Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 122: Đại tập của bộ tộc



Không phải cứ cảm thấy buồn nôn là không ổn, cũng không hề có thêm bệnh trạng gì khác, cũng không nhất định là có, Lôi Tấn lắc lắc đầu, nghĩ muốn đem cái ý niệm mang thai văng ra khỏi đầu, lần trước hắn còn có thể biết đứa nhỏ trong bụng là của Hi Nhã hay Mặc Nhã, như vậy lần này nếu thực sự có, hắn thật đúng là không xác định được là của ai.

Người một nhà vội vã ở trong sân đem thịt cắt thành những miếng bằng nhau bắt đầu ướp, chuản bị ở trong đại tập bán thịt rán, Lôi Tấn ôm Nho ngồi trong phòng không tính toán đi hỗ trợ, mùi thịt khiến dạ dầy hắn khó chịu, sợ bản thân nhất thời tới gần có thể sẽ nôn ngay tại chỗ, đương nhiên mọi người cũng không có ý tứ để hắn nhúng tay, ở cái nhà này hắn cùng La Kiệt luôn luôn được hưởng ưu đãi, những việc nặng nhọc mệt mỏi bẩn thỉu tựa hồ luôn tách xa khỏi hai người họ, cho dù bọn hắn còn không nghĩ đến, các thú nhân trong nhà cũng đã chuẩn bị thoá đáng hết

Qua cơn mưa, dưới máy hiên những mầm đậu xanh xanh đã mọc ra rất tốt, sắp hàng một loạt xanh mượt như nước, mọc rất tốt, Lôi Tấn ngắt một cái bỏ vào trong tay Nho, để bé có thể chơi nửa ngày

Nho hiện tại đã được sáu tháng, trước đó vài ngày còn phải dùng vải bông dựa mới có thể ngồi, từ đầu tháng này bản thân bé đã bắt đầu có thể tự mình ngồi vững được

Lôi Tấn thấy đứa con tò mò nắm đồ ăn lộ ra bộ dáng vui vẻ tinh thuần, trên mặt không tự giác hiện ra nụ cười cưng chiều chìm đắm, hắn cũng là đến lúc làm phụ thân, cũng mới hiểu được trong lòng mình còn có một chỗ rất mềm mại, về quá khứ, hắn hiện tại đã không rảnh để mà nghĩ lại, mỗi người đều có một con đường khác biệt mà bản thân phải đi, có lẽ ở lại chỗ này cùng ba người kia, chính là con đường hắn nên đi, về phần người đàn bà đã vứt bỏ hắn, cũng chỉ cho là bản thân không có duyên phận với cha mẹ đi, làm người không thể có quá nhiều lòng tham, kỳ vọng mọi chuyện đều toàn vẹn

—————-

Mặc Nhã đem người ôm lấy đè lên giường, một tay cởi ra lưng quần, một tay luồn ra sau cổ, hôn đôi môi Lôi Tấn, hôn xuống, nửa người dưới ấn sát vào giữa hai chân Lôi Tấn,, thứ nóng rực kia cọ xát đầy ám chỉ, đôi môi mỏng còn phiếm ánh nước ghé sát vào bên tai Lôi Tấn nói nhỏ “Nó nói rất nhớ ngươi.”

Lôi Tấn nhéo ra mặt y ra kéo hai cái, ra vẻ ngạc nhiên nói “Ngươi xác định ngươi là Mặc Nhã, không phải Hi Nhã?” Hắn nghĩ cái loại lời nói xấp xỉ với đùa giỡn vô lại này chỉ có Hi Nhã mới nói ra được chứ.

“Buổi tối nay ta ở với ngươi đi?” Mặc Nhã hôn hôn lông mi của hắn, mang ý cười hỏi han

Lôi Tấn nhìn đôi mắt y, cười cười gật đầu, bất quá lập tức bổ sung “ta có chút mệt, đêm nay chỉ ngủ thôi, cái gì cũng không làm.” Không biết trong bụng có đứa nhỏ thật hay không, trong khoảng thời gian này cứ thu liễm lại thì tốt hơn.

Mặc Nhã hơi sửng sốt một chút, cũng đáp ứng xong, nghiêng người dựa vào bên cạnh hắn, bởi vì y thấy Lôi Tấn lần này là thực sự cự tuyệt, tuy rằng bọn họ thường xuyên ở trên giường ép buộc hắn, nhưng y cũng biết khi đó Lôi Tấn cũng hưởng thụ hạnh phúc bọn họ cho, cùng bây giờ không giống.

“Mặc Nhã? Ngươi ngủ chưa?” Lôi Tấn ở trong lòng Mặc Nhã đổi tư thế

“Còn chưa đâu, ngươi hôm nay còn có suy nghĩ gì chưa nói sao?” Mặc Nhã hơi hơi cúi đầu hỏi, y đã nói tối nay Lôi Tấn tựa hồ có điểm gì đó là lạ

“Nếu, ta nói là nếu, nếu đưa nhỏ kế tiếp là của Hi Nhã hay Minh Nhã…” lời nói kế tiếp hắn không có cách nào nói ra, bởi vì hắn cũng không rõ bản thân rốt cuộc muốn nói cái gì, Nho đến rất đột ngột, căn bản là không lưu lại cho hắn nhiều không gian để suy xét, hơn nữa thời điểm kia hắn một lòng chỉ nghĩ làm như thế nào để trở về, đến lần này, rốt cục có thể ngẫm lại chuyện đứa nhỏ, rồi lại không biết vì cái gì lại muốn hỏi một chút về cái nhìn của Mặc Nhã.

“Ngươi có bảo bảo sao?” cánh tay Mặc Nhã ở dưới thảm sờ đến cái bụng còn bằng phẳng của Lôi Tấn

“Ta nói là nếu.” Hiện tại mình cũng chưa xác định được

“Đều tốt, ta đều thích, nếu đây là chuyện ngươi muốn hỏi, hơn nữa ta cũng đã có Nho.”cánh tay khoác trên lưng hắn của Mặc Nhã hơi siết lại, im lặng một lúc, tiếp theo thấp giọng nói “Cho tới giờ, a sao cũng các a cha đều rất yêu thương ta, thế nhưng trước kia ta cũng từng nhịn không được nghĩ rằng bản thân ta có phải là kẻ dư thừa trong nhà hay không, bởi vì sự tồn tại của ta vẫn luôn nhắc nhở a sao chuyện không thoải mái trong quá khứ, cũng khiến cho các a cha lo lắng.” Chuyện này y vẫn vùi sâu vào dưới đáy lòng, không cùng người khác nói qua, nhưng y lại muốn nói cho Lôi Tấn, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng

“Bọn họ sẽ không nghĩ vậy.” Lôi Tấn không thể nào an ủi người khác, chỉ có thể khô khốc nói ra những lời này

“Ừ. Ta có ngươi, hiện tại lại có Nho, cái gì cũng muốn buông.” Trong bóng tối Lôi Tấn không có thấy rõ biểu tình của Mặc Nhã, nhưng lại cảm giác được thanh âm của hắn cũng không trầm trọng, cũng thoáng yên tâm, “ta hiện tại một lòng một dạ đều nghĩ muốn cho ngươi cùng Nho sống thoải mái hơn một chút, cả nhà chúng ta mọi người đều vui vẻ là được.”

“ta đã nói, cảm ơn ngươi đã giúp ta sinh Nho chưa?”

“Chưa.” Lôi Tấn phi thương khẳng định nói

“Không có sao?” Tuy rằng Lôi Tấn nhìn không thấy, thế nhưng Mặc Nhã vẫn có chút ngượng ngùng “Vẫn luôn muốn nói, nhưng lại không tìm được cơ hội thích hợp, ta hiện tại ở đây nói, cám ơn ngươi, Lôi Tấn, cám ơn ngươi đã sinh Tiểu Nho cho ta.”

“Nó là con của ta, mắc mớ gì đến ngươi?” Lôi Tấn không được tự nhiên xoắn mi phản bác, có thể là do lớn tuổi, nghe cái thể loại câu nói buồn nôn như vậy quả thực muốn mạng già của hắn.

“ta thích ngươi, Lôi Tấn, sẽ không bao giờ thay đổi.” Mặc Nhã khẽ cười một tiếng, thấy hắn như vậy, bản thân ngược lại thả lỏng tay chân, tựa hồ có thể cảm giác được bất an trên người hắn, lặp lại làn nữa

“Ngủ.” Lôi Tấn lộ ra biểu tình dừng lại, vùi đầu vào ngực Mặc Nhã nhắm mắt lại, cảm giác được ánh mắt của Mặc Nhã dừng lại trên mặt mình một hồi lâu rồi mới rời đi.

Hắn lắng nghe nhịp đập vững vàng của Mặc Nhã, trái tim cũng theo đó mà an tĩnh lại, hắn biết Mặc Nhã nói là sự thực, bất quá từ một khắc quyết định chấp nhận Hi Nhã cùng Minh Nhã, câu nói kia hắn đã vô pháp nói ra khỏi miệng

Nhân sinh không có giả thiết cũng không có đường quay lại, nếu đã lựa chọn, thì vô luận là kết cục gì hắn đều có thể tiếp tục đi tiếp

————-

Mùa mưa đến, rất nhiều động vật bắt đầu di chuyển về phía bắc, Minh Nhã cõng Lôi Tấn trên lưng phóng trên thảo nguyên nhìn vài lần, hùng dũng rầm rộ, cảnh tượng đó quả thực là phi thường đồ sộ, rung động đến mức Lôi Tấn cũng không biết dùng từ gì để hình dung, nhàn rỗi chính là nhàn rỗi, bọn họ thuận tiện tóm một con Sừng Linh nhỏ mang vềm bởi vì vị thịt của chúng thực không tồi, bất quá lúc Lôi Tấn tận mắt nhìn thấy tốc độ chạy trốn của Sừng linh, liền nhanh chóng thay đổi chủ ý, hắn chỉ cần huấn luyện một chút, là có thể để chúng thay thế cho công cụ đi bộ (làm xe), vốn Lôi Tấn còn muốn bắt một con non về, bởi hắn cảm thấy mấy con nhỏ sức rất lớn, có thể bắt về để cày ruộng, nhưng mà nhóm mẫu (mẹ) đều quá lợi hại, truy cho hắn cùng Minh Nhã chỉ có thể cúp đuôi chạy trối chết.

Sau khi về nhà An Sâm nhìn bộ dáng chật vật không chịu nổi của họ, lại nghe họ kể về sự tích huy hoàng của mình, cười đến quất thẳng, liên tục nói “May mắn các ngươi chưa bắt được, bằng không trong bộ tộc đã bị tộc đàn của chúng tập kích không ngừng rồi, bọn chúng phi thường che chở cho ấu tể (con non) của mình.”

Cùng Mặc Nhã nói qua, bụng cũng không thấy nổi lên, Lôi Tấn mặc dù có cẩn thận, nhưng cũng không có chủ ý như thế nào, vẫn như cũ tiến hành theo kế hoạch nên làm gì thì làm, chạy đến chỗ Gia Hách học chút tay nghề làm mộc, làm cho Nho một con lật đật cùng trống bỏi, còn đi theo một ít giống cái cùng thú nhân vào trong núi sâu càn quét mới rau dại mới mọc, cứ thế vài lần, thu hoạch đúng là không ít, ít nhất cũng tìm được rau hẹ, rau cần, rau thơm cùng rau chân vịt cùng một ít rau dưa thông thường khác, hắn đều cẩn thận nhổ lên rồi trồng trong vườn rau của chính mình, mỗi ngày lưng cõng theo Nho không có việc gì thì đi vòng vòng hai vòng, nhin ngắm thành quả lao động của chính mình, cây nhỏ vừa mới trồng xuống thời điểm ban đầu còn có chút yếu ớt, nhưng chịu qua vài lần mưa thì tốt hơn nhiều, chậm rãi vươn thẳng cành non xanh biếc lên.

Đại tập mỗi năm một lần trong bộ tộc đã tới, địa điểm thiết lập trên thảo nguyên cách Báo tộc bộ tộc không xa, sân nơi đây rộng lớn, mỗi bộ tộc khi đến trước tiên đều vội vàng trải da thú dựng lều, Cảnh Bình, Cảnh Việt cùng a cha Khôn Các của bọn họ đều đến đây, chính là nghe nói a sao Hạo Thần của họ bị bệnh, không thể tới, bất quá lại bảo Cảnh Bình mang đến một bộ quần áo mới bình hai bình mật ong ngâm hoa quả, quạ đen cũng theo bọn Cảnh Bình quay về, vừa vào cửa thì đối với Lôi Tấn tranh công các loại, bị Lôi Tấn ném cho mấy khối thịt đuổi sang một bên, ăn no còn không quên chạy đi tìm Minh Nhã khóc lóc kể lể “ta vất vả trăm bề đi báo tin, trở về còn bị ghét bỏ a, ghét bỏ a.”

Minh Nhã ôn tồn khuyên lừa hơn nửa buổi tối đều không được, Lôi Tấn bị ồn ào ngủ không yên, buồn bực các loại, kéo cánh nó quảng ra rất xa ngoài cửa sổ, ngày hôm sau gặp nó, vừa đến gần Lôi Tấn liền mềm nhũn xương cốt nằm sấp xuống, mọi người từ đó về sau khinh bỉ sâu sắc

Mỗi lần đại tập đều mở liên tục suốt một tháng, mùa xuân ở Báo tộc, mùa hè ở Hùng tộc, mùa thu ở Lang tộc, mùa đông ở Hổ tộc, về phần Nhân ngư cùng Phi Vũ tộc cũng không hề quan tâm quá vào chuyện này, thế nhưng mỗi lần cũng không vắng mặt là được, tất cả mọi người tới bộ tộc đều chiếm cho bên mình một góc chợ, bọn Lôi Tấn chiếm địa lợi, sớm giành cho mình một cái lều cỏ giản dị, ở trong một đám lều trại còn thấy rất rõ, chính giữa có nồi chảo rất tốt, trên bốn phía cái giá còn xiên không ít những miếng thịt đã được ướp qua, bàn ghế đều là đi mượn, ở trong lều tuỳ ý sắp đặt

Buổi sáng đầu tiên chợ khai trương, sạp có bọn Hi Nhã chiếu cố, Lôi Tấn ôm Nho, kéo La Kiệt đi dạo chơi xung quanh, gặp đươc gì không hiểu, La Kiệt còn có thể giải thích cho hắn nghe, tuy rằng sắc trời không được tốt lắm, nhưng người vẫn còn rất nhiều, có thể bởi vì sân lớn, nên cũng không cảm thấy đông đúc, một đường đi xuống, phát hiện đủ các loại da thú cùng đồ ăn, quần áo cùng đồ dùng mỗi bộ lạc đều có điểm đặc sắc, tương đối đặc sắc chính là gốm thô của Báo tộc, Hổ tộc là các loại dụng cụ bằng xương, có công cụ còn có đồ trang sức, đều được mài nhẵn thực tinh tế, Phi Vũ tộc chủ yếu là các loại thảo dược, nhưng vì bộ tộc của họ nằm ở nơi cực bắc, cho nên da thú săn được càng thêm mịn màng ấm áp, Nhân ngư tộc đối với những thứ của các thú nhân trên đất bằng đều là ngạc nhiên cùng vui sướng, tương đối mà nói thì Lang tộc yếu hơn một chút, nhưng bọn họ năm nay lại thần bí mà mang tới một loại dầu mới, so với mỡ động vật thì thanh đạm hơn, nhưng lại được hoan nghênh rất lớn, những người khác có lẽ không biết, Lôi Tấn đương nhiên là biết, chính là dầu phộng mà hắn đã từng nói ra một lần lúc ở Lang tộc, thật đúng là giúp cho bọn họ làm ra được. Mà Thanh Hà cũng ở trong hàng ngũ bán dầu ở gần đó, Lôi Tấn chính là chờ cơ hội này

Những thứ khác cũng rất tốt, khiến cho Lôi Tấn ngạc nhiên chính là Hùng tộc bộ tộc, báu vật mà bọn họ giữ dĩ nhiên lại là các dụng cụ bằng đồng xanh cùng sắt, tuy rằng rất ít nhưng đa dạng, đồng xanh chỉ là mấy con dao nhỏ dài ngắn không đồng nhất, dụng cụ bằng sắt chỉ là vài cái cuốc sắt cùng tấm sắt đơn giản, nhưng bản thân bọn họ có thể luyện đồng xanh cùng sắt thành dụng cụ cũng đã đủ lợi hại

Nhưng đừng nói đến giá cả cao quá, người ta vừa nghe nói là Báo tộc bộ tộc, một chút cũng không che dấu nói rằng phàm là Lang tộc cùng Báo tộc bộ tộc đều không bán, đánh nhau đánh ra thù hận tới tận đây. Bất quá ngay lúc này, một thú nhân tóc đen mắt nâu đi ra từ cái lều trại lớn nhất của Lang tộc bộ tộc, đối với Lôi Tấn hô lớn “A sao.”

Gân xanh trên trán Lôi Tấn nhảy mấy cái, bị một thú nhân trung niên gọi là a sao, điều hắn muốn làm nhất là giết người

Người bên cạnh cung kính gọi một tiếng “Tộc trưởng.”

Người kia tựa hồ cũng kịp phản ứng, lại nhìn chằm chằm Lôi Tấn đánh giá vài lần, mới mặt mày mất mác thì thào nói “Kỳ thực nhìn kỹ cũng không giống, chính là đôi ngươi màu mực (đen) này quá giống.”

Vốn Lôi Tấn rất muốn rống, ngươi đi đến chỗ chúng ta thì mắt đen đầy đường, ngươi muốn có thể lần lượt tóm lại gọi mẹ, bất quá hắn rất nhanh đoán được trong đó có ý nghĩa gì, lúc ở bên ngoài cấm địa gặp được Thiên Khải ông ấy đã từng nói qua bốn mươi năm trước từng có một giống cái tóc đen mắt đen rời khỏi thế giới này, nếu đoán không sai, người này có thể chính là đứa nhỏ bị bỏ rơi lúc ấy.

Cục cưng Nho nằm trong lòng Lôi Tấn, bốn cái răng sữa nho nhỏ đem con lật đật nhỏ đầu quỷ trong tay dùng sức gặm gặm

Lôi Tấn cùng La Kiệt bị mời vào trong nói chuyện, người nọ tự giới thiệu bản thân kêu Nhạc Dương, lúc gần đi Nhạc Dương đem tiểu đao bằng đồng xanh cùng cuốc bằng sắt bán cho hai người họ với giá cực thấp, còn bảo bọn họ có rảnh thì tới Hùng tộc bộ tộc chơi, xem ra rất chân thành, không giống như chỉ vui đùa một lúc

Bất quá bọn hắn còn bước ra khỏi lều trại không đến vài bước, gã lại đuổi theo hỏi “Cuộc vây săn đầu xuân năm nay trong Báo tộc bộ tộc có chết một thú nhân, các ngươi có quen biết không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.