Thời gian trận tuyết đầu mùa năm nay rơi xuống phá lệ dài, ước chừng qua bảy tám ngày mà vẫn chưa dừng, thảo nguyên rộng lớn đều bị một lớp tuyết dầy bao trùm, các lão nhân trong bộ tộc đều nói đã nhiều năm chưa thấy có tuyết nhiều như vậy, cứ tiếp tục như vậy, sau này tới mùa xuân, tuyết tan ra, không thể không tạo thành lụt lội
Miệng vết thương bị xé rách ở mặt sau của Lôi Tấn đã được thượng dược cẩn thận, sau khi ngủ một ngày thì tới đêm tỉnh lại, Hi Nhã cùng Mặc Nhã vẫn chưa ngủ, Minh Nhã sau khi nhận được tin tức cũng chạy về, ba người vẫn luôn bồi bên cạnh hắn, thấy hắn tỉnh, Hi Nhã nâng hắn dậy uy cho chút nước ấm.
Trên mặt Lôi Tấn còn mang vẻ tái nhợt cùng mệt mỏi sau khi sinh, thế nhưng ánh mắt lo lắng vẫn quét trong phòng tìm kiếm, Mặc Nhã biết hắn đang tìm cái gì, trong lòng đau nhức đến khó chịu, nhưng vẫn nhẹ giọng nói “Thời điểm bảo bảo đi thực sự rất an tĩnh, không có thống khổ.”
Lôi Tấn kinh ngạc nhìn Mặc Nhã, lời y nói hắn một chữ cũng không nghe rõ, chính là ách cổ họng thần sắc kích động hỏi: “Đứa nhỏ đâu? Hài tử của ta đâu?”
“Lôi Tấn, ngươi đừng như vậy, chúng ta biết ngươi khổ sở, nhưng bảo bảo sinh ra đã không còn hơi thở, Thanh Kiều dược sư cũng không còn biện pháp, nếu đau khổ ngươi cứ khóc đi, không cần nghẹn…” Hi Nhã nói đến đây bản thân cũng nhịn không được đỏ mắt trước
“Vậy giờ nó ở đâu, để cho ta nhìn nó một cái.” Lúc nói ra lời này, Lôi Tấn tựa hồ đã tiếp nhận sự thực, thần sắc nhanh chóng biìn tĩnh lại, phảng phất như sự kích động vừa rồi là không có thực
“Đứa nhỏ, ta đã tiễn đi rồi.” Mặc Nhã nắm lấy tay Lôi Tấn, lúc nói ra lời này, y cảm thấy Lôi Tấn lạnh lẽo đến doạ người, theo bản năng y siết tay càng thêm chặt
“Ta còn chưa nhìn nó một cái đâu, các ngươi thậm chí còn không cho ta thấy một lần.” Lôi Tấn thì thào, âm thanh rất thấp, tựa hồ là hỏi bản thân, thì ra bản thân đã ngủ lâu như vậy rồi, trời đã tối đen, bảo bảo cũng đi rồi.
Minh Nhã thấy Lôi Tấn như vậy, nhanh chóng đứng dậy chạy ra bên ngoài, nước mắt nhịn hơn nửa buổi rốt cục ức chế không được chảy xuống, a sao nói khổ sở nhất chính là Lôi Tấn, Minh Nhã không thể khóc, thế nhưng y cảm thấy Lôi Tấn không khóc được, trong lòng Minh Nhã rất đau, nhìn Lôi Tấn như vậy, trong lòng Minh Nhã đau muốn chết.
Cho dù Minh Nhã che miệng khóc, nhưng người trong phòng vẫn nghe thấy thanh âm nức nở mà y cật lực áp chế
Trong lúc nhất thời căn phòng yên tĩnh đến doạ người.
“Bên ngoài có tuyết rơi sao? Đêm nay sao lại yên tĩnh đến vậy?” Lôi Tấn nhìn ra hướng cửa sổ nhẹ giọng hỏi
“Ừ, từ ban ngày đã bắt đầu, tuyết rơi rất lớn, mặt đất bên ngoài đã có một tầng tuyết dầy đọng lại.” Mặc Nhã trả lời
“Vậy nó có thể cảm thấy rất lạnh hay không?” Hắn đã vô số lần hưởng thụ qua cảm giác đó, vừa tối vừa lạnh, chỉ có một mình mình một người
Mặc Nhã sau khi quay mặt đi, liền đưa tay lau lung tung trên mặt một phen, rồi quay đầu lại nói với Lôi Tấn “Ngươi ngủ tiếp đi, tới bình minh còn lâu lắm.”
“Đúng vậy a, ta hẳn là buồn ngủ.” Lôi Tấn từ trong ngực Hi Nhã giãy ra, chiín mình nằm xuống, còn kéo cái thảm, bọc bản thân thực kín lại, tối nay thực sự rất lậnh, bất quá thân thể như thế nào lại ấm như vậy.
“Chúng ta về sau còn có thể sé có đứa nhỏ, ngươi ngủ đi, ngày mai tỉnh, hết thảy đều sẽ có thể khá hơn.” Hi Nhã nói xong lời mà ngay cả bản thân y cũng không thể tin, lau lau khoé mắt, giúp Lôi Tấn đem thảm kéo cao hơn nữa, phủ kín bả vai.
“Ngươi đem nó để ở đâu?” ‘Nó’ này để chỉ ai, không cần nói cũng biết
“Trên ngọn núi nhỏ mà chúng ta thường xuyên ngắm mặt trời mọc.”
“Ừ, các ngươi đều đi ngủ đi, gọi Minh Nhã đi luôn.” Lôi Tấn trở mình, hướng vào trong nằm, Minh Nhã còn đang khóc, nhưng trong mắt hắn vì cái gì chỉ là một khoảng không mù mịt, muốn khóc một chút cũng không được
“ta lưu lại cùng ngươi được không?’ Mặc Nhã hỏi
“Không, đêm nay ta chỉ muốn ở một mình.” Lôi Tấn cự tuyệt
“được rồi, ngươi đi ngủ sớm một chút.”
“Đừng suy nghĩ nữa, biết không?” Hi Nhã cũng nói
Lôi Tấn không hé răng, hai người bưng cái đèn nhựa thông ở trên bàn đi ra ngoài, trong loáng thoáng, hình như hắn nghe thấy bên ngoài đang nói chuyện
“Ngươi vì cái gì lại nói thực cho hắn biết? Ngươi không có nghe Thanh Kiều dược sư nói thân thể hắn sau khi sinh hư nhược đến lợi hại sao, hắn không thể chịu kích thích.” Trong lời nói của Hi Nhã còn có chút oán giận.
“Ngươi cảm thấy lấy tính tình của hắn sẽ muốn chúng ta lừa gạt an ủi hắn sao? Mặc dù đó là ý tốt, nhưng hắn cũng không muốn, hơn nữa hắn là a sao của bảo bảo, bảo bảo có ở nhà hay không, hắn có thể không có cảm giác sao?” Nếu thực sự không có cảm giác, ánh mắt đầu tiên khi tỉnh lại, sao lại có nhiều thấp thỏm lo âu như vậy.
Hi Nhã thở dài ngồi xuống, nói “Xin lỗi, ta không nên phát hoả đối với ngươi.” Y thừa nhận Mặc Nhã nói rất đúng, trong lòng mình làm sao không rõ, chính là trong ngực đau đớn, nếu không làm cái gì đó, y sẽ khó chịu đến không thở nổi.
“ta hiểu.” Trong lòng mình sao không phải như vậy
———————-
Đêm đó, Lôi Tấn lúc nào thì đi ra ngoài, ba người bọn họ thế nhưng cũng không nghe thấy, chính là vì Minh Nhã ban đêm không ngủ được, muốn đi xem Lôi Tấn, mới phát hiện cửa sổ trong phòng Lôi Tấn đã mở ra, mà người chẳng biết đã đi đâu.
Sau đó bọn họ ở trên ngọn núi nhỏ đã để bảo bảo tìm thấy Lôi Tấn, thế nhưng người đã hôn mê bất tỉnh, trong móng tay đều là bùn đất
Mặc Nhã nhanh chóng bọc người lại bay trở về, Hi Nhã nhìn xung quanh ngọn núi không lớn này một lần, tuyết trắng mù mịt, thế nhưng lại không có bất cứ tung tích gì của bảo bảo, thảo nguyên vào mùa đông không có động vật ăn thịt gì thường đi lại, nên không có khả năng là do dã thú ngậm đi, mà Mặc Nhã đã nói là để ở đây, thì nhất định là ở đây, lúc này mới qua một ngày, thế nhưng một chút dấu vết mùi hương đều không còn, trong lòng Hi Nhã hiện lên một tia nghi hoặc
Nhưng điểm nghi hoặc này của Hi Nhã rất nhanh đã biến mất, bởi vì Lôi Tấn xảy ra chuyện
Lôi Tấn từ lúc đó đến hơn nửa tháng sau vẫn chìm sâu vào giấc ngủ, có rất ít khi… tỉnh lại, Thanh Kiều dược sư nói thân thể sau khi sinh hư nhược, lại ở trong tuyết chịu lạnh, khai một ít thuốc, lục tục cho uống, thế nhưng cũng không có chút hiệu quả gì, người vẫn mê man bất tỉnh như trước, thân thể cũng càng ngày càng gầy đi, Minh Nhã thấy vậy mỗi ngày đều khóc ầm ĩ một trận, mặc cho ai khuyên cũng không có biện pháp
Lôi Tấn trước kia sợ nhất là Minh Nhã khóc, lần này lại không có chút phản ứng nào
Hi Nhã cùng Mặc Nhã mỗi ngày uy cơm cũng không đi vào được bao nhiêu
Xuân Kỷ đã quay về, cũng qua nhìn tình huống Lôi Tấn, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng chính là thở dài, cũng không để dược gì lại, Hi Nhã không từ bỏ ý định truy hỏi vài câu, Xuân Kỷ mới lược bớt nói vài câu ba phải: Chờ chính hắn muốn tỉnh lại thì sẽ tỉnh
Ngay tại thời điểm tất cả mọi người sắp sửa tuyệt vọng, thì Lôi Tấn đã tự mình tỉnh lại, là do Hi Nhã phát hiện ra, ngày đó y giống như mỗi ngày hơn nửa tháng nay bưng cơm trưa tới cho Lôi Tấn, phát hiện Lôi Tấn ăn mặc chỉnh tề, gác chân ngồi trên cửa sổ nhìn tuyết rơi, sáng sớm trời trong, nhưng tuyết còn chưa tan, gió lạnh theo cửa sổ ùa vào, Lôi Tấn lại hồn nhiên không cảm thấy
Hi Nhã gọi vài tiếng, Lôi Tấn mới phản ứng lại, từ trên cửa sổ đi xuống, nhiều ngày không ăn cơm ăn thật ngon, cước bộ có chút chột dạ, thế nhưng hắn cự tuyệt Hi Nhã đỡ, bản thân tự đi đến bên bàn, bình tĩnh ăn bữa cơm đầu tiên từ sau khi bảo bảo đi
Từ đó về sau, thân thể của Lôi Tấn càng ngày càng tốt lên, tinh thần cũng không tồi, chính là rốt cuộc không nhắc đến đứa trẻ đã chết non kia, tựa như hài tử kia chưa bao giờ đến, người trong một nhà ăn ý nói năng thận trọng, đứa nhỏ trở thành đề tài tối kỵ nhắc đến trong nhà
—————-
Qua hai ngày nữa, lần vây săn cuối cùng bởi vì đại tuyết gây trở ngại mà trì hoãn rốt cục cũng bắt đầu, lúc trước đã nói, đại vây săn trong bộ tộc trừ bỏ thú nhân thủ vệ tuần tra bên ngoài đều nhất định phải đi, huống hồ đây lại là một lần trọng yếu nhất trong năm, bốn mươi năm ngày tế nguyệt kế tiếp cần một số lượng con mồi thật lớn
An Lạc, An Sâm, Hi Nhã, Mặc Nhã tự nhiên không cần phải nói, Minh Nhã đã biến hoá càng không thể tránh, đây là lần đầu tiên y tham gia đại vây săn từ sau khi thành niên, vô luận như thế nào cũng không thể thiếu
Cuộc sống của Lôi Tấn bây giờ rất có quy luật, buổi sáng mỗi ngày tỉnh lại, trước chạy hai vòng trên thảo nguyên, đánh hai bài quyền, kỳ thực chút điểm quyền cước này của hắn căn bản không thụ qua huấn luyện chuyên nghiệp gì, chỉ là từ trong kinh nghiệm thực chiến mà tôi luyện ra, cũng không phải là con đường chính, cho nên Lôi Tấn hiện tại cũng chỉ là luyện cho thuần thuần thục thục thôi, dù sao thời điểm cần cũng không sai biệt lắm
Luyện xong ra một thân mồ hôi, thì trở về phòng tắm nước ấm, rửa mặt, đánh răng, thay quần áo, là có thể ăn điểm tâm
“Mặc Nhã, sáng nay chúng ta ăn điểm tâm gì?” Vẻ mặt Lôi Tấn thần khí thanh sảng, từ cửa bếp thò đầu vào thăm dò
“Cháo ngô khoai lang còn chưa nấu xong, để ta hâm cho ngươi bát sữa đậu?” Mặc Nhã từ trong nhà bếp đứng lên
Biểu tình trên mặt Lôi Tấn dừng một chút, tiếp theo nhấc lên một nụ cười sáng lạn nói “Thôi, ta càng thích uống cháo khoai hơn, đợi lát nữa ngươi múc cho ta thêm mấy miếng khoai đi. Cái tên Hi Nhã kia luôn cùng ta tranh cướp.”
“Hai người các ngươi ở đây nói xấu gì ta đấy.” Hi Nhã từ trên đường trở về, dậm chân một cái trên tuyết
Cánh tay Hi Nhã vừa chạm tới góc áo của hắn, Lôi Tấn đã lưu loát tránh đi, thực sự khinh bỉ trừng mắt nhìn Hi Nhã nói “Uy, ngươi không biết nghe lén người khác nói chuyện là việc rất không lễ phép sao? Ngươi người này thực đúng là không có tự giác.”
“ta cũng đâu có nghe lén, ta là vừa mới nghe thấy.” Hi Nhã thu hồi tay, thần sắc không thay đổi đáp
“Được rồi, không nói với ngươi nữa, trong sân thực lạnh, ta về phòng chờ ăn cơm.” Lôi Tấn tuỳ ý phất phất tay, lại quay đầu cười dặn Mặc Nhã “Đừng quên chuyện ta vừa nói với ngươi a”
Mặc Nhã đáp ứng một tiếng, Lôi Tấn lúc này mới thoả mãn rời đi
Hi Nhã rốt cục không giả vờ nổi nữa, cùng Mặc Nhã bất đắc dĩ liếc nhau, đây chính là biến hoá sau khi Lôi Tấn tỉnh lại, không bao giờ…. để cho bất luận kẻ nào lại gần mình, tựa như lúc hắn vừa mới đến, không, phải nói là so với khi đó càng tăng thêm một tầng vô hình không rõ. Rõ ràng từng là người có quan hệ tối thân cận nhất, hiện tại lại chỉ có thể nhìn mà không chạm được, khoảng cách gần trong gang tấc lại giống như xa xôi nhất