Tới chạng vang trời có chút mưa nhỏ, đây xem như là trận mưa đầu tiên của năm nay, nhưng bởi vì là đầu xuân, nên không chỉ không cảm nhận được một chút ấm áp nào, mà thời tiết ngược lại càng thêm rét lạnh, sau khi ăn cơm chiều xong Mộ Á biến mất, từ lúc chiều sau khi Chu Hi mở miệng nói chuyện, sắc mặt La Kiệt vẫn thản nhiên như thường, ở trên bàn cơm chỉ nói có một câu, không biết bọn họ hiện tại đang đến chỗ nào rồi, Lôi Tấn cũng có chút lo lắng, bất quá trong lòng cũng biết vấn đề thời tiết kia còn xa xa mới đạt đến trình độ có thể tạo thành uy hiếp đối với những thú nhân cường tráng đó, hơn nữa hắn trời sinh cũng không có sợi thần kinh mỏng manh kia, muốn hắn lúc nào cũng vướng bận cái chuyện này là không có khả năng, cho nên sau bữa cơm chiều hắn lại theo lẽ thường lôi Minh Nhã về phòng ngủ, mặt sau theo từng bước đi của hắn, đều đau đau nhức nhức, nếu Hi Nhã cùng Mặc Nhã còn ở nhà thì khẳng định sẽ không có trái ngọt mà ăn, bất quá người hiện tại đều đã đi cả rồi, Lôi Tấn cũng chỉ có thể hận đến nghiến răng nghiến lợi mà thôi
Người nhà biết là một chuyện, bất quá Lôi Tấn vì không muốn bảo tồn hình tượng của mình, hôm nay không thể không giả bộ thành hình dạng như không có chuyện gì, bất quá khi về tới phòng ở của mình, lập tức dính lên giường không muốn cử động. Nhớ đến dược Xuân Kỷ cho lúc trước còn một ít, đương nhiên không phải là cái loại lần đầu đó, cái đó trước trước sau sau bôi bôi, đã sớm hết, cái này là gần nhất Xuân Kỷ mới đưa cho, cho nên còn chưa kịp sử dụng, không nghĩ đến đã nhanh như vậy phải phát huy công dụng.
Lôi Tấn xoa xoa thắt lưng xuống giường, từ trong ngăn tủ lấy ra một thứ, trong lòng vô số lần cảm thán, về sau tuyệt đối phải tăng cường rèn luyện, nếu không, còn làm như mấy lần trước nữa, bản thân thật sự cũng khỏi xuống giường được, ứng phó với hai dã thú không phải là chuyện người làm được, không, phải là ba con, nghĩ đến con thứ ba hiện tại còn đang nháo không được tự nhiên, lại nhìn nhìn chai dược trong tay, Lôi Tấn thật sự đau đầu, đối với con thứ ba, không, là đối với Minh Nhã nói “Ngươi đem Nho để trên giường nhỏ, bé cũng nên ngủ rồi, sau đó qua đây giúp ta một tay.”
Minh Nhã không biết có chuyện gì, thế nhưng y đã có thói quen nghe theo lời Lôi Tấn, nhất thời cũng sửa không được, nghe thế chợt đem Nho buông xuống ngoan ngoãn đi qua, hỏi “làm sao vậy, muốn Minh Nhã làm cái gì?”
Lôi Tấn tự nhiên lật người nằm sấp trên giường, đem thuốc trong tay đưa cho y, bán híp mắt nói “Bôi thuốc giúp ta.”
Minh Nhã có dốt nát cũng biết thuốc này là dùng ở chỗ nào, huống chi còn tự nhiên hào phóng mà tháo nút véo áo, chỉ còn chờ y tiến lên lột quần, y kinh ngạc nhì vòng eo thon gọn hơi hơi lộ ra kia, bóng loáng, co dãn, thoạt nhìn rất có lực lượng nhưng có đôi khi lại mềm mại đến khó tin, nhưng tay y vẫn siết lại thật chặt, lời cự tuyệt vừa mới lên đến miệng, đã bị Lôi Tấn đổ ngược về “ Bản thân ta không cách nào tự làm được, chẳng lẽ ngươi muốn ta đi ra ngoài tìm ai đó đến bôi thuốc?”
“Không được, ngươi không thể tìm người khác.” Chỗ đó của Lôi Tấn sao có thể để cho người khác nhìn thấy? Minh Nhã quả quyết đoạt lấy cái chai trong tay hắn, không chút suy nghĩ đem quần Lôi Tấn kéo xuống đến đầu gối
Lôi Tấn chôn đầu trong cánh tay, kín đáo nở nụ cười, tiểu ngu ngốc này còn sợ ta không trị được ngươi sao, bất quá thật sự có một chút đau, đêm nay thực sự phải làm sao? Tiểu ngu ngốc chính là tiểu ngu ngốc a cũng không tự mình ngẫm lại xem, loại chuyện này hắn sao có thể đi ra ngoài tìm người nào khác a.
Minh Nhã lúc này có muốn hối hận cũng đã chậm, chai thuốc trong tay nóng đến mức y muốn ném xuống, nhưng thật sự không có biện pháp, đành run rẩy vươn ngón tay bắt đầu lấy thuốc, sau đó dần dần thăm dò vào địa phương đáng thương vẫn còn sưng đỏ giữa hai chân Lôi Tấn.
Dị vật xâm lấn làm Lôi Tấn đau đến mức dựng thẳng chân mày, thế nhưng hiệu quả mát mẻ làm dịu cơn đau của Bích Ngải hoa cuối cùng cũng giúp hắn không cảm thấy quá khó khăn mà chấp nhận
Trái tim Minh Nhã thình thịnh thình thịch đập nhanh, cái cảm giác ấm áp quen thuộc cùng thắt chặt đã từng cảm nhận khiến y khẩn trương, làm cho y mỗi lần muốn rút ra đều rất khó khăn
“Nghĩ cái gì vậy, mặt đỏ đến mức sắp xuất huyết kìa.” Lôi Tấn hơi khởi động thân trên, ôm lấy khoé miệng một bộ biết rõ mà còn hỏi
Minh Nhã không tự giác kẹp chặt chân lại, nhanh chóng lắc đầu không có chuyện gì
“Thật sự không có chuyện gì?” Lôi Tấn không tin, cánh tay hướng về phía nửa người dưới của Minh Nhã cách tầng quần áo bắt đầu tìm kiếm, cái thứ nho nhỏ đang đứng thẳng kia làm trong lòng hắn căng thẳng, bắt đầy có chút hối hận vì chủ động trêu chọc Minh Nhã, thế nhưng chuyện đã thành như vậy, lúc này mà lùi bước thì không có đạo lý, chỉ có thể tiếp tục kiên trì, vì thế liền ra vẻ thoải mái búng một cái, nói “Còn rất có tinh thần a.”
Không thể không nói cái tính chết cũng muốn sĩ diện này của Lôi Tấn có đôi khi thật sự không chịu đựng nổi
Minh Nhã thở hổn hển một hơi, trong ánh mắt ẩn ẩn như có ngọn lửa bốc lên
“Nếu không để ta giúp ngươi?” Lôi Tấn nửa ngồi dậy ôm láy bả vai Minh Nhã, cười xuấy xa nói, bổn ý của hắn là hỏi có muốn hắn dùng tay giúp đỡ hay không, miễn cho đêm nay bản thân phải chịu tội
Nhưng khi nhìn thấy trong đôi mắt Minh Nhã đầy trời dực lửa, Lôi Tấn liền biết có chuyện xấu, biết rõ tiểu tử kia khi động vào mình căn bản không có khả năng tự điều khiển suy nghĩ, lại còn vội vã trêu chọc y, thực sự là tự mình tạo nghiệp trướng mà
Bất quá ở khoảng khắc Minh Nhã chủ động bổ nhào qua, cắn cắn cổ của hắn, Lôi Tấn lại thầm nghĩ, cứ thế đi, tiểu tử kia ngày hôm nay biến thành như vậy, còn không phải đều là do mình sao, nếu y muốn thì cho y là được, hắn đơn giản cũng chỉ còn lại bản thân có thể bồi thường lại cho bọn họ, nghĩ như vậy hắn liền thả lỏng thân thể, nhắm mắt lại, cho dù Minh Nhã đè hắn trên giường tuỳ ý mút hôn
Minh Nhã nóng vội chôn đầu trước ngực Lôi Tấn tháo y phục của hắn, càng kéo lại càng rối rắm, làm Lôi Tấn tức đến xanh mặt, nhanh chóng ngăn tay y lại “Ngày hôm qua Hi Nhã đã kéo hỏng một bộ quần áo của ta rồi, ngươi mà còn kéo hỏng cái bộ này nữa, mai ta sẽ không còn gì mà mặc đâu.” Hắn tổng cộng chỉ có mấy món quần áo, không chịu nổi sức ép như vậy đâu
Minh Nhã gật gật đầu, thế nhưng một đôi tay căn bản không nỡ dời khỏi thân thể Lôi Tấn, cẩn thận vuốt ve lấy lòng, Lôi Tấn thấy y như vậy cũng biết y chỉ còn vài phần lý trí không đáng nói, bất đắc dĩ vỗ vỗ cái trán y đẩy ra nói “Để ta cởi.”
Có lẽ ứng với câu nói làm việc tốt thường gian nan, mấy cái nút trên quần áo của Lôi Tấn còn cởi chưa được mấy cái, thì bên ngoài có người đến gõ cửa, Minh Nhã tựa hồ rốt cục đã phục hồi tinh thần, lập tức vọt dậy, nhìn Lôi Tấn, lại nhìn chính mình, khổ sở đến mức sắp khóc, một câu cũng không nói, đổi sắc mặt tiến ra mở cửa
Lôi Tấn sờ sờ cằm, đột nhiên có cảm giác nhân vật bị đảo lộn, như thế nào giống như vừa rồi là hắn ức hiếp Minh Nhã vậy. Nghĩ không ra lúc này còn có ai đến, hắn cũng nhanh chóng đem quần áo mặc lại cẩn thận, rồi xuống giường đi giầy
“Lôi Tấn, ngươi còn chưa ngủ?” Mộ Á buổi chiều vừa chạy ra ngoài lúc này mới về bước vào hỏi
“Còn chưa, mới ăn cơm xong, ngủ không được.” Lời này đúng là nói ra có bao nhiêu chột dạ a, hắn lúc này đang nhìn cái giường yêu quý so với mẹ mình còn yêu hơn, nếu không phải vì lo cho Minh Nhã, hắn đã sớm nhào lên ngủ đến thiên hôn địa ám rồi, buổi sáng hôm nay mặc dù có ngủ bù, nhưng tối hôm qua hắn căn bản là ngủ rất ít
“Có chuyện gì à? Các ngươi như thế nào trễ thế này còn qua đây, mưa vẫn rơi, trời này thực lạnh.” Lôi Tấn nhìn Chu Hi đi phía sau Mộ Á, liền rót ra hia chén nước ấm, thuận tiện lấy ra một mớ hạt thông, cái này là Mặc Nhã mang về, hương vị mặc dù ngon, nhưng Lôi Tấn lại chẳng có lúc nào rảnh rỗi mà ngồi cắn
Minh Nhã vẫn không đi vào, Lôi Tấn nhìn thoáng qua cánh cửa
“Minh Nhã nói muốn qua chỗ La Kiệt thúc thúc ngủ.” giống cái Mộ Á giống như một con sóc nhỏ, cắn hạt thông tanh tách
“Nhỏ một chút, Mộ Á, không thấy Nho đang ngủ sao?” Chu Hi vỗ nhẹ một cái lên tay Mộ Á
“Không sao đâu, bé ngủ rất say, không dễ tỉnh như vậy đâu.” Cũng không biết có phải do nguyên nhân thân thẻ đứa bé này trời sinh yếu ớt hay không, tóm lại cảm thấy bé ngủ rất nhiều, có đôi khi giữa ban ngày còn ngủ yên không chút nhúc nhích, hù Lôi Tấn sợ chết khiếp
Nhưng Mộ Á vẫn ngượng ngùng le lưỡi, thả những hạt thông trong tay xuống, hạ giọng nói “Là a sao ta tìm ngươi có chuyện.”
Chu Hi lúc này mới từ trong ngực ra một chuỗi đá dài màu xanh lục, đưa cho Lôi Tấn nói “Cái này là tặng cho Tiểu Nho.”
Thứ này Lôi Tấn ở hiện đại cũng từng thấy qua, đương nhiên biết nó là gì, thế nhưng một chuỗi dài như vậy, còn từng viên từng viên đều sạch sẽ không tạp chất đúng là hiếm thấy
“Tiểu Nho còn nhỏ, không cần đâu.” Lôi Tấn từ chối, mơ hồ cũng hiểu nguyên nhân họ đến trễ như vậy, tám phần đây là thứ An Bố bảo đưa tới
Quả nhiên chợt nghe Chu Hi nói “Ta cùng Mộ Á thực sự rất thích Nho, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, hơn nữa chúng ta đến đây, cũng vì sợ La Kiệt không nhận, dù sao cái này cũng là do An Bố đưa.”
Lôi Tấn càng nghĩ càng nghi hoặc, chuyện này căn bản không hợp với lẽ thường, sự tình nghẹn thực khó chịu, xem ra bọn họ thực sự không hề để ý, liền thử hỏi “Các ngươi không tức giận sao?”
Ánh mắt Chu Hi trong nháy mắt liền ảm đạm, nhưng Mộ Á lại không chút để ý cười nói “Chúng ta vì cái gì mà tức giận a, chúng ta vui còn không kịp ấy, nhìn Nho, thì biết Mặc Nhã ca ca thực sự là đứa nhỏ của a cha rồi, cũng không phải bởi vì ta không phải là thân nhi tử (con đẻ) của a cha, thì không thích a cha có một đứa con, đúng không?”
Lôi Tấn phi thường giật mình, một trong những biểu hiện đó chính là đôi mắt hắn có chút trợn to.
“Như thế nào, ngươi không biết sao? Toàn bộ tộc nhân đều biết chuyện này a, thân a cha (cha đẻ) của ta dã qua đời trong một đợt vây săn mùa xuân, a cha An Bố hiện tại của ta cùng a sao ta từ nhỏ lớn lên cạnh nhau, sau đó…. Sau đó thì kết thành bầu bạn.”Phỏng chừng chi tiết trong chuyện đó, Mộ Á cũng không rõ ràng lắm, nên trực tiếp dùng một câu ‘sau lại’ kết thúc.
Chuỗi đá kia Lôi Tấn tạm thời nhận, dù sao đây cũng là lễ vật mà gia gia tặng cho Nho. Bất quá ngày mai phải hỏi lại La Kiệt, nếu La Kiệt thực sự không thích, thì trả về cũng không muộn.
Nhưng Mộ Á cũng không nên lưu lại cùng hắn chen chúc ngủ trên giường chứ, Lôi Tấn cũng đành đáp ứng, dù sao trước kia lúc ở hiện đại hắn cũng không ít lần cùng ngủ chung giường với người xa lạ, Mộ Á nhìn thế nào cũng là một mỹ nhân, mình dù sao cũng không chịu thiệt. Mỹ nhân, mỹ nhân, ăn không được, thế nhưng trái ôm phải ấp một chút, vẫn là có thể đi, cho nên hắn ôm Mộ Á ngủ phi thường yên tâm thoải mái
Mộ Á tuy cảm thấy tư thế của Lôi Tấn có chút không được tự nhiên, thế nhưng hai người đều là giống cái thật sự không có gì phải để ý hết, chính là trước khi sắp sửa ngủ lại than thở một câu “Trước khi An Bố a cha cùng a sao ta cử hành nghi thức, cũng không biết trong bụng La Kiệt thúc thúc đã có Mặc Nhã ca ca.”
“Khi đó ngươi cũng có đi, ngươi đúng là biết không ít.” Lôi Tấn vỗ vỗ lưng y, ý bảo nhanh ngủ, bản thân hắn buồn ngủ muốn chết, ngày mai còn muốn ra ngoài một chút, xem xem có thể tìm thấy đồ ăn gì đó hay không, thì đem về mang cho thầy trò Xuân Kỷ một chút
“Ừ, khi đó ta đã ở trong bụng a sao.”
“Cho nên ta cũng chưa từng thấy qua thân a cha của mình…”
Ngoài miệng Lôi Tấn câu có câu không đáp lại, kỳ thực nghe tiếng mưa phùn rơi ngoài cửa sổ, đã sớm chìm vào giấc ngủ rồi, chuyện xưa rất phức tạp, hắn cảm thấy bản thân vẫn ít xen vào thì tốt hơn, chỉ cần Mặc Nhã hiện tại sống an ổn, hắn đã thoả mãn
Vốn tưởng có thể hảo hảo ngủ một giấc, nhưng từ rất sớm hắn đã tỉnh lại, Lôi Tấn quy tội thân thể giống cái quả nhiên không thể thiếu ấm áp của thú nhân, chứ chết sống không chịu thừa nhận đã quen với nhiệt độ cơ thể của ba con dã thú kia, bây giờ thay đổi người khác ngủ bên cạnh, thực sự một chút cũng không quen.
Điểm tâm là do Minh Nhã làm, tay nghề y so ra kém Hi Nhã cùng Mặc Nhã, thế nhưng so với La Kiệt thì mạnh hơn nhiều, kỳ thực cũng không có gì mong đợi nhiều, nấu một chút canh thịt cũng không tồi, dù sao là người nhận sủng ái của già trẻ cả nhà, cơ hội để xuống bếp thực sự không có nhiều lắm
Ăn điểm tâm, Lôi Tấn xuống hầm lấy một con lợn rừng ra, dùng da thú bọc lại, dù sao thời điểm thiếu thốn đò ăn này mà khoác một con lợn rừng đi rêu rao khắp nơi, thì quả thực là kiếm chuyện, bảo Minh Nhã ôm Nho đi đến chỗ Xuân Kỷ, Mộ Á không có chuyện gì cũng bám theo qua.
Miệng vết thương của Minh Nhã bất luận về sau sẽ thế nào, lúc này vẫn phải kiên trì bôi thuốc mỗi này, tiểu Nho bây giờ đã tốt hơn, mười ngày mới có thể phải châm một lần.
Xuân Kỷ rất thích Nho, ôm tới tay thì không nghĩ muốn thả, Minh Nhã ở tới trưa đã đổi qua vài lần thảo dược, hơn nữa Minh Nhã hôm nay muốn trốn hắn đến lợi hại, Lôi Tấn cũng tạm thời không muốn bị mất mặt trước y, liền lôi kéo Mộ Á đi vào trong bộ tộc một chút
Mới qua một đêm mưa, trên mặt đất còn ướt sũng, có vài vũng nước, lúc Lôi Tấn cùng Mộ Á đi ra ngoài bộ tộc, tuyết đọng trên thảo nguyên đã tan gần hết, nhiều chỗ chỉ còn lưu lại dấu vết màu xám trắng, lúa mạch trồng thử lúc cuối thu chỉ có một ít còn phiếm màu xanh, những chỗ khác đã hoá thành một biển vàng mênh mông, không có một chút dấu hiệu của mùa xuân, nghĩ muốn lấy chút rau dại, thì một cọng cũng không có, có vài giống cái ôm theo rổ từ trên núi đi xuống, ở bên trong có đựng một ít cây cỏ gì đó đào được, thấy Lôi Tấn tuy rằng cũng cười chào hỏi, nhưng sắc mặt rốt cục cũng không có vui vẻ gì, Lôi Tấn cũng có thể hiểu được, thời điểm đói bụng ai mà còn có thể cao hứng phấn chấn mới đúng là kỳ quái
Chờ đợi cho đến lúc này, Lôi Tấn mới rõ ràng cảm nhận được, nơi này không phải là thế ngoại đào nguyên gì, mà là xã hội nguyên thuỷ lạc hậu chân chân thực thực, trước kia có lẽ là do bọn Hi Nhã rất có khả năng, bản thân từ lúc đi vào thế giới này tuy rằng gặp chuyện ngoài ý muốn không ngừng, thế nhưng chưa từng bị chịu đói chịu rét, ngẫu nhiên có đi ra ngoài hái ít rau dại, chuẩn bị con mồi cũng là vì muốn đổi khẩu vị hoặc là đơn thuần không muốn dựa vào họ, cũng không có ưu sầu vì sinh kế, thẳng đến lần này khi bọn Hi Nhã muốn ra ngoài liều mạng vì thức ăn, hắn cảm thấy bản thân thực sự muốn làm một chút gì đó, dù sao nơi này cũng sẽ là địa phương mà hắn sinh sống sau này, tuy rằng hắn xuyên qua bảo làm ra phát minh sáng tạo gì gì đó, mọi thứ sẽ không, thế nhưng tốt xấu gì chuẩn bị một chút đồ ăn thì hẳn có thể đi, đương nhiên đây là bề ngoài thôi, hoàn toàn có thể lấy ra để làm bản thảo diễn thuyết công khai tuyên truyền giảng giải bên ngoài, chứ nguyên nhân cá nhân bên dưới là do hắn thực sự quá nhàm, nhàm đến mức mốc meo rồi, hơn nữa so với việc yên lặng chết gài trong góc, hắn tương đối vẫn ưa thích làm chuyện vô cùng náo nhiệt hơn
Hiện tại mọi người tụ cùng một chỗ nói chuyện, tự nhiên có ba câu thì một câu không ly khai đồ ăn, Lôi Tấn liền thuận thế nói “Ta cảm thấy các thú nhân ở bên ngoài liều mạng tìm thức ăn, những giống cái ở lại trong bộ tộc cũng nên làm một chút chuyện, không thể chỉ dựa vào họ được.” Lôi Tấn chỉ ngẫu nhiên mở miệng vẫn có thể hù doạ một ít người, dù sao hắn cũng có vài năm làm lão Đại, những nhân vật hung ác trên đường hắn còn có thể thu thập được, thì không có đạo lý nào lại không tóm được những giống cái từ nhỏ đã lớn lên trong môi trừơng tương đối đơn thuần như ở trong bộ tộc này.
Vài giống cái vừa nghe lý lẽ này thì thấy rất đúng, kỳ thực đạo lý rất đơn giản, chỉ là các giống cái này đã bị thú nhân dưỡng thành thói quen, theo quán tính đều muốn ỷ lại, thế nhưng ở trong môi trường này nếu tiếp tục nuông chiều, thì có thể sẽ yếu đuối hơn, thế nhưng năng lực hành động ít nhất vẫn phải có
Lôi Tấn thấy vài giống cái không phản đối, mới chậm rãi nói ra quyết định của mình, hắn ngày mai muốn ra sông bắt cá, hỏi có ai muốn đi cùng hay không, muốn đi thì mang theo sọt đi, hắn từ lâu đã phát hiện, người trong bộ tộc cơ hồ đều không ăn cá, khiến cho đám cá ở con sông cần đó vừa to lại vừa mập. mùa hè không ăn, mùa đông giá rét nước đóng băng, công cụ có thể sử dụng trong bộ lạc rất ít, thường thường đều là trực tiếp xiên xuống nước, ngã xuống tầng băng kia cho dù là thú nhân cũng chịu không nổi, nói gì đến giống cái, cho nên chỉ cần không chết đói, ai cũng không đem chủ ý đánh lên mấy con cá trong sông
Mấy giống cái kia vừa nghe đến phải ra sông bắt cá đều có chút lùi bước, thẳng đến khi Lôi Tấn cam đoan sẽ không để cho họ xuống nước, hơn nữa Mộ Á cũng thực sự tích cực chủ động nói muốn theo, bọn họ mới nói đi xem.
Lôi Tấn cũng không bắt buộc, dù sao loại chuyện này vẫn phải đi nhìn thực tế mới có hiệu quả.
Ngày hôm sau là một ngày nắng to, Chu Hi ôm Nho đi theo sau, Lôi Tấn, La Kiệt, Mộ Á cùng Minh Nhã nâng sọt đựng dụng cụ chậm rãi ra khỏi cửa, một đường đưa tới vô số người vây xem, bất quá hắn muốn chính là loại hiệu quả này
Băng trên mặt sông lúc này đã không còn dầy như trong mùa đông nữa, có rất nhiều chỗ chỉ chạm nhẹ vào đã vỡ, có kinh nghiệm lần trước ngày trước ngã vào khe băng nứt, Lôi Tấn lần này làm tốt chuẩn bị, đầu tiên để một cái bè tre, ngồi xổm ở trên mặt băng đục một cái lỗ, thả vào đó chỗ guin đã chuẩn bị từ trước, không mất bao nhiêu thời gian đã có một bầy cá dũng mãnh phi lại đây, lập tức cầm sọt trực tiếp nhúng xuống vơ vét, vui vẻ kéo lên chính là cái sọt có phân nửa là những con cá mập, khiến những giống cái đi tay không đến xem nhìn đến ánh mắt thẳng tắp.
Lôi Tấn kéo tiếp mấy sọt, Minh Nhã liền qua tiếp nhận
Rất nhiều giống cái đứng ở bên bờ cũng nóng lòng muốn bắt đầu thử.
Khó có được một ngày ấm áp, Lôi Tấn cùng La Kiệt đem cá ra sông rửa, thuần thục mổ cá, trừ bỏ nội tạng, thừa dịp máu tươi chưa chảy hết, kéo tinh tuyến của cá ra, xoa muối ăn, đổ thêm chút dấm chua lên, bỏ vào trong bụng cá ít hành, Chu Hi ôm Nho nhìn lửa, cá được tẩm ướp một chút, liền xiên vào cây bỏ lên lửa nướng, dưới ánh mặt trời chói chang mùi bay ra thật xa, da cá vàng óng giòn xốp, thịt cá trắng noãn thơm ngon, một ngụm cắn xuống mỡ đều có thể chảy ra, miễn bàn có bao nhiêu thơm, hơn nữa một chút mùi tanh cũng không có, Lôi Tấn cùng La Kiệt hào phóng mời mọi người cũng ăn, mỗi người đều ăn ngon đến mức muốn nuốt cả lưỡi, đều gấp rút chạy về nhà lấy sọt
Một truyền hai hai truyền ba, tới chiều thì bờ sông náo nhiệt, thế nhưng ngại Lôi Tấn chỉ có một cái bè tre, cùng chỉ có thể sắp xếp thành đội đi lên bắt, Lôi Tấn đã đạt được mục đích, cá nhà mình bắt được trừ phần đã ăn buổi trưa, vẫn còn ước chừng một sọt lớn, cũng đủ cả nhà ăn vài ngày
Lôi Tấn lại chọn vài cái sọt nhỏ, đi đến cạnh bờ, nước sông ở đoạn này đã phá băng xong, dùng một tảng đá đè cái sọt đã hoá trang vào trong nước, chỉ còn chờ ngày mai tới đây nhấc sọt lên là bắt được cá
Hôm nay thu hoạch rất nhiều, buổi tối tự nhiên ăn cũng là cá, Lôi Tấn tự mình vào bếp, chọn ba con cá lớn, đầu cá chặt ra, thịt cá cắt lát, đỏ chút muối ăn nhào nặn một chút, làm xong liền để lên một cái đĩa gỗ, từ trên bếp lấy ra một cái bình gốm đựng mỡ lợn, xúc ra một ít bỏ vào nồi, chờ trong chốc lát, mỡ tan ra, bỏ vào chút ớt cùng hành vào phi thơm, thêm nước, muối ăn cùng vài giọt nước tương vào đun sôi, rồi gắp từng lát cá vào lật qua lại một hồi, sau trải thêm vào nồi trải thêm một tầng đậu phụ thơm ngon, đậu phụ nhỏ nhắn non mềm, ăn kèm với cá tuyệt đối ngon miệng, theo khẩu vị trước kia của Lôi Tấn, còn phải ném thêm vào một ít ớt nữa, thế nhưng nhớ Minh Nhã vẫn còn bị thương, liền không dám cho nhiều, chỉ bỏ một chút để có thể cảm thụ ra mùi vị là đủ rồi
Chỗ cá còn lại dùng để làm cá nướng cùng cá muối, cần nhiều thời gian chút.
Lúc ăn cơm Nho nằm trong ngực Lôi Tấn cứ hoa tay múa chân một khắc cũng không yên, xem ra là cũng muốn ăn, nếu là những a sao khác thì hống hống cho qua, khả Nho cố tình lại gặp phải một a sao không theo lẽ thường như vậy, chỉ thấy Lôi Tấn đem thịt cá bỏ vào miệng nhai nát, sau đó cúi đầu dùng lưỡi đẩy vào miệng con mình, tiếng Nho mút cá vào chụt chụt vang, hai phụ tử này đúng là chỉ thích làm theo ý mình, hoàn toàn mặc kệ cái nhìn của người khác, bất quá hình ảnh như vậy nhìn rất hài hào mỹ mãn
Ngày qua ngày cứ tiếp tục như vậy, nhân duyên của Lôi Tấn hiện tại tốt đến thần kỳ, ngoài chuyện bắt cá, hắn còn dạy cho các giống cái cách làm bè trúc, La Kiệt mỗi ngày bị Lôi Tấn kéo ra ngoài, tinh thần so với trước kia tốt hơn rất nhiều, Mộ Á cũng chân trước chân sau bám theo, một bộ tư thế đuôi nhỏ, giúp Lôi Tấn vội này vội kia, còn kém hai mắt hoá hình tim thôi
Chính là Minh Nhã, hiện tại mỗi ngày đều không thấy được bóng người, Lôi Tấn muốn cùng y hảo hảo trò chuyện cũng khó, hiện tại mỗi tối y đều ngủ chung phòng với La Kiệt, sáng sớm thì ra ngoài, đến lúc ăn cơm chiều xong mới về, ngay cả Mộ Á đều cười nói “Minh Nhã như thế nào lại giống như tiểu thú nhân vừa trưởng thành tìm được giống cái thân mật, mỗi ngày đều không về nhà.”
Lôi Tấn chỉ cười, cũng không để trong lòng.
Mỗi ngày ăn cá luôn luôn có đủ, Lôi Tấn lại cân não di chuyển đến chuột đồng cùng thỏ hoang không hề thiếu trên thảo nguyên mỗi tối, trên núi cũng có gà rừng, chính là không dễ bắt, nếu có cái bẫy thì tốt rồi. Hắn phải đi tìm Gia Hách đang ở đội tuần tra trong bộ tộc nói một chút, nhìn xem gã có thể làm được hay không, từ chỗ của Gia Hách ra trời đã hơi tối, Lôi Tấn nhìn đến trong nhà mơ hồ rọi ra ánh đèn ấm áp, kéo kéo cái khăn quàng trên cổ, không khỏi bước nhanh hơn, không biết bọn Hi Nhã cùng Mặc Nhã thế nào rồi, một chút tin tức cũng không có, cũng không biết Minh Nhã hôm nay có về nhà không.
“ta đã trở về, thời tiết rất lạnh, ta thấy nước trong dòng suối ven đường đã kết băng cả rồi.” Lôi Tấn đẩy cửa đi vào
La Kiệt ôm Nho đứng ở cạnh bàn, thần sắc thoạt nhìn có chút xấu hổ, muốn nói lại thôi
“làm sao vậy, La Kiệt, các ngươi ăn cơm chưa?” Lôi Tấn chà xát bàn tay, muốn đem Nho ôm lấy. lúc này mới thấy rõ bên cái bàn phía sau La Kiệt, Minh Nhã đang cùng một tiểu giống cái có bộ dạng thanh thanh tú tú song song ngồi cùng một chỗ, mười ngón giao nhau
Sắc mặt Lôi Tấn hơi đổi, ngược lại cười nói”Trong nhà có khách sao?”
La Kiệt không nói chuyện
Minh Nhã kéo giống cái kia đứng lên, ngẩng đầu, ánh mắt cùng với ánh mắt Lôi Tấn va chạm nhau, rốt cục cắn cắn môi dưới chỉ vào người bên cạnh nói “ta muốn cùng y cử hành nghi thức.”
Lôi Tấn giật mình, thiếu niên cười tươi như hoa trong kí ức luôn thích chạy phía sau mình, luôn miệng hô giống cái của Minh Nhã, mỗi lúc gặp phải nguy hiểm luôn có ý đồ giang rộng hai tay che chở phái trước cho mình, hắn hoàn hồn, khẽ sách một tiếng, lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ mà nói “Cũng tốt.”
“Nho a, đến chúc mừng Minh Nhã tiểu… thúc thúc nào.”