Phất Lôi nằm trên tảng đá, lông mi run rẩy nhè nhẹ, tựa hồ muốn mở rồi lại không dám.
Địch Nãi thở dài một hơi, vươn tay vuốt ve Phất Lôi một chút. Nào ngờ tay cậu vừa chạm tới, Phất Lôi liền run lên. Một người bình thường kiên cường dũng cảm như vậy thế nhưng chỉ vì một cái chạm nhẹ của cậu mà sợ tới phát run, Địch Nãi nghĩ mà buồn cười.
Phất Lôi giang tay giang chân nằm đó, rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ to xác. Chính là, một đứa nhỏ như vậy thế nhưng lại bao dung mặc cậu tùy hứng. Địch Nãi đột nhiên nghĩ, bản thân còn quyết định sau này sẽ không sinh đứa nhỏ. Nếu Phất Lôi tiếp nhận thêm chuyện này thì quả thực đã hi sinh quá lớn.
Trái tim Địch Nãi có chút mềm nhũn, tay đặt trên đùi Phất Lôi, nửa ngày cũng không nhúc nhích. Phất Lôi có chút nghi hoặc, mở mắt ra nhìn vẻ mặt Địch Nãi, trong lòng khẽ động, đột nhiên bật dậy ôm lấy cậu. Có chút làm nũng nói: “Địch Nãi, ngươi xem mấy hôm trước không phải chúng ta vẫn rất tốt à? Nếu ngươi cảm thấy không hài lòng, ta nhất định sẽ cố gắng cải tiến, được không?”
Nói xong, sáp qua dùng môi mình cọ cọ tai Địch Nãi, mút nhẹ. Đồng thời bàn tay cũng không nhàn rỗi, chui vào quần áo đã ướt sũng tiến tới phần eo nhẹ nhàng xoa nắn. Thắt lưng Địch Nãi sớm đã bị nước hồ ngâm tới lạnh lẽo, bị bàn tay to ấm áp của Phất Lôi xoa nắn một chút liền mềm nhũn.
Địch Nãi cảm thấy Phất Lôi giống như một đứa nhỏ đang âm mưu chơi xỏ mình, đồng thời lại có chút cẩn thận lấy lòng.
Kỳ thật Phất Lôi vừa nói vậy, Địch Nãi liền có chút ngượng ngùng. Phất Lôi quả thực là một tình nhân chu đáo, phương diện này lại thực săn sóc. Địch Nãi tự nhận bản thân không thể săn sóc cẩn thận được vậy.
Hơn nữa, vóc dáng Phất Lôi cao lớn như vậy, nếu Địch Nãi ở mặt trên thì thực tiễn cũng khá khó khăn. Với lại, Phất Lôi chắc chắn sẽ không tự nhiên, phỏng chừng rất khó đạt được khoái cảm.
Địch Nãi thở hắt một hơi. Quên đi, mình cứ kiên trì phản công làm gì? Hai người ở cùng một chỗ chính vì muốn vui vẻ khoái hoạt. Cần chi cứ mãi rối rắm vấn đề ai trên ai dưới? Về phần tự tôn nam nhân chất tiệt kia, nếu thế giới này chẳng có ai để ý, cậu cũng cứ mặc kệ nó đi.
Nghĩ tới đây, Địch Nãi ôm lấy Phất Lôi, tựa vào tai y nhẹ giọng nói: “Hey, anh bạn, ta thay đổi chủ ý.” Tuy Địch Nãi không nói rõ là chủ ý gì nhưng Phất Lôi vừa nghe đã hiểu. Trong lòng vui sướng ôm chặt lấy Địch Nãi, cứ như muốn khắc cậu vào trong cơ thể mình.
Địch Nãi mỉm cười không nhúc nhích mặc y ôm. Thân thể Phất Lôi nóng hừng hực, cứ hệt như một cái lò giữ ấm cỡ bự. Hai người cứ vậy chặt chẽ tựa vào cùng một chỗ, giống như xua đi hết thảy khí lạnh cuối thu. Phất Lôi nới lỏng tay, ngẩng đầu dùng đôi mắt to tròn sáng ngời nhìn Địch Nãi. Ánh mắt tinh thuần lóng lánh chói mắt không thôi.
Địch Nãi đột nhiên cảm thấy thực thỏa mãn, thực vui sướng.
Thấy Địch Nãi hơi nhếch khóe môi mỉm cười, Phất Lôi nhịn không được hung hăng hôn lên đôi môi đầy hấp dẫn kia. Địch Nãi nhắm mắt lại, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt quấn lấy đầu lưỡi Phất Lôi, giống như khiêu khích lại giống như an ủi, thuận theo để y cướp đoạt.
Phất Lôi có được khích lệ, quả thực giống như mãnh hổ thoát khỏi gông xiềng, mạnh mẽ tiến tới. Vẫn giữ tư thế ngồi trên tảng đá, ôm Địch Nãi ngồi trên người mình, bắt đầu gặm cắn. Rất nhanh, trên làn da mật ong xuất hiện một loạt dấu hôn.
Địch Nãi bị cắn tới kêu to: “Ai ai, Phất Lôi con mẹ nó kiềm chế chút đi, ngươi muốn ăn ta luôn à?”
Phất Lôi thở hổn hển buông Địch Nãi ra, cười hắc hắc vui sướng. Giờ phút này tâm tình y thực kích động, nói cái gì cũng không nên lời, chỉ cảm thấy người trước mắt có yêu thế nào cũng không đủ.
Địch Nãi áp qua, trán áp trán, nỉ non: “Đại ngốc. Phất Lôi, ngươi đúng là đại ngốc.” Tình yêu sẽ làm con người ta mù quáng, đơn thuần. Địch Nãi cảm thấy cái người này đúng là người ngốc nhất thế giới. Bởi vì y quá ngốc nên Địch Nãi nguyện ý cưng chìu y, nguyện ý để y muốn làm gì thì làm.
Trong lòng Phất Lôi chỉ một mực nghĩ làm sao làm Địch Nãi vui sướng. Y nghĩ, chỉ cần Địch Nãi cảm thấy vui sướng thì sau này sẽ không nghĩ tới mấy chuyện kỳ quái nữa.
Phất Lôi hơi nghiêng đầu ngậm lấy vành tai Địch Nãi tỉ mỉ liếm mút. Vành tai dẻo dai là điểm mẫn cảm của Địch Nãi, mỗi lần hôn lên nơi này, cậu chắc chắn sẽ đỏ mặt. Vành tai đỏ ửng nhìn thế nào cũng thực đáng yêu. Phất Lôi vói đầu lưỡi vào trong tai, xoay tròn liếm liếm. Địch Nãi nhịn không được run rẩy ôm chặt lấy cánh tay Phất Lôi.
Tay phải Phất Lôi thực kỹ xảo vói tay kéo khóa áo Địch Nãi, cách lớp áo ba lỗ xoa nắn điểm nhỏ nổi trước ngược. Sau đó, đôi môi cũng hạ xuống bên còn lại, hết liếm lại mút.
“A…” Địch Nãi than nhẹ một tiếng, hưởng thụ ngửa đầu, giống như mời gọi đối phương hưởng dụng cơ thể mình.
Phất Lôi công kích cả hai bên, hai điểm nhỏ rất nhanh liền cương cứng. Cả lồng ngực chỉ có hai nơi kia ẩm ướt, hai điểm nhỏ đo đỏ dựng thẳng, thoạt nhìn dâm mị vô cùng.
Phất Lôi thưởng thức hồi lâu, lúc này mới cởi bỏ quần áo, ngay cả áo ba lỗ cũng cởi bỏ. Dưới ánh trăng, những đường cong gầy yếu mà kiện mỹ của Địch Nãi hoàn toàn lộ ra. Phất Lôi vừa hôn hai điểm nhỏ kia vừa yêu thích vuốt ve làn da rắn rỏi, cái bụng bằng phẳng, xúc cảm trên tay thực tuyệt hảo.
Da thịt trước ngực Địch Nãi trắng nõn, xúc cảm trắng mịn, thế nhưng lại ẩn chứa sức mạnh. Phất Lôi cúi người, mê muội in xuống một nụ hôn.
Địch Nãi thả lỏng từ từ nhắm mắt lại, một tay giữ ót Phất Lôi, tay còn lại luồng vào tóc y nhẹ nhàng vuốt ve. Giờ phút này đầu óc cậu trống rỗng, chỉ muốn hưởng thụ khoái hoạt do da thịt thân cận mang tới.
Trên eo Địch Nãi có một vết sẹo dài nửa tấc, Phất Lôi nhẹ nhàng liếm hôn, giống như mang theo vô hạn thương tiếc. Địch Nãi cảm thấy nơi đó vừa nóng lại ngứa, nhịn không được uốn éo, cũng vì thế mà đưa ngay phần rốn đến trước mặt y.
Phất Lôi hiển nhiên cảm thấy vật nhỏ này thực đáng yêu, nhịn không được hôn vài cái. Địch Nãi cảm giác nhiệt lưu toàn thân dũng mãnh tập trung về phía bụng dưới, phân thân không thể khống chế cứng rắn.
Phất Lôi cũng có chút xao động, cởi bỏ dây nịch, nóng nảy cởi bỏ quần dài. Lúc Địch Nãi chỉ còn lại một cái quần lót mỏng đứng trước mặt, Phất Lôi nhịn không được nuốt nước miếng.
Phía trên bắp đùi thon dài là một mảnh quần lót phồng phồng, biểu hiện Địch Nãi đã sớm động tình. Phất Lôi say tiến tới, hít sâu một hơi. Hương vị của Địch Nãi thực sạch sẽ, có mùi thơm ngát của cỏ xanh. Phất Lôi nhịn không được ôm lấy chân Địch Nãi, áp má vào anh bạn nhỏ hưng phấn kia, nhẹ nhàng cọ cọ. Tư thái yêu say đắm như vậy thực sự làm Địch Nãi nhịn không được bật cười.
“Hey, đến, nếm thử hương vị của nó đi?” Địch Nãi kéo quần lót tuột xuống một chút, thứ gắng gượng thẳng tắp bên trong liền bật người lộ diện. Màu sắc nó thực xinh đẹp, phần đỉnh non mềm vì chủ nhân quá kích động mà chảy ra không ít chất nhầy trong suốt.
Nhìn bạn nhỏ phấn chấn run run, Phất Lôi vươn đầu lưỡi liếm một chút. Hương vị có hơi mặn, còn mang theo chút vị tanh.
Thấy Phất Lôi giống như đang thưởng thức, liền cười hỏi: “Sao, hương vị thế nào hả?” Phất Lôi liếm liếm môi đáp: “Cũng không tệ lắm.” Nói xong, y lại áp sát, ngậm lấy, cao thấp liếm mút.
Địch Nãi nhịn không được có chút đỏ mặt, tư thế thân mật như vậy, trước kia Địch
Nãi quả thực khó có thể tưởng tượng. Không ngờ hiện giờ, hai bọn họ làm càng lúc càng tự nhiên.
Phất Lôi di chuyển đầu trước sau ma xát, còn không quên dùng đầu lưỡi quấn lấy phần đỉnh nhạy cảm. Khoang miệng ấm áp mang tới kích thích vô hạn cho Địch Nãi. Cậu cảm thấy có chút quá nhanh, nhịn không được kéo Phất Lôi lên, một lần nữa hôn sâu. Phất Lôi cường ngạnh hé mở răng nanh Địch Nãi, mút lấy nước bọt, làm cậu không thể kiềm chế phát ra tiếng rên rỉ.
Hôn xong, lồng ngực Địch Nãi phập phồng, gương mặt cũng đỏ bừng. Cậu chỉ cảm thấy rung động thật sâu, ngay cả nhịp tim cũng có chút bất quy tắc. Phất Lôi lại một lần nữa cúi người, bắt lấy phân thân Địch Nãi cao thấp lỗ động, đồng thời ngậm lấy hai quả trứng bé xinh, liếm mút.
Đầu lưỡi Phất Lôi thực sự rất linh hoạt, Địch Nãi nhịn không được hừ một tiếng.
Xoa xoa đầu Phất Lôi khích lệ: “Phất Lôi, kỹ thuật ngươi ngày càng tốt a.”
Phất Lôi cảm giác được anh bạn trong tay càng lúc càng cứng hơn, biết Địch Nãi đã sắp tới cực hạn, vội vàng ngậm vào miệng theo tiết tấu phun ra nuốt vào. Đồng thời, hai tay vòng ra sau mông Địch Nãi, dùng sức xoa bóp. Cảm xúc rắn chắn thật sự tuyệt vời.
Lúc mút vào, Phất Lôi ngẩng đầu lên nhìn Địch Nãi, hai tròng mắt cậu khép hờ, môi khẽ nhếch, vẻ mặt hượng thụ, theo động tác của y mà khẽ thở dốc. Phất Lôi thực sự yêu chết bộ dáng đam mê của Địch Nãi, càng nhịn không được cuồng nhiệt liếm mút.
Hô hấp Địch Nãi càng lúc càng dồn dập, bàn tay túm tóc Phất Lôi siết chặt, kìm không được nâng hạ thân, theo động tác phun ra nuốt vào của Phất Lôi mà di chuyển cơ thể.
“A, Phất Lôi, tuyệt quá… nhanh lên, nhanh lên!” Địch Nãi nhịn không được thúc giục.
Ở một lần nuốt thật sâu của Phất Lôi, toàn thân Địch Nãi run bắn, phóng thích, Phất Lôi ừng ực một tiếng, nuốt hết toàn bộ.
Phân thân Địch Nãi tuy vừa phóng thích nhưng vẫn chưa hoàn toàn mềm xuống. Phất Lôi ôm lấy cậu, bàn tay to vuốt ve khắp toàn thân, lại dấy lên luồng sóng nhiệt. Địch Nãi cảm giác đại gia hỏa của Phất Lôi cứng rắn đỉnh ở phía sau mình, nhịn không được vươn tay chộp lấy.
Đại gia hỏa nọ nổi lên gân xanh, cầm trong tay có cảm giác giật giật, giống như có nhịp đập sinh mệnh. Nghĩ tới tên khổng lồ này cư nhiên lại tiến vào trong cơ thể mình, trong lòng Địch Nãi dâng lên chút khô nóng.
Phất Lôi để Địch Nãi nằm lên tảng đá, vừa ôn nhu hôn môi, vừa dùng ngón tay ướt nước chạm vào phía sau Địch Nãi.
Lần này Địch Nãi thực thả lỏng, nương theo nước bôi trơn, ngón tay dễ dàng tiến vào bên trong. Nó bắt đầu dò xét, đụng chạm vách thịt. Địch Nãi cảm thấy có chút trướng đau, cũng có chút mơ hồ. Lúc đầu ngón tay Phất Lôi chạm phải điểm nào đó, toàn thân cậu tê dại, nhịn không được hừ nhẹ thành tiếng. Phất Lôi bắt đầu hoạt động ngón tay ra ra vào vào, nhắm thẳng điểm kia mà va chạm, nghiền nát.
Địch Nãi cảm thấy trong người bắt đầu dâng lên một luồng nhiệt ý, nó làm trái tim cậu có chút hoảng hốt. Bởi vì nó hoàn toàn không giống những lúc động tình trước kia, nó làm toàn thân cậu mềm nhũn, không thể vận dụng sức lực.
Địch Nãi híp mắt nhìn Phất Lôi, rõ ràng đã động tình tới cực điểm. Hô hấp nóng rực, gương mặt khêu gợi không ngừng tuôn mồ hôi.
Nhịn không được vươn tay, lau đi những giọt mồ hôi trên cằm y, Lúc này, Phất Lôi hướng cậu mỉm cười, quay qua ngậm lấy những ngón tay không kịp thu hồi của Địch Nãi. Nháy mắt đó, ngón tay cậu giống như bị điện giật, từ ngón tay một đường chạy thẳng tới trái tim.
Địch Nãi nhịn không được kinh hoảng, Phất Lôi quả thực rất biết tán tỉnh.
Ngón tay ra vào trong cơ thể Địch Nãi đã lên tới ba ngón, theo chuyển động mà phát ra tiếng nước nho nhỏ. Địch Nãi mê mê màng màng nghe thấy âm thanh kia thì mặt đỏ tai hồng, bất quá vẫn cảm thấy chưa đủ. Nhịn không được hơi mở rộng hai chân, khàn giọng hướng Phất Lôi nói: “Đủ rồi, vào đi.”