Thú Nam Và Tiểu Bạch

Chương 30: Chương 26



Hình Diễn im lặng không nói gì chỉ nhìn Viên Lai Lai một cách hài hước, Viên Lai Lai biết mình đã đuối lý, uất ức nói, "Uhm nếu không thì anh đưa hộ chiếu cho em cũng được."
"Tôi chỉ là thầy là ông chủ của em, sao có thể biết hộ chiếu của em chứ, em xem, muốn không gò bó, em vội vàng buông tay thì bây giờ cũng đừng trì hoãn thời gian của tôi." Hình Diễn nhìn thấy vẻ mặt càng ngày càng lo lắng của cô, tâm trạng càng ngày càng tốt.
"Nhưng mà rõ ràng tới lúc anh mua vé, không có hộ chiếu thì sao anh mua được? Với lại đây là đi công tác, anh phải mua vé cho em" Viên Lai Lai cuống lên, dứt khoát chặn trước mặt anh hai tay ôm chặt lấy anh, lo sợ anh sẽ biến mất, nếu vậy thì mình sẽ bị bỏ lại ở nơi đây.
Hình Diễn cúi đầu nhìn thấy Viên Lai Lai ôm mình thật chặt, khóe miệng thoáng nở nụ cười, vỗ nhẹ lên mặt cô, "Không phải tôi đã nói lúc về sẽ trả lại cho em sao, em tự đi mua đi, ngoan nào, mau buông tay tôi ra." Tuy nói thế nhưng thực tế lại rất thích cô ôm mình như vậy, không hề có ý đẩy cô ra.
"Vậy anh đưa hộ chiếu cho em đi."
"Tôi sắp đi qua cửa kiểm tra rồi, vả lại tôi không có hộ chiếu của em, mau buông tay nào." Anh lần nữa giục.
Viên Lai Lai như sắp khóc, "Em sai rồi, em sai rồi như vậy vẫn còn chưa được ư, anh phải dẫn em đi, em không quen sống ở đây, Thầy! Ông chủ! BOSS! Xin ngài hãy cứu em!"
Lúc này Hình Diễn mới chịu ban ân huệ cho cô, "Nếu em biết sai rồi, vậy thì chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện một chút."
Ách. . . . . . Sao lúc này anh lại không vội đi kiểm tra nữa? Hình Diễn ngồi xuống chiếc ghế trên đại sảnh, Viên Lai Lai vốn dĩ cũng muốn ngồi xuống bên cạnh anh, nhưng lại bị ánh mắt của anh ngăn lại, đành nắm chặt hai tay lại với nhau, cung kính đứng trước Hình Diễn lắng nghe lời răng dạy của Thái Thượng Hoàng.
"Trước tiên chúng ta nói chuyện một chút, em đã sai chỗ nào." Hình Diễn dựa vào lưng ghế, gác chân lên nhau rồi lười biếng nhìn Viên Lai Lai.
"Em. . . . . . Em không nên bỏ lại thầy mà đi."
"Còn gì nữa không?"
"Em không nên ác ý suy đoán trên người thầy không có tiền, không nên khiến thầy phải đi mượn tiền người khác."
"Gì nữa?"
"Không nên dán giấy lên cửa phòng thầy."
"Trên đó viết cái gì?" Hình Diễn rốt cuộc cũng thay đổi câu hỏi.

"Viết. . . . . . thầy là hai hàng." Giọng nói của Viên Lai Lai ngày càng nhỏ, càng nhỏ, ngay cả âm cuối cùng cũng mất đi.
"Ai là hai hàng?" Hình Diễn nhíu mày, anh đi qua đi lại trước cửa cũng đâu có thấy tờ giấy kia.
"Thầy. . . . . . Ách. . . . . . Em. . . . . ." Đây thật sự là áp bức mà, áp bức một cách trắng trợn!
"Lặp lại lần nữa." Hình Diễn giận tái mặt, cô muốn tạo phản sao?
"Em. . . . . . Em. . . . . ."
"Em không nói thì tôi đi." Hình Diễn làm ra vẻ như muốn đứng lên.
"Em là hai hàng!" Viên Lai Lai trong lòng cái đó hận a! Nói thầm trong lòng, Hình Diễn là hai hàng! Hình Diễn là hai hàng! Hình Diễn mới là hai hàng! !
"Sau này còn dám bỏ tôi lại một mình nữa không ?"
"Không dám!"
"Thề đi." Hình Diễn nắm lấy tay cô rồi kéo cô xuống, làm cho cô quỳ một chân xuống đất, "Nhìn lên trời mà thề rằng sau này nếu em còn bỏ rơi tôi thì cả đời này sẽ không ai thèm lấy em."
Mẹ nó! Việc này thật là quá ác độc? Cô quỳ ở đó mãi không chịu mở miệng, sao lại có hạng người như thế chứ? Suy đi nghĩ lại, cô mở miệng, "Nếu không ai muốn lấy em thì em sẽ gả cho thầy, em nhất định sẽ gả cho thầy!"
"Tốt." Hình Diễn gần như lập tức nhận lời cô, kéo cô đứng dậy, "Nhớ kỹ lời nói của em, đi thôi, nếu không qua cánh cửa kiểm tra thì sẽ muộn thật đấy."
Ách. . . . . . hả??? "Em còn chưa mua vé." Tình huống gì vậy?
Hình Diễn giơ hai tấm vé lên, đón lấy hành lý của cô, "Em đi trước đi." Ngay cả đi bộ cũng đi chậm rì, cái tính chậm chạp này phải thay đổi!
Viên Lai Lai vừa đi chậm rì vừa nói, "Anh mua vé khi nào vậy?"
"Lúc đi từ trong chùa ra, gọi điện bảo thư ký đặt."

"Vậy vừa rồi anh. . . . . ."
"Im lặng nào."
"Hả. . . . . ." ? Sao lại có cảm giác như mình vừa mắc bẫy?
"Sao anh biết em đã tới phi trường?" Không hiểu thật sự không hiểu.
"Bởi vì trong đầu em toàn là đậu hủ." Ban ngày để cho cô đi theo Bồ Tát sám hối, lúc đưa ra lời đề nghị đã rất rõ ràng, không biết hàng ngày cái đầu heo này đang suy nghĩ cái gì?
Do hai ngày một đêm cũng không chợp mắt, Viên Lai Lai vừa lên máy bay liền nghiêng người qua phía Hình Diễn ngủ thiếp đi, Hình Diễn bảo nữ tiếp viên hàng không đem mềm tới rồi đắp cho cô, nhưng mà chết tử tế cũng không xong, Viên Lai Lai lại bắt đầu ngáy lên.
Nửa giờ sau, rốt cuộc cũng có người không chịu nổi, vỗ nhẹ Hình Diễn, "Phiền anh nói cô ấy giảm âm lượng xuống một chút được không?"
Hình Diễn tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, vẻ mặt không có chút thay đổi, nói "Tôi không biết cô ấy."
Người kia liền trợn to hai mắt, hai người này rõ ràng đi cùng với nhau, với lại vừa rồi rõ ràng hắn có nhìn thấy anh đắp mềm cho cô ấy! Lúc này cô ấy lại đang nằm trên người anh!
"Vậy tôi phải kêu thôi." Anh không thừa nhận vậy thì hắn cũng không còn cách nào.
Nhưng Hình Diễn lại chặn tay hắn lại, "Như vậy không được lịch sự thì phải? Cô ấy đang ngủ."
"Nhưng mà. . . . . ." Hết nói nổi người đàn ông này Hình Diễn chỉ chỗ ngồi phía trước màn ảnh, "Anh có thể đeo tai nghe trong lúc xem tivi."
"Có phải anh không biết cô ấy không?" Người đàn ông ngờ vực hỏi.
"Đúng, không biết. . . . . ." Nói xong giúp Viên Lai Lai điều chỉnh tư thế.
Khóe mắt người đàn ông đó co giật, chỉ có thể nhận lấy xui xẻo, gặp phải một đôi cực phẩm như vậy.

Song Hình Diễn cũng có chút ghét bỏ tính ngáy ngủ của Viên Lai Lai, vừa rồi không gọi cô dậy bởi vì lâu rồi cô chưa được ngủ đủ giấc, cưng chiều cô, nhưng mà cô ngáy càng lúc càng lớn, anh rốt cuộc không chịu được nữa lắc người cô hai cái.
"Ừhm. . . . . ." Viên Lai Lai lật người lại, không để ý tới người nào đó.
"Lai Lai, thức dậy đi."
Không có tác dụng gì.
Hình Diễn nâng cằm cô lên, hôn cô, quả nhiên không còn ồn ào như ban nãy nhưng mà cho dù là như vậy thì Viên Lai Lai cũng không tỉnh, trái lại người đàn ông khi nãy kinh ngạc nhìn hai người, vẻ mặt đầy kinh hãi. . . . . .
Hai ngày sau đến công ty, Viên Lai Lai lén lén lút lút vào phòng làm việc, có chút chột dạ, hi vọng không bị các đồng nghiệp nhìn thấy nhưng mà mỗi người dường như có con mắt thứ ba, cô còn chưa ngồi vào ghế đã bị mọi người vây quanh.
"Nghe nói cô đã đi công tác cùng với BOSS hả?" Viên Lai Lai gật đầu.
"Chỉ có hai người?" Gật đầu.
"Hai người có xảy ra chuyện gì không?" Là giọng điệu đầy oán hận.
Viên Lai Lai gật đầu rồi lại vội vàng lắc đầu, "Không có không có, hoàn toàn không có."
"Tại sao cô lại đi công tác với BOSS? Phòng thư ký chỉ riêng thư ký và trợ lý thì đã có đến mười mấy người, cô giỏi về cái gì?"
"Không giỏi, không giỏi, cái gì tôi cũng không giỏi . . . . ."
"Vậy tại sao lại cho cô đi cùng?"
"Việc này . . . ." Viên Lai Lai bối rối, chẳng lẽ nói hai người bọn họ có gian tình hay sao? "Chắc là vì BOSS nhìn thấy tôi có vẻ quen thôi, cô có biết là suy cho cùng thì Thái Lan cũng là một đất nước tôn thờ phật, coi trọng duyên phận chẳng hạn, Bồ Tát thấy người tốt sẽ chiếu cố nhiều hơn một chút thôi mà."
"À mà hôm qua BOSS cũng đi làm rồi, sao lại còn đặc biệt dặn dò để cho cô nghỉ thêm vài ngày?" Một người nữ nào đó không cam lòng lại hỏi.
"À, vậy có lẽ là vì lúc ở Thái Lan tôi đi theo làm tùy tùng hầu hạ tốt cho BOSS nên được khen thưởng thôi."
"Đi theo làm tùy tùng? Thế cô hầu hạ bằng cách gì?" Viên Lai Lai lo lắng trong lòng, mấy người này định truy hỏi đến cùngsao? Ai tới cứu giúp cô đi, cô vô thức sờ lên chiếc vòng ngọc bích đeo trên cổ, nhưng sau đó lại linh nghiệm thật.
"Viên Lai Lai, vào phòng làm việc của tôi một chút." Là giọng nói của Hình Diễn.

Viên Lai Lai vội vàng thoát ra khỏi tầng tầng lớp lớp bà tám, lớn tiếng đáp:"Dạ dạ dạ!"
Khi đã vào trong phòng làm việc của Hình Diễn, cô giương mắt nhìn anh, "Có chuyện gì thế?" Hôm đó cô thật sự không biết mình đã về nhà bằng cách nào, khi tỉnh lại đã là chiều ngày hôm sau, trong tủ lạnh lại có thức ăn nhưng lại không thấy bóng dáng của Hình Diễn, sau đó cô liền nhận được cuộc gọi báo rằng cô được nghỉ thêm hai ngày nữa, cô định hỏi xem có phải tất cả mọi người cũng được nghỉ hay không thì bên kia đã cúp máy.
"Không có gì hết." Hình Diễn đang ngồi trên ghế sa lon đáp lời cô, "Tới đây ngồi."
Viên Lai Lai không hiểu mô-tơ gì, "Không có gì sao anh lại kêu em làm chi?"
"Cứu em thôi, ngốc quá." Không tìm được người có thể ngốc hơn cô, "Tới đây ăn điểm tâm."
Viên Lai Lai chỉ chỉ bữa sáng trên bàn, lại thấy túi đồ đó có chút quen thuộc, "Nếu em đoán không lầm thì đây chính là túi đồ ăn mà cô vừa mới đưa cho thầy?"
Hình Diễn nhíu mày, "Không muốn ăn sao?" sủi cảo tôm, trà sữa, thoạt nhìn cũng rất là hấp dẫn!
Viên Lai Lai nuốt nước bọt, tay đã đưa về phía trước, "Việc này hình như không phải lắm?"
"Có gì mà không tiện, ăn nhanh rồi ra ngoài làm việc tiếp."
"À!" Viên Lai Lai thoải mái đồng ý, sợ Hình Diễn cướp của mình, liền lấy hai ba viên sủi cảo tôm nhét vào trong miệng, uống xong hai ly trà sữa liền đứng lên khoát khoát tay, "Em ăn no rồi."
Hình Diễn phất tay một cái, "Đi đi." Viên Lai Lai xoay người rời đi nhưng lại bị Hình Diễn gọi lại, "Lúc tan làm chờ anh, anh đưa em về."
"Việc đó không tiện lắm đâu?" Gần công ty như vậy, lỡ bị người khác nhìn thấy thì nào? Bị Vệ Thần nhìn thấy thì sao ?
Hình Diễn lờ câu hỏi của cô, "Đi ra ngoài đi."
Vì buổi sáng ăn sủi cảo quá nhanh nên Viên Lai Lai cảm thấy dạ dày có chút khó chịu, lại không muốn làm việc, ngồi yên trên ghế giả làm tử thi, không lâu sau điện thoại lại vang lên"Lai Lai, tôi là Tư Ninh."
Mặt Viên Lai Lai méo xệch 囧, sao cô ấy lại tự mình gọi điện thoại cho cô, nhanh chóng đi vào phòng trà, cô thận trọng hỏi, "Cô gọi điện cho em sao?."
"Trưa cùng nhau đi ăn cơm có được không?" Giọng Tư Ninh dịu dàng hấp dẫn khiến cho Viên Lai Lai không khỏi động lòng.
"Cô tìm em có việc sao?" Cô thận trọng hỏi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.