Lôi Tấn vốn muốn hỏi chuyện gì xảy ra, thế nhưng thấy La Kiệt chưa hỏi, hắn cảm thấy làm một ngoại nhân cũng không thể mở miệng trước, khó được mọi người thế nhưng ai cũng không mở miệng nói chuyện, bữa cơm này ngạnh sinh sinh ra vài phần hương vị trang nghiêm im lặng
Sau khi ăn xong, Lôi Tấn nghe bọn họ nói gần nhất vài ngày tốt nhất không nên xuất môn gì gì đó, củi gỗ cùng đồ ăn trong nhà cần chuẩn bị đủ, đồ ăn còn rất nhiều, còn lại củi gỗ chính là vấn đề
Hi Nhã nói buổi chiều y sẽ ra ngoài kiếm củi, Lôi Tấn cũng muốn đi theo
Củi gỗ bọn họ dùng để nấu hiện tại chính là nhánh cây đã khô héo bổ ra làm gỗ, bên ngoài phòng bếp cũng có một bó củi lớn xếp, nhưng trước đó vài ngày, vốn là cùng Mặc Nhã đi lấy, nhưng sau đó lại xuất hiện truyện như vậy, thế nên không thành, giờ xem ra chỗ củi gỗ kia cũng không đủ dùng
Đã có Hi Nhã đi cùng, La Kiệt tự nhiên cũng sẽ không lo lắng, đồng ý, chính là dặn đi sớm về sớm, không cần quá muộn
An Sâm An Lạc cùng Mặc Nhã lại vội vàng đi tới chỗ tộc trưởng bộ tộc, trước khi đi, Mặc Nhã còn nhìn lại vài lần, Lôi Tấn làm bộ như không phát hiện, La Kiệt tựa hồ có vẻ tuyêt đối không lo lắng, trực tiếp kéo Minh Nhã đi làm gối ôm ngủ trưa
Hi Nhã từ dưới mái hiên, lấy ra hai cái khay cùng một sợi thừng dài, cùng Lôi Tấn đi ra cửa
Tính từ lúc tiến vào bộ tộc này, thú nhân tuần tra rõ ràng tăng thêm rất nhiều, Lôi Tấn nhìn thấy tựa hồ còn có ít thú nhân từ phương xa quay về, hạ xuống, cất cánh, còn có đồng bạn đem nước đưa lên, Hi Nhã để Lôi Tấn ở dưới tàng cây chờ y, cũng tiến lên hỏi thăm vài câu
Lôi Tấn chính là mơ mơ hồ hồ nghe nói cái gì ‘hẳn là còn xa’ ‘còn không có phát hiện’ linh tinh các loại, hắn cũng đoán này hẳn có liên quan đến cuộc họp bộ tộc mở ra ngày hôm nay
“Đi thôi.” Hi Nhã hỏi xong quay về
Nếu Hi Nhã không nói, Lôi Tấn cũng không muốn hỏi
Mới ra khỏi bộ tộc, đi vào một địa phương trống trải, Hi Nhã đã nói “Chúng ta đi quá xa, ta biến hình thú đưa ngươi đi.”
Lôi Tấn gật gật đầu, tự giác lui sau vài bước, hình thú của Hi Nhã hắn thật ra chưa từng thấy qua, rất có hứng trí thưởng thức một chút
Đôi cánh dĩ nhiên lại có màu vàng ròng? Hi Nhã đưa lưng về phía hắn, hai cánh mở rộng, ước chừng dài khoảng bốn năm thước, giống như hấp thụ tất cả ánh sáng, giống như gấm vóc chảy xuống, lóa mắt bức người
Chờ Hi Nhã quay đầu lại, là một con báo trưởng thành toàn thân da lông màu vàng, con ngươi màu tím đầy uy vũ
Quả nhiên so với hình thú của Tề La thì đẹp hơn nhiều
“Huynh đệ, nhìn không ra, ngươi còn có thể biến thành như vậy.” Lôi Tấn cười xấu xa, cánh tay hung hăng vuốt ve cổ Hi Nhã
Các thú nhân vừa mới quay về bộ tộc nhìn hai người họ bằng ánh mắt quái dị
“Leo lên lưng ta đi.” Hi Nhã nhìn thấy biểu tình tán thưởng trong mắt Lôi Tấn, cũng không thể không có chút đắc ý lắc lắc cái đuôi
Da lông Hi Nhã bóng mượt mà dầy, Lôi Tấn thật vất vả dùng cả tay lẫn chân leo lên, nhưng mặt khác hắn cũng phát hiện chuyện bi thúc nhất đã xảy ra, hắn phát hiện bản thân căn bản không ngồi yên được, chỉ cần Hi Nhã vừa động, hắn sẽ trượt xuống, Hi Nhã bị hắn mài cũng bốc hỏa, thử nghĩ xem có mấy thú nhân giống đực có thể nhẫn nhịn giống cái của mình động dục ở trên người mình cọ tới cọ lui, lại có thể bình tĩnh a? Dù sao y không thể, thế nhưng không thể lại như thế nào, không thể cũng phải nhịn a.
Cũng may cái đuôi của Báo tộc luôn luôn dài mà cứng cáp, Hi Nhã trực tiếp vung đuôi, quấn quanh thắt lưng Lôi Tấn, cố định trên lưng mình, vỗ hai mình, bay lên trời
Một khắc cất cánh kia, Lôi Tấn nhịn không được túm chặt lấy lớp lông dưới thân
Bởi vì e ngại tới Lôi Tấn, Hi Nhã không dám bay quá cao, chỉ bảo trì cao hơn cây trong rừng, Lôi Tấn trước kia từng ngồi qua phi cơ. Nhưng mà lộ thiên phi hành trên không trung thế này bình sinh chính là lần đầu tiên, tuy không biết vì sao lại thế này nhưng thật ra không bỏ lỡ cơ hội thể nghiệm một phen, nghênh diện đón ngọn gió mãnh liệt thổi tới, sắc mặt có vài phần đau đớn, đúng là cảm giác như thế thật sự thống khoái, Lôi Tấn túm lông mao chỗ cổ Hi Nhã, nói “mau một chút. Đừng mài mài chít chít nữa.” Phỏng chừng hắn đúng là đã trực tiếp đem Hi Nhã làm ngựa cưỡi
Hi Nhã buồn bực, kinh nghiệm từ trước không phải giống cái nơi kia đều thực sự yếu đuối sao, thời điểm ở trên không bay lượn không phải muốn tận lực bay thấp một chút, bay chậm một chút sao? Như thế nào y lại bị ghét bỏ chứ?
Lôi Tấn cũng không biết Hi Nhã đang suy nghĩ cái gì, chỉ là muốn kích thích Hi Nhã bay nhanh hơn thôi, Hi Nhã một chút cũng không nghi ngờ, hơn nữa lông chỗ gáy y nhiều hơn lớp lông dưới chỗ Lôi Tấn vài lần, tuyệt đối không lo trọc
Lôi Tấn đánh giá qua một khắc đồng hồ, mới tới nơi, Hi Nhã sau khi đáp xuống, Lôi Tấn cũng trượt xuống
Nơi này không phải cánh rừng nguyên thủy rậm rạp cây cối mà Lôi Tấn tới lúc trước, đây là ngọn núi ở phía sau Báo tộc bộ tộc, cánh rừng trên núi không phải dầy đặc, thế nhưng cây cối cũng rất to cao, dưới tàng cây gai mọc thành bụi lớn, trong rừng tiếng chim thanh thúy, ngẫu nhiên có thể thấy bóng dáng của mai hoa lộc, hoặc nai tới lui, địa phương họ đi qua, trong lùm cây thường thường có chim trĩ cùng các đàn chim khác bổ nhào lạp lạp kêu gào
Trong rừng mơ hồ có thể nhìn thấy chút đường nhỏ, nói đường nhỏ cũng chỉ là so với cây cối bên cạnh thưa thớt một chút, phỏng chừng cũng là chặt xuống làm củi, Hi Nhã đi trước tùy tay bẻ chút cành khô trên cây, bẻ những cây nhỏ mọc không tốt, Lôi Tấn đi sau chủ yếu chịu trách nhiệm nhặt chúng bó thành một đống, rồi lấy dây thừng cột chặt lại
Trong rừng củi gỗ còn nhiều mà thời gian lại không nhiều, hai người thu thập ba bó lớn
“Hi Nhã, khi nào các ngươi tới khu rừng kia?” nói thật, Lôi Tấn có chút thất vọng, hắn ban đầu nghĩ Hi Nhã là muốn tới khu rừng kia đốn củi, đang nghĩ ngợi, nếu hắn từ nơi nào tới đây, thì nói không chừng có thể ở xung quanh nơi đó tìm được chút manh mối quay về. Làm cho người ta đau đầu chính là cái khoảng cách kia đối với hắn mà nói thật sự là quá xa, nếu không hắn đã sóm nhảy qua nhảy lại rồi.
Hi Nhã tự nhiên cũng hiểu ý Lôi Tấn, trên mặt thần sắc không biến, nói “Rừng rậm là lãnh địa Hổ tộc, lãnh địa Báo tộc chúng ta là trên thảo nguyên, chúng ta bình thường không dễ tới được khu rừng đó.”
Kỳ thực lời này cũng không sai, đây là mặc định giữa các bộ tộc, nhưng cho dù có nghiên cứu cẩn thận, cũng không xác minh quy định này, mấy năm nay các bộ tộc vẫn luôn giữ vững yên bình, đồ ăn tương đối sung túc, không ai sẽ vì một chuyện nhỏ mà nổi lên xung đột, nếu không lần trước Minh Nhã cùng Lôi Tấn gặp phải thú nhân Hổ tộc cũng sẽ không dễ dàng thoát thân như vậy
“Cắt, công việc ở đâu lại bề bộn như vậy a, cũng không phải nhập cư trái phép xuất ngoại?” Lôi Tấn thói quen cào cào tóc, có chút buồn bực nói một tiếng. Nói tới tóc này cũng là một nguyên nhân khiến hắn buồn bực, đến nơi này hai tháng, đầu tóc của hắn lại nhanh dài ra, hiện tại đã sắp qua vai.
Hi Nhã mặc dù đã quyết tuyệt đối sẽ không thả hắn đi, thế nhưng hiện tại thấy hắn như vậy, rốt cuộc cũng có chút không đành lòng, dù sao y cũng thực sự thích Lôi Tấn, nghĩ cho dù có dẫn hắn vào rừng một lần cũng không có gì, chính mình ở bên cạnh hắn, hắn cũng không nhất định sẽ phát hiện ra vị trí của cấm địa, lại mở miệng nói “lần sau đi, lần sau ta mang ngươi đi vào rừng một lúc.”
“nói vậy là đã định rồi, không uổng công ta đem ngươi thành hảo huynh đệ.” Lôi Tấn không mặt không mũi không da ra vẻ thân thiết vỗ lưng Hi Nhã, tuy rằng rất nhiều lần Hi Nhã đều là nói vì tránh cho phiền toái không cần thiết, cho nên trước mặt người ngoài làm bộ là giống cái của y, nhưng mà Lôi Tấn mơ hồ cảm thấy Hi Nhã và thái độ của y tựa hồ không có đơn giản như vậy, khác với Mặc Nhã, mới đầu Lôi Tấn đối với Hi Nhã quả thực cũng dậy lên vài phần tâm tư, thế nhưng nam nhân nhìn thấy mỹ nhân tự nhiên đã nghĩ tới thông đồng (xxx) chính là phản ứng bản năng, hiện giờ biết phản công vô vọng, tự nhiên là chặt đứt ý niệm trong đầu hắn mới tốt
Hi Nhã ngầm cười khổ một tiếng, ma quỷ mới muốn làm hảo huynh đệ của ngươi, rõ ràng là ta cùng Mặc Nhã cùng nhau phát hiện ra ngươi, nhưng Mặc Nhã đè ngươi xuống hết cắn lại liếm, ngươi liền hưng phấn ở dưới thân nó trằn trọc, tới phiên ta, lại thành hảo huynh đệ của ngươi
“Ai, đây là hồ ly sao? Thực xinh đẹp.” Da lông thuần một màu trắng, chỉ trên chóp đuôi cùng đỉnh tai có điểm đỏ, thấy Lôi Tấn đi tới, tuyệt không sợ hãi, còn tự hào bung cái đuôi của mình ra.
“Đừng qua đó, Lôi Tấn.” Hi Nhã mới từ trong trầm tư của bản thân khôi phục lại tinh thần, chỉ thấy Lôi Tấn đang đi về phía một con huyễn hồ, chờ y phát hiện thì đã trễ rồi
Từ đuôi Huyền hồ phun ra một lớp khí, làm cho trước mắt Lôi Tấn tối sầm, lập tức bất tỉnh nhân sự
Hi Nhã nhanh chóng tiến nơi, vươn vuốt quét một cái, làm cho Lôi Tấn ngã xuống phần bụng mềm mại của mình, ánh mắt hung tợn trừng tiểu hồ ly trước mắt một cái
Tiểu hồ ly lưu loát nhảy ra, xoa xoa cái mũi nhỏ màu đen, nói “ta ta là thấy hắn xinh đẹp mới chọc hắn, đổi là người xấu xí, ta còn không thèm phản ứng đâu, nếu ta thực sự tàn nhẫn, đã sớm không chỉ làm hắn bất tỉnh nhân sự.”
Hi Nhã cũng không phải Minh Nhã, tự nhiên sẽ không biết cái con tiểu hồ ly này đang chít chít meo meo nói cái gì, thăm dò hô hấp Lôi Tấn, thực sự thuận lợi, tựa hồ chỉ là tạm thời bất tỉnh, cũng hiểu đươc con tiểu hồ ly này không hề có ác ý, phải biết huyễn hồ am hiểu nhất chính là bản lĩnh phun sương mù ra từ đuôi, đem con mồi trực tiếp làm cho bất tỉnh nhân sự, sau đó móng vuốt sắc nhọn họa qua yết hầu, rồi nhảy đến chậm rãi hưởng dụng.
Hi Nhã cẩn thận chuyển thân, dùng đuôi đem Lôi Tấn quấn lên, nhẹ nhàng đặt lên trên lưng, mang hắn hướng tới dòng suối nhỏ trong rừng, tiểu hồ ly thấy thú nhân báo tộc tựa hồ không có ý phản ứng lại nó, chán ghét y không để ý tới nó, không tự mình hiểu lấy cũng nhảy bám theo
Hi Nhã đem Lôi Tấn đặt nằm trên cỏ, cẩn thận thu hồi móng vuốt sắc nhọn, cởi áo Lôi Tấn, ngậm mấy cái lá cây, nhúng vào trong nước, xong đặt lên mặt cổ cùng mặt của Lôi Tấn
Tiểu hồ ly trong lúc rảnh rỗi, cái đuôi phóng tới phía trước, bắt đầu chậm rãi chải vuốt lông mao của mình, còn không quên quăng một cái nhìn xem thường cho Hi Nhã, mở miệng nói “Mù sốt ruột, đợi tự nhiên thì tỉnh.”
Tiểu hồ ly “Ai nha” một tiếng nhảy dựng lên, không cẩn thận cắn cái đuôi của mình, mở to hai mắt nhìn, liên tục nói “ ngươi không được làm như vậy? ngươi không được làm như vậy?”
Bởi vì nó nhìn thấy thú nhân giống đực kia, con báo hoàng kim sắc kia đang từ từ cởi quần áo giống cái kia xuống…