ở đó có phản kháng.”
Chúng con quyết ở lì nhà dì Đinh Nguyệt Hoa với cô Bội Bội, áp dụng phương châm đường vòng cứu nước.
Cụ thể mà nói là phương châm mười sáu chữ “Địch tiến ta lùi, địch dừng ta nhiễu, địch mệt ta đánh, địch lùi ta truy”. Theo cách nói dễ hiểu của dì Đinh, ở sau lưng lão ba tranh thủ cha.
Thực thi như thế này:
Lão ba và chú ba đi công tác, vừa khéo cha bị lão ba cưỡng chế ở nhà nghỉ ngơi, chú Triển cũng không đi ra ngoài. Con và Tiểu Bạch nội ứng ngoại hợp, dẫn người kéo đến công viên giải trí.
Trước đây cùng đi với lão ba đều là tự mình một người bị quăng lên phi thuyền bay, hiện tại có cha đi cùng thật tốt quá, nhưng sắc mặt cha xem ra không được tốt cho lắm, chắc là cha sợ.
Con vỗ vỗ ngực mình bảo chứng, “Cha, cha không cần sợ, có con ở đây, con sẽ bảo hộ cha.”
Cha cười sờ sờ đầu con, yeah, được một điểm.
Tiểu Bạch bên đó cũng đang giành chiến thắng huy hoàng, chúng con hưng phấn kéo tay họ đi khắp công viên giải trí chơi hết mấy trò có thể chơi được. Đến khi trời tối đen mới quay về.
Đúng rồi, quên nói rồi. Việc này chúng con không nói cho dì Đinh và cô Triển, kết quả về nhà bị hai người mắng cho một trận.
Rõ ràng là do họ kiến nghị mà, cả cha đều không nói gì, cha vẫn là tốt nhất.
Tình hình của Tiểu Bạch bên kia cũng giống con, nhưng sau đó nó lại có chút lo lắng hỏi con, “Ông Công Tôn cũng tới rồi, sẽ không có việc gì chứ?’
“Em không cần lo lắng,“ Con giáo dục Tiểu Bạch, “Ông Công Tôn căn bản không phải bác sĩ, ông chỉ biết bốc thuốc thôi. Ở bên này ông cũng hay cho thuốc mà.”
Kết quả một giờ sau, ông Công Tôn lại chạy sang bên này. Cha cũng ngủ rồi, chúng con giữ cửa không cho ông làm ồn cha, kết quả ông đưa ra chén thuốc muốn con uống.
Con mới không cần, rõ ràng là thuốc bổ, làm gì lần nào cũng cho hoàng liên, đắng muốn chết.
Không còn cách nào, chỉ có thể chạy đi mở cửa.
Kết quả ông Công Tôn ở trong phòng cha ngồi lì hơn một giờ, còn không cho con vào.
Hừ, đáng ghét.
Việc lần này tuy cha và chú Triển không nói cho hai Đại Bạch nghe, nhưng chúng con bị dì Đinh và cô Triển bắt đi giáo huấn cho một trận. Chúng con kết lại, ý của hai người là: sau này không thể tự tiện hành động, đặc biệt khi việc có liên quan đến hai vị cha.
Đáng ghét, người lớn đều thích quản giáo chúng con.
Vốn là thấy sắc mặt cha mấy ngày nay không tốt, không muốn làm phiền, nhưng trong trường có họp phụ huynh.
Con sẽ không kêu lão ba đi đâu, ba mà thấy bài kiểm tra 59 điểm không đem con ra giết mới lạ.
Tình hình của Tiểu Bạch cũng vậy, bài kiểm tra 49 điểm của nó đã bị chú ba quăng vào sọt rác.
Không còn cách nào khác, chi có thể đi tìm cha thôi.
Không ngờ dì Đinh và cô Triển cũng đến.
Kì quái, chị họ em họ đều không học cùng năm, hai người đó đến làm gì?
Kết quả rất bất ngờ là, hai cô mỗi người kéo một người. Cha và cô Triển, chú Triển và dì Đinh.
Hai cô bước đi đến là phong tình vạn chủng, căn bản không thèm quan tâm đến bọn con, đến cả cha muốn quay qua kéo con cũng bị cưỡng chế kéo quay lại.
Con và Tiểu Bạch ước định, sau này nhất định không thể nghe lời cô và dì.
Ai biết hôm sau, tin tức đã đến nơi. Cũng không biết lão ba và chú ba từ đâu mà có được, cả bản mới nhất của “tiểu học bát quái tới rồi” của trường tiểu học chúng con cũng cầm trên tay.
“Nói, đây là việc gì?” Lão ba chỉ vào dòng tiêu đề đen thùi hỏi con.
Con nhìn thấy chữ trên đó, “Bảng xếp hạng phụ huynh nổi nhất, cha mẹ Bạch Vĩnh Kỳ Bạch Triển Đường đồng hạng nhất.”
Mặt sau còn dán hình cha và cô Triển, chú Triển và dì Đinh xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Hôm qua đi tham gia họp phụ huynh.”
Sau đó lão ba nổi điên chạy đi, cả giải thích của con cũng không nghe, trực tiếp chạy đi phân rõ phải trái với cha.
Con bị nhốt lại ngoài cửa, nghe thấy âm thanh kỳ quái suốt đêm.
Đại khái là mấy kiểu như “Đừng, đau, a, đừng Cẩm Đường”, ngữ khí và từ ngữ cũng rất đa dạng.
Sợ cha bị khi dễ, con lấy hết dũng khí dùng chân đạp cửa, kết quả bị bà quản gia ôm đi, làm con khóc cả đêm.
Hôm sau thấy cha, ngoài trừ đi đường có chút không ổn, cũng không có việc gì.
Xem ra lão ba vẫn là thương cha lắm.
Điện thoại của Tiểu Bạch gọi tới, “Tiểu học bát quái đến rồi” cư nhiên cũng dẫn đến một trận tai nạn gia đình trong nhà nó, so với bên này chỉ có hơn chứ không kém. Theo lời chú ba thì đây là bản thăng cấp, trên đó phân tích rất nghiêm túc xem ngũ quan hình dạng của Tiểu Bạch là giống cha nhiều hơn hay giống mẹ nhiều hơn. Kết quả cuối cùng là một nửa một nửa.
Kết quả hôm nay chú Triển không xuống giường được, ông Công Tôn đều đến xem rồi.
Thật là, bát quái thôi mà, học sinh tiểu học bọn con còn không tin, chú ba kích động cái gì chứ.
Quả nhiên đàn ông nhà họ Bạch, chỉ số thông minh cần tăng cường.
Thôi bỏ đi, mang về đi tìm Tiểu Bạch, xem coi có cách nào tiến thêm một bước xâm nhập sau lưng địch không.
———————————————
(*) Văn Ái Mã là tên của một cô bé người Trung Quốc, cha là Văn Chương, mẹ là Mã Y Lợi, tên bé có nghĩa là ‘Văn yêu Mã’, nhưng bị đọc trại ra thành ‘Văn Nhai Mạ’ (cách đọc giống), nghĩa là ‘Văn bị chửi’ =)) [dù là nghĩa nào nghe cũng thấy ghê =))]