Lôi Tấn tắm rửa xong, trực tiếp lấy từ trong tủ quần áo của Minh Nhã ra bộ quần áo mới mà Minh Nhã mặc ngày lễ trưởng thành hôm đó mặc vào, bộ quần áo có màu xám trắng nhìn không rõ lắm, thế nhưng vải dệt lại thực sự mềm mại ngoài ý muốn, được Minh Nhã thực sự trân trọng mà xếp lại chỉnh tề, bởi vì chỉ mặc một lần, nên mặt trên còn có nếp gấp mới tinh, nghe người trong bộ tộc nói, có rất nhiều nhà cho dù có tiết kiệm, nhưng đến lúc trưởng thành, cũng sẽ làm một bộ quần áo mới cho tiểu thú nhân, nếu không qua được, thì đây là tang phục (quần áo cho người chết), còn nếu thuận lợi trưởng thành, về sau cứ đến thời điểm cử hành nghi thức còn có thể có đồ mới để mặc
Cái đầu Minh Nhã hiện tại so với Lôi Tấn còn cao hơn một chút, lúc ấy La Kiệt tìm người làm quần áo cũng làm lớn hơn một chút, bất quá Lôi Tấn hiện tại mặc cũng chỉ có thể miễn cưỡng che đến bắp đùi, hai cái chân dài thẳng tắp sạch sẽ cứ như vậy mà trần trụi chói lọi, trong lúc đi lại, quần áo không che lấp được phong cảnh như ẩn như hiện giữa hai chân
Minh Nhã cứng ngắc đứng ở cửa, nuốt nuốt nước miếng, ôm lấy ngực, trái tim nhảy nhót thực lợi hại, y cũng biết lúc này không nên đứng im ở đây, nhưng mà chân lại không nghe theo mệnh lệnh mà cứ bất động, rõ ràng cánh cửa phía sau cách người không xa, y xoay người lại là có thể ra ngoài, nhưng từ lúc hai người về nhà, đến lúc Lôi Tấn đã tắm rửa xong, y vẫn không nhúc nhích được bước nào
“Đi tắm.” Lôi Tấn lau mái tóc ướt sũng đi ra, nâng mắt nhìn thấy y vẫn còn ngây ngốc ở nơi nào đó, thì không thể không lao động mở miệng mình chỉ huy một chút
Trong đầu Minh Nhã hiện tại trống rỗng, nghe thấy lời nói của Lôi Tấn liền vội vã tiến vào trong phòng, nước tắm còn ấm, y thuần thục cởi y phục của mình ra nhảy vào trong, lại nghĩ đến Lôi Tấn vừa rồi còn ở chỗ này ngâm nước, thân thể không nhịn được có chút nóng lên.
“Nhớ rõ tắm rửa sạch sẽ chỗ đó một chút.” Lôi Tấn bưng một chén nước sôi lớn đi vào, ôm lấy khoé miệng cười nói
“Nga.” Minh Nhã theo bản năng đáp lại một tiếng, bất quá lập tức phản ứng lại chỗ Lôi Tấn nói là chỗ nào, cả người toàn bộ hồng lên như trứng tôm nấu chín
“Đợi ta sẽ kiểm ta, ngươi hảo hảo tắm rửa cho ta.” Lôi Tấn nghi đến cái gì đó, cách mặt nước nhìn thoáng qua, trạng thái nơi đó của Minh Nhã hẳn là đã nóng lòng muốn thử, dường như hắn còn ngại không đủ nóng, miệng ngậm một ngụm nước, nhắm ngay cằm Minh Nhã, hôn lên miệng y, cuối cùng còn liếm ngân tuyến lưu lại trên cằm y, mang theo ba phần trêu chọc, bốn phần câu dẫn nói “Trong miệng ngươi có khô không, có muốn ta cho ngươi uống một ngụm hay không?”
Minh Nhã bối rối gật gật đầu, lại lắc đầu, chỉ hận không thể đem cả người mình vùi vào trong nước, hoả thiêu trong bụng y muốn y đem Lôi Tấn cứ như vậy làm chết trên giường
Lôi Tấn nhìn cười mà như không cười liếc y một cái, tạm thời quyết định không trêu chọc y nữa, trong phòng có chút lạnh, hắn nghĩ trước lên đem chậu than đốt mạnh một chút, miễn cho đêm nay không bị làm chết, ngược lại bị đông chết
Thị lực của thú nhân trong căn phòng tối mờ cũng không hề gặp trở ngại, Minh Nhã thở hổn hển, thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm vào Lôi Tấn đang đưa lưng về phía y, theo cử động ngồi chồm hổm của hắn, vạt áo bị kéo lên, cặp mông trắng nõn tự nhiên tách ra, vị trí gí ẩn bị ẩn giấu bên trong lộ rõ, giống như cái miệng nhỏ nhắn đnag khép mở, hé ra hợp lại có thể hô hấp, Minh Nhã thình lình giật mình sợ run người, rốt cục không dứt mắt ra được
Lôi Tấn sao có thể không cảm nhận đến đôi mắt nóng bỏng kia, dưới chân cũng có chút mềm nhũn, nhưng nghĩ đến mục đích đêm nay, cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nghĩ chờ qua một cửa này, về sau có thời gian sẽ thanh toán lại
Nước sôi trong miệng không có mùi vị gì cả, Lôi Tấn cảm thấy bản thân hiện tịa cần nhất là một chai rượu mạnh, để bản thân hắn không cần thanh tỉnh như vậy, mới có thể tiếp tục chuyện sau đó
Hắn ở trên giường từ trước đến nay đều là phái hưởng lạc, trước kia ở mặt trên có cảm giác tốt, nên hắn kiên trì ở mặt trên, bây giờ ở mặt dưới có thể có được càng nhiều thoái mái, hắn cũng không trăm phần trăm cự tuyệt, chẳng qua lúc cùng Hi Nhã Mặc Nhã cùng một chỗ thì không sao, nhưng cùng Minh Nhã, hắn luôn luôn có loại cảm giác trái ngược, huống chi đêm nay lại là bản thân hắn chủ động.
Lúc Minh Nhã lung tung lau người rồi mặc vội quần áo đi ra ngoài, chỉ thấy Lôi Tấn gấp chân ngồi trên băng ghế dài, không biết đang nghĩ cái gì, toàn bộ nửa người dưới mở ra, khí quan mềm mại rũ xuống giữa hai chân
Minh Nhã hít sâu vài hơi, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại, kết quả lại phát hiện không có tác dụng gì lớn, y thật cẩn thận đi qua, nghiêng người ngồi bên cạnh Lôi Tấn, sợ hãi đỡ lấy bờ vai của hắn, một chút nhích lại gần hôn lên cổ Lôi Tấn, nhắm mắt lại, chuyên chú mà thành kính
Vào giờ khắc này Lôi Tấn kỳ thực phát hiện chuyện này cũng không phải là chuyện lớn lao gì, dù sao đời này hắn cũng nhận định ba người này, suy nghĩ nhiều chỉ mệt người, nhìn bộ dạng dốt nát của Minh Nhã, hắn nhẹ giọng cười ra tiếng, chủ động vươn tay ôm lấy cổ Minh Nhã kéo vào trong ngực mình, dán lên môi y nỉ non “Nghĩ muốn cùng ta làm như vậy sao?’
Hô hấp Minh Nhã dầy đặc mà dồn dập, mười ngón tay chộp trên vai Lôi Tấn siết lại, đôi mắt màu xanh da trời bị bức ra vài phần lệ ý mông lung.
Lôi Tấn thuần thục hôn lên môi y, hơi thở sạch sẽ tươi mát của thiếu niên làm hắn nhịn không được ngậm lấy đầu lưỡi của Minh Nhã hung hăng mút vào, lần nữa àm sâu sắc nụ hôn này, chờ tới lúc hắn buông Minh Nhã ra, hai người hô hấp đều có chút hổn hển
Tay của Minh Nhã cách lớp áo trên lưng Lôi Tấn tuỳ ý vuốt ve, dừng lại ở chỗ xương cụt, theo đso tiến vào giữa hai chân cao thấp xoa nắn. Lôi Tấn chịu đựng ngón tay thô ráp mang theo vết chai của Minh Nhã không ngừng ma xát mang đến kích thích tê dại chạy thẳng đến tâm trí, kéo Minh Nhã lại, chủ động mở chân ra, ngồi khoá lên người y, khe hở giữa song mông cừa lúc đè lên phân thân Minh Nhã, hữu ý vô tình mà kẹp lấy cái chỗ kia nghiền nhẹ hai cái, ấn lên bả vai của Minh Nhã, ở bên tai y mang theo khẩu khí xấu xa cười nói “Minh Nhã, trên mặt ngươi thật nhiều mồ hôi, có muốn đi tắm lại một lần nữa không?”
Nước mắt Minh Nhã làm ẩm ớt bờ mi, một giọt nước tí tách rơi xuống, rốt cục thất thanh khóc rống lên, ôm chặt lấy thắt lưng Lôi Tấn cầu xin nói “Lôi Tấn, ngươi để cho Minh Nhã làm đi, Minh Nhã về sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi, không bao giờ…. Đi nhìn giống cái khác nữa, chỉ thích một mình Lôi Tấn, chỉ thích một mình ngươi thôi.”
Lôi Tấn lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, thu hồi ý cười, nặng nề hỏi “Lời ngươi nói hôm nay phải giữ lời? Sẽ không hôm nào vừa đi ra ngoài lại muốn tìm một giống cái khác về cử hành nghi thức chứ?”
“Sẽ không, sẽ không đâu.” Minh Nhã ghé vào trước ngực Lôi Tấn nhỏ giọng khóc, lời lẽ ẩm ướt cắn mở những cái nút trên quần áo hắn
“Vậy mỗi ngày sẽ tới chỗ Xuân Kỷ hảo hảo đổi dược chứ?” Lôi Tấn tính toán đem các vấn đề giải quyết hết một lần
Minh Nhã nâng đôi mắt to ngập nước lên, sau đó lại cúi đầu
Lôi Tấn tức điên, một phen xé quần y ra, đem cái vật thô cứng kia móc ra, tuỳ ý mơn trớn hai cái, chống bả vai Minh Nhã nâng vòng eo lên, nhanh chóng dùng tiểu huyệt dã hơi hơi mở ra, ngậm lấy thứ của Minh Nhã từng chút từng chút nuốt non nửa cái vào
“Chậm một chút, chậm một chút, Minh Nhã rất đau.” Minh Nhã nhẹ nhàng vuốt song mông Lôi Tấn, không ngừng cầu xin, phái dới trướng đến đau, bên trong Lôi Tấn thực nóng thực mềm
Lôi Tấn mặt ngoài thì bình tĩnh, thế nhưng trong người mang theo một toà hoả lớn như vậy, sao có thể chịu được, thắt lưng mềm mại nhanh chóng chống đỡ không được, Minh Nhã còn cội vã hướng bên trong cọ cọ, vì thế hắn cũng có thể cắn chặt răng chống hỏi “Có đi bôi thuốc hay không?”
Minh Nhã lung tung mút vào trước ngực Lôi Tấn, khóc hô “Chân Minh Nhã bị tật, bôi thuốc cũng không tốt hơn, Minh Nhã về sau không bao giờ…. Có thể bảo vệ ngươi nữa.”
Lôi Tấn hiện tại không muốn cùng cái tên đang chui vào ngõ cụt giảng đạo lý, nắm cánh tay Minh Nhã nói “Tốt lắm, ngươi không đi bôi thuốc, thì đừng mơ chạm vào ta. Buông tay, để ta xuống.” Nói xong làm bộ đứng dậy muốn rút ra.
Hia tay Minh Nhã vội vàng quấn lên lưng Lôi Tấn, nức nức nở nở nói “Lôi Tấn ngươi đừng đi, Minh Nhã chỉ là sợ chân trị không hết, không thể bảo hộ ngươi, ngươi sẽ không thích Minh Nhã, không cần Minh Nhã.”
Lôi Tấn hừ lạnh một tiếng “Ta lúc nào nói qua không cần ngươi, lúc ngươi ở cấm địa làm bộ đáng thương, làm bộ vô tội, để ta đồng ý là cái quỷ giống cái gì đó của ngươi, ngươi lại thực bản lãnh, chỉ trong chớp mắt, lại lĩnh một người về cho ta xem.” Lôi Tấn càng nói càng tức, đưa tay lên chính là loạn đánh, Minh Nhã chỉ dám đưa tay che mặt, sợ ngày mai bị a sao nhìn thấy
Nhưng hai người này đều đã quên, phía dưới còn đang dính với nhau, này vừa động, hai người đều hút vào một ngụm khí, trong bụng Minh Nhã vốn đang bốc hoả, giờ lại bị Lôi Tấn đè trên người cọ cọ nửa ngày, làm sao có thể nhịn được nữa, lập tức nắm lấy hai cánh mông Lôi Tấn mở ra ép mạnh xuống, rất nhanh vào hết, hoàn toàn vùi vào trong chỗ ẩm ướt ấm áp kia, một khắc không ngừng co rút lại, càng không cảm thấy lúc nào thoải mái hơn giờ khắc này
Lôi Tấn đau đến mức thở phì phò, vuốt bả vai man mắng “Chậm một chút, hỗn đản, chậm một chút, ngươi muốn làm ta chết sao?” thế nhưng khoái cảm do Minh Nhã lần lượt đâm đến chỗ sâu nhất rất nhanh khiến cho hai chân hắn quấn lên thắt lưng Minh Nhã, bắt đầu vặn vẹo cao thấp phun ra nuốt vào.
Vốn hắn chờ thời điểm hoàn hảo, môt khi tháo chịu, Minh Nhã vốn không phải làm một lần thì buông, cho nên mặc cho Lôi Tấn đến đá lại đánh, Minh Nhã dứt khoát đặt hắn trên băng ghế dài, nâng đùi phải của hắn cao cao khoát lên vai mình, chân trái thả xuống dưới ghế, đem phân thân của y cắm vào trong tiểu huyệt của hắn, từ trên xuống dưới cường lực xuyên vào, đem toàn bộ dũng đạo lấp đầy, không lưu lại một khe hở nào.
Lôi Tấn ngửa đầu, lật tay tóm chặt lấy chân ghế không để cho mình ngã xuống, giữa đôi môi liên tục tràn ra tiếng thở dốc hấp dẫn không thể kiềm chế, hư không cùng ngứa ngáy khác thường trong cơ thể lần lượt khiến hắn siết chặt lấy Minh Nhã
Lúc này Lôi Tấn đã không còn khí thế cưỡng bức Minh Nhã như trước, dưới những cái đẩy hữu lực của Minh Nhã, ánh mắt không hề thanh tỉnh, thân thể mỹ lệ đón ý hùa theo, không tự giác bày ra tư thế mê hoặc nhất làm cho Minh Nhã đuổi theo cũng dần không khống chế được, đem thứ thô cứng của mình bức thiết đi vào, dũng đạo cùng phân thân nóng như lửa ma xát chặt chẽ, kích thích bên trong cơ thể Lôi Tấn tạo ra khoái cảm không tả.
“ah…. Minh Nhã….” Lôi Tấn kêu to thành tiếng, ở dưới thân Minh Nhã không hề có cảm giác khác lạ, ngược lại càng khiến thân thể thêm phần mẫn cảm, mặt đối mặt nhìn thấy Minh Nhã mặc kệ phản kháng của hắn nâng một chân hắn lên, ở giữa hai chân hắn ra vào, đem lửa nóng của y tiến sâu vào trong thân thể mình, tận mắt nhìn thấy cảnh này, liền run rẩy tiết ra
Minh Nhã vẫn giữ tư thế chôn trong người Lôi Tấn, đứng lên, đem cả người Lôi Tấn đè lên bàn, tóm chặt lấy thắt lưng hắn, đem hai chân đã mềm nhũn của hắn tách rộng ra, từ phía sau kịch liệt đâm vào, cuồng loạn luật động, động tác kịch liệt khiens cái bàn bên dưới tựa hồ chịu không nổi kịch liệt rung động
Lôi Tấn giãy dụa không có kết quả, chỉ có thể bị động chấp nhận Minh Nhã liên tục không ngừng đâm vào rút ra, trong lòng còn có dư chút tinh lực mà nghĩ đến, tiểu tử kia hình như đã thực sự trưởng thành rồi, bất quá cũng chỉ có trong nháy mắt, thân thể đã bị Minh Nhã đè thấp xuống biến hoá góc độ tiến vào càng sâu hơn.
Đêm dài yên tĩnh, tiếng thở dốc ồ ồ cùng tiếng nước dấp dính lúc giao hợp liên tục phá lệ rõ ràng
Lôi Tấn hiện tại thực sự phát điên, nếu sớm biết có ngày hôm nay, hắn sẽ khiến cho Minh Nhã tiếp tục hối hận, quản y sống hay chết, yêu ai thì đi tìm ai đi, cho dù y có mang về mười giống cái, hắn nếu lại muốn tức giận, hắn sẽ không phải họ Lôi, hắn khẳng định sẽ giơ hai tay hai chân tán thành, còn vô cùng nhiệt liệt hoan nghênh nữa, nói không chừng còn có thể lập tức áp giải họ đi cử hành nghi thức, cho dù họ có muốn không đi cũng không được
Đương nhiên nói gì lúc này đều đã muộn, nếu có oán ai, thì oán bản thân tay chân quá nhanh, cùng ngày giải quyết Minh Nhã, xoay đầu cũng không có chút lãng phí thời gian nào mà đem một Lộ Gia đuổi đi, bản thân đương nhiên không thể hận, cho nên hiện tại điều mà hắn muốn làm nhất là lột da Minh Nhã ra làm thảm, từ sau đem đó, người quả thực ngoan ngoãn thuận theo như trong quá khứ, thế nhưng lại có thêm thói hư tật xấu là yêu cầu vô độ, buổi tối mỗi ngày chỉ cần Nho đã ngủ say, thì y liền chạy đến dây dưa, làm nũng lại giả bộ đáng thương, hai người làm từ trên giường xuống dưới giường, từ góc tối đến chỗ sáng sủa như trên bậu cửa sổ, ỷ vào việc Hi Nhã cùng Mặc Nhã không ở, toàn bộ phòng đều bị y bay qua làm một lần, vài ngày đầu, bản thân hắn cò miễn cưỡng phối hợp, sau đó phát hiện, thẻ lực của Minh Nhã không phải tốt bình thường, nhất là lúc nửa đêm, bản thân cho dù là kim cương bất hoạt cũng nhanh bị mệt gục, sau bị ép nóng nảy, đơn giản giả chết, nhưng cho dù làm vậy, Minh Nhã cũng có thể trêu chọc bản thân hắn làm thêm hai hiệp, trực tiếp khiến hắn cảm thấy toàn bộ bản thân hiện tại có cảm giác như bị giỡ bỏ.
“Lôi Tấn, hôm nay ta nhìn thấy trên thảo nguyên có… Địa đinh hoa nở rồi đó.” Minh Nhã dưới ánh mắt có chút hung ác của Lôi Tấn, âm thanh càng lúc càng nhỏ, ôm Nho cọ cọ xát xát lê qua, nháy mắt mấy cái, bất an hỏi “Ngươi tức giân? Lôi Tấn?”
Lôi Tấn thấy y như vậy, giá băng trong mắt có chút tan rã, nhưng nếu muốn thấy một gương mặt hoà ái dễ gần là không có khả năng “Sáng sớm ôm Nho đi đâu?”
“ta thấy Nho tỉnh, sợ ồn đến ngươi, nên dẫn bé ra thảo nguyên tản bộ, ngươi không phải cũng đã nói không khí buổi sáng rất tốt sao?” Minh Nhã cố lấy dũng khí kéo kéo ống tay áo Lôi Tấn, thanh âm mềm mại thương lượng “Ngươi đừng tức giận Minh Nhã, nhiều nhất lần sau ngươi nói không cần, thì Minh Nhã dừng lại, được không?”
Từ cửa truyền đến một tiếng cười ‘khúc khích’, Mộ Á liều mạng đè nén nụ cười bên khoé miệng, tỏ vẻ vô tội nói “Ta không phải cố ý nghe lén đâu, ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết một tin tức tốt.”
Mộ Á đưa ra một cái đề, Lôi Tấn căn bản không để ý tới, chỉ có Minh Nhã ngốc hồ hồ truy vấn “Tin tức tốt gì vậy, Mộ Á ca ca?”
Cuối cùng cũng có người cổ vũ, Mộ Á chuyển biến tốt nói “Là các thú nhân ra ngoài vây săn mùa xuân sắp về đến đây rồi.”
Minh Nhã vừa nghe, ôm Nho vui vẻ nhảy dựng lên, cười tủm tỉm nói “Vậy có nghĩa là nhóm a cha của ta cùng đại ca nhị ca đã có thể trở về sao?”
“Đúng vậy, cả a cha của ta cũng sẽ trở về.”
“Ừ, An Bố thúc thúc cũng về, Nho a, tiểu a cha thật vui, tất cả mọi người đều có thể bình an trở về.” Minh Nhã cụng cái trán nho nhỏ của Nho, nói tiếp “A cha Hi Nhã cùng a cha Mặc Nhã của Nho cũng về nữa, Nho có vui không?”
“bé có thể nghe hiểu cái gì.” Lôi Tấn xuống giường, cho dù trên người có chút bủn rủn, thế nhưng nghe được tin tức tốt, cũng không biết là đại sự gì, cuối cùng cũng bình an quay trở lại rồi
“Mới không phải đâu, Nho có thể nghe hiểu, đúng không?”
Tiểu Nho thực sự nể tình huy nắm tay nho nhỏ cười không ngừng, lộ ra cái lợi non mềm màu đỏ
“Di? Ngươi uy Nho ăn cái gì vậy?” Lôi Tấn giống như nhìn thấy trên lợi phía dưới Nho có dính cái gì đó màu trắng
“Chỉ uống chút nước Nhũ quả thôi.” Minh Nhã thành thực đáp
Lôi Tấn lau tay, đi qua là đưa con hé miệng, trên cái lợi dưới của Nho có hai cái gì đó màu trắng nhô ra, Lôi Tấn đưa ngón tay vào sờ sờ, cứng cứng, lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, kinh hỉ nói “Nho mọc răng.”
Minh Nhã cùng Mộ Á cũng muốn cướp xem, Lôi Tấn sợ họ hù doạ đến Nho, liền chính mình ôm qua cười nói “hai người các ngươi không cần tranh đoạt, không thấy con ta cũng không dám há miệng sao.” Rồi bản thân lại không chút kiêng nể nào luồn tay vào trong sờ tới sờ lui, xong rồi, còn có chút tự hào gật gật đầu nói “Ừ, con ta rất nhanh có thể ăn thịt, đi, chúng ta đi ăn điểm tâm đi, thuận tiện đem tin tức tốt này nói cho La Kiệt gia gia ngươi biết một tiếng.” Nói đến đây, bản thân Lôi Tấn cũng nở một cụ cười, bộ dáng La Kiệt thoạt nhìn mới ba mươi tuổi đầu đã bị gọi là gia gia, ngẫm lại đều cảm thấy buồn cười
Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh mặt trời tươi sáng, gió mát phất phơ
Minh Nhã nắm chặt tay Lôi Tấn, chỉ vào những bông hoa nhỏ linh tinh màu vàng sinh trưởng sát trên đất thảo nguyên, nói “Lôi Tấn, đây là Địa đinh hoa, hàng năm trên thảo nguyên khi có Địa đinh hoa nở, cũng là lúc mùa xuân sắp đến rồi.”
Băng trong dòng suối cũng đã tan hết, tiếng nước suối róc rách vui tai chảy qua trước cửa nhà họ, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy nhưng con cá màu bạc nhỏ như những cánh hoa, thỉnh thoảng nhô lên khỏi mặt nước, đánh vỡ sự yên bình trên bề mặt
“Qua hơn một tháng nữa, đến lúc đó cỏ trên thảo nguyên xanh tươi lại, động vật từ phái bắc sẽ di chuyển về đây, chúng ta cũng sẽ có đủ đồ ăn.” Mộ Á cũng hưng phấn vỗ tay
Gió nam bắt đầu thổi, mùa xuân hẳn là thật sự sắp tới rồi, Lôi Tấn nghĩ vậy.