Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 108: Tỉnh giấc quay về



Đã qua nửa đêm, dù hứng trí muốn ngủ đến đâu cũng chẳng còn, cho nên khi Liễu Tư sóng mắt đưa tình, hai cánh tay mềm nhẵn bò lên mang theo ý tứ hàm xúc nồng hậu, thì Lôi Tấn lấy lí do mệt nhọc làm cớ để cự tuyệt, cũng may Liễu Tư là người biết thông cảm, cũng không dây dưa nhiều thêm, nói ngủ ngon xong, thì tự mình chiếm cứ lấy nửa cái giường rồi ngủ

Hai người cùng giường cộng gối cũng không phải chỉ có một hai lần, hẳn là đã sớm thành thói quen, nhưng hôm nay như thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, Lôi Tấn đau đầu, đêm dài yên tĩnh, hắn ở trên giường nằm nửa ngày cũng không ngủ được, đơn giản rời giường, khoác thêm kiện áo ngủ, ở trong tủ rượu trong phòng khách sờ soạng lấy bình rượu trên cùng rồi lên sân thượng

Hiện tại tuy đã vào hạ, nhưng cái thành phố này gần bờ biển, buổi tối vẫn lành lạnh, Lôi Tấn tay dài chân dài, cả người đều trải ra trên ghế, đầu tóc bị gió thổi qua, lại thấy thanh tỉnh không ít, cố gắng nhớ lại tấ cả những gì trong mộng, phát hiện có rất nhiều chuyện vốn rõ ràng thế nhưng lại trở lên mơ hồ, xem ra thực sự là nằm mơ rồi, Lôi Tấn gác tay lên che mắt suy nghĩ nửa ngày, cũng không có kết quả, nâng chai ghé vào miệng mới phát hiện bản thân đã mang lên một chai rượu vang, cái nút gỗ căn bản mở không ra, tức giận bất bình quyết định, lần sau sẽ mua hai chai rượu xái bày trong nhà

Lôi Tấn, ngươi nhớ kỹ phải trở về, tiếng khóc gọi cuối cùng của thiếu niên thình lình nhảy vào trong đầu

“Minh Nhã…” Lôi Tấn không tự giác thì thào thành tiếng, trong lòng lại khó có được bắt đầu hoảng hốt

Nằm mơ, tuyệt đối là nằm mơ, hiện tại đã tỉnh mộng, đừng nghĩ, Lôi Tấn vỗ vỗ mặt mình

Hai vệ sĩ ở bên dưới nghe thấy động tĩnh liền cầm súng chạy lên nhìn thấy một màn tuyệt đối quái dị này, lão Đại thế nhưng hơn nửa đêm không ngủ, ở trên này tự mình tát mình?

Đố cũng là hai ánh mắt không thể nào tin,

Súng trong tay hai người thu hồi lại, một người trong đó sờ sờ đầu, phi thường ân cần hỏi han “Lão Đại, ngươi không ngủ được sao, đang làm cái gì đó?” Hai người bọn họ đều là do Lôi Tấn một tay mang theo, hàng năm đều dẫn theo bên người, trong lòng so với những người khác càng kính trọng lão Đại hơn, thế nên ở những thời điểm ở chung, cũng bớt đi vài phần thận trọng, lời nói ra cũng không quanh co lòng vòng.

“Ngắm sao.” Lôi Tấn rầu rĩ đáp

Hai người đối diện ngây ra một giây, từ trong mắt đối phương nhìn thấy nghi vấn rõ ràng: Không phải là bị Liễu tỷ đá xuống giường chưa? Lão Đại thô lỗ như vậy, nga, không không, táo bạo như vậy, lại có thể biết đi ngắm sao sao? Cái này so với chuyện nói cho họ biết mặt trời thực ra mọc từ phương Bắc, đi nửa vòng tròn rồi hạ xuống phía Đong còn làm cho người ta sợ hãi hơn.

“Lão Đại, bằng không chúng ta gọi điện bảo Vũ Nhiên tiên sinh tới đây bồi ngươi?” Không cần dạo người như vậy, một người trong dó xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu, cẩn thận đề nghị nói, người khác không rõ ràng lắm, bọn họ vệ sĩ còn không biết sao? Trừ bỏ Liễu Tư tiểu thư hàng năm bồi bên người, mấy ngày gần đây nhất khiến Lão Đại mỗi tối bốc hoả đều là Vũ Nhiên tiên sinh, bất quá nhìn bộ dạng thanh cao của Vũ Nhiên tiên sinh, lão Đại có ăn đến miệng chưa lại là một chuyện khác

“Cút, cho là ta không biết trong tiểu não của các ngươi đang nghĩ cái gì sao, chẳng lẽ ta không thể biết ngắm sao sao?” Lôi Tấn nhướn mày, vươn tay đen cái bình rượu không cách nào uống vào miệng liệng qua

“Lão Đại, tiểu não thì chỉ cần lo vận động, không cần nghĩ chuyện khác.” Tên còn lại nâng cốc tiếp lấy, thuận tiện không sợ chết còn khoe khoang chút tri thúc bản thân biết được

“Ngươi cút mau, nghe ngươi nói bậy bạ, ngươi cò bao nhiêu cân lượng, ta còn không biết sao, nên đi làm gì thì đi làm đi.” Lôi Tấn cười mắng một câu, phất tay bảo họ lui xuống, bất quá bị bọn họ quấy rầy, khó chịu trong lòng tan đi không ít, mấy người này đều là theo hắn một đường hỗn xuống, một có bằng cấp, một có võ lực, thế nhưng đều là hảo huynh đệ có mệnh giao tình, có nghĩa khí. Nếu có một ngày bản thân thực sự biến mất, không yên lòng nhất chính là bọn họ

Nếu đây không phải mộng, thì liên hệ cùng thế giới kia duy nhất chỉ còn có La Kiệt, có lẽ hắn có thể bắt tay từ nơi này, để nghiệm chứng những cảnh trong mơ có tồn tại hay không

——

Ở mặt ngoài Lôi Tấn vẫn giống như trước thích làm theo ý mình, vô tâm vô phế, thế nhưng những người bên cạnh hoặc ít hoặc nhiều đều cảm giác được lão Đại thực sự đã thay đổi, khi gặp chuyện tựa hồ càng thêm trầm ổn, suy nghĩ càng thêm chu toàn, đương nhiên đây đều là chuyện nhỏ, chuyện rõ ràng nhất chính là Lão đại thế nhưng lại không tìm người cùng lăn giường nữa, đây đối với nhóm thủ hạ quen nhìn thấy hàng đêm đều có người trên giường lớn của lão Đại là một tin tức bom tấn, trong lúc nhất thời, tin đồn lão Đại không được đã trở thành tin tức lớn nhất từ trên xuống dưới của Thanh Diễm bang, vì thế các loại cơ hội mượn cớ lại gần trên đủ danh nghĩa, viên thuốc nhỏ, canh đại bổ, đủ loại bí phương bí dược đều xuất hiện hết trên bàn Lôi Tấn

Vì thế ở cái thành phố này mọi người sẽ thường xuyên nhìn thấy ở một góc sáng sủa nào đó xuất hiện một màn sau

“Ngươi đoán nơi đó của Lão Đại có thể tốt lên hay không?”

“Có thể tốt, một chọi hai, không thể tốt, một chọi mười.” (cái chọi này là tỉ lệ cá cược)

“Ngươi nói lão Đại mất bao lâu mới có thể tốt lên?”

“Một tháng một chọi một, hai tháng một chọi hai, một lần loại suy.”

Cứ như thế đủ loại, chờ cho đến lúc Lôi Tấn biết thì lời đồn đã truyền bá đến độ khó có thể khống chế, bất quá tổng thể mà nói vẫn là phát triển theo hướng tích cực đi

Tối hôm đó Lôi Tấn cùng các trưởng lão trong bang tới quán Liễu Tư uống rượu, hắn thực sự không có tâm tình gì, uỷ thác người đi Châu Âu hỏi thăm, hai mươi năm nói dài cũng không dài, thế nhưng muốn tìm một nhà khảo cổ học đã mất tích cũng không phải là chuyện dễ dàng, cũng may Lôi Tấn bỏ ra nhiều tiền, rốt cục cũng tìm được chút tin tức, nhưng khiến cho hắn thất vọng chính là hai mươi năm trước không hề có đội khảo cổ nào như vậy, chớ nói cho là một người mất tích, đương nhiên tin tức cụ thể còn phải chờ xem bưu kiện được đưa tới, kỳ thực bản thân Lôi Tấn cũng không biết mình muốn chừng thực mộng kia thực ra là thật, hay là giả.

“Tiểu Lôi, đang nghĩ cái gì vậy? sao xuất thần thế?” Một lão già mặt mang vết sẹo ngồi bênh cạnh trên tay bưng rượu, vỗ vỗ vai hắn

“Không có gì, Khoan thúc, ta mời ngài một ly.” Lão gia hảo này lúc ấy là cùng nghĩa phụ hợp tác hỗn ra ngoài, tuy rằng hiện tại đã về hưu chỉ ở nhà chờ chia tiền, thế nhưng thế lực trong tay vẫn còn đó, bất quá người ta đã không nháo sự, Lôi Tấn cũng vui vẻ duy trì hài hoà với người một nhà, ngẫu nhiên thì ra ngoài tụ họp, trao đổi gaio lưu chút tình cảm không sâu đậm.

“Đừng quá lo lắng, người trẻ tuổi điều dưỡng một chút, tiền đồ rộng mở.” Một lão già mặc bộ đường trang sẫm màu cũng mở miệng khuyên giải an ủi

Trong lòng Lôi Tấn đánh cái rùng mình, biết loại chuyện này cho dù biện bạch cũng vô dụng, chỉ có thể kiên trì nâng chén, nói “Đa tạ Chu thúc đã quan tâm.”

“Vậy là được rồi, ta nói đứa nhỏ Tiểu Lôi này phàm đều có tầm nhìn rộng mở, sẽ không như vậy mà mất tinh thần.”

Là sợ ta mất tinh thần sẽ hỏng việc, không thể giúp ngươi vơ vét thêm tiền đi? Lôi Tấn thầm nghĩ như thế nào lại vô duyên vô cớ lại gần đây mời rượu đâu? Kỳ thực chuyện như vậy, từ lúc hắn ngồi lên vị trí này đều lần lượt trình diễn, trong lòng cũng đủ rõ ràng, lúc ấy bọn họ sở dĩ duy trì bản thân hắn thượng vị, một là do thế lực của hắn không thể khinh thường, hai là hắn có thể mang lại càng nhiều lợi ích cho bang hội, theo như nhu cầu, thực sự bình thường, chính là hôm nay tâm tình hắn đặc biệt không tốt, rất không muốn tiếp tục loại xã giao nhìn sắc mặt hư tình giả ý này.

Lôi Tấn cho Liễu Tư ngồi bên cạnh một ánh mắt

Cái gọi là chính sự nói chuyện xong rồi, các mỹ nữ tiếp viên sớm đã chờ sẵn bên ngoài đẩy cửa đi vào, tự giác tìm đến vị trí của mình, thuần thục hâm nóng bầu không khí, bên người Lôi Tấn đã có Liễu Tư, những người đó thực sự thức thời chưa từng đi tới, thế nhưng giữa lúc đó trong quán của Liễu Tư xảy ra chút chuyện nên phải đi, lập tức vị trí bên người Lôi Tấn trở thành cái bánh để tranh đoạt, dù sao so với các lão nhân cao tuổi này, Lôi Tấn là một mỹ nam tử tuổi trẻ đầy hứa hẹn như thế, ai mà không thích, thế nhưng làm nghề này đều có quy củ, các nàng tuy rằng không dám lộn xộn, nhưng ánh mắt lại không gạt được người, đều như mang theo móc câu hữu ý vô ý liếc về bên này.

Lôi Tấn tự nhiên sẽ không muốn uống dấm chua của đám lão gia này, rõ ràng sắc bén bảo người mang một ngưu lang (tiếp viên nam) đến đây, quản lí cửa hàng lại không biết hắn yêu thích loại hình gì, cẩn thận hỏi hắn muốn dạng gì, Lôi Tấn thuận miệng trả lời, sạch sẽ một chút là được

Kết quả người vừa đưa tới, Lôi Tấn hơi hơi sửng sốt, dĩ nhiên là một thiếu niên, mái tóc có màu sắc gần giống với bạch kim, đoi mắt to màu lam, gương mặt xinh đẹp động lòng người, nói tới nói lui đúng là rất ngoan ngoãn đáng yêu, rất động lòng người

Những người ngồi đây hoặc nhiều hoặc ít đều biết Lôi Tấn nam nữ không kỵ, đều lơ đẽnh, náo nhiệt như cũ, chỉ có một nam nhân ngồi cạnh Chu thúc, hiện tại là nhân vật số hai trong bang Chu Hạo không nhẹ không nặng hừ một tiếng, gã luôn luôn không ưa Lôi Tấn, đây là bó mật được công khai trong bang, Lôi Tấn làm bộ không nghe thấy, Chu Hạo người này từ nước ngoài học hành quay về, cái giá không nhỏ, làm người coi như cũng có nghĩa khí, Lôi Tấn đối với gã luôn luôn là nhắm một mắt mở một mắt, đương nhiên nguyên nhân chính lớn nhất chính là tiểu tử này có một gương mặt thực sự tuấn tú đoan chính, ban đầu Lôi Tấn đúng là không ít lần đánh sự chú ý lên gã, bất quá sau đó ngẫm lại tương lai tuyệt đối sẽ đụng phải phiền toái, nên đã sớm chặt đứt phần tâm tư này.

“Tấn ca, ta đã nghe đến tên ngươi từ lâu lắm rồi.” thiếu niên nghiêng người qua, toàn thân nhanh chóng oa vào trong ngực Lôi Tấn

“thực vậy sao? Tên ngươi là gì?” Lôi Tấn thuận thế xoa bóp cằm y, khoé miệng treo lên nụ cười xấu xa

Lần này Chu Hạo đem cái ly nện mạnh xuống bàn, đứng lên, phủi phủi góc áo, nhìn Lôi Tấn cùng một vòng người trong phòng, thần sắc lạnh lùng nói “Bang chủ, các vị thúc bá, ta còn có chút việc, đi trước một bước.”

Uống đến hơn mười giờ, nhóm lão gia đều được khiêng về nhà, Lôi Tấn cũng ôm thiếu niên tên Diệp trở về nhà, thoát y, tắm rửa, lên giường, hết thảy đều theo tự nhiên, bất quá, chính là khi Lôi Tấn nhìn thiếu niên đang quỳ sấp trên giường, mị ý lan tràn thì, một đôi mắt màu lam đầy uỷ khuất hiện lên trong đầu hắn, làm cho toàn bộ hứng trí của hắn hoàn toàn biến mất, phái người đem thiếu niên kia sang phòng khác, Lôi Tấn đi sang thư phòng của mình, mở máy tính, hắn xem kĩ bưu kiện, cả người đều hư thoát ngồi trên ghế, hai mươi năm trước quả thực không có, thế nhưng hai năm trước lại có một nhà khảo cổ học mất tích tên là La Kiệt, người điều tra còn cẩn thậm kèm theo cả ảnh chụp, bức ảnh tựa hồ được chụp trong lúc làm việc, người trong hình có một mái tóc đen, gương mặt trong hình hơi hơi nghiêng, con ngươi màu lục sẫm thản nhiên tản ra lãnh ý, bên cạnh bày một cái đồng hồ bỏ túi thoạt nhìn vô cùng quen thuộc

Không phải là mộng, những người đó thực sự tồn tại trong sinh mạng của hắn, Hi Nhã, Mặc Nhã, Minh Nhã, đứa nhỏ, La Kiệt, còn có rất nhiều người kia không phải là do bản thân hắn tưởng tượng ra, rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra, vì cái gì lại xảy ra chuyện như vậy? Lôi Tấn càng cố nghĩ, lại càng nghĩ không ra, chỉ còn loáng thoáng nhớ rõ những cái tên này, nhưng mà hắn có dự cảm, một ngày nào đó hắn có thể sẽ quên hết toàn bộ, một cái tên cũng sẽ không nhớ rõ, bởi vì hắn biết mình rốt cuộc đã không trở về được nữa.

———-

Vài ngày sau, Lôi Tấn lại quay về toà biệt thư ở vùng ngoại ô kia, Chu tỷ chịu trách nhiệm mỗi tuần đến dọn dẹp vệ sinh một lần có lưu lại thư báo nói nhặt được vài thứ ở trong phòng tắm, hiện đang đặt trong cái hộp trên bàn phòng khách, hắn mở ra, bên trong rõ ràng là một cái đồng hồ bỏ túi cùng một miếng hắc ngọc hình vòng tròn, sắc mặt Lôi Tấn tối sầm, nhưng vẫn bình tĩnh đem đồng hồ cất đi, còn miếng hắc ngọc thì tìm một cái vòng xuyên vào để bản thân mang theo tuỳ thân

Từ đó tới năm năm sau, cái thế giới kia đã không còn lưu lại chút dấu vết nào trong trí nhớ của Lôi Tấn, ban đầu là những gương mặt dần mơ hồ, đến bây giờ thì Lôi Tấn đến cả một cái tên cùng không còn nhớ nữa.

Lôi Tấn vẫn không kết hôn, thiếu niên tên Diệp kia chỉ được hắn cưng chiều vài năm, những năm gần đây quay về bên cạnh hắn cũng chỉ có Liễu Tư, nàng thường hay nói giỡn không phải hai người cứ qua lại như vậy cũng rất tốt sao, gài rồi cũng có người bồi cạnh mà, Lôi Tấn cười cười, có chút động tâm, nhưng không biết vì cái gì mà rốt cục vẫn không đồng ý

Ngày đó Lôi Tấn đích thân ra biển để nhận một đơn đặt hàng lớn, nửa đường thì lại bị bên thứ ba mai phục, Chu Hạo tiếp ứng chậm chạp chưa đến, đen ăn đen, ở trên đường cũng thấy không ít, hắn chết tựa hồ cũng chẳng có tiếc nối đặc biệt gì, chỉ tiếc cho huynh đệ vẫn đi theo hắn, bất quá nếu họ có thể sống sót, Chu Hạo hẳn sẽ không đuổi tận giết tuyệt, dù sao vài năm này, hắn đối đãi Chu Hạo thực sự không tệ, chút tình cảm ấy hẳn là vẫn có

Một khắc cuối cùng khi nhắm mắt lại, Lôi Tấn đột nhiên nhớ tới tất cả mọi chuyện, Minh Nhã ngốc hồ hồ dùng tính mạng của chính mình đổi cho hắn cơ hội rời đi, nếu có một lần nữa, có lẽ hắn sẽ không lựa chọn giống như vậy.

———–

“Lôi Tấn, ngươi tỉnh chưa?” Đây đúng là thanh âm của Minh Nhã

“Đây là đâu?” Đen tuyền, hoàn toàn không nhìn thấy gì

“Đều là do Minh Nhã không tốt, đã làm liên luỵ đến ngươi.” Y không nghĩ đến Lôi Tấn ở một khắc cuối cùng kia lại lựa chọn chạy về phía y kéo y ra khỏi chỗ kia, thế nhưng chỗ này đã sụp, cả hai người đều bị vùi bên trong

“Thì ra không có rời đi.” Lôi Tấn thì thào lẩm bẩm tự nói

“Lôi Tấn, ngươi vừa rồi nằm mơ sao?”

“Làm một giấc mộng rất dài, bất quá hiện đã tỉnh.” Lôi Tấn một lời hai nghĩa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.