Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 11: Một đường này



Đêm qua, trước nửa đêm là hình ảnh lãng nguyệt nhô cao vươn mình vào bầu truồi đầy sao, ai ngờ sau nửa đêm, đột nhiên lại biến thành mưa to tầm tã. Gió nam mang theo mưa, nhắm thẳng vào nham động mà lao tới, cũng may địa thế nham động cao,  nên nước mưa không thể chảy ngược vào, chẳng qua han rất cạn, không mất nhiều thời gian, trên mặt đất của nửa cái hang đã bị mưa làm ướt, ngủ cũng không được, Lôi Tấn đành ôm tiểu tử kia dựa vào bên vách nham động nửa mơ nửa tỉnh mà trôi qua nốt nửa đêm

Bị gây sức ép suốt tối, cả Lôi Tấn cùng Minh Nhã đều ngủ không ngon, Lôi Tấn là bị tiếng chim hót làm thanh tỉnh, che miệng, ngáp một cái thật to, đem tiểu tử đang say ngủ trong ngực hắn đánh rớt xuống đất.

Nhặt lên khăn tắm đã hong kho cạnh đống lửa, quấn quanh cổ, ra khỏi hang.

Không khi tươi mát cùng mùi bùn đất sau cơn mưa thơm ngát, đập vào mặt, làm cho tinh thần người ta rung lên. Cỏ cây cạnh bờ sông sau cơn mưa, trên lá cây tựa hồ có thêm một chút màu xanh

Lôi Tấn hít sâu một hơi, duỗi duỗi cánh tay, đá đá châm, hoạt động một chút cổ tay.

Minh Nhã bị rớt trên đất, mơ mơ màng màng tỉnh lại, xoa xoa hai mắt, thì thấy giống cái của mình đang đứng ở cửa động, dương quang sáng sớm từ bên ngoài chiếu rọi vào, khiến thân thể trần truồng trắng nõn (còn chờ thương thảo?) của hắn ánh lên một tầng hào quang kim sắc ôn nhu, làm cho người ta không rời mắt nổi (cái cần thương thảo ở đây là da anh Tấn màu tiểu mạch còn Minh Nhã lại thấy trắng nõn thế nên cần xem lại mắt hoặc là da Tấn đã biến màu….)

Đêm qua trời mưa rất lớn, mặt đất có chút lầy lội, nhưng cũng may bờ sông có nhiều tảng đá, đường cũng không phải khó đi, Lôi Tấn tới bên sống, ngồi xổm người xuống. Lấy nước súc miệng, rửa mặt, thanh lương ngọt lành.

Vừa mới cúi đầu đã thấy một dấu vết màu trắng đã khô cạn ở bên đùi trong, mày đẹp nhíu lại, ngày hôm qua vừa cử động được hắn đã vội vàng tính sổ với tiểu tử kia, nên ngay cả dấu vết mà tiểu tử kia liếm ra cuối cùng, lại quên phải tẩy rửa, đem khăn tắm trên vai nhúng vào nước, dùng sức lau, vừa nghĩ tới cái cảm giác bị đè xuống mà liếm, tay Lôi Tấn càng thêm dùng sức, da thịt ở đùi trong rất non mềm, nên nhanh chóng bị hắn lau đến mức đỏ bừng, đau xót. Lôi Tấn vẫn cảm thấy chưa đủ sạch, bất chấp nước sông vào sáng sớm sẽ lạnh lẽo, một cái lặn thẳng vào trong nước, nước sông lạnh lẽo quấn quanh người, ngay cả lỗ chân lông cũng phải co rút lại.

Lôi Tấn ở trong sông bơi vài vòng, thân thể mới dần dần ấm lại, tinh thần bắt đầu thả lỏng.

Thời điểm Minh Nhã tới, Lôi Tấn đã lên bờ, đang ngồi trên một khối đá cuôi lớn, một chân duỗi thẳng, một chân gập lại, dùng khăn tắm lau bọt nước trên người, lúc lau tới cổ tay phải, tay Lôi Tấn bỗng dừng một chút, tiếp theo dùng tay mò mẫm ra sau, ánh mắt xem xét chứa ý tứ hàm xúc không rõ ràng liếc qua tiểu tử kia

Minh Nhã nuốt nước miêng, hận không thể biến thành một hạt nước trên người Lôi Tấn

Thời điểm Lôi Tấn quay đầu lại, Minh Nhã đã gục đầu xuống, ngoan ngoãn nhìn móng vuốt của mình, ánh mắt thuần khiết kia nhìn móng vuốt tựa hồ, chỉ ngay sau đó trên cái chỗ kia sẽ mọc ra một đóa hoa (mọc ra hoa si à?)

Trải qua hai ngày ở chung, đặc biệt là qua trận đánh tơi bời ngày hôm qua, Minh Nhã dù không thông minh cũng biết, giống cái của mình, tới bây giờ còn không thích bị như vậy, da mặt giống cái luôn rất mỏng, bọn họ lại quen biết chỉ mới hai ngày, việc ngượng ngùng hẳn là sẽ có, nó không thể chỉ vừa nhìn đến giống cái của mình đã nghĩ tới cái chuyện kia, a sao nói với giống cái thì nên rụt rè chút, nguyên nhân chính là do giống cái thưa thớt còn giống giống đực xung quanh lại có rất nhiều nên đó không phải chuyện hay. Xem ra giống cái của mình chính là loại thực sự đúng đắn có tiết tháo trong miệng a sao, Minh Nhã tự mình nhìn mục đích của bản thân rồi cho ra một cái kết luận thực sự đủ khủng bố

Hơn nữa đại ca cùng nhị ca đã nói, chuyện này không vội, như thế nào cũng phải trở về bộ tộc, cử hành nghi thức, chính thức đem giống cái đón về nhà bọn họ mới phải

Lôi Tấn tự nhiên không biêt Minh Nhã hiện đang nghĩ cái gì, nếu biết, phỏng chừng sẽ có thể cười lăn ra đất, mấy cái từ tiết tháo này, từ sau khi Lôi Tấn trưởng thành, đã chẳng còn biết nó là cái gì nữa.

Thừa dịp sắc trời hôm nay rất tốt, Lôi Tấn quyết định nhanh chóng ăn cơm, rồi chạy dọc theo con sông, xem có thể tìm được ai đó hay không. Hai ngày nay đúng là may mắn, không có gặp dã thú to lớn nào, nhưng mà ở cái địa phương cây cối dầy đặc như vậy, Lôi Tấn dù không ở thôn quê thường thức cũng biết, loại địa phương này tuyệt đối không có khả năng không có động vật ăn thịt xuất hiện, nhưng đối đầu với một con dã thú, Lôi Tấn một chút hứng thú cũng không có, huống hồ bản thân hiện tại cũng không có một chút công cụ nào, hơn nữa lại dính thêm một tiểu tử thoạt nhìn không có chút khí lực kia nữa, hay là tính toán, rời nhanh khỏi đây mới là thượng sách.

“Tiểu bạch mao, đi thôi, đi ăn điểm tâm thôi.”Lôi Tấn đi qua bên vỗ vỗ đầu nó, khăn tắm đã vây quanh hông. Nhưng mà ở vị trí của Minh Nhã, thì khi Lôi Tấn đi, vẫn bị Minh Nhã nhìn hết mồn một

Minh Nhã nhắm mắt theo đuôi bám sát phía sau, phong cảnh một mảnh tươi tốt, không thể di chuyển, có thể nhìn là tốt rồi, Minh Nhã liếm liếm miệng, thực sự thấy muốn đủ.

Hai người trở về hang, gỗ cháy đã hết, lửa cũng đã tắt.

Lôi Tấn từ bên ngoài nhặt về mấy nhánh cây, đêm qua mưa lớn, hiện tại mặt trời lại vừa mới lên, hơi nước trên cây thực sự còn rất nhiều, dùng để cho vào đống tro tàn kia cũng được nhưng sẽ khiến tro bụi bốc lên rất nhiều.

Theo mùi bùn đất tỏa ra, mùi hương cá nồng đậm cũng nhanh chóng từ trong cái nham động nho nhỏ này khuếch tán ra ngoài. cá bị vùi bên dưới đống lửa qua một đêm đã hoàn toàn chín tới, ngay cả lá cây để bọc cá cũng đã khô vàng. Bởi vì bọc rất kín, nên hương khí của cá một chút cũng không mất, hương vị so với các nướng ngày hôm qua càng thêm nồng đậm.

Buổi sáng tỉnh lại đều không có ăn uống gì, Lôi Tấn nghĩ tới hôm nay còn phải đi một đoạn đường dài, nên miễn cưỡng bản thân phải ăn một ít. Minh Nhã lại rất có hứng, Lôi Tấn về sau nhìn nó ăn tới năm con, không thể ý tới đôi mắt tròn kia đang đáng thương làm nũng, quyết đoán đem ba con cá còn lại thu lên

Tiểu tử kia không thể cho ăn nhiều quá, bọn họ cần phải chừa lại một chút, để nếu cần có thể thỉnh thoảng lấy ra, nói thế nào cũng không thể chỉ làm một bữa cơm cho tiểu tử kia được

Lôi Tấn kéo một cái dây mây, đem ba con cá kia buộc chặt lại cùng một chỗ, sau đó đem tiểu tử kia nhét vào trong ngực, gõ gõ đầu, cảnh cáo nói “nghe đây, trước không cho phép ăn, ngưới dám ăn, ta sẽ đem ngươi nướng lên.”

Thấy tiểu tử kia gật đầu, Lôi Tấn ôm lấy nó, nhấc chân ra khỏi hang, dọc theo con sông đi xuống phái dưới tìm.

Con cú mèo đang ngủ ngày trên trạc cây, nghe thấy động tĩnh, hơi hơi đem ánh mắt mở ra một đạo khe hở, sau đó tựa hồ như bị dọa sợ, đột nhiên trừng lớn mắt như cái chuông đồng, chít chít méo méo kêu lên “Dựa vào, dựa vào, dựa vào, lão tử còn chưa tỉnh ngủ sao? Sao lại thấy một giống cái ôm một giống đực thú nhân Báo tộc vào lòng thế kia, thế giới này quá điên cuồng rồi. Không được, đây chính là một tin tức lớn, ta phải đi tuyên truyền một chút.” Con cú mèo sợ hãi giương cánh bay đi, không mất bao thời gian, chỉ cần có lỗ tai dài nhóm động vật đều biết, thú nhân giống đực của Báo tộc kia yếu đến mức đi đường phải để cho giống cái của mình ôm vào ngực, hình tượng quang huy cường tráng uy vũ của Báo tộc gây dựng suốt trăm ngàn năm qua, trong khoảng khắc đã sụp đổ, hình tượng rơi xuống, rơi đến sâu hơn ba thước trong sơn cốc.

Từ đó về sau trong rất nhiều năm, các thú nhân giống đực của Báo tộc cũng không hiểu rõ, vì cái gì mà con mồi họ săn được đột nhiên tăng lên rất nhiều, lũ dã thú thấy bọn họ trốn cũng không trốn, tựa hồ một chút cũng không e ngại, thậm chí còn dũng mãnh xông lên

Tục ngữ nói ‘ Có được tất có mất, có mất tất có được’, nếu các thú nhân giống đực của Báo tộc mà biết được chân tướng, không biết là sẽ thấy may mắn hơn một chút hay nổi điên nhiều một chút, là muốn cảm tạ Minh Nhã, hay là muốn kết bè tẩn nó một trận, đương nhiên những chuyện này là tuyệt đối không có khả năng, bởi vì, ai bảo bọn họ không có bản lĩnh giống như Minh Nhã, có thể nghe hiểu tiếng của các loài động vật đâu.

Minh Nhã lúc này bất chấp tất cả, trên người giống cái này truyền tới hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho nó lặng lẽ thở sâu, nằm ở trong ngực giống cái của mình, vui sướng nên tự nhiên không biết nguyên cớ, nửa điểm tự giác của thú nhân giống đực cũng không có

Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tầy ngang. Thời gian ngọt ngào này rất nhanh bị tiếng bước chân của vài nam nhân cao lớn đánh gãy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.