Thú Nhân Chi Giống Cái Phản Công

Chương 45





Tô Mặc, người đã gây ra “sóng gió” mới này, hoàn toàn chẳng biết gì cả.

Hiện tại cậu đang tiến hành một sự cải tạo quan trọng vượt cả thời đại – cậu quyết định cải tạo toàn bộ hệ thống cấp nước sinh hoạt! Cậu đã chịu đủ việc cứ mỗi lần gánh một thùng nước đầy là mất nửa cái mạng rồi! Làm cậu thấy chính mình cực kỳ vô dụng! Rồi còn, mỗi lần mần xong, Hassan đều phải cật lực đứng dậy nấu nước tắm, sao mà được chứ!Thật ra, có lẽ Tô Mặc là giống cái duy nhất trong bộ lạc, à không, là trong toàn bộ thế giới Thú nhân mới đúng, rối rắm vì chuyện này.

Bởi vì, sẽ không có giống cái nào có thể mần giống đực nhà mình đến độ bản thân không đứng dậy nổi cả! Cho nên, hành sự xong xuôi, giống đực đi nấu nước tắm rửa chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao?Thế nhưng, rõ ràng Tô Mặc không cho là vậy.

Mặc dù có hơi khiếm khuyết về mặt sức mạnh (cậu tuyệt đối không thừa nhận bản thân là một tên quèn * ), nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản cậu trở thành một tiểu công dịu dàng biết săn sóc! Bởi vì cậu có thể giải quyết vấn đề theo mặt kỹ thuật!
(* : nguyên văn là “chiến ngũ tra” [战五渣], là một ngôn ngữ mạng, xuất phát từ câu nói “Sức chiến đấu chỉ có 5 mảnh” của nhân vật Latiz trong truyện Dragon Ball, để chế giễu những người không có khả năng chiến đấu, yếu kém.)
Cho nên mấy hôm nay Tô Mặc cứ cầm mãi sơ đồ phác thảo đã sửa chữa nhiều lần của máy bơm giếng khoan tăng áp [14], chỉ huy Hassan bận tới bận lui.

Cái máy bơm giếng khoan tăng áp này, Tô Mặc gặp qua có một lần, chỉ biết là một loại pít-tông cộng thêm van một chiều, thông qua việc dùng áp lực không khí đẩy nước giếng ra ngoài, na ná với nguyên lý hoạt động của mấy chai kem dưỡng, bình phun xịt này nọ.
[14] nguyên văn là ‘压力水井’, Một loại máy bơm ly tâm được sử dụng để tăng áp lực của chất lỏng đang chảy từ nơi này đến nơi khác trong một đường ống, là loại máy bơm tự động, dùng để tăng áp lực đường ống khi có bất kì 1 van trong đường ống được mở.

Thích hợp sử dụng cho các gia đình có đường nước yếu.Không chắc chắn là dùng đúng từ với bên mình lắm, ai biết rõ về cái này thì nói mình nhen, tui search hình và kết hợp với đoạn miêu tả về nó ở đoạn sau thì có vẻ như nó na ná cái máy bơm nước giếng bằng tay ấy)Nhưng mà biết nguyên lý không có nghĩa là biết làm.


Chí ít về mặt vật liệu, kim loại ở đây là một loại tài nguyên hiếm, làm vài ba cây kim còn được chứ nếu gia công đúc thành nguyên khối gang làm nắp giếng và pít-tông thì tuyệt đối không thể.

Tô Mặc sầu một hồi, sau đó chuyển sang loại nguyên liệu nguyên thủy hơn theo lời đề nghị của Hassan.

Không có gang thì dùng gỗ cứng vậy! Không có ống sắt thì dùng ống trúc! Không có ổ trục thì lấy đá cẩm thạch khắc! Không có hàn điện thì dùng đất sét bọc lại, sau đó hơ trên lửa, cũng chắc chắn không kém!Cứ vừa thử vừa sửa như vậy, quần quật chừng bốn năm ngày, bản vẽ đã hoàn toàn thay đổi.

Tô Mặc cũng thất bại hết lần này đến lần khác, suýt thì suy sụp.

Cuối cùng, Tô Mặc ấn tay nắm xuống lần nữa, thấy được cảm giác trên tay lần này không giống trước đó, tim cậu nhảy bình bịch.

Gắng sức đè xuống, xuống chút nữa… Nhìn dòng nước ồ ạt chảy ra từ ống trúc, Tô Mặc trợn tròn mắt, ‘oa’ một tiếng rồi nhảy bổ vào lòng Hassan, vừa khóc vừa cười, vừa nhảy lại la.Làm được rồi! Anh đây làm được rồi! Tuy bề ngoài trông không được đẹp, nhưng mà thật sự có thể đẩy nước ra! Mình đúng là thiên tài!“Thật lợi hại! Tô Mặc giỏi quá!” Hassan ôm chặt lấy Tô Mặc, không ngừng hôn lên đỉnh đầu cậu.

Trước đó hắn vẫn không hiểu cái ‘máy bơm nước giếng tăng áp’ mà Tô Mặc nói là gì hết, sao nước có thể tự mình chảy ra từ trong giếng được chứ? Nhưng mà Tô Mặc muốn làm, thế thì tất nhiên hắn sẽ theo hầu rồi.


Đến tận lúc này, tận mắt chứng kiến nước giếng chảy ra từ ống trúc, hắn mới hiểu được chuyện Tô Mặc đang làm trọng đại đến cỡ nào! Sau này, dù là giống cái có thể trạng yếu hay người lớn tuổi thì đều có thể tự mình múc nước.

Quan trọng hơn là, sau khi bịt kín miệng giếng như vậy, sẽ không còn lo trẻ con nghịch ngợm té xuống giếng nữa!“Tô Mặc, chúng ta mau đi nói với tộc trưởng về máy bơm nước giếng này đi? Nó thật sự rất hữu dụng!” Hassan vội nói.“Hả?” Tô Mặc ngạc nhiên: “Đương nhiên là được rồi.

Nhưng mà chưa có xong.

Hôm nay em muốn làm hết toàn bộ ống dẫn, tới tối là có thể xài rồi.

Ngày mai em sẽ vẽ lại toàn bộ sơ đồ để anh đưa cho tộc trưởng xem.”“Được.

Còn phải làm gì nữa, em cứ nói đi để tôi làm.” Tô Mặc nói gì nghe nấy.
“Những việc còn lại cũng đơn giản thôi.


Hai ống trúc, một cái nối với bếp, cái kia nối vào phòng tắm, làm thêm van kiểm soát hướng nước chảy nữa.

Tốt nhất là có thể nối một ống dẫn nước nóng từ phòng bếp vào thẳng nhà tắm luôn, nhưng mà nếu thế thì không dùng ống trúc được, cần làm ống gốm không ta?” Tô Mặc vừa ra dấu vừa nói ra suy nghĩ của mình.

Hassan gật gù, động tác trong tay không chút ngơi nghỉ.

Từng ống trúc bị chặt gãy, thông lại, nối liền, cố định.

Vách tường giữa bếp và phòng tắm cũng được khoét một hốc nhỏ đưa ống gốm vào…
Đến gần tối, toàn bộ đường ống đã được lắp đặt hoàn tất.

Chỉ cần mở van ở cạnh giếng rồi ấn tay cầm xuống là đã có thể dẫn nước giếng vào bếp hoặc phòng tắm rồi.

Nước đã đun trong nhà bếp cũng có thể chảy thẳng vào bồn trong nhà tắm thông qua ống gốm.

Hơn thế nữa, Tô Mặc còn cho đục một lỗ ở bên hông gần đáy bồn tắm rồi nối một ống trúc kéo từ đó đến thẳng cầu tiêu, chỉ cần vặn van là có thể xối sạch, vừa đỡ mất công mà lại không lãng phí nước.“Thật… thật tốt quá!” Hassan phấn khích đến nỗi mặt mày đỏ chét.


Chỉ là một thứ nhỏ bé thô sơ, vật liệu thì núi đồi nào cũng có, qua sự thiết kế khéo léo của Tô Mặc và sự gia công của chính hắn, lại có thể khiến cho cuộc sống trở nên tiện lợi như vậy!“Tô Mặc, bây giờ tôi có thể mời tộc trưởng qua xem không?” Vẻ mặt của Hassan cứ như một cậu nhóc vội vàng muốn khoe cho mọi người món đồ chơi mới của mình vậy.

Tô Mặc mỉm cười gật đầu.

Hassan lập tức phóng ra ngoài cửa, không bao lâu sau đã quay trở lại, chẳng những đưa tộc trưởng tới, mà cả Lucca cũng đến luôn.“Lucca? Sao anh lại ở đây?” Tô Mặc nhìn thấy Lucca thì có hơi kinh ngạc nhưng vẫn rất vui.

Lucca là người đầu tiên cậu tiếp xúc sau khi đến thế giới này (Hassan không tính), còn thân thiết, kiên nhẫn dẫn dắt cậu làm quen với mọi thứ.

Ngay cả Hassan cũng là do Lucca cố gắng lắm, hai người mới có thể tới với nhau, có thể nói Lucca là người thân với Tô Mặc nhất trừ Hassan.

Nhưng mà do Lucca là y sư nên bình thường khá bận, cũng đã lâu Tô Mặc không gặp y rồi.“Sao, không chào đón tôi à?” Lucca cười hỏi.“Làm gì có!” Tô Mặc kéo tay Lucca dẫn vào trong.

“Mau tới xem đi, hôm nay mới làm được cái này hay lắm! Tôi với Hassan đã bận bịu hổm rày mới xong đó!”“Hassan bận rộn mấy ngày nay thì tôi tin.

Còn cậu ấy hả, chắc động miệng không chứ gì?” Lucca trêu chọc.“Không phải!” Tô Mặc tức giận: “Tôi đã phải động não lắm đấy!” Đừng có khinh thường cống hiến của người lao động trí óc chứ, chết tiệt!“Cách làm đều do Tô Mặc nghĩ ra hết đấy, ngay cả bản vẽ cũng phải sửa tới sửa lui những mấy tấm, Tô Mặc đã rất vất vả!” Hassan làm chứng cho Tô Mặc: “Tôi chỉ làm theo những gì Tô Mặc nói thôi.”“Không thể nói vậy được, anh cũng đã rất cực khổ mà.” Tô Mặc ngẩng đầu mỉm cười với Hassan: “Gần mười sáu, mười bảy lần lận, cũng may anh không chê phiền, cùng em làm đi làm lại vất vả như vậy.”“Rồi rồi, biết hai người yêu nhau lắm rồi.” Lucca cắt ngang hai người: “Thứ đó đâu, cho bọn tôi xem nào!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.