Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 102: Chấm dứt (1)



Trước khi mùa đông đến, La Kiệt đã đem vườn rau nhỏ của mình thu hoạch hết, Lôi Tấn cũng có giúp đỡ thu hoạch, trong mùa đông không có rau dưa xanh biếc gì, hắn liền đem một vài loại lá cây mới lạ cùng một ít rau lại làm thành một bình dưa muối, ngẫm lại còn muối thêm ít thịt tươi, sau đó đều rất thành công, có thịt có đồ ăn, ăm với cháo bữa sáng hương vị rất ngon, đương nhiên cái này chỉ giới hạn cho hắn cùng La Kiệt, đối với các thú nhân trong nhà chút đó không đủ để ăn no, họ vẫn là muốn ăn những miếng thịt lớn

Sức ăn của Lôi Tấn cũng không tệ lắm, cháo ngô khoai Mặc Nhã làm thực sự đặc, Lôi Tấn ăn kèm với một bát dưa muối nhỏ cũng ước chừng ăn được ba bát lớn, sau đó còn muốn ăn thêm một chút, lại bị Mặc Nhã đưa tay ngăn lại

“Như thế nào? Hiện tại ta ăn thêm chút cơm ngươi cũng đau lòng à?” Lôi Tấn buông chén xuống, ngẩng đầu nửa đùa nửa thật nói

“Khoai lang ăn nhiều quá sẽ không thoải mái, ngươi ăn no là đủ rồi.” Mấu chốt là y biết rõ sức ăn của Lôi Tấn, lúc trước thời điểm hắn ăn nhiều nhất cũng chưa qua hai chén, còn oán giận nói bát ở đây quá lớn, bụng quá no, hiện tại thế nhưng ăn đến ba bát mà mặt cũng không nhăn một cái, thấy thế nào cũng không quá quan tâm đối đầu

“Nếu không Minh Nhã đem canh thịt của mình cho ngươi.” Minh Nhã thấy bộ dáng Lôi Tấn còn chưa có ăn no, nhưng lời của nhị ca cũng rất đúng, liền chủ động đen nửa bát canh thịt còn chưa có ăn hết để trước mặt Lôi Tấn.

“Không ăn, tự ngươi ăn đi.” Lôi Tấn quệt miệng hơi có vẻ không kiên nhẫn đứng lên, thấy tất cả mọi người trên bàn ăn đều nhìn hắn, cười cười vẻ xin lỗi nói “Các ngươi tiếp tục a, ta ăn no, đi ra ngoài tản bộ tiêu thực, hai ngày nay nhiều quá, có chút mập ra.”

Mập ra? Mặc Nhã một chút nhìn cũng không ra, tuy rắng hiện tại mỗi ngày Lôi Tấn ăn thực sự nhiều, thế nhưng đúng là không thấy béo, đây mới đúng là nguyên nhân làm cho họ phi thường lo lắng, hơn nữa hai ngày sau bọn họ lập tức phải tham gia vây săn, chuyến đi này nhanh nhất cũng phải mất mười ngày nửa tháng, nếu gặp phải bão tuyết gì gì đó thì còn có thể trì hoãn thêm thời gian, để Lôi Tấn ở nhà như vậy, như thế nào có thể khiến cho người ta yên tâm, nhưng mà thời tiết kia cũng không thể mang hắn đi cùng

Ánh mắt Mặc Nhã nhìn Lôi Tấn tràn ngập sầu lo

“Trở về phòng mặc thêm một bộ quần áo rồi hẵng ra ngoài,  bên ngoài tuyết rơi rất lạnh.” Hi Nhã cách cánh cửa gần nhất, vừa lúc giữ chặt cổ tay hắn, lại bị Lôi Tấn thản nhiên rút tay lại

“Đi, ta đây về phòng trước.” Đây là sự biến hoá khác thường của Lôi Tấn, sự tình gì đều có thể thương lượng phi thường tốt, nếu đặt ở hoàn cảnh trước kia, mặc dù là ngươi nói có đạo lý gì, chuyện Lôi Tấn không muốn, hắn sẽ đè lỗ tai coi như không nghe thấy

Cước bộ của Lôi Tấn còn chưa có bước ra, dư quang trên khoé mắt chợt loé, cái màn da thú móc trên cửa để tránh gió bị người từ bên ngoài vén lên

“Bối Cách? Mấy ngày không gặp ngươi, hôm nay như thế nào lại tới sớm như vậy? Có phải vội vàng đến đây ăn chực hay không?” Lôi Tấn cười hì hì tiếp đón người

“Còn đang ăn à, là ta tới sớm.” Trên mặt Bối Cách hiện ra vài phần xấu hỏ, gã từ sớm đã ăn xong cơm, còn tưởng nhà này hẳn cũng đã ăn xong rồi

“ta hay nói đùa mà, ngươi hiện tại dọn ra ngoài ở, người như thế nào cũng xa lạ theo?” Lôi Tấn hào phóng vỗ vỗ vai gã, còn nói thêm “Đi vào ngồi đi, đừng đứng ở cửa làm môn thần.”

Bối Cách trong lòng cười khổ, không phải là ta xa lạ, là ngươi xa lạ đi? Người càng là bộ dáng không sao cả, càng làm cho ta không biết theo ai

Nếu đêm đó không phải Bọt đến nửa đêm vẫn sốt cao không lùi, gã sẽ không mạo hiểm quay về, tuy rằng đến bộ tộc chỉ có mấy ngày, thế nhưng người quen biết kỳ thực không đến vài người, chỉ có thể trở lại nhà này xin giúp đỡ, nhưng mà không nghĩ đến lại gặp phải Lam Tề đang canh chừng gần đó, tuy rằng sự tình phát sinh sau đó cũng không phải là điều ai muốn, thế nhưng lại bởi vậy mà hại Lôi Tấn mất đi đứa nhỏ, Bối Cách cảm thấy bản thân có lỗi, ngay cả tư cách thỉnh cầu sự tha thứ cũng không có, vốn gã không có mặt mũi gì để trở về, thế nhưng gã phải đi, muốn nhìn một chút xem bản thân còn có thể vì Lôi Tấn làm một chút gì không, bù đắp lại một chút cũng được

Bọt vốn chôn trong ngực Bối Cách say ngủ nghe thấy thanh âm của Lôi Tấn, hưng phấn ngẩng đầu, đôi mắt to trong suốt như thuỷ tinh nhìn nhìn Lôi Tấn, cánh tay nhỏ bé mở rộng đòi hắn ôm

Lôi Tấn không phản ứng, La Kiệt đã ăn xong đứng dậy lau lau tay, đi qua ôm lấy Bọt, nói đùa “Đã lâu không ôm Bọt rồi, Bọt còn nhớ ta không?”

Bọt hiển nhiên không thực sự cảm kích, lắc lắc cổ, cố chấp nhìn theo Lôi Tấn còn đang đứng ở cạnh cửa, bỗng nhiên mở miệng phun ra vài âm tiết đơn độc không có ý nghĩa “pa, pa, pa…”

Trong lòng La Kiệt kinh hãi, theo phản xạ nhìn qua Lôi Tấn.

Bọn Hi Nhã cũng đều nhìn qua.

Lôi Tấn lại không có cảm giác cười cười, thực sự nghi hoặc nhìn bọn họ, lại sờ sờ mặt mình nói “Ta biết bản thân anh tuấn tiêu sái, khả các ngươi cùng đừng dùng ánh mắt khao khát như vậy nhìn ta chứ, mới buổi sáng mà, như vậy thực ngượng ngùng.”

La Kiệt mấp máy môi, còn chưa kịp nói, Lôi Tấn đã duỗi thắt lưng, xoa xoa cái bụng nói tiếp “Thực sự ăn quá no rồi, nhất định phải ra ngoài đi dạo một chút, Bối Cách ngươi ngồi đi, ta đi một lát rồi về.”

Quay đầu hướng mọi người cười cười, chậm rãi thong thả bước ra ngoài

“Lôi Tấn…” Ba người bọn Hi Nhã theo bản năng đứng dậy, đuổi theo ra ngoài

La Kiệt đưa tay ngăn họ lại, nói “Các ngươi đừng đi, để hắn một mình đi.”

Bối Cách hoàn toàn không hiểu vì sao lại thế này, nhưng nhìn biểu tình của mọi người trong phòng giống như đã thực sự có chuyện nghiêm trọng xảy ra, sau khi gã đến hình như còn chưa có nói cái gì a, đây rốt cục là làm sao vậy

“Không phải do ngươi, lại đây ngồi đi, Bối Cách.” Thế giới này mọi người đều gọi người sinh ra mình là a cha, a sao, không có xưng hô như ba ba, mụ mụ, cho nên Bối Cách không biết, mấy âm tiết… mà bọt phun ra, cỡ nào nghe giống ba ba, đây đối với người vừa mất đi đứa nhỏ là một đả kích lớn cỡ nào, cho dù Lôi Tấn ra vẻ kiên cường, trong lòng sao có thể không có chút xúc động

Vừa mới ra khỏi cửa, Lôi Tấn đã bỏ chạy, trên thảo nguyên tuyết đọng rất dầy, Lôi Tấn bước cao bước thấp không biết đã chạy bao lâu, thẳng đến lúc không còn khí lực gì mới dựa vào một cái cây ven đường ngừng lại, điểm tâm ăn sáng nay phun ra toàn bộ. Một chút cũng không lưu lại, cảm giác buồn nôn ghê tởm không thể nhịn được, nhưng trong dạ dầy đã phun ra sạch sẽ, Lôi Tấn khụ cổ họng, cũng chỉ có thể phun ra ít nước trong.

Lôi Tấn dựa vào bụi cây, ngồi xổng xuống, mặt trời lên cao, chiếu xuống phiến đại địa màu trắng mênh mông này

Ngọn núi nhỏ cách đó không xa được bao phủ bởi tuyết động thêm ánh nắng mặt trời, lấp lánh châm chọc người không mở mắt được, nhìn lâu, ánh mắt bắt đầu nhức nhối, thì ra trong bất tri bất giác hắn lại chạy đến chỗ này

Hắn có tư cách gì để thương tâm, bản thân hắn trước đó đã lựa chọn buông tay, ngay từ đầu thời điểm khi biết đứa bé này tồn tại đã có ý nghĩ muốn vứt bỏ, sau đó tuy miễn cưỡng đồng ý giữ nó lại, cũng chỉ cảm thấy thực xin lỗi bọn Hi Nhã, cái gọi là tâm tình muốn báo ân, nhưng còn không phải là muốn đem nó vứt bỏ ở đây sao? đứa nhỏ không có, chẳng thể trách bất cứ ai.

Nói thực làm gì có oán hận, hắn vốn đã không muốn, không có đứa nhỏ, hắn vừa lúc có thể ra đi không vướng không bận, không ràng buộc, đúng thế, hắn một chút cũng không có thương tâm, một chút cũng không, hắn là một nam nhân, vốn sẽ không sinh đứa nhỏ, đứa bé này vốn không nên có, đứa nhỏ không có, đối với mọi người mà nói đều là kết quả tốt nhất, tất cả mọi người đều sẽ trở về vị trí của chính mình. Lôi Tấn lại một lần nữa tự nhủ với mình, nhưng một chút cũng không thể giảm bớt đau đớn giống như trái tim bị người ta nắm trong tay nhào nặn, đó là đứa nhỏ đã đợi trong bụng hắn tám tháng lại chưa từng liếc mắt nhìn thấy qua

Cứ giữ tư thế như vậy trong một lúc lâu, chờ Lôi Tấn muốn đứng lên, mới phát hiện hai chân đã bị đông lạnh đến tê dần, thân thể vừa động, cả người đều bổ nhào vào trong tuyết, hạt tuyết bắn tung toé rơi vào trong cổ áo, lạnh lạnh lẽo lẽo, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy thực sự thoải mái

Mặc Nhã đứng cách đó không đợi một lúc lâu, thấy Lôi Tấn ngã vào trong tuyết mà không có chút ý tứ muốn đứng dậy, không nói một tiếng đi qua, kéo người lên lưng, động tác sạch sẽ lưu loát, không chút dây dưa

“Buông tay, Mặc Nhã, đừng chạm vào ta.” Lôi Tấn hết đánh lại đá, giãy dụa muốn nhảy xuống

“Đừng nháo.” Mặc Nhã vòng tay ra sau lưng Lôi Tấn vỗ vỗ lên cái mông lộn xộn không an phận

“Nháo cái đầu ngươi.” Lôi Tấn nắm chặt áo Mặc Nhã nghiến răng nghiến lợi muốn siết chết y, nhưng tại nơi mà Mặc Nhã không nhìn thấy thần sắc của hắn lại bình tĩnh không có chút gợn sóng.

Mặc Nhã, Mặc Nhã, tất cả nơi này hết thảy đều làm ta không thể hít thở rồi, mỗi ngày mỗi đêm ta đều nằm mơ thấy hài tử kia vẫn ở bên ngoài khóc lóc như nói nó không muốn đi

Hi Nhã cùng Minh Nhã chạy đến, đều lấy ra quần áo đắp lên người Lôi Tấn, không ai nói chuyện. bốn người, ba cặp dấu chân khắc dấu trên tuyết lúc đậm lúc nhạt mà kéo dài

Trở về phòng, Hi Nhã cùng Mặc Nhã không để ý đến phản đối của Lôi Tấn, đem người cởi sạch sẽ, nhét vào trong tấm thảm thực dầy, sờ sờ trên người lạnh lẽo, lại nói đi lấy nước ấm, chuẩn bị để hắn tắm cho ấm người

“Lôi Tấn, chân ngươi thực lạnh a.” Minh Nhã ngốc ngốc cầm hai chân lạnh cóng đến đỏ bừng của Lôi Tấn nói, chỉ cần là Lôi Tấn, làm sao cũng đều thực đẹp

Lôi Tấn khẽ hừ một tiếng, Minh Nhã mới hoàn hồn, cởi bỏ ý phục của mình, đem chân Lôi Tấn áp lên trên bụng, ủ vào trong ngực. Thân thể ấm áp chợt tiếp xúc với cảm giác lành lạnh có chút châm chích, theo bản năng muốn lui lại, thế nhưng nghĩ đây là Lôi Tấn, lại tiến sát cái bụng, làm cho hai người càng lúc càng dán vào nhau

Lôi Tấn ở trong tuyết đông lạnh đã lâu, chân một chút cảm giác cũng không có, qua một lúc, cảm thấy tê tê ngứa ngứa, mới có chút tốt hơn, xúc giác dưới chân không phải là sự rắn chắc như trên người Mặc Nhã cùng Hi Nhã, da thịt mềm nhẵn mềm mại, giống như tiểu hìa tử, quả nhiên tuổi trẻ chính là tiền vốn

“Lôi Tấn, ngươi thấy ấm hơn chưa?” Minh Nhã lộ ra nụ cười ngọt ngào, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với Lôi Tấn, làm cái gì cũng được

“Minh Nhã?”

“Ừ?’ Lôi Tấn rất ít khi nghiêm túc gọi tên y như vậy, Minh Nhã cảm thấy có chút không thích ứng

Bản thân hình như là thể chất chịu ngược a.

“KHông có việc gì, ta đã rất ấm rồi, buông ra đi.” Minh Nhã, ta ở thế giới này người quen biết đầu tiên chính là tiểu tử ngươi, vô luận như thế nào thì cũng phải giữa được nụ cười ngọt ngào như vậy mới tốt

Hai ngày sau, các thú nhân trong tộc đúng giờ xuất phát, Lôi Tấn cùng La Kiệt đều đi đưa tiễn

Trước khi đi, Lôi Tấn giống như vô ý lấy lại hai miếng hắc ngọc để ở trên cổ Hi Nhã cùng Minh Nhã, chính là không nghĩ tới Mặc Nhã lại nhìn hắn một cái thật sâu, sâu đến mức trong con ngươi kia ý vị cũng không rõ, rồi đưa tay từ trong ngực móc ra một miếng hắc ngọc thứ ba đưa cho hắn. Chờ họ đi rồi, Lôi Tấn đem ba miếng đá đặt trong lòng tay phải, vừa lúc hợp thành một vòng tròn, kín kẽ, thiếu một mảnh cũng không được, hắn lúc này mới hiểu, đây mới là đầy đủ nhất

Về đến nhà, La Kiệt đem bản đồ mình đã từng thấy vẽ ra để lên trên bàn, chỉ vào đó giải thích cho Lôi Tấn “Đây là bản đồ mật đạo trong quá khứ, mật đạo trong thần miếu không thể mở ra, phần bản đồ này ở trên đường đối với ngươi tác dụng có thể không lớn, thế nhưng sau khi tới cấm địa, hẳn có thể giúp ngươi tìm được cánh cửa luân hồi để quay về. Nhớ kỹ, vô luận thế nào, nếu ngươi muốn chấm dứt phải tới nơi đó trước năm nay, tuy rằng không có gì chứng minh qua, thế nhưng ta ngươi trong lúc đó cách nhau đến hai mươi năm tuyệt đối không phải là trùng hợp, một khi bỏ nỡ, cũng chỉ có thể đợi thêm hai mươi năm.”’

Lôi Tấn trịnh trọng gật đầu.

“Ngươi muốn làm thế nào để đến đó, phải biết rằng lúc này đang có tuyết rơi rất lớn, cây cối trong rừng càng không dễ đi, chỉ bằng năng lực của một mình ngươi không thể xuyên qua phiến rừng rậm kia mà an toàn tới cấm địa được. Huống hồ bọn Hi Nhã cũng sẽ nhanh chóng tìm được ngươi.” Dù sao khứu giác của thú nhân cũng rất nhạy bén không thể lừa ai

“ta biết, ta tính toán đi xuyên qua thảo nguyên, rồi đi theo đường biển.” Lôi Tấn sớm đã nghĩ ra đối sách ổn thoả

“đường biển?” La Kiệt nhíu mày “Nơi này cũng không có ca-nô cho ngươi, ngươi tính toán đi đường biển thế nào?”

“Bối Cách có thể có cách.” hắn sở dĩ lựa chọn đường biển, thứ nhất là có người nọ trợ giúp, tương đối an toàn một chút, thứ hai nước biển có thể chư dấu mùi trên người hắn, làm cho bọn Hi Nhã không có dấu vết để lần ra phương hướng, nếu phải đi, đương nhiên phải đi dứt khoát, tuyệt đối không thể bị bọn họ tìm về.

Ngày đó sau khi tắm xong, Bối Cách liền tới trong phòng hắn, hai người nói chuyện với nhau trong thời gian khá dài, ngeh ý của Bối Cách rốt cục là muốn dẫn Bọt quay về bộ tộc trong biển, tuy hắn không biết Bối Cách và Lam Tề đã nói chuyện như thế nào, nhưng hiện tại chuyện này đã không còn quan trọng nữa

Bối Cách liên tục nói rất nhiều, thế nhưng xét đến cùng chính là ý muốn bồi thường cho hắn, đứa nhỏ cũng đã mất, bồi thường hay không bồi thường với hắn mà nói đã không còn ý nghĩa gì, bởi vì hắn phải đi, hết thảy ở nơi này sẽ không cùng hắn có liên quan gì nữa, nói đến đi khỏi, hắn lại nhớ tới có chuyện cần làm, Lam Tề có lẽ có thể hỗ trợ được, dù sao trên biển, chính là thiên hạ của Lam Tề

Bối Cách nghe thấy phải giúp Lôi Tấn rời khỏi đây, có chút do dự, nhưng cuối cùng dưới ánh mắt không chút lay chuyển của Lôi Tấn, gật đầu đồng ý

“Ngươi tính khi nào thì lên đường?” La Kiệt không hỏi nhiều hơn nữa, y biết nếu Lôi Tấn có thể nói ra, thì chính là đã nắm vững chín phần

“Còn có vài thứ phải chuẩn bị đã.” Dù sao lúc trước bọn họ đều ở nhà, hắn không thể gióng trống khua chiêng thu xếp được, thế nhưng dù có được Lam Tề hỗ trợ, nhưng trên đường đi phần lớn vẫn phải dựa vào trình độ của bản thân, vì có thể thuận lợi lên đường, hắn nhất định phải chuẩn bị sung túc

“Còn có gì có thể để ta giúp ngươi, ngươi cứ nói.” Chuyện cho tới bây giờ, La Kiệt biết khuyên bảo cũng không có hiệu quả, việc có thể làm cũng chỉ là giúp đỡ Lôi Tấn chuẩn bị thêm đầy đủ một chút

“Ngươi đã giúp ta không ít rồi, ta đều ghi tạc trong lòng” Đứng trên lập trường của La Kiệt, hắn có lẽ rất khó để đưa ra lựa chọn giống như La Kiệt, dù sao một bên là con của mình, còn bên kia nhiều nhất chỉ có thể xem như là một đồng hương xa lạ mà thôi

“Ngươi không cần cảm tạ ta, bởi vì ngươi đã làm được chuyện mà lúc ấy ta không làm được, nhìn ngươi tựa như nhìn thấy chính mình của lúc ấy, chính là ta lại không có được quyết đoán của ngươi, cũng không có được…. nhẫn tâm của ngươi.”

Nhẫn tâm? Có lẽ vậy, Lôi Tấn nghĩ

“Đến lúc đi, ta sẽ tiễn ngươi.” La Kiệt đem bản đồ nhấc lên, cuộn lại, rồi đưa cho Lôi Tấn

“Cũng chỉ còn lại ngươi.” Lôi Tấn đem bản đồ để vào trong ngực, đây là mấu chốt giúp hắn về nhà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.