Thu Nguyệt

Chương 24



Đứng bên bờ sông bên kia chính là nam nhân mắt phượng mà ta đã gặp ở trong rừng ngày đó, ta đối với người này hoàn toàn không có thiện cảm. Ngày đó, Hàn Vân và ta đã không màng nguy hiểm cứu bọn họ thoát khỏi miệng gấu, trái lại chính mình rơi vào tình thế ngặt nghèo, nếu không phải có sư phụ tới cứu, nói không chừng đã để lại tính mạng ở đó. Hắn thì quá hay, loáng cái chạy mất, ngay cả một câu cũng không để lại.

Ta hung dữ nhìn hắn, nhưng vẻ mặt hắn lại nhàn nhã thong dong, còn vẫy vẫy tay, như thể bảo ta đi qua.

Ta làm như không nhìn thấy, xoay người rời đi. Đây chỉ mới là lần thứ hai bọn ta gặp mặt, nhưng cũng là lần thứ hai ta suýt nữa chết trong tay hắn. Loại sát tinh này, không hạ độc hắn đã là may lắm rồi, còn muốn ta nói chuyện?

Hắn thấy ta bỏ đi, cũng không ra vẻ tự cao tự đại nữa, lần theo chỗ nước cạn nhảy qua, cười hì hì: “Giận à? Vừa rồi là ta sẩy tay, làm cậu sợ hả?”

Ta không thèm để ý tới hắn, nghiêm mặt tiếp tục đi về phía doanh trại.

“Cậu chạy cái gì? Sợ ta ư?”

Nam nhân bước chân dài rộng, chỉ mấy bước đã bắt kịp ta. Ta buộc lòng phải đứng lại, sắc mặt nghiêm nghị xoay đi chỗ khác để khỏi phải nhìn thấy mặt hắn. Một bàn tay nhét vào trong tay áo, siết chặt chiếc khăn nhỏ của mình.

“Cậu tên gì? Lần trước cậu và bằng hữu của cậu đã hạ con gấu đó, ta vẫn chưa cảm tạ cậu. Mấy tên thủ hạ kia của ta rất sợ chết, một mạch kiên quyết kéo ta đi, sau đó con gấu kia thật sự chết rồi hả?”

Ta không nói lời nào, dùng ánh mắt trừng hắn.

Hắn bị ta trừng đến phụt cười, mắt phượng cong lên, viên nốt ruồi kia càng trở nên dễ nhìn: “Được rồi, ta biết là ta không đúng, khiến cậu tức giận mà.”

Nếu đổi lại là cô nương khác, đối mặt với vẻ phong tình vạn chủng như vậy nhất định sẽ thẹn thùng cúi mặt che giấu đôi má ửng đỏ như hoa đào. Đáng tiếc, ta từ nhỏ đã quen ngắm nhìn nam nhân anh tuấn uy vũ như sư phụ, nên đối với dạng nhẹ nhàng cười nói mật ngọt dỗ dành này hoàn toàn không có cảm giác. Có điều hắn đã nói như vậy, ta mà không mở miệng thì cũng có vẻ hẹp hòi. Hơn nữa, mặc dù người này kỳ quái nhưng không khiến người ta cảm thấy bị đe dọa, thêm vào đó đường đi của mũi tên vừa rồi cũng rất xiên xẹo, sức mạnh căn bản không đủ để làm người khác bị thương. Ta đã thấy sư phụ bắn tên, sức mạnh ngàn cân, sức xuyên thấu cực mạnh, có thể xuyên qua cả giáp sắt. Cho dù là những binh sĩ bình thường trong quân doanh cũng mạnh hơn người này. Vừa rồi vị đại ca công tử này ở trong rừng kéo cung, thuần túy là kéo chơi cho vui vậy thôi ư?       

Ta thả lỏng bàn tay đang nắm chiếc khăn nhỏ ra, lên tiếng: “Quên đi.”

“Cậu tên gì?” Hắn lại hỏi.

Ta nhìn hắn, không có ý định trả lời.

Hắn mỉm cười, cũng không để bụng, thuận tay giật một vật gì đó từ đai lưng của mình xuống: “Cho cậu nè, cầm lấy đi.”

Hắn chìa tay ra, đem vật đó nhét vào tay ta như lẽ tất nhiên. Vật đó chạm vào tay lạnh ngắt, ta cúi đầu nhìn, thì ra là một miếng ngọc bội, bên trên là núi non sông nước, hoa lá chim muông, chạm trỗ vô cùng tinh tế tỉ mỉ, tua rua buộc bên dưới bện từ tơ vàng, đường vân phức tạp tinh xảo, nhìn sao cũng thấy danh giá cao quý.

Cái này là thế nào? Lễ vật tạ lỗi vì đã ném ta và Hàn Vân lại cho con gấu điên kia ư?

“Ta không cần bất cứ thứ gì của huynh.” Ta trả ngọc bội lại cho hắn.

“Cầm lấy đi, cái này rất đáng giá.” Hắn không nhận.

Đẩy qua đẩy lại, ngọc bội trượt khỏi tay chúng ta rơi xuống, nện vào đá cuội, phát ra một tiếng lanh canh giòn tan, vỡ làm bốn mảnh.

“…” Ta nghệt mặt.

Hắn cũng thoáng sững người, nhưng ngay sau đó phất tay một cái: “Vỡ rồi thì thôi, bỏ đi.”

Đồ quý giá như vậy, cho dù ta chưa từng gặp qua nhiều, nhưng nhìn sao cũng thấy nó có thể chống đỡ cho cả một gia đình bình thường khỏi phải vất vả kiếm sống suốt một năm. Vậy mà nam nhân này cứ như vậy tùy tiện nói một tiếng ‘bỏ đi’.

Ta mím môi, quan sát hắn một lần nữa. Hắn thấy ta nhìn, nghĩ rằng ta ngượng vì đã làm vỡ đồ của hắn, thế là nhoẻn miệng cười. Vẻ mặt thong dong tự tại, nhàn nhã nói: “Không sao, mấy món đồ thế này, ta cho cậu một cái khác là được.”

Có tiền thì giỏi lắm sao? Ta nhủ thầm trong bụng: tên này —— dùng từ ‘hoàn khố’ cũng chưa đủ để hình dung!

(*Hoàn khố: chỉ những kẻ con nhà giàu ăn chơi trác táng, phá gia chi tử.)

“Những món đồ này không có ích gì cho ta, ta cũng không cần, huynh đi đi, ta về đây.” Ta xoay người, tiếp tục bước về phía doanh trại.

“Cậu còn chưa nói cho ta biết cậu tên gì đấy?”

Ta bắt đầu phát phiền vì hắn, lại nhủ thầm không biết mấy nam nhân bám chặt hắn một tấc không rời kia đâu rồi? Sao lại để cho vị đại ca công tử hoàn khố này một mình chạy ra ngoài, không có ai quản. 

Đang phiền não, đột nhiên từ trong cổng lớn của doanh trại có một đội người ngựa phi vọt ra, thế như chớp giật, vội vã lao đi trong ánh chiều tà, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ta nhìn thấy sư phụ dẫn đầu đội ngũ, ánh giáp bạc vụt lóe qua, trong tay còn cầm trường kích, hoàn toàn là tư thế xuất binh ra trận, trái tim vừa đập thịch một cái miệng đã gọi thành tiếng.

“Sư phụ!”

Khoảng cách xa như vậy, đội người ngựa kia tốc độ lại kinh người, sao có thể nghe thấy tiếng gọi của ta? Loáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt ta, chỉ để lại một lớp bụi mù cuồn cuộn không tan.

Ta nóng lòng, co chân chạy về hướng đại doanh, nhưng cánh tay bỗng nhiên ghì nặng, bị người kéo lại.

“Cậu gọi ai là sư phụ? Người đó là Từ Bội Thu ư? Cậu là đồ đệ của Từ Bội Thu sao?”

Ta nổi giận, thứ nhất hắn lại có thể tùy tiện kéo tay ta như vậy, hai là hắn lại dám gọi thẳng tục danh* của sư phụ, ngay cả hai chữ tướng quân cũng không có, nghe hắn gọi như vậy, cơn giận trong lòng ta lập tức bùng dậy.

(*Tên húy hay tục danh, tên thật là tên gọi được cha mẹ đặt cho từ khi còn nhỏ. Trong các nền văn hóa Á Đông thời phong kiến, có tư tưởng cho rằng tên húy có liên hệ với linh hồn, vì vậy dùng tên húy cần có yêu cầu nhất định và cấm kỵ.)

“Sao ngươi lại kéo tay ta? Buông ra, còn nữa, gọi tướng quân!”

“Cậu thật sự là đồ đệ của Từ Bội Thu ư?” Hắn nhìn ta với vẻ kỳ quái: “Hắn chẳng phải đao kiếm, cưỡi ngựa bắn cung đệ nhất thiên hạ ư? Sao lại có một đồ đệ vô dụng như cậu vậy?”

Tất cả những gì ta có thể nghe thấy là sợi dây thần kinh đang căng như dây đàn kể từ khi hắn xuất hiện trong đầu bỗng đứt lìa, phựt một tiếng.

Đủ rồi, dừng ở đây thôi, ta nhịn đủ rồi.

“…” Nam nhân bỗng rụt mạnh tay lại, rồi ra sức rảy rảy mấy cái: “Cậu làm gì vậy!”

Ta lấy chiếc khăn nhỏ ra lau tay theo thói quen, cũng không nở nụ cười quen thuộc như khi nói chuyện với mọi người, chỉ nói: “Mau đi tìm mấy bằng hữu của ngươi đi, trong chốc lát nữa toàn thân ngươi sẽ tê dại, ngươi cũng không muốn tối nay phải nằm ngoài bờ sông qua đêm đúng không?”

Hai đầu chân mày của hắn nhíu lại, mắt phượng không còn cong cong nữa, trừng mắt nhìn ta lộ ra vẻ tức giận, nhưng ta đang nôn nóng trở về doanh trại, làm sao có thời gian để ý tâm trạng của hắn, xoay người tiếp tục chạy.

Chạy được vài bước bỗng sực nhớ, lại ngoái đầu dặn một câu: “Đó không phải là thuốc độc, chỉ là một chút bột gây tê, sáng mai nó sẽ tự khắc khỏi, đừng để mấy thuộc hạ của ngươi cho uống thuốc lung tung.”

Hắn vẫn còn đứng sững ở đó như trời trồng, tức giận trước đó đã biến thành không thể tưởng tượng nổi, tựa như không thể tin được hắn lại có thể bị ta hạ độc.

Bờ bên kia truyền đến tiếng vang, ta ở trong trời chiều dần tối mơ hồ nhìn thấy mấy thuộc hạ kia của hắn đang lòng như lửa đốt hớt hải chạy sang đây.

Ta yên tâm, không nhìn hắn nữa, quay đầu chạy.

Ta vội vã chạy tới cổng lớn, binh sĩ canh gác đi ra kiểm tra ấn phù của ta, ta chộp lấy tay hắn, thở hồng hộc hỏi: “Tướng quân mang binh đi đâu vậy? Có phải đi đánh giặc rồi không?”

Bên cạnh có người nhận ra ta: “Ta đã nhìn thấy cậu, cậu là đồ đệ của tướng quân, quân y mới tới.”

Ta gật đầu: “Đúng vậy, tướng quân đi đâu vậy?”

 “Có người Liêu đến quấy nhiễu thôn trang gần đây, tướng quân dẫn người đi thăm dò tình hình.”

“Người Liêu đến quấy nhiễu thôn trang?”

“Đúng vậy.” Người đáp lời dường như đã làm binh sĩ ở nơi này nhiều năm, dùng một giọng hết đỗi bình thường nói với ta: “Bọn chúng vẫn luôn như vậy, không lúc nào ngừng quấy nhiễu cướp bóc giống như lang sói, hiện tại đến mùa cắt cỏ, bọn chúng càng hung hăng càn quấy, không những cướp sạch thôn mà còn phóng hỏa giết người. Có điều Từ tướng quân đến nơi này rồi thì không còn đáng ngại nữa, đây là lúc để cho bọn chúng mở to mắt ra chứng kiến thần uy của chiến tướng triều đình ta.” 

“Người Liêu đến cắt cỏ?” Ta nghe không hiểu.

“Bây giờ là không phải mùa thu ư, cắt cỏ dự trữ cho dê bò sống qua mùa đông, có điều đám lang sói kia đến quấy rối không chỉ để chuẩn bị cỏ đơn giản như vậy. Nếu nơi này không có quân đội canh giữ thì toàn bộ Bắc Hải đều sẽ bị cướp bóc sạch sẽ.”

Ta: “…”

Ta từ nhỏ lớn lên trên núi Bạch Linh, lúc trước đi theo sư tổ, nơi xa nhất bất quá cũng chỉ đến Diêm Thành. Trung Nguyên không có chiến sự, nơi nơi đều là cảnh thái bình, nào nghĩ tới vừa đến biên quan đã lập tức nghe thấy chuyện đáng sợ như vậy.

“Đây chẳng phải là đồ đệ của tướng quân ư?”

Có người cắt ngang câu chuyện của ta và binh sĩ gác cổng. Ta vừa xoay đầu lại, trước mắt là mấy khuôn mặt mà ta đã nhìn thấy trong lều của giám quân hôm đó, đi đầu chính là vị con trai của quan ngự y kia.

Hắn tiến về phía ta, một cái tay không mời mà đến chụp trên vai ta, mở miệng nói: “Giám quân triệu quân y đến hỏi chuyện, đang tìm ngươi đó, vừa vặn gặp ở đây, đi cùng đi.”

Ta ngọ nguậy bả vai, không thể thoát ra được, trong lòng không còn cách nào khác.

Hôm nay sao thế nhỉ? Ai nấy đều bám riết lấy ta không buông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.