Thú Nam Và Tiểu Bạch

Chương 31: Chương 27



"Không có việc gì thì không thể mời em đi ăn cơm sao? Dù sao em cũng là học trò của A Diễn, chúng ta cũng nên quen biết nhau một chút."
Là vì thầy sao? "Vậy em đi hỏi xem trưa nay thầy có rảnh không, chúng ta cùng đi ăn."
"Không cần!" Giọng Tư Ninh khô khốc, nhận ra mình đã mất bình tĩnh, cười gượng hai cái để che giấu lúng túng, "Cô chỉ
muốn quen biết em thôi, A Diễn sẽ không có ý kiến gì đâu, phía dưới công ty em
rẻ trái khoảng 500m sẽ có một tiệm cà phê Mạch Thượng, em đi đến đó chờ cô."
"Dạ. . . . . ." Dường như không thể nào chối từ được rồi.
Tư Ninh cúp điện thoại trước, cả buổi sáng Viên Lai Lai đều chăm chú nhìn chằm chằm vào cửa phòng làm việc của Hình Diễn, có nên nói cho anh hay không? Với lại, Tư Ninh tìm mình là vì chuyện gì? Ra oai sao? Cô hoàn toàn không có độc chiếm tình cảm thầy mà.
Haizz. . . . . . Thật là khổ não!
Buồn phiền mãi cho đến trưa, Viên Lai Lai cũng không quyết định được rốt cuộc có nên nói cho Hình Diễn biết hay không, kết quả là Hình Diễn họp xong liền đi ăn cùng khách hàng. . . . . .
Lúc cô đến Mạch Thượng, Tư Ninh đã chờ ở trong phòng, thấy cô nồng nhiệt tiến đến nắm lấy tay cô, "Lai Lai cô đã đến rồi, mau tới đây ngồi đi."
Viên Lai Lai thấp thỏm lo âu ngồi xuống, "Cô tìm em có chuyện gì?"
"Không có việc gì, chỉ là nghe A Diễn nói em là người rất thú vị nên muốn tiếp xúc qua một chút, em muốn ăn gì?" Cô ấy đem thực đơn đưa cho Viên Lai Lai.
Viên Lai Lai chọn đại vài món, rồi đưa lại thực đơn, Tư Ninh chỉ vài món rồi kêu người phục vụ cầm lấy thực đơn, nói nhỏ với người phục vụ vài câu, người phục vụ gật đầu một cái rồi rời đi.
Tư Ninh quay trở lại bắt đầu thăm hỏi Viên Lai Lai , "Năm năm trước quả thật A Diễn có ở trường Ngai Qua một thời gian, khi đó quan hệ của hai ngươi cũng rất tốt sao? Sao lúc đó cô không thấy A Diễn nói đến?"
Lên giường. . . . . . Coi là quan hệ tốt sao? Viên Lai Lai cứng người.
"Lúc ấy, có thể không nhận ra." Cô bắt đầu nói hưu nói vượn, "Khi đó có rất nhiều người thích thầy, em chỉ là một người tầm thường."
"Vậy em cũng thích anh ấy sao?" Tay Tư Ninh cứng đờ.

Cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính rồi sao? "Em. . . . . . cũng khá cũng khá thích thầy."
"Sau này hai người gặp lại nhau như thế nào?" Tư Ninh cười vỗ vỗ tay cô.
"Sau này em nộp CV đến công ty, kết quả là được trúng tuyển, có lẽ thầy nhìn thấy lý lịch của em khá quen thôi, tiện thể giúp em đi cửa sau đưa tới thẳng phòng thư ký." Việc này là làm cho cô chưa đánh mà đã khai rồi sao?
"À,vậy quan hệ của hai người xem ra thân thiết hơn so với người ngoài, anh ấy còn cùng em ra nước ngoài." Tư Ninh tổng kết.
"Có lẽ vì thầy muốn đề bạt em thôi." Viên Lai Lai càng nói càng rối rắm, bữa cơm này quả nhiên không thể ăn ngon.
"Xem ra sau này ở Hình thị em sẽ thăng tiến rất nhanh, thật sự chúc mừng em."
Lúc này thức ăn đã được đem lên, Tư Ninh giúp Viên Lai Lai đặt đồ ăn lên bàn, còn đem vài món ăn đặt bên cạnh chỗ ngồi của cô, sau đó chỉ vào một đĩa tôm, "A Diễn thích ăn cái này nhất, em cũng ăn thử xem." Ách. . . . . . Hình Diễn thích ăn tôm sao? Cô lại không chú ý đến, nói như thế, hình như mỗi lần hai người ăn cơm anh đều chọn món ăn có tôm trong đó.
"Nhớ trước kia có một lần bọn cô ra nước ngoài ở khách sạn Kỳ Hạ của Hình thị ăn cơm, anh ấy chọn món trứng tôm, kết quả vì quá muộn, phòng bếp nói là không còn, anh ấy vì thế mà cáu tiết một trận."
Viên Lai Lai tiếp tục 囧, anh có thể vì không ăn được tôm mà nổi giận sao? Sao cô lại không biết?
"Lai Lai à, em thích ăn cái gì?" Tư Ninh dường như không nhận biết tình huống gượng gạo không tự nhiên của Viên Lai Lai, ngẩng đầu cẩn thận quan sát vẻ mặt Viên Lai Lai.
Viên Lai Lai nở nụ cười, gắp đồ ăn ăn thử một miếng, vừa nhai vừa nhìn Tư Ninh, "Em rất dễ nuôi, ăn cái gì cũng được."
"À ra là thế, ai mà cưới được em thì sẽ rất hạnh phúc, sau này cô cùng A Diễn kết hôn em nhất định phải tới tham dự đó." Nói ba câu câu nào cũng Hình Diễn Hình Diễn, Viên Lai Lai bắt đầu cảm thấy ăn không ngon rồi.
"Chắc chắn rồi."
"Lai Lai em có bạn trai chưa?" Tư Ninh tiếp tục đặt câu hỏi.
"Có rồi có rồi." Bạn trai sao, có nhiều nữa là đằng khác!
"Hả? Vậy sao?" Mắt Tư Ninh lóe lên tia vui mừng, "Lúc nào thì giới thiệu với mọi người rồi chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm?"
"Dạ được."

"Vậy khi nào em rảnh? Cuối tuần này được không? Cô mời hai em ăn cơm." Tư Ninh dồn ép cô vào chân tường, "Tiện thể có ba người chúng ta, cô vừa mới ra mắt Đế Sắt, chưa có dịp đi qua đấy."
Viên Lai Lai khinh bỉ trong lòng, nếu không lầm thì đây chính là đang ép cô vạch rõ ranh giới với Hình Diễn sao! Nhưng mà cô có thể nói, này, người đẹp, tôi và vị hôn phu của cô đang léng phéng với nhau đó, hơn nữa anh ấy còn nói anh ấy muốn xử lý cô nữa kìa. Nhưng mà cô không thể, này Viên Lộc, tôi lại muốn xin lỗi cậu rồi. . . . . .
Ngay sau đó cô thay sự kinh ngạc bằng vẻ mặt hưng phấn, " Chính là Đế Sắt mà hội viên nào cũng có giá trị hàng tỷ sao? Em thật sự có thể đi sao?"
Tư Ninh thầm thở phào nhẹ nhõm, "Đúng vậy, chính là Sắt đế đó, hay lắm, Chủ nhật không gặp không về."
"Dạ dạ." Viên Lai Lai lén lau mồ hôi lạnh, dù sao thân phận của cô bây giờ không vẻ vang lắm, mục đích cũng có chút xấu xa, cũng không thể công khai khiêu khích Tư Ninh được.
"Nhận? Hay không nhận? Anh nói nhận, chúng ta liền nhận, anh nói không nhận chúng ta sẽ không nhận, nhưng mà nói cho cùng là nhận hay không nhận? Rốt cuộc là nhận hay không nhận đây? Nhận anh cũng muốn. . . . . ."
Khóe mắt Viên Lai Lai giật giật, là thầy ư, sao lúc này thầy lại gọi điện chứ? Cô khổ sở liếc nhìn Tư Ninh, Tư Ninh cười cười, "Không sao, em nghe đi."
"Alo?" Cô thận trọng nhận.
"Em đang ở đâu?" Quả nhiên là Hình Diễn.
"Ăn cơm." Lúc này ngoại trừ ăn cơm ra thì có thể làm gì chứ?
"Cùng ai?"
Quản lý chặt quá sao? "Một người bạn, ách. . . . . . À, em sẽ làm cơm tối cho anh ăn, em cúp máy trước. . . . . ."
"Không được cúp máy, em đang ở đâu?"
" Cà phê Mạch Thượng. . . . . . Bạn em vẫn đang chờ em, nếu không. . . . . ." Mau cúp máy đi thầy ơi, cứ như vậy sẽ bị bắt quả tang á!
"Trong vòng mười phút nữa mà chưa trở về em sẽ biết hậu quả."

Ách. . . . . . Vợ chồng các người hợp sức trừ tiền lương của cô sao? Viên Lai Lai uất ức. Đúng vào lúc này, có món mới được bưng lên, Tư Ninh kêu cô, "Lai Lai, em nếm thử cái này xem."
"Em đang ở cùng Tư Ninh sao?" Hình Diễn trầm mặc một chút, giọng nói có chút kinh ngạc.
Cuối cùng cũng cảm thấy có chỗ không đúng rồi sao? Còn muốn trừ lương của cô nữa không 'thầy yêu'? "Là..uhm..là.uhm, em ăn cơm, tạm biệt thầy." Nói xong cô vội cúp máy, cúp máy xong vẫn có chút không yên tâm, nên lại gửi cho Hình Diễn một tin nhắn.
-Thầy sẽ trừ tiền lương em sao?-
Hình Diễn nhắn lại rất ngắn gọn, không dư không thừa một chữ, giống y chang con người của anh.
- Không trừ.-
Viên Lai Lai thở phào nhẹ nhõm, nhìn một bàn lớn thức ăn, trong lòng oán thầm, không ăn cũng uổng và tại sao phải áy náy, nghĩ tới đây cô cúi đầu ăn một cách rất nhiệt tình.
"Vừa rồi bạn trai gọi điện sao? Người trẻ tuổi bây giờ chính là như vậy, nói yêu một cái là dính dính dán dán, đâu có giống tụi cô, cô từ nhỏ lớn lên cùng A Diễn, bây giờ nắm tay nhau giống như là tay trái nắm lấy tay phải của chính mình, không có cảm giác nhưng cũng không thể thiếu hụt, ha ha."
"Dạ dạ, tình cảm giữa Thầy và cô thật tốt." Viên Lai Lai vùi đầu ăn cơm, nói cho có lệ.
"Bạn trai em là mẫu người gì?"
"Thư sinh nho nhã." Tiếp tục ăn.
"So với A Diễn thì ai đẹp trai hơn?"
"Đẹp trai như nhau." vẫn tiếp tục ăn như cũ.
"Em thích ai nhiều hơn?"
"Bạn trai."
Điện thoại Tư Ninh đổ chuông cắt ngang hàng tá câu hỏi của Tư Ninh, cô đứng lên nhìn xuống Viên Lai Lai, "Hi, trợ lý nhắc nhở cô đã đến giờ làm việc, cô phải đi trước, em từ từ ăn rồi ghi nợ cho cô, nhớ cuộc hẹn vào Chủ nhật đó."
Viên Lai Lai liền thả lỏng người, đứng lên nhìn Tư Ninh cảm động đến rơi nước mắt, "Cô đi đường cẩn thận." Thuận buồm xuôi gió.
"Hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại." Không gặp lại là tốt nhất!

Sau khi Tư Ninh đi, một mình Viên Lai Lai ăn khoảng 30ph, nghỉ ngơi mười phút, lại ăn khoảng nữa tiếng, mới đi khỏi tiệm cà phê Mạch Thượng, sau đó chậm rãi đi về công ty, chưa ngồi được bao lâu thì bị điện thoại nội bộ của phòng Hình Diễn gọi tới.
Hình Diễn ấn cô ngồi xuống ghế sofa, chăm chú nhìn cô, "Cô ấy đã nói gì với em?"
Viên Lai Lai lắc đầu một cái, cố suy nghĩ một hồi, dường như ngoại trừ việc khoe khoang tình cảm của bọn họ rất bền chặt thì không còn gì khác, vì vậy cô trả lời thành thật, "Không nói gì hết."
Hình Diễn nhìn cô hơi nhíu mày dáng vẻ như đang cố gắng suy xét cho thật kỹ, "Không nói gì thật sao?"
"Thật."
"Vậy nói lại những câu mà hai người đã nói với nhau đi." Anh có chút lo lắng Tư Ninh có thể nói vài chuyện khiến Viên Lai Lai bị ảnh hưởng, mặc dù Viên Lai Lai thoạt nhìn ngây ngốc vô tư không suy nghĩ lo lắng chuyện gì, thế nhưng ngay thời khắc mấu chốt cô luôn luôn có phản ứng ngoài dự đoán đối với lời nói của người khác, nếu như cô không hiểu lời nói, cứ dứt khoát để cho sự việc thuận theo tự nhiên, dù kết quả có như thế nào đi chăng nữa.
Ách. . . . . . Viên Lai Lai bối rối, "Em đâu thể nhớ hết mọi câu nói, chắc là nói một chút về tình cảm thanh mai trúc mã của hai người rất tốt ..., chỉ là. . . . . ." Cô lén liếc nhìn Hình Diễn, "Nhìn nét mặt cô ấy dường như rất hạnh phúc."
Hình Diễn mím thật chặt môi, hồi lâu mới vỗ nhẹ đầu cô, "Em tin tôi không?"
Viên Lai Lai ngạc nhiên, những lời này từ đâu mà ra vậy? Mặc dù cô không quá thông minh, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
"Cô ấy nói gì em cũng đừng tin, chỉ tin tôi thôi, biết không?" Hình Diễn nói thì nói như thế, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Viên Lai Lai lo lắng nhìn anh, "Anh định làm thế nào?"
"Tư gia với Hình gia có ơn nghĩa, muốn từ hôn, phải có đầy đủ lý do, hoặc là đầy đủ ích lợi, sau này cô ấy tìm em dù cô ấy có nói gì em cũng làm như không nghe thấy, anh sẽ mau chóng thu xếp." Thấy Viên Lai Lai ngơ ngác nhìn anh, anh cười thành tiếng, "Sao hả?"
"uhm" Viên Lai Lai ngoan ngoãn gật đầu, sau đó hỏi một câu, "Anh thích ăn tôm?"
"Cuối cùng em cũng phát hiện?" Hình Diễn nhíu mày, tâm trạng rất tốt.
"Em nghe cô nói thế."
Lời này vừa nói ra thì mặt của ai đó lập tức trở nên u ám, "Ra ngoài chuẩn bị một chút đi, chiều có cuộc họp với nhân viên, nhớ cài huy hiệu lên ngực."
Nửa giờ sau, Viên Lai Lai vẫn không có phản ứng với lời nói của Tư Ninh và Hình Diễn, cho tới phòng bí thư người của kết bạn muốn đi mở đại hội thời điểm, Viên Lai Lai ở phía sau kêu một câu, "Mọi người nhớ mang nịt ngực nhé! Nếu không muốn trừ tiền."
Mọi người nhao nhao rồi dùng ánh mắt quái dị nhìn Viên Lai Lai, sau đó cười sặc sụa, mặt Viên Lai Lai đỏ bừng, chết tiệt Hình Diễn! Anh tại sao phải nhắc mình cài huy hiệu! Làm cho cô vì một lần gấp gáp mà nói bậy nói bạ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.