Lôi Tấn nói xong cũng không nhìn Minh Nhã nữa, ôm Nho ngồi xuống uy cho bé một chút nước Nhũ quả, Chu Hi lúc này từ trong bếp bưng đồ ăn ra, là cháo ngô nấu đến sềnh sệch, hơn nữa còn có một miếng thịt nướng lớn, Lôi Tấn chủ động mở miệng lưu tiểu giống cái kia ở lại ăn cơm tối, chỗ ngồi ở ngay bên cạnh Minh Nhã, Minh Nhã từ đầu đến cuối tựa hồ cũng không có tính toán giới thiệu tiểu giống cái kia, chỉ nghe Chu Hi gọi là Lộ Gia, Lộ Gia đối với cháo ngô thực sự cảm thấy hứng thú, không ngừng hỏi đây là cái gì, dù sao thứ này cũng là do bọn Lôi Tấn mang về từ Lang tộc bộ tộc, người trong báo tộc bộ tộc phần lớn còn chưa từng ăn qua, Lôi Tấn thờ ơ lạnh nhạt, phát hiện Lộ Gia này cũng là người hào phóng, giữa lúc đó còn xới thêm cho y hai lần cơm, còn thực sự nể tinh khen ăn ngon.
Cơm chiều xong, Lôi Tấn còn khách khí chu đáo dặn Minh Nhã nhớ rõ đem người tiễn về nhà, ôm lấy Nho quay về phòng, quay người liền đem chốt trên cánh cửa bên trong cài vào.
Lần này đến phiên Hạ Vị ở lại trong bộ tộc canh gác không cần ra ngoài tham gia vây săn mùa xuân, thế nên đáy lòng Mộ Á vui mừng, mấy ngày nay hai người dính vào nhau như mật với dầu, cơm cũng bỏ không về ăn, lúc Minh Nhã quay về, Mộ Á đang ở trong phòng lôi kéo La Kiệt nói chuyện, xem ra còn có ý định ở lại tán gẫu. Quả nhiên khi La Kiệt ngẩng đầu thấy Minh Nhã quay về, liền bảo y trở về phòng mình ngủ.
Minh Nhã thử đẩy cánh cửa, Lôi Tấn thì làm bộ như không có nghe thấy, tiểu hài tử thôi, đánh một cái, nháo nháo tiểu biệt (xa cách) một chút hắn có thể hiểu, ăn chút dấm chua nói không chừng còn có thể gia tăng chút tình thú, hắn cũng nguyện ý phối hợp với y, nhưng mà chuyện Minh Nhã làm lần này, bình sinh hắn ghét nhất là bị người khác uy hiếp, Minh Nhã hôm nay cố tình mang giống cái về nhà, là đã chạm đến điểm mấu chốt của hắn, nếu là lúc trước, sỡm đã bị hắn nhất đao lưỡng đoạn, vì trnah thủ tình cảm, có bộ dạng gì mà hắn chưa từng thấy qua, chút tiểu xiếc ấy của Minh Nhã hắn còn không nhìn vào mắt.
Nghiêng tai lắng nghe một chút, ngoài cửa đã không còn động tĩnh gì, chỉ có tiếng gió bắc gào thét, độ ấm của thảo nguyên khi về đêm rất thấp. Lôi Tấn rốt cục có chút không yên lòng, xuống giường mở cửa, chỉ thấy Minh Nhã ôm đầu gối ngồi ngoài cánh cửa, nhìn thấy Lôi Tấn, lập tức đứng lên
“Ngươi ngu ngốc sao?” trong lòng Lôi Tấn trỗi dậy một tia không đành lòng, tức giận kéo vạt áo trước của y vào phòng, đêm nay nếu hắn không đi ra, y có phải tính toán nghiêm chỉnh ngồi ngốc trước cửa phòng cả tối hay không?
“thật sự muốn cùng Lộ Gia cử hành nghi thức?” Cho dù trong lòng mơ hồ biết rõ đáp án, thế nhưng hắn nhịn không được muốn cho Minh Nhã một cơ hội để giải thích
“Ừ.” Minh Nhã lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái cốc đựng nước ấm bằng ống trúc trong tay
“Được, được, ngươi đêm nay qua phòng Hi Nhã ngủ đi, Nho đang ngủ trong phòng, ta cũng không thể bảo ngươi dọn khỏi đây được, chờ đến mai, ngươi muốn ra ngoài làm nhà hoặc là ta cùng Hi Nhã Mặc Nhã dọn ra ngoài, nơi này để lại cho ngươi đều được.” Lôi Tấn nhắm mắt lai, sau đó mở ra, ý cười không giảm
“Minh Nhã dọn ra ngoài là được.” Minh Nhã thấy Lôi Tấn muốn đi, nhanh chóng thêm vào một câu
“Việc này mai hãy nói, hôm nay ta mệt muốn chết.” hắn hôm nay thực sự mệt mỏi, ban ngày cùng một đám giống cái ở trong rừng trúc chặt trúc, về nhà lại nháo thành như vậy, chuyện gì đây a
Trên người đúng là mệt mỏi, nhưng mà lại ngủ không yên, vừa rồi vì tức giận, hiện tại nằm ngẫm lại, thấy có chút không đúng, Lôi Tấn phát hiện mình có chút hiểu rõ một điều, Minh Nhã cũng không còn là đứa nhỏ lúc nào cũng vây quanh hắn tranh thủ tình cảm, ngược lại, Minh Nhã dốt nát kia lại có thể, như thế nào lại có thể đưa ra một chủ ý vừa cẩu huyết vừa ngu ngốc như vậy, rốt cuộc giữa lúc đó đã ngoặt sang lối rẽ nào? Có chuyện gì mà hắn không biết không
Dưới sự mệt mỏi buồn bực, đến cả cái thảm trên người cũng chịu liên luỵ, bị Lôi Tấn một cước đá xuống giường, đá thảm xong lại thấy trên người lạnh lạnh, vừa định xuống giường tóm thảm về, lại thấy Minh Nhã nhanh tay nhanh chân chạy tới, nhặt thảm trên đất lên, run run rẩy rẩy, đắp lên cho hắn, trong lòng Lôi Tấn còn có chút tức giận, lập tức lại một cước đá bay, Minh Nhã lại đắp lên, cứ thế nhiều lần, Minh Nhã cũng nhìn ra, Lôi Tấn là cố ý tìm tra mà, cầm lấy tấm thảm uỷ khuất đứng ở bên giường, không biết phải làm thế nào mới tốt.
“ngươi muốn ta bị đông chết sao?’ Lôi Tấn gây sức ép đủ rồi, rốt cục mở miệng nói
“Bị ngươi nắm trong tay, thảm lạnh thành như vậy rồi, ta ngủ thế nào?” Đây chính là cái gọi là giận chó đánh mèo.
“vậy phải làm sao, Minh Nhã lấy chậu than hơ hơ cho ngươi đi?” có người bị ăn lại không có biện pháp, vẻ mặt còn sốt ruột, sợ Lôi Tấn thật sự bị bệnh
“ngươi cầm đi, còn ta thì sao?” Lôi Tấn trừng mắt nhìn y, hắn ngủ không được, người khác càng đừng mong yên ổn
Lông mi Minh Nhã chớp chớp, đã mang theo hơi nước, hoàn toàn không biết phải làm sao với Lôi Tấn bây giờ
“Ngươi cởi quần áo ra, vào ủ ấm cho ta.” Một bụng tức giận của Lôi Tấn đêm nay xem như vật quy nguyên chủ (không xả giận được mà còn phải nuốt vào)
Minh Nhã lúc này sao còn dám cự tuyệt, một khẩu lệnh một động tác, vô cùng thuận theo mà bò lên giường, cái chân dài của Lôi Tấn duỗi ra, đem người ngăn lại, vô cùng tự nhiên, yên tâm thoải mái chìm vào giấc ngủ, mặc kệ thân thể Minh Nhã cứng còng, tay ôm tay ngủ day
Thấy Lôi Tấn thật sự đã ngủ say, Minh Nhã dám đem hắn trân trọng mà ôm vào trong ngực mình, che miệng mình để cho bản thân không thể khóc lên, không nỡ, như thế nào đều không nỡ
Lôi Tấn cảm nhận được rung động truyền đến từ trên người Minh Nhã, tiểu ngu ngốc, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, muốn ta giao thứ dốt nát như ngươi cho người khác ta thực sự lo lắng, cho dù ngươi không nói, ta sớm muộn cũng sẽ biết ngươi đây là đang làm cái trò gì.
—————-
Trong bộ tộc không có người biết luyện sắt, các dụng cụ bằng sắt có trong bộ tộc là đào được từ chỗ gần thần miếu, gõ gõ đánh đánh sửa sửa, mầy mò cách dùng, nên nếu muốn là, loại bẫy thú bằng sắt giống như Lôi Tấn nói là hoàn toàn không có khả năng, chính hắn cũng biết, cho nên mới hỏi Gia Hách…. Cs loại vật chất thay thế nào tốt không.
La Kiệt thường nói, người nơi này đầu óc cũng không kém, có lẽ cái thiếu chính là một ý nghĩ cùng ý tưởng, chỉ cần có người dẫn đường, bọn họ sẽ làm ra được rất nhiều đồ tốt
Lôi Tấn cảm thấy La Kiệt nói rất đúng, nhất là khi hắn cầm trong tay cái bẫy thú mà Gia Hách đã cân nhắc vài ngày làm ra được, hơn nữa cảm thấy rất được, cái bẫy thú này của Gia Hách được tạo thành bởi bốn miếng trúc dầy mà dai, hai phiến bên dưới tạo thành một cái giá cân bằng chống trên mặt đất, hai phiến trúc bên trên cũng hợp lại, ở giữa là một phiến trúc mỏng chống đỡ, chỉ cần dùng lực đạo hơi mạnh một chút đụng tới, phiến trúc mỏng ở giữa sẽ bay ra, trên dưới khép lại, có thể kẹp lấy con mồi, nếu nói có điểm nào không tốt, cũng chỉ có thể nói là có chút lãng phí, cái thứ này cũng chỉ dùng được một lần duy nhất, dùng xong là bị hỏng
Người trong cùng một bộ tộc bình thường ở cùng một chỗ một chút va chạm nhất định là có, thế nhưng vừa đến đoạn thời khắc khó khăn, cũng trở nên đoàn kết chưa từng có, nghe nói Lôi Tấn cùng Gia Hách làm ra công cụ có thể không cần thú nhân, mà vẫn có thể bắt được con mồi ở ngoài, hơn nữa trải qua chuyện bắt cá lần trước, lần này mọi người đều thực sự tin tưởng Lôi Tấn, đều chạy tới hỗ trợ
Dù sao con mồi bắt được cũng không phải là của mình mình, Lôi Tấn đương nhiên hy vọng có càng nhiều người càng tốt, chuyện bắt cá lần trước, cũng không làm cho người trong bộ tộc thấy hắn đặc biệt giỏi, thế nhưng quả thật có được không ít nhân duyên tốt, rất nhiều người đều nguyện ý tập hợp bên cạnh nghe hắn chỉ huy, người trong tộc sinh sống trong môi trường đơn giản, mọi người phần lớn có thói quen suy nghĩ theo phương thức lòng ngay dạ thẳng, người nào đối với hắn tốt, hắn cũng đối với người đó tốt, ai thực sự suy nghĩ vì mọi người, thì đều được thích, tuy ở giữa có chút cong cong nhiễu nhiễu, nhưng thường lại gần với chân thật nhất
Bẫy thú được đặt cạnh bờ sông, thứ nhất chỗ này rộng rãi, thứ hai gần với rừng trúc, tiện lấy thêm tài liệu, Lôi Tấn đem công việc phân chia rõ ràng, những giống cái lớn tuổi trong bộ tộc chịu trách nhiệm trông đứa nhỏ cùng nấu cơm, giống cái trẻ tuổi một nhóm đi chặt trúc, một nhóm tiếp tục đi bắt cá, thú nhân trẻ tuổi tiếp tục đi tuần như trước, miễn cho có người rảnh rỗi, những thú nhân tuổi cao hoặc thân thể tàn tật không thể đi săn thì theo Gia Hách làm bẫy thú, cảnh tượng bên bở sông một mảng khí thế ngất trời
La Kiệt thấy Lôi Tấn làm đến hăng say, tâm bản thân cũng có chút rung động, y phát hiện bản thân mặc dù sinh sống ở đây hai mươi năm, thế nhưng y thực sự rất ít tham dự đến những việc giống như thế này trong bộ tộc, người tuy rằng lưu lại tại đây, thế nhưng trái tim vẫn cự tuyệt nơi này, hiện tại xem ra, y đã thực sự nhận ra con đường của mình, nếu như không phải Lôi Tấn tới đây, nói đi thì trăm phương nghìn kế muốn đi, nói ở lại thì thật sự ở đây làm việc, hai mươi năm đều đã trôi qua, có lẽ bản thân thực sự đã nhận ra, tuy rằng có chút muốn, thế nhưng so với việc sống trong thế giới của riêng mình cả đời này thì tốt hơn nhiều lắm
“cười cái gì thế, vui vẻ như vậy?” Lôi Tấn giơ cái búa đá chẻ cây trúc ra, khó thấy được La Kiệt cười đến sáng lạn như vậy, tựa hồ ngay cả sự bướng bỉnh cùng không cam lòng luôn luôn trụ trong ánh mắt không từ bỏ được đều đã mờ đi rất nhiều
“trước làm tốt chuyện trong tay ngươi đi đã, ngươi nắm chắc được mấy phần a?” La Kiệt bị hắn nhìn chăm chú đến không được tự nhiên, sờ sờ mặt, khó có thể nào vì mình cười rất kỳ quái sao.
“ta cảm thấy hai ta là loại quan hệ gì a, tự nhiên phải chiếu cố ngươi nhiều hơn.” Lôi Tấn thân thiết vỗ vỗ bả vai La Kiệt, tự mô tự dạng nói
“chúng ta có thể có quan hệ gì, nhiều nhất cũng là ngươi là vợ của con trai ta.” La Kiệt toàn thân thả lỏng, cũng có tâm tư trêu chọc nho nhỏ, hơn nữa cái chữ ‘Vợ’. bị y nhấn thật mạnh.
“Đương nhiên là quan hệ bà tức.” Dù sao Lôi Tấn cũng không cần mặt mũi. Cũng chẳng sợ ai, mà những người nơi này cũng nghe không rõ hai người bon họ đang nói cái gì
La Kiệt hít một hơi, thiếu chút nữa là bùng nổ, khoé miệng cứng ngắc không nói gì.
“Uy, chồng ngươi bị lừa gạt chạy kìa.” La Kiệt nhìn thấy Lộ Gia ghé vào người Minh Nhã, rốt cục tóm được cơ hội trêu chọc Lôi Tấn.
“Ai là chồng ai còn chưa xác định đâu, nói không chừng cuối cùng cũng là ta cưới ba đứa con trai của ngươi.” Lôi Tấn chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn bên kia một cái, cũng không có phản ứng gì nhiều, coi như để Minh Nhã sang nhà khác chơi đi
“Cho dù là ngươi lấy, dù sao cũng là bị đè thôi.” Trong lòng La Kiệt yên lặng nói, bất quá nghĩ đến tình cảnh của mình, những lời này không nói cũng được
Cái gì gọi là biết người biết ta, tìm hiểu chi tiết về Lộ Gia, Lôi Tấn mấy ngày nay qua nói bóng nói gió cũng biết thêm không ít, bất quá Lộ Gia cũng ngầm không vừa ý lắm với Minh Nhã, tuy không có nói rõ, thế nhưng trong lời nói ra vẫn là có chút ngại Minh Nhã đi đứng không tốt.
Mới đầu Lôi Tấn nhìn Lộ Gia tướng mạo thanh thanh tú tú, hiện giờ đúng là càng nhìn càng không vừa mắt, lớn lên đã không đẹp, ngũ quan còn chẳng nằm ở chỗ chính xác. Ngay cả một sợi tóc còn không so được với tiểu tử kia, lại còn dám ghét bỏ tiểu tử kia
Cùng ngày mọi người gấp gáp chế tạo ra bốn năm trăm cái bẫy thú bằng trúc, thả một phần nhỏ trên núi để mắt gà rừng, còn phần lớn thì đặt trên thảo nguyên để bắt thỏ hoang, những chỗ gần đám thỏ hoang cư trú, những con đường quen thuộc cùng đất mới, bọn họ thả những cái bẫy gần nơi thỏ hoang thường thương đi tới xong, liền trải lên bên trên một tầng đất mỏng mới
Thiết trí xong, không cần nhìn, lần lượt quay về nhà mình ngủ ngon, ngày hôm sau nhìn thu hoạch cũng không tệ lắm, có cái không nhúc nhích, có cái bị giãy hỏng, nhưng mười cái ba bốn vẫn phải có, cứ tính tính như vậy cũng bắt được hơn một trăm con thỏ, gà rừng trên núi cũng có hai ba mươi con, bất quá vẫn không đủ chia, chỉ có thể trước tăng cường cho những nhà đã nghèo rớt mồng tơi, phần lớn mọi người cũng không có ý kiến gì, dù sao mọi người đều tháy có thu hoạch, chai đến chỗ mình chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi
Mọi người cứ như vậy ban ngày bắt cá, làm bẫy, buổi tối thiết trí, thỉnh thoảng còn ra thảo nguyên bắt ít chuột đồng, chuyện thiếu đồ ăn năm nay cứ qua những ngày đảo, nấu như vậy so với những ngày chờ đợi thú nhân quay về như những năm trước đã dịu hơn rất nhiều
—————
“Minh Nhã đã có mấy ngày không tới thay thuốc, phỏng chừng đã biết cái gì đi.” Đây là những lời Xuân Kỷ nói hôm nay lúc Lôi Tấn mang Nho đến châm cứu
Kết hợp với biểu hiện mấy ngày nay của Minh Nhã, không cần phải nói, y hẳn là đã biết
Về Minh Nhã, nói như thế nào, cũng là do bản thân tới giờ vẫn luôn xem nhẹ y đi, có lẽ bởi vì tình cảm của Minh Nhã tới dễ dàng nhất, chân thực nhất, không mang theo một cHạo Thầns giấu diếm nào mà bảo hộ cho mình, cho nên bản thân có chút đương nhien mà chấp nhận, mà ngay cả lúc trước khi đi, cũng chỉ nhớ đến Mặc Nhã cùng Hi Nhã, Minh Nhã chỉ là tiện thế, nếu như nói thời điểm mình mới quen biết tiểu tử kia là mình chiếu cố y, nhưng trên đường đi đến cấm địa, thì đã đổi thành tiểu tử tay chân vụng về kia chiếu cố mình, chính mình vẫn nghĩ y còn nhỏ, không hiểu chuyện, cho dù cả hai người đã phát sinh quan hệ, nhưng hắn ở đa số thời điểm vẫn coi Minh Nhã thành tiểu hài tử mà chơi đùa, bây giờ nghĩ lại hắn đã thật thật sự sự xem nhẹ ý kiến cùng tình cảm của chính y
“Lôi Tấn, nghĩ cái gì đó, nhanh qua đây ăn thịt đi.” Trên nhánh cây trong tay Mộ Á là một con rắn mập nướng, mùi két két ứa ra mỡ. Mấy ngày nay mọi người cũng quả thực đã mệt nhọc, Mộ Á đã khuyến khích nhóm giống cái đi ra tập trung ăn thịt uống rượu
Rượu là rượu trái cây đã nhưỡng năm trước, có chút mùi vị ngọt ngọt quái dị, bất quá trong lòng Lôi Tấn buồn bực, bản thân hắn chỉ có một cái bình nhỏ. Nên chút rượu này đối với hắn mà nói cơ bản không có tác dụng gì, người vẫn thực sự thanh tỉnh, cho nên hắn mới có thể nhìn thấy rõ ràng là Minh Nhã đang tiến tới đây như vậy.
“Ngươi ăn cái này trước đi, đã nướng xong rồi đó.” Mộ Á thấy hắn dựa qua, liền chủ động xé một cái chân thỏ cho hắn, y biết Lôi Tấn không thích ăn thịt rắn chuột linh tinh gì đó
“cám ơn ngươi, Mộ Á.” Lôi Tấn cảm thấy thân thể có chút nhũn ra, không chút khách khí đem cả người đổ lên người Mộ Á, giống cái mềm mại, trên người còn mang theo mùi cỏ xanh dễ chịu
“Mộ Á, trên người ngươi thơm quá a,” thanh âm Lôi Tấn trầm thấp, thế nhưng tiếng gọi Mộ Á này lại hết sức nhu hoà, khoé mắt đuôi mày mang theo hai phần men say, không biết vì cái gì lại làm cho Mộ Á trong nháy mắt đỏ mặt
“cái kia, cái kia, là ta tự mình đi hái lá cây cùng cây cỏ gì gì đó, tắm rửa, lúc tắm rửa thì dùng một chút, tắm thực sự rất sạch, nếu ngươi thích, ngày mai ta lấy một bao cho ngươi.” Mộ Á lắp bắp nói
“hảo.” Lôi Tấn khẽ cười, ở trên mặt Mộ Á nhẹ trác (hôn) một cái
“Lôi Tấn, ngươi, ngươi uống say.” Mộ Á che chỗ bị hôn, gương mặt đỏ đến lợi hại hơn
“Hình như thực sự uống say.”
“Lôi Tấn ngươi như thế nào lại không phải là thú nhân, bằng không ngươi có khả năng như vậy, lớn lên cũng anh tuấn, tuy khí lực không lớn, nhưng chúng ta sẽ đều thích ngươi.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Lôi Tấn, đến bên này nói chuyện với chúng ta đi.”
Mấy giống cái trẻ tuổi đã hỗn cùng Lôi Tấn mấy ngày nay, đều không khách khí đi qua đây, ỷ vào việc cùng là giống cái nên không có gì phải kiêng kị, thân thiết đem Lôi Tấn lôi kéo, nháo thành một đoàn, những người lớn tuổi một chút cũng ở một bên châm ngòi thổi gió
Có người chủ động yêu thương nhung nhớ, Lôi Tấn đương nhiên cũng không có tất yếu mà cự tuyệt, trái ôm một người phải ôm một người, hắn nói chuyện lại thú vị, làm cho những giống cái trẻ tuổi ở trong lòng hắn cười đến hỗn loạn.
Minh Nhã đứng cách đó không xa, mặt nhăn mày nhó, ánh mắt chưa từng rời khỏi người Lôi Tấn. Ngay cả Lộ Gia từ lúc nào đến bên cạnh y cũng không hề phát hiện
“Minh Nhã, cùng đến ăn một chút gì đi, đợi ngươi đưa ta về nhà.” Lộ Gia cười nói, trải qua mấy ngày ở cung, y phát hiện Minh Nhã làm người cũng không tệ lắm, chỉ là cái chân
“ta là tới đón Lôi Tấn về nhà.” Lôi Tấn hẳn là say
“ngươi không phải nói hắn là giống cái của các ca ca ngươi sao?” Lộ Gia bất mãn giữ chặt Minh Nhã
Minh Nhã không có tình cảm gì liếc nhìn gã một cái, Lộ Gia này không phải nói chỉ cần mình giúp nhà gã bắt cá tóm thỏ, thì gã cùng mình về nhà nói dối sao? Đây là chủ ý là Lộ Gia đưa ra cho y, sự tình đã làm xong, hiện tại không phải là không có quan hệ gì sao? Gã còn lôi kéo mình làm gì.
“Lôi Tấn đang gọi ta.” Tuy rằng đang cùng Lộ Gia nói chuyện, thế nhưng động tĩnh của Lôi Tấn y vẫn thời khắc chú ý, vừa thấy Lôi Tấn ngoắc, lập tức tránh khỏi cánh tay Lộ Gia, bước nhanh tới trước
“ta uống rượu.” Người uống rượu còn rõ ràng hào phóng nói mình uống rượu như vậy, thật sự là nhân tài
“Vậy để Minh Nhã cõng ngươi về nhà.” Minh Nhã nhanh chóng ngồi xổm xuống
Coi như ngươi thức thời, Lôi Tấn cùng mọi người vẫy vẫy tay, dưới ánh mắt hữu ý hàm xúc của những người liên can biểu thị quyền sở hữu công khai leo lên lưng Minh Nhã, vừa rời khỏi tầm mắt của mọi người, ahi tay chỉnh tề mở ra, ở trên lỗ tai Minh Nhã hung hăng nhéo nhéo
“Đau, đau, Lôi Tấn, ngươi mau buông tay.” Minh Nhã không biết lại làm sai cái gì, chỉ có thể cuống quít cầu xin tha thứ
“Ngwoi về sau còn dám cùng giống cái khác lôi kéo thử xem.” Điển hình của chuyện chỉ cho phép châu quan phóng hoả là đây, bản thân hắn cũng không nghĩ đến chính mình vừa rồi đã làm cái gì
Minh Nhã im lặng không nói gì
“Minh Nhã trưởng thành, bắt đầu không nghe lời rồi, đúng không?” Lôi Tấn khẽ hừ một tiếng, hai tay quấn quanh cổ Minh Nhã, đem khoảng cách giữa hai người kéo gần hơn, vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm cái lỗ tai vừa bị nhéo đau của Minh Nhã, cho dù trên đường cái hiện tại không có ai, nhưng Lôi Tấn vẫn hạ giọng hỏi “Còn đau không?”
Cánh tay đang đỡ đùi Lôi Tấn của Minh Nhã run rẩy, lắc lắc đầu nói “Không đau.”
“Ta tối nay tự mình đến thử xem, Minh Nhã có thật sự đã trưởng thành hay không, được không?” Khi Lôi Tấn nói chuyện, mùi rượu thản nhiên ập đến, ở phía sau tai Minh Nhã liên tiếp hôn xuống, ý tứ khiêu khích hàm xúc trong đó không cần nói cũng biết
Minh Nhã chỉ cảm thấy toàn thân mình nóng đến lợi hại, trong khoảng thời gian ngắn chỉ đứng ngơ ngác tại chỗ, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.