“Hi Nhã, ngươi đã đến rồi?” Cảnh Bình ngẩng đầu nhìn người đến, cũng có chút kinh ngạc
Hi Nhã chỉ lo nhìn chằm chằm cái bụng của Lôi Tấn đến ngẩn người nên cũng không nghe thấy lời nói của Cảnh Bình, thẳng đến lúc cái chén gỗ kia đập lên người mình mới hoàn hồn lại, trên mặt có chút vui sướng nhưng càng nhiều là không thể tin được, mộng hồi lâu, cuối cùng y thế nhưng lại chọn cái vấn đề thiếu đánh nhất mà nói “Lôi Tấn, ngươi thế nào lại béo ra nhiều như vậy?”
Lôi Tấn hiện tại mỗi ngày nhìn thấy thân thể bản thân biến dạng đến lợi hại đã rất không vui vẻ rồi, hiện tại một trong những tên đầu sỏ tới lại còn dám ‘Ghét bỏ’ hắn, lập tức đúng là vừa thẹn vừa giận, siết nắm tay, chỉ hận bên người không có gì đó tiện tay để hắn ném qua cho vỡ cái đầu của y.
“Đại ca, Lôi Tấn là có bảo bảo.” Mặc Nhã cõng theo một đống gì đó tiến vào sau, cười yếu ớt trả lời thay. Thời điểm Lôi Tấn nói với y y cũng có hoài nghi, thế nhưng cũng không dám làm cho bản thân mình ôm hy vọng quá lớn, bởi vì thú hình tuy rằng thụ thai cao, nhưng còn chưa đến nỗi một lần liền trúng, bất quá nhìn bộ dáng hiện tại của Lôi Tấn thì còn có gì mà không tin tưởng nữa chứ
Hi Nhã nghe vậy mừng như điên, vài bước tiến lên, ôm lấy Lôi Tấn cười nói “Thực sự là có bảo bảo sao? Ngươi như thế nào cũng không cùng chúng ta nói một tiếng, bản thân lại còn chạy đến chỗ xa xôi này.”
Lôi Tấn đen mặt đẩy đẩy bờ vai của y ra, miệng mắng “Cút ngay, cách xa ta một chút.” Vừa vào cửa thì ngại béo, chẳng lẽ bản thân hắn nguyện ý hiện tại có cái bộ dáng này sao, nếu không phải bọn họ gieo giống, bản thân dù có muốn béo cũng béo được chắc
Hi Nhã thông minh một đời, nhưng lúc này lại bị tin mừng có bảo bảo làm cho suy nghĩ bị nhấn chìm, hoàn toàn không kịp phản ứng đã đụng phải nghịch lân của Lôi Tấn, chỉ nói đúng là do bọn họ đã tới chậm, nên giải thích “Chợ vừa xong, chúng ta lại vội vã thu lúa, tiếp đó lại là vây săn, nghĩ ngươi ở đây, bọn Hạo Thần thúc thúc có thể hảo hảo chiếu cố cho ngươi, lúc này mới đến chậm, nếu biết là có bảo bảo, chúng ta ngay lúc ấy đã theo đến đây.”
Ai ngờ lời nói còn chưa dứt, cơn giận của Lôi Tấn lại bốc lên, cười lạnh nói “Không ngờ như thế, có bảo bảo các ngươi sẽ đến, có phải không có thì sẽ không đến đúng không?” Này thuần tuý chính là không có việc thì tìm việc, trong lòng Lôi Tấn cũng biết, Hi Nhã tuyệt đối không có ý tứ này, chính là nhìn đến cái bụng mình càng ngày càng trướng đại, nghĩ đến bên trong có hai tiểu sinh mệnh, bản thân cho dù kiên cường cũng tránh không được có chút hoảng hốt, lại nghĩ nếu có người có thể bồi bên cạnh mình, mặc dù có Hạo Thần thúc thúc, nhưng cũng không thể thay thế bọn họ, nhưng bọn họ lại làm ngược, một người cũng không theo đến đây, hắn lại không tin rằng lời nói bản thân để lại ngày đó lại có tác dụng như vậy, khiến bọn họ sợ đến mức không dám đến đây.
Hi Nhã đành thức thời ngậm miệng, hiểu được lúc này càng nhiều lời thì càng sai, quay đầu cho Mặc Nhã đang ở một bên tháo cái gì đó một ánh mắt cầu cứu, trong đầu y hiện tại chỉ còn có vui sướng, căn bản là không thể suy xét.
Mặc Nhã gật gật đầu, đem thứ gì đó mang đến để ở bên tường, ở bên cái ghế nằm của Lôi Tấn ngồi xổm xuống, nắm nắm tay hắn, đôi môi mỏng xuất ra một độ cong xinh đẹp, hỏi “bảo bảo không nghe lời, làm ngươi mệt nhọc sao? Là chúng ta không đúng, đã không ở cạnh ngươi lúc sau đó.” Lôi Tấn tính tình ăn mềm không ăn cứng, hiện tại có giải thích gì hắn cũng không nghe vào, quyết đoán xin lỗi nhận sai mới là chính đạo, đại ca lần này là có chút kinh hỉ quá độ
Quả nhiên một khi nêu ra, Hi Nhã lập tức hiểu được, lập tức thay thành bộ dáng đáng thương, giống như đứa nhỏ làm sai chuyện, lại nói áy náy lại đóng vai ngoan hiền, thiếu chút nữa là đem cái bộ dạng làm nũng của Minh Nhã toàn bộ đều khoác lên người.
Lôi Tấn tức giận trừng mắt nhìn họ một cái, nhưng cũng chỉ mím môi, chung quy không có tiếp tục dây dưa với cái đề tài này nữa, trong lòng Hi Nhã cùng Mặc Nhã thở ra, biết chuyện này vậy là qua.
Cảnh Bình ở một bên không ngừng hé miệng cười trộm, Mặc Nhã y từng gặp qua vài lần, tuy rằng không biết, nhưng nhìn thì cũng là loại người tính tình đạm mạc bình tĩnh, Hi Nhã thì y có chút hiểu biết, một bụng chủ ý, bình thường cũng làm cho người ta cảm thấy đây là một thú nhân vừa dũng mãnh lại thông minh, hai người này như thế nào vừa đến trước mặt Lôi Tấn cũng chỉ có ngoan ngoãn nghe lời chịu thua vậy, hơn nữa một chút cũng không kiêng kị có người người ở đây, ngay cả các thú nhân cho dù ở nhà có cưng chiều giống cái của mình như thế nào, thì trước mặt người ngoài đều có thể giả bộ có vài phần mặt mũi.
Bất quá như vậy…. Thực đúng là làm cho người ta hâm mộ, y về sau hẳn cũng sẽ có, cho nên y không cần ghen tị
Hạo Thần trở về, trong rôt mang theo chút dau rưa cùng hoa quả mùa hè mới hái, thấy trong nhà có khách đến, liền bảo Cảnh Bình đi gọi a cha y trở về dùng cơm, đứa bé Hi Nhã này miệng thực ngọt, thực khiến người ta thích, hiện tại nhìn thấy Mặc Nhã cũng hiểu được không tồi.
Lôi Tấn ở trong nhà người ta hơn một tháng, về tình về lý cũng không thể đem tay không mà đến, nhưng thời tiết hiện tại bắt đầu nóng lên, từ Báo tộc bộ tộc đến đây, cho dù bay có nhanh, cũng phải mất non nửa tháng, Hi Nhã cùng Mặc Nhã lần này tới, những thứ dễ hư hỏng gì đó thì không dám đem, chỉ chọn ít bột mì, bột ngô, nước tương dấm chua, dầu nành gì đó mà nhà mình có, người khác lại hiếm lạ, bản thân chúng cũng không dễ bị hư hỏng mà mang theo một ít qua đây, Hạo Thần cùng Cảnh Bình nhìn cũng ngạc nhiên, lập tức liền quyết định giữa trưa nấu thử ăn xem, Hi Nhã một câu lại một câu kêu Hạo Thần thúc thúc, cũng theo xuống bếp hỗ trợ. Bối Cách ôm Bọt cùng Nho ra bờ sông tắm rửa, Bọt còn nhỏ, hiện tại ngày nóng nực, tổng yếu phải bơi hai vòng trong nước mới thấy thoải mái, trong sân chỉ còn Lôi Tấn cùng Mặc Nhã nói chuyện
“Minh Nhã đâu?” Hoặc là không đến, hoặc đến thì là đi cả đôi, cũng không biết cái tên còn lại trong nhà thì thế nào
“Chân nó hiện tại vẫn còn phải bôi thuốc đúng hạn, nên giờ mới không qua đây, hơn nữa hiện tại chắc nó cũng đang bận rộn.” Mặc Nhã bỏ lên đùi một cái chén lớn chứa hoa quả tươi, vừa nói chuyện, vừa lột vỏ uy vào miệng Lôi Tấn
“Chân y bị thương còn chưa có tốt, bận rộn cái gì.” Người không thấy được, sẽ không ngoan ngoãn nghe lời dưỡng thương chứ
“Ngươi về rồi sẽ biết.” Mặc Nhã không nói nữa, Minh Nhã đang bận rộn chăm sóc cây nho mà cuối xuân y nhổ về trồng, bảo bối này đích thực trân quý, mọi chuyện y đều tự mình làm, không cho bọn họ nhúng yau vào, mỗi ngày đều trông ngóng cây nho sẽ sớm kết quả cho Lôi Tấn ăn
“Đừng nghĩ, Minh Nhã hiện tại rất tốt, ngươi ăn hai quả nữa, ta sẽ dừng, chờ ăn cơm trưa.”
Lôi Tấn rất phối hợp há mồm, có người hầu hạ thực sự thoải mái, việc hắn đang làm chẳng có gì mâu thuẫn với bản thân hắn cả, hơn nữa hơn một nửa thứ hắn ăn vào không phải là cho con của họ sao, không ăn bạch không ăn, càng nghĩ càng yên tâm thoải mái.
Mặc Nhã nhìn miệng hắn hai trái cây mắt thì híp lại bộ dạng lười nhác, không tiếng động nở nụ cười, trong bụng có bảo bảo, cả người đều có vẻ mềm mại đẫy đà lên, thấy bốn bề vắng lặng, lúc đưa trái cây tới, đôi môi đồng thời cũng dán lên theo, từ lúc thời gian mang thai tiến vào tháng thứ tư, Lôi Tấn rõ ràng cảm giác được thân thể của mình trống rỗng đến lợi hại, chính là tức bọn họ cũng không đến, nên cố ý xem nhẹ nhu cầu, hôm nay cũng hết giận, thân thể thì tuyệt không muốn từ chối, ôm lấy cổ Mặc Nhã thấp giọng đồng ý nói “Buổi tối tiếp tục tốt hơn.”
Khó được lúc nghe thấy Lôi Tấn chủ động, móng vuốt Mặc Nhã run lên, thiếu chút nữa không thể nhịn được, cuối cùng cũng là nghe được bên ngoài cửa có tiếng bước chân đang tới đây, mới làm bộ như không có chuyện gì mà một lần nữa ngồi trở lại.
Lôi Tấn cũng không xem nhẹ biểu hiện vừa rồi của y, giờ phút này thấy y nghiêm mặt thì có ý muốn chọc y, hơi hơi nghiêng người kéo kéo cổ áo của y, trêu tức nói “Lại đây, để cho ta hôn hai cái nào.”
Khôn Các cùng Cảnh Bình vừa bước vào cửa thì nghe thấy câu đó, cước bộ hơi hơi khựng lại, chưa từng thấy qua giống cái nào lại tích cực chủ động như vậy
Lôi Tấn hiển nhiên cũng thấy có người đến, nửa đứng dậy cười thành tiếng rồi chào hỏi, có chút tức giận mà buông người ra, nếu muốn tìm một chút ngượng ngùng trên gương mặt hắn, trừ khi có kỳ tích xuất hiện
Bữa cơm buổi trưa tất cả đại nhân cùng hai hài tử là Nho và Bọt, đều ngồi quanh cái bàn đá ở ngoài sân, sự náo nhiệt kia nếu nói ra, thì ngay cả người đi ngang qua cửa cũng nhịn không được mà dừng bước nhìn thẳng hai mắt, Lôi Tấn hôm nay tâm tình rất tốt, đồ ăn lại dùng gia vị mới, hương vị cũng không tồi, so với lúc trước ăn hơn nửa chén cơm, sau khi ăn xong còn ôm Nho gửi cho Bối Cách cùng Bọt, bất quá lúc quay về mệt rã rời, ngủ thẳng đến bữa cơm chiều mới đứng lên, ăn một chút cơm, người mới thanh tỉnh hơn.
Lôi Tấn tắm rửa xong, chỉ mặc một bộ quần áo dài rộng của Hạo Thần, sờ soạng cái bụng đã tròn vo của mình, cái bộ dáng phì phì đô đô này thật sự không nói là đẹp, thậm chí còn có một chút khó coi, bất quá bọn họ dám ghét bỏ thử xem
Chờ bọn họ nhanh chóng cởi quần áo nhảy lên giường, Lôi Tấn nhìn nửa người dưới của họ đã đứng lên thì biết mình quả nhiên đã nghĩ quá nhiều
Ba người ở cùng một chỗ không phải lần một lần hai, phói hợp tự nhiên vô cùng ăn ý, Mặc Nhã dựa ở đầu giường thời khắc che chở phần eo của Lôi Tấn, làm cho hắn quỳ sát bên người mình.
Hai cánh tay Lôi Tấn quấn lên cổ Mặc Nhã cúi đầu cùng y hôn môi nồng nhiệt, địa phương phía sau chấp nhận ngón tay của Hi Nhã thăm dò, có lẽ bởi vì có thai, nơi đó càng thêm mẫn cảm, Hi Nhã còn chưa có di chuyển vài cái, hắn đã cảm thấy vừa tê vừa ngứa, đầu gối run rẩy, chỉ có thể gắt gao ôm lấy Mặc Nhã, thở hổn hển, hạ thân ở trên bụng y cọ đến cọ đi, làm cho hai người đều bị thiêu đốt đến lợi hại
Mặc Nhã đưa hắn đặt trên người mình, lấy tay kẹp lấy một đoá hồng anh trước ngực hắn, âm thanh khàn khàn cười nói “Đừng nóng vội, sẽ lập tức thoả mãn ngươi.”
Lôi Tấn hừ một tiếng thúc giục người phía sau nói “Hi Nhã, ngươi được không, không được, đổi người.”
Hi Nhã lau lau mồ hôi trên đầu, y chẳng lẽ không muốn nhanh sao, chỉ là y sợ đứa nhỏ bị thương, liền ở trên đầu ngực của hắn xoa nắn hai cái, nói “Đợi lát nữa đừng cầu ta.”
Lôi Tấn không sao cả cười cười nói “Chỉ cần ngươi bỏ được các con của ngươi.”
Hi Nhã theo bản năng phản bác một câu “Là đứa con, không phải các con, Nho còn đang ở trong phòng Hạo Thần thúc thúc.” Nói xong, ngừng lại, thần sắc kích động xác nhận lại “Lôi Tấn, ngươi là nói… Ngươi là nói… Trong bụng ngươi có đến hai bảo bảo sao?” Chuyện như vậy y chỉ từng nghe nói, chứ chưa từng thấy qua đâu
Vẻ mặt của Mặc Nhã cũng đầy chờ mong mà nhìn hắn.
Lôi Tấn cảm thấy treo khẩu vị của họ đủ rồi, mới chậm rãi gật gật đầu thừa nhận
“thế nhưng thật là song sinh?!” Hi Nhã hoan hô một tiếng
Lôi Tấn bị bốn cánh tay trước sau ôm lấy, khẽ từ chối hai cái, nói “Nhỏ giọng chút, bọn Hạo Thần thúc thúc còn chưa có ngủ đâu.” Cảnh Việt trước khi tiến hành nghi thức đã dọn ra căn phòng mới xây, bọn họ hiện đang ở căn phòng cũ của Cảnh Việt, nên cách phòng bọn Hạo Thần rất gần
“ta đã nghĩ bụng lần này so với lúc có Nho còn lớn hơn, thời điểm có Nho được bốn tháng còn không thấy nhô ra đâu, lần này mới vậy mà đã thấy quá rõ rồi.” Mặc Nhã vuốt ve bụng Lôi Tấn thì thào nói
“Các ngươi rốt cục có làm hay không?” hắn hiện tại cả người bị châm lửa không thư giải được, hắn cũng không muốn cùng bọn họ ở đây nói chuyện phiếm tinh khiết
Hi Nhã do dự xoay người một cía, cuối cùng cũng nhớ rõ mình làm một người cha, vì thế thương lượng “Nếu không, chúng ta đừng làm, ngươi hiện tại có đến hai bảo bảo, thân thể quá nặng, vạn nhất bị thương thì làm sao bây giờ?”
Lôi Tấn chán nản, gây sức ép nửa ngày, tâm trạng bị treo lên một nửa, tính soa lại thế này, sau lại khẽ cắn môi nói “hảo, các ngươi ngủ đi.” Bản thân thì tự mình xoay người xuống dưới, cứ như vậy trần trụi nằm ngửa trên giường, gập chân lại, đưa tay đến giữa hai chân nắm lấy thứ đó khẽ mơn trớn, nhắm nửa con mắt, tự mình phát ra tiếng thở dốc thoải mái
Đến như vậy, hai người kia sao còn có thể duy trì lý trí, lập tức cái gì cũng không quan tâm liền lao tới
Hi Nhã ôm đùi Lôi Tấn đem lưng hắn dựa vào ngực mình, từ phía sau thong thả hữu lực tiến vào trong hắn
Có thể bởi vì liên quan đến chuyện đang mang thai, nên phía sau phá lệ mềm mại ướt át, Lôi Tấn gần như không cảm giác được một chút đau đớn nào, đã đem vật kia của Hi Nhã toàn bộ nuốt hết vào, chặt chẽ áp bách kích thích khiến y rên lên một tiếng, Mặc Nhã lúc này cũng chủ động cúi người ngậm vào phía trước của hắn, Lôi Tấn thoả mãn thở dài, thân thể thoáng buộc chặt hoàn toàn thả lỏng, chủ động lắc lắc vòng eo nặng nề mong có thêm được càng nhiều khoái cảm
“Lôi Tấn, chậm một chút.” Lần này người cầu xin đổi thành Hi Nhã, bị mật huyệt của Lôi Tấn chặt chẽ bao vây, vốn muốn duy trì lý trí đã rất khó khăn, giờ Lôi Tấn còn lộn xộn, nếu không phải nhìn bên trong hắn còn có hai bảo bảo, y đã sớm hung hăng va chạm rồi.
“Ah… Hi Nhã…. Nhanh lên…. A…..Mặc Nhã…..” Lôi Tấn ngả về trước, hai tay đè nặng lên vai Mặc Nhã chống đỡ chính mình
Hạo Thần nhớ ra buổi tối còn phải cho Lôi Tấn ăn thêm một ít, bằng không hắn đang ngủ cũng sẽ bị đói tỉnh, nhưng mà vừa mới đi đến cửa, đã nghe thấy Lôi Tấn lớn tiếng thở dốc hô “Ngô….Mặc Nhã…. Chính là chỗ đó…. Sâu một chút….”
Bên trong ẩn ẩn truyền đến tiếng va chạm khi mây mưa là cho Hạo Thần đã quen với những chuyện này cũng có chút đỏ mặt, bất quá thú nhân bộ tộc cũng không có nhiều quy củ như vậy, trong lòng cảm thấy người trẻ tuổi có tinh thần lại nhiệt tình như vậy cũng tốt, dù sao đối với bầu bạn của mình, cũng không phải là người khác, nhưng cơm thì vẫn phải ăn, Hạo Thần làm một trưởng bối cũng không có nhiều ngượng ngùng như vậy, trực tiếp gõ cửa sổ, nói “Lôi Tấn, đừng quên uống chén canh này.”
Quả nhiên bên trong yên lặng một lát, lập tức lại nghe thấy tiếng Hi Nhã mở miệng nói “Đã biết, cảm ơn Hạo Thần thúc thúc, ta đây ra bưng ngay.”
Lôi Tấn trần như nhộng quỳ sấp xuống, đỡ đầu giường, Mặc Nhã ôm lấy thắt lưng hắn, lần lần rút ra, lại lần lượt đâm vào, thẳng đến lúc tiến vào chỗ sâu nhất, dũng đạo kịch liệt co rút, dịch thể nóng bỏng phun ra, chờ Hi Nhã trở về phòng, tốc độ di chuyển đã chậm lại, chất lỏng dinh dính dính đầy nửa người dưới của hai người
Hi Nhã thấy vậy, liền uống một ngụm canh rồi tiến đến trước mặt Lôi Tấn cười nói “Là canh rau dại, hiện tại vừa lúc còn nóng, ngươi muốn uống không?”
Lôi Tấn đưa tay ở trên đầu y tát cho một cái, lúc này cho hắn ăn canh, hắn sẽ có thêm khí lực, muốn kiếm thêm chuyện à, Hi Nhã
“Nếu không, Mặc Nhã ngươi ôm hắn, ta đến uy là được” Hi Nhã da dầy thịt béo, sớm đã bị Lôi Tấn đánh thành quen
“hai người các ngươi muốn làm gì?” Lôi Tấn không có khí lực gì xụi lơ trên giường, nhưng vẫn phô trương thanh thế làm bộ hung ác nói
Nhưng ngay sau đó đã bị Mặc Nhã thừa dịp lơ là này, tách hai chân hắn ôm vào trong ngực, thứ lửa nóng kia từ dưới mà đâm lên hoàn toàn xỏ xuyên qua hắn, và sau đó hắn chỉ có thể theo biên độ của người phía sau mà bắt đầu cao thấp đong đưa
“ta muốn uy, há mồm.” Hi Nhã cười liếc hắn một cái, miệng ngậm một ngụm canh, dán môi đút vào trong miệng Lôi Tấn
Buổi tối này, Lôi Tấn lấy phương thức khó có thể quên như vậy từng ngụm từng ngụm bị uy hết toàn bộ bát canh
Mãi cho đến lúc tắm rửa xong, sự tình còn rất thuận lợi, ngay trước khi ba người sắp sửa nằm xuống, thanh âm còn chút ám ách của Lôi Tấn vang lên, nói “Lần sau đến lượt ta ở phía trên, không đồng ý thì đừng nghĩ leo lên giường của ta, còn có, đừng có nghĩ lấy tư thế cơ thể biến hoá mà lừa ta, ta so với các ngươi còn rõ ràng hơn đến từng cái cửa sổ đấy.” (anh muốn đè chứ ko muốn cưỡi)
Tuyên cáo xong, liền ngủ luôn, sau khi phát tiết, từ trong ra ngoài, từng cái lỗ chân lông đều thanh thanh thấu thấu sảng khoái, về phần hai người bọn họ có ngủ được hay không hoàn toàn không nằm trong suy nghĩ của hắn, lá gan càng lúc càng lớn, cũng dám giơ tay chọc ghẹo hắn, nếu không giáo dục một chút, bọn họ cũng muốn lật trời
Vốn nghĩ lấy Minh Nhã làm người đầu tiên để khai đao, không nghĩ tới lưỡng cướp hướng nòng súng va chạm, bất quá thân thể của họ đều là loại hình mà mình thích, cho nên vô luận bắt đầu từ ai, kỳ thực với hắn thật sự không sao cả, Lôi Tấn nghĩ nghĩ đã nặng nề ngủ say, dù sao vừa rồi vận động lâu như vậy, may mắn thai phu này còn có thể kiên trì đến lúc này