Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 133: Nhà mình



Bọn họ đi từ phía Bắc sang Nam, phương Bắc núi cao, rất nhiều đỉnh núi quanh năm đều là tuyết đọng, cây cối mênh mông vẫn còn duy trì bộ dáng nguyên thuỷ nhất, chưa bị phá hoại, hoang tàn vắng vẻ, trong rừng mơ hồ có thể thấy dòng sông uốn lượn, hồ nước trong suốt như gương, các loại động vật không biết tên chạy tán loạn khắp nơi, hoặc là ở trong nước thảnh thơi bơi lượn, một ít cây cối đã lây nhiễm một chút sắc thu, sáng lạn nhiều màu, từ hướng Nam đi vào, hẻm núi bị che khuất, ghềnh sông chảy xiết, xuyên qua đồng cỏ cao nguyên rộng lớn, hoặc các khu rừng nhiệt đới rộng lớn, bất quá rừng cây vẫn là màu xanh thẫm như ngọc bích

Đi vào thế giới này đã bốn năm, hắn lần đầu tiên có tâm tình nghĩ muốn hảo  hảo mà ngắm nhìn cái nơi mà bản thân sắp sửa sống cả đời này

Khi bọn họ đang nói chuyện, thì thấy trong khu rừng phía trước một đoàn phi điều hình thể khổng lồ màu sắc sặc sỡ phần phật bay lên, lông vũ trên đuôi dài dài hơn một thước, dưới cánh nắng chiều, phản chiếu ánh sáng lấp lánh như ngọc

“Chúng là gì? Nhìn thật xinh đẹp.” Đám chim kia phóng sát qua người, Lôi Tấn nhanh tay lẹ mắt kéo mấy cái lông đuôi

Hi Nhã nghe thấy lời hắn liền dựa sát vào gần, bởi vì không trung gió lớn quá, nên y sợ Lôi Tấn nghe thấy không rõ, đành phải lớn tiếng nói “Đó là Ngũ sắc cẩm tước, nhìn thì đẹp, nhưng thịt lại vừa chua vừa xót một miếng cũng không thể ăn, bất quá ta nghe nói lúc trước trên đầu tộc trưởng phải cắm trên đầu lông đuôi của Ngũ sắc cẩm tước.”

Lôi Tấn qur thực không thể tưởng tượng An Bố cắm một cái lông đuôi trên đầu đi rêu rao khắp nơi là cái dạng gì, bất quá hiện tại ông ta đã bị thương thành như vậy, bước xuống cũng là sự tình sớm muốn phải xảy ra

“Đúng rồi, tộc trưởng làm sao mà bị thương?” Hắn chỉ biết chuyện của ba năm trước đây, về phần bị thương như thế nào thì không rõ ràng lắm

“Thời điểm bộ tộc vây săn ở gần đầm nước thì gặp phải một đám Nặng trảo thú tập kích, lập tức đã giết chết vài thú nhân, An Bố thúc thúc thân là tộc trưởng tự nhiên không thể dẫn đầu bỏ trốn, nên đã đoạn hậu cho mọi người lui lại, nhưng vết thương trên cánh của ông ấy căn bản chưa có khỏi hẳn, nên không tránh kịp, trước ngực bị đục một lỗ, thời điểm quay về bộ tộc chỉ còn một hơi thở, may mắn có Thiên Khải ở đó.” An Bố thúc thúc khi trở về thần chí căn bản đã không còn rõ ràng, chờ đến lúc ông ta rốt cục tỉnh lại được, thì Chu Hi Tô Thụy lại hạ quyết tâm phải rời đi, những cái này đều là y nghe được từ miệng của a cha, cho nên hẳn là không có giả, nhưng trung gian còn có cái khúc chiết gì nữa thì bản thân y cũng không biết, chuyện tình của bề trên bọn họ khó mà nói, thế nhưng nếu có một ngày a sao thật sự tiếp nhận An Bố Tô Thụy, thì bọn họ cũng sẽ không phản đối, chính là xem thái độ của a sao, tựa hồ cũng không có dấu hiệu bị mềm hoá

“Nếu tương lai ngươi lên làm tộc trưởng thì khi gặp nguye hiểm ngươi cũng phải chạy lên đầu tiên sao?” chuyện Lôi Tấn để ý chính là cái này

“Đó là tự nhiên.” Hi Nhã không chút do dự hỏi

“Xem ra đều giống nhau.” Lôi Tấn tự nhủ một câu, vô luận là ở hiện đại hay là nơi này, lão đại thực sự đúng là khó làm tốt, tuy rằng làm tộc trưởng phải bảo hộ tộc nhân là chuyện đương nhiên

“Gần đây không phát hiện cái hang nào, bất quá phía trước có cái đỉnh núi, ít nhất buổi tối còn có thể ngăn gió, chúng ta đêm nay hay là nghỉ ngơi ở đó đi?” Mặc Nhã nói, mặc dù cách lúc trời tối còn một lúc, nhưng bọn họ cũng không nóng nảy chạy đi, chia cách ba năm, khó đến lúc bốn người đoàn tụ, vừa đi vừa chơi vừa nhặt nhạnh, tiết trời mùa này trong rừng có rất nhiều thứ gì đó, dọc theo đường đi bọn họ đã hái không ít những hạt dẻ, hạt thông căng tròn, những loại nấm cùng mộc nhĩ đầy đặn, về phần nho núi, cam núi, dâu tây hoang, mận chua và vô số những quả mọng không biết tên đều rải rác khắp trên núi, lựa chọn vô số

“Minh Nhã trước xuống xem chút.” Nói xong liền dẫn đầu lao xuống, Minh Nhã đã ra ngoài săn thú không ít lần, tự nhiên hiểu rõ cho dù bên ngoài nhìn có thực sự yên bình như thế nào, chỉ cần còn ở bên ngoài thì không thể phớt lờ, đặc biệt là ở trong nơi thâm sơn rừng rậm này, lúc nào cũng có nguy cơ đang dấu diếm

“Ngươi cẩn thận một chút.” Hi Nhã sợ y lỗ mãng, lo lắng mà đi theo

Chờ đến lúc Mặc Nhã cùng Lôi Tấn đáp xuống đất, hai người bọn họ đã xem xét xong bốn phía, thuận tiện còn mang theo ít thức ăn thôn dã quay về, thức ăn ở đây cũng không có gì đáng nói, thịt hươu cùng mấn nhét vào trong một cái ống trúc to để hầm canh, nhồi trái cây khô vào gà rồi nướng, hương vị ngon ngoài ý muốn, cơm nước xong còn có nước ấm uống, hoa quả để ăn, này xem như đã rất tốt, ngẫm lại cái mùa đông bốn năm trước kia, bản thân uống nước tuyết ăn thịt lạnh, thật sự là không thể so bì.

“Ngươi đang nghĩ gì thế?Lôi Tấn” Minh Nhã lướt qua, đàu tự động gối lên vai Lôi Tấn

“Ta nhớ đến mùa đông năm ấy.” Lôi Tấn thả lỏng bả vai, để cho y càng thêm thoải mái

“Minh Nhã lần này không bao giờ…. Để cho ngươi đi nữa.” y cũng nhớ đến chuyện bị Lôi Tấn bỏ lại khi đó, mặt mày đau khổ, không chút do dự đưa tay đem người gắt gao ôm vào trong ngực

“Tiểu ngu ngốc.” Cho dù không được tự nhiên, Lôi Tấn cũng không giãy ra, cười mắng một tiếng, kéo lỗ tai y qua nhỏ giọng nói “Lần này chúng ta quay về bộ tộc thì cử hành nghi thức được không?”

“Ngươi nói là ngươi cùng chúng ta….” Minh Nhã nhìn Lôi Tấn từ trong ngực mình ngẩng đầu lên, đôi mắt to sáng ngời, trong mắt tất cả đều là không thể tin được, sau khi y cùng Lôi Tấn từ cấm địa trở về, đại ca cùng nhị ca đã hướng Lôi Tấn nói vô số lần, nhưng bản thân Lôi Tấn vẫn không mở lời đồng ý, không nghĩ tới hôm nay lại là Lôi Tấn chủ động nói ra.

Lôi Tấn che cái miệng của y lại, nháy mắt mấy cái nói “Đây là bí mật chỉ nói cho Minh Nhã nghe thôi, ngươi không được nói ra ngoài.” Về phần hai tên kia thì tối nay nói cũng không muộn

“Minh Nhã đã biết, Minh Nhã nhất định sẽ bảo thủ bí mật.” Minh Nhã thực sự nghiêm túc gật gật đầu, ánh mắt vẫn như cũ không ức chế được ý cười

“Vậy trước tiên kêu một tiếng chồng nghe thử nào.” Lôi Tấn dụng tâm kín đáo mà hướng dẫn

“Chồng à.” Đứa nhỏ đáng yêu gọi rất sung sướng, cho dù căn bản không biết rõ chồng đại biểu là ý tứ gì

Lôi Tấn tâm hoa nộ phóng, ôm cái trán Minh Nhã hung hăng thân vài cái, nhìn Hi Nhã cùng Mặc Nhã đang chuyên tâm bận rộn ở một bên chẳng biết tại sao, không rõ hai cái tên đầu dựa vào đầu đang cười đến mức thàn bí kia lại đang làm cái gì.

————–

Dọc theo đường đi thực sự thuận lợi, không có gì đặc biệt muốn nói, cấm đại trên không không có sương mù dầy đặc giống như lúc trước, sau ba năm, phụ cận thông đạo đi vào đã bị cỏ hoang chôn vùi, bất quá bản đồ lúc ấy Lôi Tấn vẫn còn nhớ trong lòng, cho nên muốn tìm đường vào cũng không có gì phiền toái, mạch khoáng cứng rắn, không có công cụ tiện tay thực sự không dễ đào, bất quá trước lúc ánh sáng tắt đi, bọn họ đã xuống dưới được, vì tránh cho chuyện ngoài ý muốn xuất hiện, Minh Nhã lưa ở bên ngoài coi chừng cửa vào, Hi Nhã Mặc Nhã cùng Lôi Tấn đi vào trong thông đạo, dưới ánh sáng nhàn nhạt màu trắng lạnh lẽo của thuỷ tinh, bọn họ đựng được chừng năm sáu cái túi to, cho dù như vậy, cũng  sờ không tới cái vách tường ngăn cách với cánh cửa luân hồi kia

Lúc đi ra gặp khoảng mười người Phi Vũ tộc đang ở phụ cận hái thuốc, trong cái rổ trên cổ đều là Bích ngải mới hái

Lôi Tấn đang nghe Mặc Nhã kể chuyện năm đó, bọn họ ở bên trong bụi cỏ chỗ đó phát hiện một cái dép lê, chẳng qua đã rách nất đến không còn bộ dáng ban đầu

“Cái kia…. Ngươi là giống cái thúc thúc của Báo tộc kia sao?” Một cái âm thanh hơi mang âm điệu trẻ con vang lên bên người

Lôi Tấn quay đầu lại chỉ thấy một bé trai khoảng tám chín tuổi, mái tóc màu đay, cón ngươi màu lam sáng ngời như đá quý, ngũ quan coi như đoan chính, chưa tính là tuấn tú, nhưng gương mặt nhỏ nhắn lại lạnh lẽo như băng, bộ dáng thực rất có khí thế

“Ngươi tìm ta?” Hắn hình như chưa từng gặp qua hài tử này

“Cho ngươi.” Tiểu hài tử nhìn chăm chú vào Lôi Tấn, tựa hồ như xác nhận cái gì đó, sau đó không hề phân trần mà đem một nắm Bích Ngải trong ngực nhét cho hắn, rồi quay người bỏ chạy

Lôi Tấn bị đứa bé này làm cho không hiểu tại sao.

Hìa tử kia chạy được hai bước thì ngừng lại, nghẹn thực lâu mới thốt ra một câu, nói “Cái kia ta gọi là Hướng Vũ, ta thích tiểu giống cái tóc đen của nhà ngươi.”

Lôi Tấn tương đói cảm thấy thú vị mà nhướn mày

“Ta sẽ trở thành y sư tốt nhất trên đại lục.” Tiểu hài tử nắm nắm tay rất có cốt khí mà rống lên một câu, nhanh như chớp biến mất trong đám người Phi Vũ tộc

“Phi Vũ tộc y thật cao minh, cho nên y sư giỏi nhất cũng sé là tộc trưởng của bọn họ.” Mặc Nhã ở bên cạnh bổ sung

“Mặc xác nó là ai, muốn kết hôn với con ta? Lá gan cũng to đấy, bất quá tiểu quỷ này không biết lúc nào đã gặp được Nho?” Lôi Tấn nhíu mày nghĩ một chút, thằng nhãi dó hiển nhiên đã gặp qua chính mình, chẳng lẽ là ở trên phiên chợ ba năm trước của Báo tộc?

“Đừng nghĩ nữa, Nho nhà chúng ta vẫn còn nhỏ, nói chuyện này còn quá sớm, hơn nữa chỉ là một tiểu hài tử, nói chuyện còn cho là thực sao.” Mặc Nhã vỗ vỗ vai hắn nói

“Bất quá ta như thế nào lại cảm thấy hài tử kia có chút giống với ngươi, thời điểm ta vừa mới đến nhà các ngươi, ngươi mỗi ngày cũng cho ta xem cái mặt lạnh.” Lôi Tấn xoa bóp mặt y, hơi có vẻ lỗ mãng đùa giỡn nói “Đến, cười một cái cho chồng xem.”

Mặc Nhã cười mà không nói, y cũng không thể thừa nhận bản thân ở cái thời điểm đó là đang ngượng ngùng đi, nói gia không bị Lôi Tấn cười chết mới lạ

Nơi này cũng không phải là địa phương tốt đẹp gì, bọn họ cũng không cso ý định lưu lại lâu, thu dọn xong thì nhanh chóng ly khai, mỗi người cõng theo hai cái túi thuỷ tinh to, đối với thú nhân là nói đây không tính là gì, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cho dù là thân kinh thô như Lôi Tấn cũng sẽ suy nghĩ, cấm địa, thần miếu, cánh cửa luân hồi, còn có những cột đá lớn đầy đồ án trong bộ tộc, rốt cục những thứ thần bí này là do ai kiến tạo lên, Xuân Kỷ tựa hồ biết rất nhiều, nhưng cũng không muốn nhiều lời

————–

Trong rừng họ còn gặp được một đám người Lang tộc cùng Hùng tộc đang đánh đến nan xá khó phân, bọn họ không muốn tìm phiền toái nên đi đường vòng, bốn người hứng nên, căn bản thu không được, Lôi Tấn đề nghị đi xem Lang tộc bộ tộc và Hùng tộc bộ tộc

Tộc trưởng Lang tộc bộ tộc quả nhiên đã đổi thành Thanh Hà, đối với chuyện bọn họ tới, Thanh Hà chiêu đãi rất nhiệt tình, dù sao gã có thể lên làm tộc trưởng, ít nhiều vẫn là do có Lôi Tấn sau lưng đưa ra rất nhiều chủ ý

“Ngươi lúc nào thì làm những chuyện này? Bọn ta thế nhưng một chút cũng không biết.” Hi Nhã hỏi, bọn họ ở Lang tộc chơi ba ngày, sau đó chuẩn bị đi Hùng tộc bộ tộc một chút

“Thì thừa dịp thời điểm chợ phiên của bộ tộc thì thương lượng một chút.” So về khí lực thì hắn có lẽ không được, thế nhưng bàn về thủ đoạn, thì những thú nhân có cuộc sống tương đối đơn giản này không nhất định là đối thủ của hắn

Buổi sángxuất phát, cuối cùng trước khi đêm muộn xuống, bọn họ đã bay qua núi tuyết, trên đỉnh núi đại tuyết bay tán loạn. dưới chân núi nóng bức mưa to, hơi nóng và hơi lạnh, thật sự bọn họ đều chịu đủ. Thật vất vả đến lúc vào cửa vào của Hùng tộc bộ tộc đã là chuyện sau nửa đêm

Thú nhân tuần tra sau khi phát hiện bọn họ cũng báo cáo cho tộc trưởng, Nhạc Bình liền vui mừng đưa bọn họ về nhà mình, chờ bọn họ tắm rửa thay quần áo, đến lúc đi ngủ cũng là lúc tờ mờ sáng

Lôi Tấn ở trong tiếng sóng biển nhẹ nhàng vỗ về mà tỉnh lại, Hi Nhã cùng Mặc Nhã đã chẳng biết đi đâu, chỉ có Minh Nhã ở bên giường hắn chống đầu mà ngủ gà ngủ gật

“Đi lên ngủ, Minh Nhã.” Lôi Tấn sờ sờ tóc

Minh Nhã còn buồn ngủ, mơ mơ màng màng mà bò lên giường, nhanh như chớp chui vào trong ngực Lôi Tấn mà ngủ.

Chờ hắn ngủ say, Lôi Tấn rút cánh tay đang vòng quanh người ra, đi chân trần xuống giường, sàn nhà được làm bằng trúc có cảm giác man mát lành lạnh, trong phòng có 2 cánh cửa, cánh cửa phía Nam là cánh mà tối qua bọn họ bước vào, còn cánh cửa phía Tây, thanh âm sóng biển An Lạcf từ phái đó truyền đến

“Dựa vào, thực hưởng thụ a.” Lôi Tấn nhịn không được nhỏ giọng kinh hô, căn phòng này ở địa thế cao, đẩy cửa ra ngoài là một sân phơi rộng rãi hướng mặt ra biển, đặt trong sân là mấy bộ bàn ghế làm bằng mây tre nhìn rất thoải mái, bốn góc sáng sủa đều bày những bồn hoa nhỏ, là những bông hoa màu tím xinh đẹp mọc thành một xâu, sân phơi bên dưới bầu trời xanh thẳm cùng biển rộng êm ả, một đám chim biển màu trắng bay ngang qua, xô đẩy lẫn nhau khe khẽ thì thầm

“Giống cái xinh đẹp, nhìn bên này, xem ta có thể lộn nhào này.”

“Nhìn ta có đáng yêu không.”

“nhìn ta….”

“Nhìn ta….”

“Ngu ngốc, hắn nghe không hiểu.” Con chim lớn nhất quát hô đám si ngốc kia, từng cước dẫm lên đầu chúng, toàn trường yên tĩnh

Nó thu cánh lại, nghênh ngang dừng trên cái bàn sạch bóng trước mặt Lôi Tấn, tự giới thiệu “Ta là lão địa của bọn chúng, giống cái xinh đẹp, ngươi mới tới sao?”

“Lão đại, hắn nghe không giểu.” Những con chim phía sau ồn ào kháng nghị

“Ta đương nhiên biết chuyện này, lão đại ta bất quá chỉ đùa giỡn lấy lệ mà thôi.” Lão đại thẹn quá háo giận nhào đến mổ vào đầu chúng, tiếng cãi nhau ầm ĩ dần đi xa

Lôi Tấn khúc khích cười thành tiếng, hắn phát hiện chim chóc ở thế giới này đều thực sự vô cùng thích vô góp vui, hơn nữa mỗi con đều là bát quái lắm miệng,  lúc trước hắn ở nhà thường nghe quạ đen cùng chim én dưới mái hiên trao đổi những điều tâm đắc, còn có cả lời bình luận, nói nhà nào cơm chiều nấu đồ ăn nhìn thực khó nuốt, mỗ mỗ thú nhân nào ở trên giường câu hoan bị cự tuyệt, hay sau lưng mỗ mỗ nào đó nói nhân phẩm người ta không tốt, đủ các loại, đủ các chuyện

Lần đầu tiên cùng người nàh Nhạc Bình gặp mặt, Lôi Tấn hào phóng mà tặng một tíu thuỷ tinh to bằng túi đựng nước, phải biết ở thế giới thú nhân, thứ đá quý giống như thuỷ tinh phát sáng này đều là đại biểu của tiền, hành động của hắn thành công chiếm được niềm yêu thích của cả nhà trên dưới Nhạc Bình, tính ra nhà Ngạc Bình cũng có hơn bốn người, hai đứa con thú nhân tuổi lớn hơn Hi Nhã một chút, cộng với một giống cái đã dọn ra ngoài sống riêng, Nhạc Bình nói căn phòng mà bọn họ đang ở lúc này chính là do a sao cảu gã tìm người dựng lên.

“Khi đó ta còn nhỏ, chỉ có thể mơ hồ nhớ tướng mạo của a sao, nghe bố chồng nói a cha cùng a sao lúc đó nói là ra ngoài một chút, nhưng rồi lại không hề trở lại.” Lúc Nhạc Bình nói những lời này, là nhìn về phía Lôi Tấn, có lẽ là muốn từ trên mặt của hắn nhìn ra một chút gì đó 

Lôi Tấn đnag lo lắng có nên đem lời của Thiên Khải nói lúc đó chuyển lại cho gã nghe hay không, hơn nữa hắn cũng ở gần chỗ cánh cửa luân hồi phát hiện một bộ xương gần như là hoàn hảo, nếu như lời nói của Thiên Khải là thực, một người nếu muốn rời khỏi đây nhất định phải đổi bằng mạng sống của một người khác, như vậy rất có khả năng bộ xương kia chính là a cha của Nhạc Bình

“Ta nghe bố chồng nói tình cảm của a cha a sao ta tốt lắm, ta lúc đó còn nghĩ bọn họ chỉ là đi tới bộ tộc của a sao, nên tạm thời chưa về, ở phái Đông cũng có vài bộ tộc, ta coi như đều biết, nhưng lại không có giống cái nào có tóc đen mắt đen giống như các ngươi, các ngươi là từ tây đại lục đến sao?’

“Tây đại lục?” Lôi Tấn lần đầu tiên nghe nói đến nơi này

“Chính là đại lục bên kia bờ biển, ta nghe người ta nói bên Tây đại lục cũng có sáu bộ lạc, giống như  trên Đông đại lục có Hổ tộc, Báo tộc, Lang tộc, Hùng tộc, Phi Vũ tộc cùng Nhân ngư tộc?”

Lôi Tấn lắc lắc đầu nói “Không, ta chưa từng qua đó.” Nghĩ thầm chuyện của a cah a sao Nhạc Bình hay là vẫn không nói, nói cho cùng cũng chẳng vãn hồi được cái gì, ít nhất cứ để cho nhà người ta ôm chút hy vọng đi.

Ánh mắt Nhạc Bình vừa sáng lên rồi lại lộ rõ có chút thất vọng nhưng nhiều năm như vậy gã cũng đã quen, rất nhanh chóng vực dậy tinh thần nói “Các ngươi lần đầu tới Hùng tộc bộ tộc, để ta mang các ngươi ra ngoài ngắm canrnh một chút.”

Lôi Tấn tự nhiên cầu mà không được, phải biết rằng Báo tộc cùng Hùng tộc chính là kẻ thù truyền kiếp, ngay cả khi có lòng hiếu kỳ to lớn, bọn họ nếu muốn an toàn đầy đủ sống sót ở đây nhất định phải có người của Hùng tộc dẫn đi, đương nhiên nếu người này mà là tộc trưởng thì càng tốt

Hùng tộc bộ tộc ở dọc theo thế núi kéo dài đến bở biển, vách tường phòng đều là màu trắng, đường xá cùng nóc nhà đều là màu xám cùng màu đen,  màu sắc rất đơn giản, nhưng bên trên vách tường bên ngoài lại bám vào không ít những thực vật. cho nên thoạt nhìn cũng không đơn điệu, Nhạc Bình giải thích những màu đen và xám đó là san hô đã trao đổi được với giao nhân, còn màu trắng là một loại đá lấy từ ngọn núi phụ cận

Buổi chiều bắt đầu có thuỷ chiều, con đường ở địa thế thấp đã bị nước biển bao phủ, có người lấy ra con thuyền nhỏ làm bằng thân cây chèo trên phố giao hàng

“Một cái chân hoẵng đổi Phấn diện trái.” Có người trong phòng quát một tiếng, còn thuyền nhỏ liền trực tiếp tới dưới cửa sổ nhà đó

Minh Nhã trừng mắt nhìn liên tục, lôi kéo tay Lôi Tấn không ngừng nói “Hảo thú vị.”

Một đường đi tiếp, Lôi Tấn phát hiện nhóm thú nhân trẻ tuổi hơn phân nửa đều trơn mắt nhìn hắn, đương nhiên cụ thể hơn một chút là nhắm vào bọn Hi Nhã, nhưng các thú nhân lớn tuổi lại đối với Lôi Tấn rất thân thiết, có người còn nhân cơ hội tiến lại gần nói mấy câu

“Bọn họ đều quen với a sao của ta, a sao tuy ở trong bộ tộc không đến một năm, nhưng lại làm cho bộ tộc rất nhiều chuyện, tất cả mọi người đều thực sự thích y.” Trong giọng nói của Nhạc Bình không khó nhìn ra y thực sự tự hào  về a sao của mình

Cứ thế qua năm sáu ngày, bọn Lôi Tấn ở Hùng tộc bộ tộc vui chơi giải trí thực sự khoái trá, địa phương đi dạo qua cũng không ít, thậm chí còn gặp được Giao nhân bộ tộc, tuy rằng giống như Nhân ngư đều là chủng tộc sinh hoạt trong biển cả, nhưng Giao nhân có làn da ngăm đen, dung mạo cũng  không tính là đẹp, bất quá thanh âm kia thực sự rất êm tai, vừa khóc liền lã chã rụng ra đều là ngọc trai

Nhưng Lôi Tấn cũng không chỉ đi chơi đùa, đi Lang tộc là vì xác định hướng đi của  Thanh Hà, kỳ thực bình tĩnh mà xem xét, Thanh Hà đúng là lỗ mãng có thừa, thế nhưng mưu trí hiển nhiên không thể so bì với Vũ Kỹ, thế nhưng bị Vũ Kỹ phản bội, bị đồng minh phục kích, làm hại bọn Mặc Nhã bị thương, thực sự đủ đê tiện

Đến Hùng tộc là muốn tìm hiểu người ta luyện chế đồng xanh như thế nào, tối thiểu có thể đổi một ít đồng xanh mang về, khi Lôi Tấn nói ra, Nhạc Bình do dự vài ngày, rốt cục cũng đồng ý mang Lôi Tấn đi xưởng rèn đồng xanh tự chọn vài món, nhưng bọn Hi Nhã lại không được phép theo

Lôi Tấn biết từng bộ tộc đều có bí mật của riêng mình, nên cũng không gò ép, cho nên đã để bọn Hi Nhã ở lại

Xưởng đồng của Hùng tộc nằm ở một chỗ sâu trong núi, gần đó có tấy nhiều những tảng đá màu lam như lông khổng tước, Nhạc Bình nói chúng có chứa đồng bên trong, xưởng rất rộng lớn, cách phân công công việc phi thường tinh tế, nhiên liệu sử dụng chủ yếu là than củi

Thành phẩm cũng không có nhiều, nhưng phần lớn đều rất tinh xảo, Lôi Tấn dùng nửa gói to thuỷ tinh đổi lấy ba con dao nhỏ vừa tay, nhìn đến chỗ bếp lò tinh luyện kim loại có một người đang ngồi cầm một cái ống thô dài không ngừng thổi khí, hắn liền tò mò hỏi một câu

“Có gío lùa vào, lò lửa mới càng cháy mạnh hơn, như thế mới có thể nhanh chóng đúc ra đồng xanh.”

“Kia còn không phải mệt chết.” Cứ dùng miệng mà thổi thổi từng ngụm

“Đó cũng là chuyện không có biện pháp giải quyết.” Nhạc Bình tỏ vẻ bất đắc dĩ

“Có thể làm cái ống bễ linh tinh gì đó.” Lôi Tấn thần bí cười nói

Hắn tuy trước đây có gặp qua ống bễ bằng tay, nhưng thế cũng không có nghĩa là hắn biết cách làm, nhưng hình thế cơ bản thì tốt xấu gì cũng biết, kéo ra thì không khí đi vào. ấn vào, không khí đi ra (giống cái xilanh đó)

Nhạc Bình vừa nghe xong, liền hưng phấn không thôi, nói rằng nếu Lôi Tấn có biện pháp, vậy thuỷ tinh cũng không cần đưa, còn cho phép hắn chọn vài món mình thích nữa, nhưng điều kiện của Lôi Tấn chính là đồng ý bán cho Báo tộc bộ tộc đồng xanh và sắt, trong lời nói còn ẩn chứa rất nhiều ẩn ý, về sau có thể tiếp tục hỗ trợ, nhưng trời biết là hắn cái chủ ý gì cũng không có, lần này chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết, bất quá hắn thầm nghĩ La Kiệt hẳn là biết ít nhiều về cái vấn đề này.

Làm cái thứ này cũng không khó, chỉ cần ba cái vòng gỗ là được, lấy hai tấm ván gỗ chặn ở hai đầu, bên ngoài may da thú là có thể, sau khí xác định ý tưởng này thực sự thành công, điều kiện mà Lôi Tấn đưa ra Nhạc Bình cũng sảng khoái mà đáp ứng

“Ngươi lần này rốt cục cứ chạy lăng quăng là vì cái gì?” Trước kia tâm tư cỉa Lôi Tấn, Mặc Nhã ít nhiều cũng có thể đoán được vài phần, nhưng lần này thực sự là một chút cũng không hiểu, Lôi Tấn cứ chạy khắp nơi như vậy làm gì, thực sự chỉ vì du ngoạn thôi sao? Y thực sự nghi ngờ

“Đưa sính lễ cho các ngươi.” Lôi Tấn cắn khoé miệng y cười nói, nhắm mắt lại dấu đi hào quang nguy hiểm trong mắt, hiện tại thế lực của các bộ tộc đều ngang nhau, nhưng khó mà bảo toàn đến ngày nào đó xung đột sẽ không trỗi dậy, lão bà của mình tự nhiên muốn chính bản thân mình đến bảo hộ, cho nên mỗi bộ tộc có thể thân thiết thì nên thân thiết, còn nếu không thể thân thiết thì tốt nhất nên đổi thứ gì tốt tốt về, về phần dụng cụ bằng đồng và sắt, tương lai có lẽ chính là vũ khí, cho nên hiện tại cho dù muốn gạt cũng phải gạt một chút về

Lôi Tấn tự nghĩ bản thân hắn có lẽ không tính là một người tốt, có lẽ hắn không thể cho bọn họ một tình cảm tương đồng, nhưng hắn cũng thực sự nghiêm túc đối với mỗi người họ, như vậy hẳn cũng có thể đi?

—————————–

“Lúc ấy ta cùng Mặc Nhã cũng chỉ có thể ngồi xổm trong bụi cỏ.” Hi Nhã chỉ vào đám cỏ mọc cao cao phía bên kia bờ sông, doc theo đường đi qua những địa phương cũ bọn họ đều ít nhiều nói qua

Y nói Lôi Tấn vẫn nghe, nhưng không phát biểu ý kiến gì, chút tâm tư nhỏ này của y, hắn sao mà không hiểu chứ?

Hi Nhã hao hết nước miếng nói nửa ngày trời mà Lôi Tấn một chút phản ứng cũng không có, lời nói kế tiếp trong miệng cũng không cách nào nói ra nữa, vì thế đổi một cách khác nói “Trưa này chúng ta ăn cá nướng đi?”

Lôi Tấn nằm ở chỗ râm mát duỗi duỗi ngời, lười biếng nâng mí mắt nói “Các ngươi không phải không thích ăn cá nướng sao?” Hôm nay khô nóng dị thường, bọn Hi Nhã nói hẳn là sẽ có mưa to, cho nên đi được nửa buổi sáng thì ngừng lại, nơi này lại vừa đúng là bờ sông hắn cùng Minh Nhã cùng nướng cá

“Nhưng nếu là ngươi làm thì ta thích ăn.” Hi Nhã dùng sức mê hoặc

“Ngươi không phải là lúc đó trốn ở nơi bí mật nào đó nê không ăn được, hiện tại muốn ăn bù lại chứ?” Hắn cũng không phải không biết, các thú nhân căn bản không thể thích ăn những thứ sống trong nước, nhà bọn họ bởi vì có hắn và La Kiệt nên mới ăn một ít, về phần những người trong bộ tộc thì chỉ khi vào lúc mùa xuân ít đồ ăn hơn mới chịu ăn, sau khi qua lúc đó thì ăn nhiều nhất vẫn là thịt

Hi Nhã lắc lắc, trên thực tế thì đúng là nghĩ vậy, một đường này ôn chuyện cũ, nằm mơ cũng có thể cười thành tiếng, cái giống cái vẻ mặt đầy cảnh giác lúc ấy giờ hiện tại thực sự đã thành bầu bạn của họ, thậm chí còn sinh cho họ ba tiểu tử đáng yêu, chính là cái mùi cá nướng trong mộng kia vẫn không xoá đi được, y vẫn là muốn nếm thử

“Được rồi.” Cá nướng cũng không phải chuyện phiền toái gì, Lôi Tấn cũng không ngại cưng chiều họ một lần

“Nhất  định phải ăn có Tử thực.” Hi Nhã lại được voi đòi tiên

Lôi Tấn gật đầu nhận lời, hiện tại hắn mới biết thứ dược vật kia gọi là Tử thực, khoé mắt không cẩn thận liếc đến đôi mắt màu lục sẫm của Mặc Nhã đang lén hiện lên ý cười, thầm nghĩ thì ra muốn ăn không phải chỉ một tên

Nguyen liệu nấu ăn cũng không khó tìm, cá cũng dễ bắt, Lôi Tấn động thủ nướng, ba người kia ngoác mồm ăn, bất quá miệng Lôi Tấn cũng không có nhàn rỗi, cứ thỉnh thoảng lại có người đưa đến bên miệng, cảnh tượng tương tự, người cũng giống nhau, bất đồng đại khái chỉ có tâm tình của mỗi người

Bữa ăn cuối cùng cũng xong, trời nóng lại ăn cá nướng, Lôi Tấn ra một thân mồ hôi, công tác kết thúc giao cho họ, bản thân một đường vừa cởi quần áo vừa đi ra sống, khẩn cấp muốn nhảy vào sông mà hảo hảo bơi lội hai vòng, vì quá vội vàng nên tự nhiên hắn sẽ không chú ý đến phía sau hắn ba cặp mắt đang bốc lửa hừng hực

Lại nói tiếp dọc theo đường đi họ cũng không phải chưa từng làm qua, còn không đến mức đói thành như vậy, nhưng vẫn đề là chỗ này đối với họ có ý nghãi khác hẳn, ở nơi này họ lần đầu tiên được ôm bầu bạn của bản thân, tuy rằng không được làm đến bước cuối cùng, bất quá hôm nay hẳn là có thể đền bù tâm nguyên đó đi

“Các ngươi, đừng làm rộn/” Lôi Tấn vừa mới tắm rửa xong, đang định thuận tay đem quần áo đi giặt, thì thấy ba người họ cùng nhau đi qua, chỉ biết chuẩn bị có chuyện gì đó không hay

Hi Nhã cợt nhả lại gần, bất ngờ đem Lôi Tấn giữ chặt, vươn tay đem hắn khoá ngồi trên người mình

“Ngươi có phải còn muốn ăn đòn hay không?” Lôi Tấn bóp cổ y, hận không thể đem y trực tiếp bóp chết, mỗi lần đều đi đầu quấy rối

Hi Nhã cũng không đem hắn đang phô trương thanh thế đặt vào mắt, cười hì hì nắm tay Lôi Tấn đưa đến nửa người dưới của mình, nói “Chúng ta làm đi, bốn người cùng nhau.”

Lời này vừa ra, hai tay Lôi Tấn nhất thời cứng đờ, lập tức đã muốn nhảy dựng lên, cho dù tại dã ngoại đã làm vài lần, nhưng cũng không phải là dưới trời nắng trang trang thế này, cũng không phải ở một địa phương rộng rãi thông thoáng như vậy

Còn bốn người cùng nhau? “Nằm mơ đi, ngươi.” Lôi Tấn nhúc nhích vài cái vẫn không tránh được, ngược lại khiến cho tấm da thú thô ráp của Hi Nhã ma sát lên chỗ mẫn cảm phía sau, tê tê ngứa ngứa

“Thực sự không muốn làm sao?” hơi thở ấm áp của Mặc Nhã dán vào phía sau cổ, ngón tay dọc theo xương sống trượt vào khe hở phía sau nhẹ nhàng ma sát

“Các ngươi hỗn đản.” Lôi Tấn trừng to mắt, oán hận mà mắng bọn họ một câu, hoài nghi bản thân có phải quá dễ nói chuyện hay không, một khi gặp phải loại chuyện này, lời nói của hắn căn bản không ai đặt ở trong tai, cho dù là phải làm, cũng nhất định phải đổi mộ chỗ khác, nơi này vạn nhất có người qua thì sao, hắn còn không có hứng thú ở trước mặt mọi người biểu diễn bản thân bị đè như thế nào

“Một lúc thì đổi.” Hi Nhã đáp ứng

“Đổi ngay bây giờ.” Lôi Tấn một bước cũng không nhường

“Được, đổi.” Hi Nhã nháy mắt, đáp một câu có lệ, cởi quần của mình ra.

Mặc Nhã khẽ cười nói “Yên tâm, chúng ta sẽ chú ý đến động tĩnh xung quanh.” Nói xong, nắm lấy cằm Lôi Tấn, nghiêng đầu hôn lên môi hắn

“Ngô… Ngô…” Lôi Tấn làm sao không nghe ra ý tứ giữa những lời này. Bỏ qua chính là chuyện làm ở chỗ này đã định rồi, khi hạ thân bị Hi Nhã chộp lấy cùng vật kia của y cọ xát cùng một chỗ, khoái cảm mất hồn thực cốt. Cái cảm giác sợ hãi tuỳ thời bị người phát hiện ở chỗ hoang vắng này khiến thân thể càng thêm mẫn cảm

Minh Nhã đã sớm đổi sang thú hình, nằm úp sấp phía sau Lôi Tấn, móng vuốt ôm lấy thắt lưng hắn đơn giản nâng về phía sau, đầu lưỡi mang theo xước măng rô thật nhỏ nhẹ nhàng chọc vào, rút ra, lại chọc vào, rút ra

“Ah….” Trong họng Lôi Tấn tràn ra một tiếng hừ khẽ, thân thể nháy mắt bị mất đi khí lực, chỉ có thể mềm nhũn nằm trong ngực Mặc Nhã

Minh Nhã bởi vì tiếng rên rỉ vô thức này của Lôi Tấn, khắc chế không được dục hoả đang càng lúc càng lớn, ngay lúc thắt lưng chuẩn bị tiến vào, Mặc Nhã đúng lúc đưa ngay nắm vai y ngăn lại. Ý thức của Minh Nhã lập tức có chút thanh tỉnh, hoá thành hình người, cong thân, dán lên lưng Lôi Tấn, xoa nắm rồi tách đôi mông rắn chắc của hắn ra, để cái miệng nhỏ ở giữa lộ ra, lập tức vùi vào chỗ sâu nhất

Thần trí trong tháng chốc biến mất, thân thể gặp phải sự xâm lấn tàn sát bừa bãi không kiêng nể, đầu ngón tay Lôi Tấn bám trên vai Hi Nhã càng lúc càng siết chặt

“Thực sự thoải mái, Lôi Tấn….” Minh Nhã ghé vào lỗ tai hắn đứt quãng nói

Lôi Tấn khẽ cắn môi không phát ra tiếng, ánh mắt không tự giác liếc nhìn xung quanh

“Có bọn ta đây.” Mặc Nhã kéo đầu hắn qua, khiêu mở miệng hắn, tiến công thần tốc

Muốn tránh né thân thể lại bất ngờ rơi vào ôm ấp của một người, còn có ba đôi tay không ngừng ở trên người hắn vỗ về chơi đùa, không biết đâm vào rút ra bao nhiêu lần, một cỗ nhiệt dịch nóng bỏng nổ tung trong người hắn, ấm áp vừa rút lui, nhưng cơ thể còn không trống rỗng bao lâu, rất nhanh đã có một người khác lần nữa đâm vào, bất đồng với Minh Nhã vừa vào đã chuyển động lung tung, không có kết cấu, Mặc Nhã ở trong cơ thể hắn đầu tiên là dưng lại một lúc, chờ hắn thích ứng, mới càng lúc càng chuyển động nhanh hơn. Lôi Tấn lấy tư thế bán quỳ nằm úp sấp, đong đưa thắt lưng, phối hợp với luật động kịch liệt ở phía sau, ở phía trước thì phóng xuất trọc dịch lên bụng Hi Nhã

Cuối cùng là Hi Nhã, y có thể chờ được lâu, nhưng vừa tiến đến chính là làm cho Lôi Tấn thở không nổi mà yêu cầu

“Nhanh quá…” Lôi Tấn há mồm thở hổn hển nhíu mày, hai cái chân dài quấn trên lưng Hi Nhã, quấn chặt, ý bảo y chậm một chút

Bốn người chỉ lo triền miên, ai cũng không chú ý tới từ lúc nào thái dương đã biến mất, mây đen trải rộng, mưa to không báo trước đổ xuống

Bọn họ ở trong mưa điên cuồng mà hôn môi dây dưa, lôi điện nhập nhoè, mưa bụi dầy đặc, Lôi Tấn buông tha cho kiên trì ban đầu của mình, chỉ trung thành với cảm giác nguyên thuỷ nhất của bản thân, hoàn toàn mở rộng thân thể, nghênh đón bọn họ thay phiên nhau tiến vào, lửa nóng kèm theo cơn mưa lạnh lẽo không ngừng tập kích vào trong cơ thể.

Ý thức của Lôi Tấn coi như là còn thanh tỉnh, cho nên hắn vẫn biết là Hi Nhã đã ôm mình vào trong sơn động trú mưa, chẳng qua là một đường bế hắn một đường không dừng đâm vào, ở trong sơn động, Mặc Nhã lại đè hắn lên vách đá làm lại một lần nữa, cuối cùng lúc Minh Nhã tiến vào từ phía sau, hai tya hai chân hắn vẫn còn quấn trên người Minh Nhã không buông.

Lôi Tấn sống hơn ba mươi năm, đây vẫn là lần đầu tiên nếm thử sự điên cuồng như vậy, ngày hôm sau tỉnh lại trừ bỏ xương sông thắt lưng cùng chân đều mềm nhũn, tựa hồ cũng không có gì khác thường, nhưng vẫn là nghỉ ngơi nhiều hơn một ngày, bọn họ lần này lên đường cũng đã đi hơn hai tháng, có thêm hai ngày cũng không là gì.

Bốn năm trước, Lôi Tấn lần đầu đến dị thế, tiền đồ mở mịt, chỉ muốn làm sao tìm được đường quay về

Bốn năm sau, hắn đã lựa chọn ở lại vì ba người này, hiện tại chỉ muốn sớm đem vợ cưới về nhà

Nơi này cách bộ tộc không tính là xa, đã ở ngoài hơn hai tháng, thêm hai ngày cũng không sao.

Ba năm qua bộ tộc biến hoá cũng không lớn, bởi vì bọn La Kiệt đã mang theo mấy đứa nhỏ trờ về, cho nên trên đường có người nhìn thấy Lôi Tấn cũng không kinh ngạc, còn có rất nhiều người quen đặc biết tới nhà thắm

Trong nhà ra ra vào vào náo nhiệt vài ngày, Lôi Tấn cũng thừa dịp nói bản thân muốn dựng một căn phòng ở, hiện tại nông nhàn, mọi người cũng vui vẻ tới hỗ trợ, trong đó để bụng nhất chính là Tề La cùng Gia Hách, bởi vì họ biết Lôi Tấn đáp ứng cho họ một đứa nhỏ để trợ giúp dưỡng

Thuỷ tinh Lôi Tấn mang về tính toán dùng để mài thành gương, mặc dù có chút xa xỉ, nhưng ở thoải mái là tốt rồi, tiền tiêu rồi thì có thể kiếm lại

Chỗ ở đã chọn xong, cũng cách nhà cũ không xa, mọi người tụ lại một chỗ để làm, khởi công cũng rất nhanh, trước mùa đông đã có thể hoàn thành

“Ba ba, người vội cái gì?” Lôi Tấn xoay người dọn tảng đá cạnh nhà, Nho bám trên lưng hắn, đứa bé này mỗi khi rảnh rỗi đều dính trên người hắn, hắn cũng đã quen với gánh nặng này rồi.

“Dựng nhà của chúng ta.”

“ba ba, vậy nhà trước kia của người ở đâu?”

“Đây là nơi đầu tiên.” Hắn trước kia nghĩ tới lúc ba mươi tuổi mới có thể có vợ, có con, hiện tại tuy đã chậm vài năm, nhưng hắn rốt cục có thể có ngôi nhà của mình

“Nga.” Nho nghiêng đầu cái hiểu cái không đáp lại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.