Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 18: Kết luận của Lôi Tấn



Buổi tối hôm nay, Lôi Tấn theo thói quen muốn tới căn phòng tận trong cùng ngủ, lại bị Mặc Nhã kéo lại. Lôi Tấn nghi hoặc nhìn về phía y, ở nhà này, Mặc Nhã đại khái là người duy nhất không cùng hắn nói chuyện, mỗi lần thấy hắn, đều rất lãnh đạm, cho dù nhất định phải nói chuyện, cũng chỉ nói với hắn mấy từ ngắn gọn nhất

Lôi Tấn hoài nghi có phải hay không thời điểm lúc hắn thấy y biểu hiện thèm nhỏ rãi quá rõ ràng, khiến y chán ghét, thế nhưng chuyện đã làm giống như bát nước đã hắt đi, thu cũng không thu về được, chỉ có thể đi từng bước từng bước, bây giờ không cầu thông đồng, chỉ hy vọng không bị người ta chán ghét mà vứt bỏ là được

Cho nên hiện tại bị Mặc Nhã giữ lại, Lôi Tấn có chút sờ không được suy nghĩ

“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Những lời này Lôi Tấn nói thực sự có thứ tự, hắn xác định Mặc Nhã có thể nghe hiểu, nhưng Mặc Nhã chỉ nhìn hắn một cái, cũng không nói chuyện, chính là cầm một cái túi gì đó ở bên cửa sổ đưa cho hắn

Lôi Tấn rất ngạc nhiên khi thấy Mặc Nhã có thể đưa cho hắn thứ gì đó, vừa định mở ra, lại nghe Mặc Nhã lãnh đạm mở miệng “Ngươi về phòng ngủ đi, Ta muốn ngủ.”

Lôi Tấn trong lòng thầm mắng, ngươi cho là lão tử nguyện ý đến đây sao, còn không phải là do ngươi kéo lão tử vào, hiện tại lại muốn đuổi ta đi. Không đi, ngươi làm gì lão tử nào? Gọi thì tới, bảo thì đi? Cho là ta dễ khi dễ đến vậy à.

Lôi Tấn rõ ràng đặt mông ngồi xuống mép giường, thực sự là trong phòng người này trừ bỏ cái giường chỉ còn cái bàn, một cái ghế cũng không có, cũng không thể bảo hắn ngồi lên bàn đi

Lôi Tấn ngoắc ngoắc khoé môi nói “Kỳ thực hai nam nhân thì kiêng kị cái gì, ta ở chỗ nào ngủ chẳng được, nếu không tối nay ta ở phòng này ngủ cùng ngươi thế nào a?”

Ngươi nếu chán ghét ta, ta cho ngươi chán ghét đủ.

Lời này của Lôi Tấn còn có pha lẫn tiếng phổ thông hỗn loạn, thế nhưng ba chữ mấu chốt cùng nhau ngủ, Mặc Nhã vẫn nghe rõ, Mặc Nhã hiện cũng biết, người này là cùng a sao của mình tới từ một chỗ, mà ở thế giới kia, giống cái này không thể sinh đứa nhỏ, mà là để kẻ khác sinh đứa nhỏ cho họ, cho nên hành vi của người trước mắt này căn bản không phải đứng dưới góc độ của một giống cái mà khiêu khích y, như vậy cái từ cùng nhau ngủ này hẳn là không có ý nghĩa gì.

Mặc Nhã có đôi khi thực ảo não, y hận nhất không thể đem tất cả mọi chuyện nói cho hắn biết, cải tạo thân thể hắn, làm cho hắn vĩnh viễn ở bên bọn họ, nhưng mà y lại lo lắng phát sinh chuyện a sao làm năm đó, sợ hắn không thể chấp nhận, cố ý muốn về thế giới của mình.

Thấy hắn phía sau như thế, còn ôm tâm tư muốn đùa, khoé môi khó xuất hiện mỉm cười nói “Tốt, vậy ở trong này ngủ đi? Muốn ta hỗ trợ ngươi thay đồ không?” vừa nói, hai tay sờ tới trước ngực Lôi Tấn

Lôi Tấn lập tức nhanh tay lẹ mắt đẩy tay y ra, từng bước đứng lên, lại cảm giác mình có chút kinh ngạc, ngượng ngùng giải thích “Nghĩ lại. ta vẫn nên quay về phòng ngủ chung với tiểu tử kia đi. Người ngươi cứng như vậy, còn không bằng tiểu tử kia ôm thực thoải mái.”

Hắn vừa rồi là thấy Mặc Nhã một bộ muốn đuổi người, nên mới cố ý làm trái lại, Lôi Tấn không dám thừa nhận bản thân bởi vì nhìn thấy chuyện riêng của La Kiệt cùng An Sâm An Lạc, nên trong lòng có chút bóng đen, hắn muốn sống yên ổn ở thế giới này, nhưng không muốn dùng đến loại phương thức này.

Mới đầu thì không cảm giác được gì, chính là không nghĩ đứng là loại quan hệ này, về sau Lôi Tấn ngẫm lại, hình như từ lúc hắn bước vào thôn này, thì chưa từng thấy qua một nữ nhân nào, tuy rắng sau khi tới nhà này, hắn chưa từng ra ngoài, nhưng mà đường vào thôn có một đoạn dài như vậy, thế nhưng tới một nữ nhân hắn cũng không thấy, hơn nữa nhà này cũng không có một nữ nhân nào, đã qua nhiều ngày đến nhà cũng không thấy có một nữ nhân nào, chỉ sợ có một loại khả năng, đó là tỉ lệ nam nữ ở nơi này phi thường không cân bằng, nữ nhân phỏng chừng giống như bảo vật trân quý bị giấu trong nhà, không có nữ nhân liền mượn thân nam nhân để dùng, tình huống của La Kiệt chính là như vậy đi.

La Kiệt nếu biết suy nghĩ của Lôi Tấn, có lẽ sẽ muốn đánh vỡ đầu Lôi Tấn đi.

Nghĩ tới khả năng đó, Lôi Tấn cũng thực buồn bực, phải biết rằng, hắn tuy nam nữ không kỵ, nhưng mà so với thân thể cứng rắn của nam nhân, hắn càng thích thân thể mềm mại của nữ nhân hơn, hơn nữa hắn còn rất thích đứa nhỏ, không ai quy định lão Đại hắc bang sẽ lãnh huyết vô tình, đoạn tử tuyệt tôn đi? hắn chính là thích đứa nhỏ, vốn nghĩ chờ tới ba mươi tuổi, hắn sẽ yên ổn rồi lấy vợ, dưỡng dục vài đứa nhỏ, nhưng mà hiện tại không biết tại sao lại tới đây, nơi này thế nhưng lại khuyết thiếu nữ nhân, lấy hắn hiện tại không quyền không thế, người không có đồng nào, hơn nữa chiều cao lại là nhị đẳng tàn phế, muốn lấy nữ nhân về làm vợ thực khó khăn a.

Nhưng dù khó, hắn cũng không muốn ở chỗ này giả nữ nhân cho người ta dùng, La Kiệt chính là vết xe đổ, không chỉ bị nam nhân đè, còn là bị hai người đè, có đủ đáng thương a, Lôi Tấn cũng không muốn một ngày kia sẽ rơi vào nông nỗi ấy. Cho nên Lôi Tấn cảm thấy tất yếu cần cách xa các nam nhân này một khoảng cách, tránh cho trinh tiết phía sau của mình khó giữ (Nói thực anh sẽ nhanh rơi vào tình huống của La Kiệt thui hơn nữa còn là gấp rưỡi… Bằng ko ta dịch bộ này làm gì a? hahaa)

Tuy hắn không phải cố ý nghĩ xấu về người ở đây, nhưng Lôi Tấn cùng người nhà này không thân cũng chẳng quen, chỉ là bởi vì tới cùng một thế giới với La Kiệt, thế nên người nhà này mới không chút dị nghị thu lưu hắn? Bản thân hắn lại chính là một vấn đề cần thảo luận lại

Lôi Tấn nói xong, không đợi Mặc Nhã nói chuyện, tuỳ ý phất tay, nhanh chóng bước về căn phòng cũ của mình

Minh Nhã nhảy bổ lại, Lôi Tấn ôm cổ nó, cùng nhau trở về giường

Lôi Tấn lúc này mới nhớ tới trong ngực còn thứ gì đó ban nãy Mặc Nhã cho.

Bọc ngoài tựa hồ là một loại vỏ cây mềm dẻo, mở ra, bên trong lại là một ít trái cây dại, thoạt nhìn đều đã chín, vỏ trái màu tím no đủ sáng bóng, to cỡ trái mận, Lôi Tấn cầm một trái ăn thử, vỏ rất mỏng, bên trong là nước màu đỏ. Thực sự ngọt mát, có một chút chua, tóm lại làm cho vị giác người ta mở rộng, Lôi Tấn ăn liên tiếp năm sáu quả mới ngừng

Kỳ thực cái kết luận mà Lôi Tấn tự cho là đúng ngay vào ngày hôm sau đã bị phủ định, không chỉ có xoay mình, mà trực tiếp lật ngược lại ( = kiểu như sự việc không chỉ chệch đi 90 độ mà biết thành 180 độ ấy), sự tình so với những gì hắn nghĩ còn muốn bi thúc hơn một vạn lần

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.