[Thử Miêu] Toái Hồn

Chương 9



Chuyện của Bạch ngũ gia ta không cần con mèo con của Hoàng đế nhà ngươi đến quan tâm.”

“Bạch Ngọc Đường, ngươi không cần vô lý, án tử này liên quan đến nhiều mạng người, Triển mỗ đương nhiên phải có trách nhiệm. Nhưng ngươi, lạm dụng tư hình, khó tránh khỏi bị người chỉ trích.”

“Đừng dùng giọng điệu thối nát đó nói chuyện với ta, ta ghét nhất nhìn đến cái dạng chó săn quan phủ này của ngươi.”

“Ngươi…”

Khí thế ép người quá đáng của Bạch y nhân, biểu tình cường nhẫn bất đắc dĩ của Lam y nhân mờ ảo chồng chéo xuất hiện trước mắt.

“Bội Hoàn, cố nhẫn một lát, Ngũ gia mang ngươi đi.”

Bạch y nhân là chính mình, khuôn mặt tiều tụy của Bội Bội, còn có lam sam đang hướng về phía mình phi nhanh tới.

“Bạch huynh cẩn thận!”

Thân ảnh lao tới của nam nhân, cự thạch rơi nhanh xuống trước mắt, là ai ở trước mặt, dùng huyết nhục chi khu chống đỡ cự thạch, hướng hắn la,

“Bạch huynh, nhanh lên.”

Thanh âm tảng đá chạm vào xương cốt, thân thể căng cứng bán quỳ trên đất, còn có đôi môi đã bị cắn nát, gân xanh nổi đầy.

Khuôn mặt của hắn, khuôn mặt ấy – Triển Chiêu.

“Triển Chiêu.”

“A, Bạch Ngọc Đường, cậu có thể nhẹ tay một tí được không.” Người nằm trên giường chầm chậm nghiêng mặt qua, “Không phải bình thường thấy tôi không vừa mắt bây giờ muốn thừa cơ trả thù riêng chứ.”

Bạch Ngọc Đường hậm hực bỏ tay ra, có chút đờ ra nhìn người nào đó còn có tâm trạng nói đùa.

Vừa nãy, chính là khi nãy, tay vừa đụng đến vết thương của Triển Chiêu, trước mắt lại hiện lên hình ảnh mạc danh kì diệu (*kì lạ, khó hiểu). Người trong hình ảnh ấy, là Triển Chiêu. Dù đổi thành trang phục cổ nhân, nhưng khuôn mặt ấy, không thể sai được.

Thế giới này, thật sự có kiếp trước sao, vậy quan hệ của hai người bọn họ là gì, bằng hữu, địch nhân, hay vừa địch vừa bạn?

Nhưng Bạch Ngọc Đường có thể nhận ra rất rõ ràng, cảm giác của hắn trong lúc ấy, chính là đau lòng.

“Sao vậy?” Cảm thấy sự yên lặng của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu định xoay người, nhưng vừa động đã thấy cực kỳ đau đớn, kêu lên một tiếng, ngã trở về giường.

“Cậu đừng động.” Thấy cậu ta như vậy, Bạch Ngọc Đường cũng thấy gấp, nhưng chân như bị ghim tại chỗ không thể bước lên, thuốc mỡ cầm trong tay cũng do dự không biết có nên bước tới bôi tiếp cho cậu ta hay không.

“Tôi đi gọi điện thoại, hỏi xem bác sĩ đi tới đâu rồi.” mượn cớ qua loa, Bạch Ngọc Đường không đợi Triển Chiêu nói, quay đi ra ngoài. Triển Chiêu tuy cảm thấy rất khó hiểu, nhưng hiện tại cậu cũng không có tinh lực để mà tìm hiểu nguyên nhân sâu xa. Trên lưng đau đớn bỏng rát, nhưng thần kinh lại bắt đầu có điểm mơ hồ mông lung, cuối cùng không chống lại được cơn mệt mỏi, nửa mê nửa tỉnh nhắm mắt lại.

Trong cơn mê cảm thấy có người đang xử lý vết thương cho mình, thậm chí còn nghe thấy hai ba tiếng cằn nhằn răn đe. Triển Chiêu muốn mở mắt nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì, thì thấy thân thể được bọc trong cái ôm ấp ấm áp quen thuộc, thần kinh đang căng thẳng như được giải khai, triệt để rơi vào hôn mê.

Triển Chiêu suốt đêm được đưa vào bệnh viện, cũng may không có gãy cái xương nào, cũng coi như vạn hạnh rồi. Chỉ là thân thể vốn không tốt, lại còn bị lăn qua lăn lại như vậy. Vì vậy, đợi đến lúc cậu tỉnh lại, đã là chuyện hai ngày sau.

Vừa mở mắt là thấy Bạch Ngọc Đường đang đi tới gần.

“Triển miêu nhi, cậu tỉnh rồi.”

Triển Chiêu nhìn khuôn mặt lôi thôi lếch thếch trước mắt, muốn cười, nhưng vừa mở miệng, cổ họng khàn khàn đau đớn.

“Nước…”

“Muốn nước sao, cậu đừng động lung tung, tôi giúp cậu lấy.”

Bạch Ngọc Đường nhanh chóng từ bình nước nóng đổ ra nửa ly nước, đổ thêm một chút nước lạnh, thử thử nhiệt độ, sau đó lại từ trong ngăn kéo lấy ra ống hút cho vào, cuối cùng cẩn thận đem ly nước lại gần miệng Triển Chiêu.

“Cậu giờ không thể xoay người, trước tiên uống như vậy đi.”

Nói xong lại cẩn thận đem ống hút đưa vào miệng Triển Chiêu.

Triển Chiêu cũng không cảm thấy có gì không ổn, hai người cứ như vậy một đưa một uống rất hài hòa.

“A, thật hiếm thấy nha, cũng chưa quen được bao lâu, hai người coi vậy mà ở chung không tệ nhỉ.”

Bạch Ngọc Đường nhăn mày, quay đầu, quả nhiên, chính là cái tên bác sĩ Cao âm hồn không tan đang đứng tựa cửa trưng ra vẻ mặt “chán chết đi được”, miệng thì nở nụ cười mỉa mai nhìn hai người.

“Anh không nói thì cũng không ai bảo anh câm. Tên lang băm như anh cũng còn mặt mũi đến đây sao.”

“Tôi, lang băm?” Cao Hiển Dương lắc lắc đầu “Tôi thế nhưng xuất thân là thạc sĩ tốt nghiệp khoa y đại học Yale ở Mỹ đó, thế mà cậu nói tôi là lang băm.”

“Anh xuất thân ở đâu tôi không cần biết, nhưng người ở trong tay anh thế mà lại hôn mê suốt hai ngày thì tôi nhớ kỹ đó.”

Cao Hiển Dương hết đường nói, coi như gặp phải cái tên không biết lý lẽ rồi.

“Thân thể Triển Chiêu vốn rất yếu, bị thương như vậy, người thường còn phải hôn mê một ngày nửa ngày, huống chi cậu ấy.”

Nói xong đi lại sờ sờ trán Triển Chiêu, “Ừ, hết sốt rồi. Tình hình chuyển biến tốt đẹp đáng ngạc nhiên.”

Triển Chiêu không để ý lắm, nhưng Bạch Ngọc Đường thì lại không chịu được, làm gì có bác sĩ nào nghi ngờ bệnh nhân mình khỏe lên quá nhanh chứ.

“Anh có ý gì hả!”

Cao Hiển Dương không thèm để ý đến hắn, ngồi xuống trước mặt Triển Chiêu, “Triển Chiêu, gần đây thân thể có chỗ nào thấy khó chịu không.”

Triển Chiêu lắc lắc đầu, “Tốt hơn nhiều lắm.”

Tuy từ lúc cha của Cao Hiển Dương bắt đầu làm bác sĩ điều trị chính cho Triển Chiêu, đứa nhỏ này căn bản đã mang rất nhiều bệnh tiềm ẩn trong người, nhưng Cao Hiển Dương tin tưởng những lời của Triển Chiêu là thật.

Nếu không phải thân thể đã có chuyển biến tốt đẹp, với tình trạng sức khỏe của Triển Chiêu, chỉ cần một lần ho ra máu là đã muốn nửa cái mạng của cậu, thêm sự kiện va đập lần này cũng đủ khiến cậu nằm trên giường nửa năm.

Cuối cùng là vì nguyên nhân gì, khiến cậu dù liên tiếp bị thương nhưng thân thể lại chuyển biến tốt hơn?

Cao Hiển Dương cũng không thể đưa ra được nguyên nhân nào giải thích được.

“Thân thể cậu hiện chuyển biến rất tốt, có cảm thấy gì đặc biệt không?”

Triển Chiêu nghĩ một hồi, “Gần đây không còn mất ngủ nữa, tức ngực cũng không còn”, lại có chút không xác định “Thân thể giống như đã cường tráng hơn một tí, mấy ngày thời tiết thay đổi cũng không còn thấy khó chịu.”

“Là ai nằm trên giường hôn mê 2 ngày, sốt suốt 1 ngày, còn có tư cách nói thân thể cường tráng?” Bạch Ngọc Đường ở kế bên phản đối. Dưới mắt hắn, Triển Chiêu cùng với “cường tráng” tuyệt đối tuyệt đối cách nhau rất xa. Nghĩ xem Bạch ngũ gia hắn, đánh nhau với người ta gãy xương, ngày thứ hai đã có thể như cũ phóng xe đi đua, dưới trời mưa lạnh suốt mấy tiếng mà trong bụng chỉ nhét có miếng bánh nhỏ, đây mới gọi là “cường tráng” chân chính. 

“Triển Chiêu là bệnh từ trong bụng mẹ, tự nhiên không thể so với cậu.” Cao Hiển Dương vì Triển Chiêu mà phản bác lại, sau lại nhìn sang Triển Chiêu, “Đây là hiện tượng tốt, năm nay cậu cũng 24 tuổi rồi.” lại không hài lòng lắm mà liếc Bạch Ngọc Đường “Đừng nói quý nhân là hắn chứ.”

“Này, anh nhìn chằm chằm Bạch gia gia nói thầm cái gì đó?”

“Em cũng không biết.” Triển Chiêu sắc mặc khổ não.

Vị đạo sĩ gặp hồi còn nhỏ, không chỉ nói cậu cốt cách kì quái, vốn rất yếu ớt do bị tổn thương hồn phách, lại còn nói, khi cậu 24 tuổi sẽ gặp gỡ quý nhân của mình, nếu đạt được thì sẽ “phúc thái an khang, duyên thọ trăm năm”, còn nếu không được, thì sẽ là “vạn kiếp bất phục”.

Giờ cậu cũng sắp 24 tuổi rồi, Bạch Ngọc Đường hắn rốt cuộc có phải quý nhân của cậu không? Mà “đạt được” lại nghĩa là sao?

“Được rồi, anh thấy cậu trước tiên cứ dưỡng bệnh, những việc sau này cứ từ từ nói.” Cao Hiển Dương vỗ vỗ đầu Triển Chiêu, nhiều năm như vậy, anh đã xem Triển Chiêu như em trai mình, đương nhiên cũng hi vọng mọi chuyện của cậu đều tốt đẹp.

“Vâng.”

Bạch Ngọc Đường nhìn bàn tay đang xoa tóc Triển Chiêu của Cao Hiển Dương, cảm thấy rất chói mắt, trực tiếp dùng ánh mắt sáng quắc có thể giết người của hắn, tống tiễn người kia ra cửa.

“Cao Hiển Dương là người tốt, không có ác ý gì đâu.” Triển Chiêu nhìn ra được Bạch Ngọc Đường đang rất không thoải mái, vội trấn an hắn.

“Tôi quản anh ta là người tốt hay người xấu làm gì.” Dừng một chút, “Cậu ngủ đủ rồi, ba mẹ cậu, ông già Triển với Bội Bội đều ở trong này canh hai ngày rồi, mới bị tôi bắt quay về.”

“Cảm ơn. Nhưng mà, cậu cũng nghỉ một lát đi.” Hình dạng Bạch Ngọc Đường bây giờ trông không tốt cho lắm, hoàn toàn trông như mỹ nam chán chường. 

“Bạch gia gia ngươi thân thể khỏe lắm.” Bạch Ngọc Đường nghiêm mặt, “Nhưng cô em bảo bối của cậu sắp tới sợ là sẽ không hài lòng này.”

“Có chuyện gì rồi?” Bạch Ngọc Đường dùng khẩu khí này nhắc đến Bội Bội, chắc chắn không phải là chuyện gì tốt rồi.

“Tôi và cô ấy phải tách ra.”

Triển Chiêu ngừng một lúc, “Bạch Ngọc Đường, Bội Bội đối với cậu như vậy, cậu cư nhiên lại…”

“Ngừng lại ngừng lại, cậu biết tôi muốn nói gì không mà kích động như vậy.” Bạch Ngọc Đường hít một hơi, “Tai nạn xe lần trước đã điều tra ra, anh tư nói bọn chúng đến vì tôi. Không riêng gì Bội Bội, sau việc lần này tôi cũng không thể đi chung với cậu, thân thể nhỏ bé này của cậu, xảy ra chuyện lại phải dưỡng bệnh nữa.”

Mặt Triển Chiêu đỏ lên, “Tứ gia cụ thể nói gì?”

“Không nói chi tiết lắm, sự tình bên trong lại rắc rối phức tạp, hình như không chỉ là chuyện bang phái, nhưng mà kẻ tập kích trực tiếp, là người của Bàng phủ. Cậu cũng biết đó, hồi trước tên tiểu tử Bàng Cát vì muốn theo đuổi Bội Bội, thuận tiện chiếm đoạt luôn tài sản mà đã muốn giết tôi, chuyện là vậy đó.”

Triển Chiêu nhắm mắt, rơi vào trầm tư suy nghĩ.

“Được rồi, đừng hao tâm tổn trí nữa, tôi hồi bốn tuổi đã đánh nhau, năm tuổi trên người đã có sẹo, còn cần tên học sinh ngoan như cậu lo lắng sao.” Thuận tiện còn vất cho cái ánh mắt kiểu “Tự mà quản bản thân đi.”

“Không được.” Triển Chiêu mở mắt, “Chuyện lần này, tôi trước tiên mang Bội Bội an bài ở nước ngoài, cậu chuyển đến sống cùng tôi đi. Trên địa bàn của tôi, người Bàng gia không dám làm loạn. Huống chi ý đồ của hắn cũng rõ ràng rồi, cậu trước nhanh nắm cho vững chuyện của công ty, sau này có trận ác chiến nào thì để cậu ra tay.”

“Cái gì?”

“Cậu không có quyền cự tuyệt, tôi làm vậy là vì Bội Bội, con bé đã ở với cậu nhiều năm, tôi không muốn thấy nó thương tâm.”

“Không được, nếu bọn chúng không thèm quan tâm mà làm càn, tôi không đảm bảo có thể bảo hộ cho cậu được.” Bạch Ngọc Đường có chút gấp gáp.

Triển Chiêu cười cười, “Tôi có công phu phòng thân, tôi cũng có trang bị cảnh giới cao cấp, bọn chúng muốn dùng thủ đoạn gì, tôi cũng đều có phương pháp phá giải. Bạch Ngọc Đường, tôi, cũng không yếu.”

Bạch Ngọc Đường nhìn khuôn mặt tươi cười đầy tự tin của Triển Chiêu, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật gật đầu. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.