Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Chương 96: Gãi ngứa là một chuyện đáng xấu hổ



Lúc mơ mơ màng màng Địch Nãi cảm giác trên mặt có chút ngứa, tỉnh lại. Sờ sờ mặt rồi dụi dụi mắt, trở mình, chậm rãi hé mở mi mắt nặng nề, liền thấy đôi mắt to vàng ươm của Phất Lôi đang nhìn mình chằm chằm.

Phất Lôi dựa vào bên giường đá, cái đầu to gối trên chân trước nhìn Địch Nãi, bởi vì khoảng cách quá gần nên hơi thở ấm áp phun lên mặt cậu. Thấy Địch Nãi tỉnh lại, y vui vẻ vươn đầu lưỡi liếm mặt cậu.

Địch Nãi thừa nhận không được nhiệt tình như vậy, híp mắt vươn tay đẩy cái đầu to của Phất Lôi: “Hey, ngươi a, đừng có dùng nước miếng rửa mặt cho ta.”

Phất Lôi bị đẩy ra cũng không tức giận, càu nhàu tiếp tục lấy lòng cọ cọ mặt Địch Nãi. Địch Nãi nhăn mặt ngồi dậy, cảm giác giữa hai chân có chất lỏng sền sệt chảy ra. Chỉ vậy thì không có gì, vấn đề là thắt lưng cậu bây giờ đau nhức không chịu nổi, khe đùi vẫn còn cảm giác bỏng rát.

Đêm qua Phất Lôi thật sự quá dũng mãnh, cậu cầu xin cỡ nào cũng không chịu ngừng, hùng hục làm tới tận khi cậu chịu không nổi mệt mỏi thiếp ngủ. Thực con mẹ nó mất mặt mà. Nghĩ tới đây, Địch Nãi khó chịu dùng sức nhéo tai Phất Lôi: “Hừ, tinh thần tốt dữ hén? Thắt lưng ông đây sắp gãy ra tới nơi này!”

Phất Lôi bị véo tai, đáng thương hề hề tròn mắt cầu xin tha thứ, thấy Địch Nãi giận mà không làm được gì, liền thuận theo lực đạo của cậu trở mình, bốn chân chổng lên trời. Bộ dáng chổng vó của y cứ hệt như một con mèo bự siêu cấp đang chọc cười chủ nhân.

Kỳ thực Phất Lôi rất thông minh, học chiêu thức này của Tiểu Nhị. Tiểu Nhị mỗi lần làm nũng với Địch Nãi đều cuộn mình lăn qua lộn lại dưới đất, cầu Địch Nãi vuốt ve.

Địch Nãi thấy Phất Lôi như vậy thì cũng vui vẻ. Dứt khoát buông tha lỗ tai, bắt đầu gãi gãi bụng Phất Lôi, muốn cù lét.

Phất Lôi quả nhiên bị gãi tới ngứa ngáy, không ngừng càu nhàu càu nhàu há miệng thở dốc, thân thể to lớn uốn uốn éo éo, muốn tránh né bàn tay quấy rối của Địch Nãi. Lúc này Địch Nãi cũng không còn cảm thấy đau lưng mỏi eo nữa, hăng hái ngăn chặn Phất Lôi, không ngừng quấy rối.

Phất Lôi thấy Địch Nãi tươi cười sáng lạn, thật lòng cảm thấy cho dù mình chịu chút đau khổ cũng đáng giá.

Thể lực Địch Nãi không đủ, náo loạn một hồi liền cảm thấy kiệt sức. Ngừng tay lại, tựa vào cái bụng mềm mại của Phất Lôi mà thở dốc. Bất quá, không bao lâu sau liền cảm giác có thứ gì đó nóng bỏng đỉnh đỉnh bắp chân mình. Không cần đoán Địch Nãi cũng biết, đại gia hỏa của y lại không thể khống chế muốn làm loạn.

Địch Nãi bất mãn đè một cái, lập tức nghe thấy Phất Lôi phát ra một tiếng hổ rống. Ngồi trên anh bạn nhỏ nào, túm lấy cái đầu to của Phất Lôi hung tợn ra lệnh: “Không được phát tình lung tung, có nghe không hả! Còn có, ông đây muốn ăn cơm! Sắp chết đói rồi.”

Nói xong cậu ôm bụng lăn qua một bên, giơ chân đạp đạp Phất Lôi. Nhìn những tia nắng theo kẽ hở chiếu vào, tính toán thời gian, đại khái cũng gần giữa trưa. Đêm qua thể lực tiêu hao cạn kiệt, không bổ sung là không được.

Phất Lôi hóa thành hình người vội càng đứng dậy, dùng da thú lau đi bạch trọc dính trên đùi Địch Nãi: “Bên ngoài có thịt nướng còn dư lại, chúng ta ăn tạm đi! Ăn xong ta chở ngươi qua hồ nước tắm rửa, thuận tiện đi săn.”

Địch Nãi lười biếng gật đầu, nhặt váy da thú bị vứt dưới đất, theo Phất Lôi ra ngoài. Bất quá, bởi vì phần mông ẩn ẩn đau đớn, tư thế đi đường của cậu quả thực có chút kì quái. Phất Lôi thấy Địch Nãi gian nan như vậy, liền vội vàng chạy tới đỡ. Địch Nãi trừng mắt, bất quá cũng không nói gì.

Ra khỏi nhà cỏ liền thấy quảng trường cơ bản đã thu thập sạch sẽ. Địch Nãi nghĩ, đại khái là lúc cậu ngủ các thú nhân đã tới thu dọn, cậu ngủ khá sâu nên không nghe thấy chút động tĩnh nào. Bên cạnh gian nhà có một đống lửa, còn có chậu nước cùng một chậu thịt đầy ắp. Đại khái là thân nhân hoặc bằng hữu nào đó chiếu cố, để sẵn ở đó cho bọn họ.

Nhìn mấy thứ này, cậu liền nghĩ tới đêm qua mình thế nhưng cùng Phất Lôi lăn lộn trong tình huống bị một đám người ngồi nghe bên ngoài như vậy, sắc mặt không khỏi thẹn thùng. Cũng may hiện giờ trên quảng trường không còn ai, cũng không có người chứng kiến tình trạng quẫn bách của cậu lúc này, Địch Nãi mới cảm thấy không cần phải mất tự nhiên.

Ăn xong thịt nướng, Phất Lôi liền chở Địch Nãi tới hồ nước mà bọn họ thường tới. Kỳ thực Địch Nãi thực chán ghét việc tắm một cái mà phải bay đi xa như vậy, đáng tiếc cậu làm thùng gỗ thật lâu cũng chỉ làm được mấy cái thao chậu nhỏ.

Bởi vì không có kinh nghiệm làm mộc, làm thùng gỗ chỉ dựa theo chút kí ức trước đây nhìn bác thợ mộc làm việc, mày mò làm ra. Bởi vì không có công cụ thích hợp nên cho tới bây giờ cậu vẫn chưa làm ra loại thùng gỗ lớn dùng để tắm rửa.

Bất quá Địch Nãi không chịu từ bỏ, trong sơn động vẫn còn mấy miếng ván gỗ chưa mài a!

Địch Nãi cảm thấy toàn thân dính dính, hơn nữa xương sống thắt lưng đau nhức, vẫn phải tới hồ tắm một trận, hảo hảo tẩy trừ một phen.

Mùa hè thực nóng, ngâm mình trong nước hồ thanh mát quả thực là một chuyện thoải mái. Địch Nãi tựa vào người Phất Lôi ngâm mình dưới nước, tùy ý để y giúp mình tẩy trừ, thuận tiện mát xa.

Phất Lôi ôm Địch Nãi hoàn toàn trần trụi, làm gì có chuyện không động tâm? Đáng tiếc Địch Nãi rất dữ, không chịu để y làm thêm lần nữa, chỉ đành thừa dịp giúp cậu mát xa mà lưu lại vài dấu hôn coi như an ủi.

Địch Nãi ngâm một trận thoải mái mới cảm thấy toàn thân thả lỏng, liền thúc giục Phất Lôi chở mình đi hái hoa quả. Bởi vì đang là mùa hè, trái cây rất nhiều, Địch Nãi ở trong rừng ăn một bụng no căng. Phất Lôi cũng thừa dịp Địch Nãi hái trái cây bắt mấy con thỏ hoang cùng gà rừng, chuẩn bị mang về làm cơm tối.

Lúc sắp trở về, Địch Nãi thấy trên vách đá mọc đầy dây nho, hơn nữa cư nhiên còn là nho tím! Nho tím dưới ánh mặt trời lóe lên quang mang hấp dẫn, làm Địch Nãi thèm nhỏ cả dãi. Cậu vội vàng bảo Phất Lôi bay xuống, cùng hái nho.

Trên vách đá sinh trưởng rất nhiều cây nho, Địch Nãi vừa hái vừa ăn, chuẩn bị hái hết nho mang về. Phất Lôi thấy mấy loại hoa quả trước chỉ hái có vài quả, nhưng nho thì muốn hái hết toàn bộ, liền có chút khó hiểu hỏi Địch Nãi: “Vì sao phải hái hết loại quả nho này? Lần sau muốn ăn lại đi hái không tốt á? Nhiều nho như vậy, ăn không hết sẽ hư a.”

Địch Nãi quay qua mỉm cười: “Phất Lôi, ta hái nhiều như vậy dùng để nhưỡng rượu, yên tâm, tuyệt đối sẽ không lãng phí.”

Địch Nãi kỳ thực đã sớm muốn nhưỡng rượu, đáng tiếc thật sự không tìm được nguyên vật liệu thích hợp. Số lúa hoang cậu trồng nếu chín có thể nhưỡng rượu, đáng tiếc sản lượng có vẻ không cao, dùng để nấu ăn cùng làm mầm móng cho vụ mùa sau đã thực miễn cưỡng rồi.

Nguyên liệu khác thì Địch Nãi chỉ có thể nghĩ tới quả nho, đáng tiếc nho không thể dự trữ, nhất định phải chờ tới mùa hè mới ra trái, thế nên hôm nay nhìn thấy câu nho, Địch Nãi quả thực rất kinh hỉ. Địch Nãi không nghiện rượu, chỉ là cuộc sống không có rượu thì cứ như thiếu thiếu cái gì đó. Tuy rượu nho không mạnh bằng rượu đế, nhưng nhấm nháp đỡ thèm thì vẫn không tồi.

Phất Lôi biết chắc hẳn Địch Nãi đang cân nhắc làm món ngon, không khỏi vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, theo phản xạ nhớ tới những món ngon cậu từng làm.

Từ khi Địch Nãi tới bộ lạc, thức ăn đã cải thiện rất nhiều, các phi thú nhân khi rảnh rỗi thường xuyên nghĩ xem làm thế nào để món ăn ngon hơn, còn có thể tụ tập lại cùng một chỗ trao đổi, xúc tiến tình cảm của các tộc nhân rất lớn.

Mặc khác, phi thú nhân cũng không vì ngán ăn thịt mà gầy còm nữa, thân thể cũng đầy đặn tròn trịa hơn, tình cảm phu phu cũng thực hài hòa, vì thế tỉ lệ thụ thai gia tăng rất lớn, trong bộ lạc rất nhanh sẽ có rất nhiều tiểu bảo bảo đáng yêu.

Nghĩ tới tiểu bảo bảo, Phất Lôi bắt đầu cười ngây ngô với cái bụng vẫn còn bằng phẳng của Địch Nãi. Bọn họ rất nhanh sẽ có bảo bảo của riêng mình, này là chuyện tốt đẹp cỡ nào a!

Thấy Phất Lôi cứ nhìn bụng mình cười mà không chịu chạy tới hỗ trợ, cậu đi tới vỗ một cái vào đầu y: “Cái người ngốc nghếch này, nghĩ gì đó hả? Nhàn quá rồi đúng không?”

Phất Lôi vội vàng xua tay: “Ta mới không nhàn, hắc hắc, ta giúp ngươi hái nho nà.” Rất nhanh, hai người mang theo một đống lớn quay về sơn động.

Địch Nãi vừa về tới liền nằm trên cái ghế trúc mình mới làm, không muốn nhúc nhích. Phất Lôi vội vàng chạy đi nấu nước sôi, đồng thời chuẩn bị bữa tối. Kỳ thực thế này cũng là may mắn, bởi vì nếu Địch Nãi khó chịu trong người, có đôi khi sẽ khai đao với đầu sỏ gây ra, nếu y bận rộn làm việc thì cậu sẽ ngại mở miệng.

Lúc này, Tiểu Nhị cùng tuyết linh lượn một vòng ở bên ngoài cũng đã trở lại, nhìn thấy chủ nhân đã về, liền nhanh như chớp chạy tới, nhảy lên đùi Địch Nãi, làm nũng với cậu. Chủ nhân hiện giờ cứ bỏ nó lại cùng lão hổ kia ra ngoài chơi, Tiểu Nhị thực khó chịu.

Ôm lấy thân hình tròn vo của Tiểu Nhị, hôn nó một ngụm rồi đặt lên đùi gãi gãi cái bụng nó. Tiểu Nhị vui vẻ không thôi, càu nhàu càu nhàu vặn vẹo thân mình quay tròn trên đùi Địch Nại.

Tuyết linh cũng chạy tới ngồi xổm bên cạnh ghế dựa Địch Nãi, giống như chướng mắt bộ dáng khúm núm nịnh nọt của Tiểu Nhị nên quay đầu nhìn ra ngoài sơn động, bất quá dư quang khóe mắt vẫn liếc về phía Tiểu Nhị.

Địch Nãi nhìn bộ dáng cao ngạo của nó, cảm thấy thực thú vị, liền đưa tay vuốt ve bộ lông trắng tinh trên lưng tuyết linh. Tuyết linh có chút mất tự nhiên rạp người xuống, bất quá cũng không tránh đi, mặc kệ cậu.

Địch Nãi vuốt ve tuyết linh một chút, cảm thấy chọc Tiểu Nhị vẫn vui hơn. Tiểu Nhị biết làm nũng lắc lắc đuôi, so ra làm người ta yêu thích hơn. Nghĩ tới đây, cậu thu tay lại, tiếp tục chọc Tiểu Nhị, còn phối hợp với tiếng ‘kẽo kẹt kẽo kẹt’ chọc Tiểu Nhị ngứa ngáy không thôi.

Thân hình Tiểu Nhị run rẩy, ẹo qua ẹo lại làm thế nào cũng trốn không thoát, chỉ có thể không ngừng phát ra tiếng ‘càu nhàu’ cầu xin tha thứ. Nếu có thể nói chuyện, hiện giờ nhất định đang cười ha hả. Địch Nãi cũng vui vẻ, không chút để ý tới lời cầu tình, lại càng cù lét hăng say hơn. Một chủ một tớ vui đùa sung sướng, cũng làm tuyết linh vô thức quay đầu qua quan sát.

Địch Nãi đang chơi vui thì đột nhiên dừng tay. Bởi vì, hình như cậu thấy phần bụng dưới gần bắp đùi của Tiểu Nhị lộ ra một vật nhỏ hồng nhạt.

Áp tới gần nhìn kĩ, phát hiện đó là chồi non giữa hai chân Tiểu Nhị, cậu có chút kinh ngạc nói: “A, vật nhỏ này cư nhiên cũng phát tình lung tung như Phất Lôi. Di, còn nhỏ như vậy đã động dục rồi a. Ta cứ nghĩ ngươi vẫn còn nhỏ, không ngờ đã trưởng thành rồi. Hey, nói xem, có cần ta tìm một con thú cái tới làm bầu bạn không?”

Địch Nãi nói xong thì cười tủm tỉm vươn tay, gian ác búng nhẹ lên chồi non của Tiểu Nhị.

Tiểu Nhị ‘ngao’ một tiếng giật bắn, giãy ra khỏi tay Địch Nãi nhảy xuống, dùng tốc độ trước nay chưa từng có phóng ra ngoài.

Tới bên ngoài, nó thương tâm dùng móng vuốt bụm mặt khóc: chủ nhân thực là xấu quá mà, đầu tiên sờ loạn người người ta, mò tới mức tiểu kê kê thò ra, rồi lại còn chê ngược bảo người ta phát tình lung tung. Ô ô, chủ nhân thực sự xấu quá! Về sau không chơi với chủ nhân nữa!



Hoàn Chương 96.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.