Thú Nam Và Tiểu Bạch

Chương 22: Chương 19



Suốt một tuần sau đó, nếu Viên Lai Lai và Hình Diễn có gặp thoáng qua nhau thì cũng xem nhau như người lạ, Hình Diễn cũng không gọi Viên Lai Lai vào phòng làm việc, càng không chủ động đến tìm cô, giống như cô không hề tồn tại.
Ngoại trừ cảm giác may mắn ra Viên Lai Lai lại có thêm một loại cảm xúc thật phức tạp khó mà hiểu được, còn Vệ Thần cũng biến mất từ ngày đó đến tận ba ngày sau cũng không thấy tăm hơi đâu, thế rồi hắn lại giống như cũ cười đùa cợt nhả đến nhà Viên Lai Lai ăn chực, chủ động đưa cô đi làm, hắn không nói đã đi đâu, Viên Lai Lai cũng không chủ động hỏi.
Nhưng cô lại xem được một tin tức không biết là tốt hay xấu trên bản tin thời sự, lúc Tư Ninh trở về nước có rất nhiều phóng viên đến săn tin, Hình Diễn đến sân bay đón cô đã tạo ra không ít sự ồn ào, nhưng Viên Lai Lai tinh mắt nhìn một cái liền nhìn thấy Vệ Thần, đeo kính đen ở sau lưng mọi người, đang dần đi ra cửa, suốt chặng đường Vệ Thần không hề nhìn Tư Ninh một cái, nhưng trực giác nói cho cô biết giữa hai người đó không đơn giản như cô nhìn thấy.
Sáng sớm lúc lái xe Vệ Thần cố ý dặn dò cô sau khi tan làm không được chạy trốn, còn nghiêm túc nói buổi tối có việc cần cô giúp, hắn không nói nên Viên Lai Lai cũng không biết rõ là chuyện gì, chắc là vì bữa tiệc tối nay, Tư Ninh sẽ có mặt trong bữa tiệc mừng ra mắt bộ phim《 Kim Lăng Tần Hoài 》cùng với người bạn trai Hình Diễn, Vệ Thần thật sự muốn tham dự sự kiện náo nhiệt này, đơn giản là vì có Tư Ninh.
Chưa hết giờ làm việc thì Viên Lai Lai đã nhìn thấy Hình Diễn sải bước đi ra khỏi công ty, sau lưng là Đồng Phỉ đang cầm cặp tài liệu cho hắn. Mắt Viên Lai Lai tối lại, tiếp tục công việc mình đang làm, cái thứ khó hiểu đó lại là Vệ Thần mang đến cho cô làm việc cô làm nhiều nhất chính là tìm và sửa lỗi chính tả trên hợp đồng, công việc ấy vốn là một công việc nhàn hạ.
Vừa đúng năm giờ Vệ Thần đã vội vàng tới đón cô, y như thường ngày không hề nể mặt cô một chút nào, lôi cô đi, cô bực bội nói: "Dù gì ở công ty tôi cũng là bạn gái trên danh nghĩa của anh, sao anh không thể dịu dàng hơn một chút vậy? Tôi cũng không phải là con chó chết, để cho anh kéo tới kéo lui như vậy." Nói đến đây cô không kiềm chế được mà phàn nàn liên tục.
Vệ Thần xoay người nhìn cô, cười nói: "Ngoại trừ việc cô vẫn còn thở ra thì cô và con chó chết có khác gì nhau." Thang máy vừa đóng lại hắn liền liếc nhìn cô bằng nửa con mắt: "Cô xem bộ dạng cô bây giờ lúc nào cũng giống như người sắp chết, có phải là vì Hình Diễn không quan tâm đến cô nên cô trở nên thế này không?"
Viên Lai Lai giật mình, thu lại vẻ mặt cười đùa, "Anh đang nói gì vậy?"
Vệ Thần dùng sức nâng cằm cô lên: "Cô hãy nhìn mình đi, tất cả suy nghĩ đều hiện rõ trên mặt, tôi sao có thể nói rằng mình không biết được."
Viên Lai Lai cau mày, "Tôi có như vậy sao?"
Vệ Thần chạm vào lông mày, mắt rồi đến mũi cô, "Chỗ này, chỗ này và cả chỗ này nữa!"

"Anh đi chết đi, buông tôi ra!" Viên Lai Lai không thèm tranh luận với hắn nữa.
Vệ Thần cố tình sờ sờ mặt cô, "Cô không biết rằng có đôi khi tôi rất thích bộ dạng tức giận như thế này của cô, thật giống như cái bánh bao nhỏ."
"Anh mới là bánh bao! Cả nhà anh đều là bánh bao!" Viên Lai Lai ấm ức nói.
"Hai người tán tỉnh nhau đủ chưa?" Bỗng nhiên truyền đến một giọng nói, Viên Lai Lai chấn động trong lòng, "Người khác còn đang chờ đi thang máy."
Vệ Thần buông Viên Lai Lai ra rồi nắm lấy tay cô, nhìn về phía Hình Diễn đang đứng bên ngoài thang máy: "Chúng ta đi chung đi."
Viên Lai Lai cúi thấp đầu ngay cả khi không nhìn Hình Diễn, nhưng cũng cảm nhận được rất rõ cặp mắt nóng như lửa đang chiếu lên người cô như muốn thiêu rụi cô, làm cho cô không tự chủ được bước nhanh hơn.
Ở trong thang máy Hình Diễn nhìn thấy Viên Lai Lai như muốn chạy đi, không tự chủ nắm chặt tay lại. Đồng Phỉ nhìn sắc mặt khó chịu của hắn, mở miệng nói: "Hình Tổng đứng đây chờ một chút, tôi đi lên trên lấy văn kiện?" Mới vừa rồi nhận được tin Dịch Hân cũng tham dự bữa tiệc, hai người bọn họ liền trở về lấy bản dự án của Dịch Hân chuẩn bị tối nay sẽ ký hợp đồng với nhau, nhưng lại không nghĩ tới sẽ chạm mặt Viên Lai Lai. Đúng là Hình Diễn có thang máy riêng nhưng khi thấy Viên Lai Lai lại đi thang máy dành cho nhân viên.
Hình Diễn nghiêm mặt nói: "Không cần." Dứt lời đưa tay nhấn số tầng.
Ở một chỗ khác, Viên Lai Lai và Vệ Thần nắm tay nhau đi đến bãi đậu xe, lúc lên xe Viên Lai Lai mới phản ứng lại hất tay Vệ Thần ra, "Này, đừng có ăn đậu hủ của tôi."
Vệ Thần nhìn cô từ trên xuống dưới một cách khinh bỉ: "Tôi thật sự không có hứng thú với loại A ."

Mặt Viên Lai Lai đỏ bừng, liền đá Vệ Thần một cái, "Ngày đó ai nói với tôi hắn thật sự nghiêm túc? Tôi là A thì sao? Ngực tôi có thế nào tôi cũng tự hào, tôi vì quốc gia mà tiết kiệm vải vóc."
Vệ Thần dở khóc dở cười, "Về cái chuyện nghiêm túc đó, cô nghe rồi để ngoài tai thôi, chẳng lẽ cô lại cho là thật sao?"
"Đi chết đi!" Mặt Viên Lai Lai đanh lại, dù cô và Tư Ninh có khác nhau một trời một vực đi chăng nữa thì cô cũng không rộng lượng đến mức cho phép người khác nói thẳng tuột ra như vậy.
Đi thẳng đến thẩm mỹ viện, Vệ Thần dặn dò với nhà thiết kế làm tóc cho Viên Lai Lai, sẵn tiện đưa cho nhân viên chuyên nghiệp giày và quần áo mà ngày hôm qua hắn đã cố tình mua cho cô, còn hắn thì ra ban công hút một điếu thuốc, sau đó ngồi trên ghế sô pha xem tạp chí.
Một giờ sau ánh mắt đang cúi nhìn của hắn bỗng nhìn thấy một đôi giày cao gót tinh xảo, sau đó ngẩng đầu nhìn, con ngươi chợt lóe sáng, nheo mắt lại, chế nhạo cô: "Quả nhiên người đẹp vì lụa Phật đẹp vì được dát vàng nha!"
Viên Lai Lai liền nhấc chân đạp hắn một cái, vẻ hiền thục đoan trang khi nãy đã hoàn toàn biến mất, "Đi chết đi!"
Vệ Thần cười ha hả, đứng lên đưa tay vòng qua thắt lưng cô rồi đi ra ngoài, "Đi thôi, ngày hôm nay tôi sẽ giúp cô chọc tức Hình Diễn." Sau đó cúi đầu nhìn xuống ngực cô: "Độn rồi hả ?"
Ban đầu Viên Lai Lai không hiểu hắn đang nói gì, rồi lại nhìn thấy ánh mắt hắn đang chiếu thẳng vào ngực mình liền dùng bàn tay run rẩy của mình chỉ chỉ vào hắn: "Tôi. . . . . ." Cô nghiến răng nghiến lợi, "Miệng chó không mọc được ngà voi”
Nhưng chỉ làm cho Vệ Thần cười to hơn.
Đến cửa tiệm rượu, không biết là trùng hợp hay cố ý, Viên Lai Lai né tránh mọi ánh mắt nhưng vẫn cảm nhận được cái nhìn đầy sát khí, họ một lần nữa lại gặp Hình Diễn và Tư Ninh, hai người họ cũng mới vừa xuống xe, Tư Ninh đang ôm lấy tay Hình Diễn nhìn họ y như là một đôi kim đồng ngọc nữ, bên cạnh còn có đám ký giả đang chụp hình, Hình Diễn không thèm đếm xỉa tới đám ký giả kéo Tư Ninh đi về phía hai người bọn họ.

Vệ Thần xuống xe đưa chìa khóa trong tay cho người giữ xe đem đến bãi đậu xe, rồi lịch sự mở cửa xe giùm Viên Lai Lai, Viên Lai Lai cũng vịn vào tay Vệ Thần xuống xe., Vệ Thần cầm áo choàng lên cẩn thận khoát lên vai cô, hệt như một người bạn trai mẫu mực.
Tư Ninh nhìn thấy hai người thân mật liền cười nói: "Từ trước đến giờ chưa từng thấy anh đối xử với ai ân cần như vậy, bạn gái sao?" Tư Ninh hoàn toàn không nhớ mình đã gặp Viên Lai Lai rồi.
Viên Lai Lai khinh bỉ trong lòng, oh oh cái gì chứ! Bản thân mình cũng có chút bé nhỏ! Nhưng mà cô tới hình thị cũng là loại nhân viên có trình độ, không thể nào một chút ấn tượng đối với cô cũng không có chứ! Cô thậm chí đã ăn qua món ăn mà cô ấy đã đem tới. . . . . .
"Ừ." Vệ Thần cũng không định giải thích, thậm chí còn làm như vô tình đặt tay lên hông Viên Lai Lai.
"Đây chính là lần đầu tiên anh thừa nhận có bạn gái, khi nào thì mang về nhà ra mắt bác gái, bác ấy nhất định sẽ rất vui mừng." Tư Ninh nhìn Viên Lai Lai từ trên xuống dưới, trong mắt không hề có sự khinh bỉ, thậm chí còn có ý cười, đưa tay ra, "Xin chào, tôi là Tư Ninh."
Viên Lai Lai cũng đưa tay ra: "Viên Lai Lai." Cô tự giới thiệu.
Ánh mắt Tư Ninh gợn lên chút lo lắng, cố tình kéo kéo cánh tay Hình Diễn, cười với Viên Lai Lai rồi nhẹ nhàng giới thiệu: "Đây là bạn trai tôi, Hình Diễn."
Tim Viên Lai Lai đau nhói, cười đưa tay ra: "Hình tổng."
Hình Diễn nắm lấy bàn tay đang đưa ra của cô, lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, nhưng cũng không buông tay cô ra, ngược lại càng siết chặt hơn, rất muốn kéo cô về phía mình, Vệ Thần cố ý đọ sức cùng với hắn, nắm chặt lấy hông của Viên Lai Lai, hai người cứ như thế khiến cho cô không thể dịch chuyển dù chỉ là một chút.
Con ngươi của Hình Diễn thoáng hiện lên một tia lạnh lùng nhưng nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Viên Lai Lai cuối cùng cũng buông tay cô ra.
Tư Ninh sao lại không nhìn thấy được cuộc đọ sức này, cười một cách cứng nhắc: "Đi thôi, nếu tôi không vào trong thì sẽ bị đạo diễn mắng."
Hình Diễn không nhìn Viên Lai Lai nữa, dìu Tư Ninh đi về phía thang máy, Vệ Thần và Viên Lai Lai cũng nối gót theo họ.

Buồng thang máy được trang trí bởi những tấm kính thủy tinh trong suốt, Viên Lai Lai vô tình nhìn thẳng vào mắt Hình Diễn hắn chăm chú nhìn cô, vẻ mặt giống như con thú săn phát hiện ra con mồi, lòng Viên Lai Lai run lên, nhìn về phía Vệ Thần rồi nhích lại gần, lòng không khỏi sợ hãi, hắn nhìn cô như thể cô là tên tội phạm đang lộng hành ở bên ngoài, trên thực tế là hắn muốn xuất hiện liền xuất hiện muốn biến mất liền biến mất thì sao!
Khóe miệng Hình Diễn vạch ra một nụ cười lạnh, giọng Tư Ninh vang lên, không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ bốn người nghe: "Diễn, anh nói chúng ta có nên nhân cơ hội này thông báo với mọi người tin chúng ta đính hôn không?"
Hình Diễn nhíu mày, "Chỉ sợ Đạo diễn sẽ không đồng ý thôi, hôm nay giới truyền thông tới rất nhiều, không thể làm chìm bộ phim được."
Tư Ninh nở một nụ cười, đôi tay vòng qua thắt lưng hắn: "Vậy chúng ta chọn ngày khác nha."
Viên Lai Lai cảm thấy Vệ Thần cứng đờ, cô rủ mi mắt xuống, mở miệng nói: "Thầy sắp kết hôn sao? Thật sự chúc mừng thầy."
Hình Diễn im lặng hồi lâu rồi mới lạnh nhạt mở miệng: "Cám ơn em." Giọng nói không bộc lộ chút tâm trạng nào của hắn, nhưng vẻ mặt hắn dường như còn lạnh hơn vừa rồi gấp mấy lần.
Tư Ninh nắm được trọng tâm trong lời nói của Viên Lai Lai: "Thầy? Diễn, cô ấy là học trò của anh sao?" Nhưng trong lòng đã biết rõ đáp án.
"Đã từng là."
Đúng lúc này cửa thang máy liền mở ra, Tư Ninh nhìn Viên Lai Lai và Vệ Thần: "Lát nữa tôi có thể sẽ rất bận nên không thể tiếp đón hai người, hai người cứ tự nhiên nhé."
Vệ Thần nhận lấy lời của cô: "Cám ơn." Hoàn toàn không có ý cười đùa như thường ngày, giờ phút này cả người hắn mang theo một tảng băng to đùng, khiến Viên Lai Lai có chút không thoải mái.
Đợi cho hai người kia đi khỏi, Vệ Thần mới lôi Viên Lai Lai đi về phía phòng tiệc trong khu nghỉ dưỡng, Viên Lai Lai không quen đi giày cao gót, bước đi khập khiễng, mặc dù cô đã cố gắng khắc phục, nhưng từ lúc mang vào đến giờ thật sự không khá hơn là bao, lúc này chân cô đã bắt đầu sưng lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.