Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 44: Vú em của bảo bảo



Tề La cả tối hôm qua đều không ngủ, lăn qua lộn lại nghĩ lại lời nói của Gia Hách, hai người cùng chung sống sao? y cùng Gia Hách ở trong bộ tộc từ nhỏ tới lớn đều chơi đùa cùng nhau, a cha y qua đời từ sớm, kỹ xảo săn thú gì gì đó, mặc dù lúc An Sâm cùng An Lạc thúc thúc dậy cho Hi Nhã cùng Mặc Nhã cũng đưa y tới học, chỉ điểm thêm một chút, nhưng thân mình cùng đầu óc hắn không thông minh như hai người kia, học rất chậm, lúc đầu khi y ra ngoài săn thú gần như đều không bắt được cái gì, Gia Hách lớn hơn y hai tuổi, mỗi lần đều chia con mồi cho y, ở sau lưng y chiếu cố một chút, y trước kia thật sự chỉ coi Gia Hách là hảo huynh đệ

Y có nói với Gia Hách y cảm thấy Lôi Tấn rất tốt, nhưng bản thân y cũng tự biết mình làm sao có thể có phần? Nhưng Gia Hách cũng bởi vậy mà gần hai tháng không để ý tới y. Hai người cũng là lần trước dựng Firebreak ở trên thảo nguyên vô tình gặp mặt nên mới nói vài câu, đêm liên hoan cũng bởi hai người đều uống quá nhiều, nên mới xảy ra chuyện kia

So với việc Gia Hách không bao giờ… để ý tới y nữa, y cảm thấy cùng Gia Hách sống chung cũng không có gì không tốt, nhưng sau khi hai người có quan hệ, thì chắc là không có bảo bảo, y vẫn luôn muốn lấy một giống cái làm bầu bạn, sau đó sinh một bảo bảo

Sau khi tỉnh lại nằm trên giường suy nghĩ, sắc trời bên ngoài đã trở nên sáng hơn, a sao Tô Thụy của y đang ở trong bếp nấu cơm, cùng a sao chào hỏi, y nghĩ đem sân quét một chút, nhưng trong viện hôm qua vừa mới tẩy trừ xong, cũng không có cái gì, dù có cũng chỉ là vài cái lá rụng mà thôi. Y vẫn quét quét, chợt nghe thấy có động tĩnh chỗ cửa sân

“Ai ở bên ngoài?” Tề La hô một tiếng, khiêng chổi ra mở cửa

Vừa mới mở cửa, đã bị người ở ngoài kéo một cái ra ngoài, Tề La giật mình kêu một tiếng

“Tề La, ai vậy?” Tô Thuỵ từ phòng bếp ló ra hỏi

“Không có việc gì, a sao. Ta đang cùng người ta nói chuyện.” Tề La sau khi thấy rõ người kia, trên mặt hiện ra ý cười lấy lòng, ý bảo Gia Hách đừng lên tiếng, quay đầu hướng a sao trả lời.

“Ngươi như thế nào sớm vậy đã tới?”

“Ngươi tối qua lo lắng lắm sao?”

Hai người gần như đồng thời lên tiếng

Bàn tay to của Tề La cào hai cái lên ót mình, bây giờ còn sớm, mọi người ngày hôm qua đều mệt muốn chết rồi, trên đường hiện không có người nào, sương mù trên thỏa nguyên cũng chưa hề tan đi

“Ngươi rốt cuộc nghĩ thế nào? Đồng ý hay là không, hôm nay cho một câu trả lời chắc chắn đi!” Gia Hách thấy sắc mặt y do dự, trong lòng một trận lạnh lẽo, xem ra vẫn lầ không được sao?

“Gia Hách, con người ta rất dốt nát.” Tề La chần chừ mở miệng

“Ta biết, ngươi dốt nát cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai gì.” Gia Hách nói chuyện một chút cũng không khách khí, nhưng bản thân lại như bị ma quỷ ám ảnh, thế nhưng lại thích cái tên ngu ngốc mỗi ngày đều nghĩ muốn có giống cái này, bản thân so với y lại còn ngu ngốc hơn, tuy rằng vô số lần nghĩ muốn buông tay, nhưng mà nghĩ tới cái tên ngu ngốc kia sẽ là bầu bạn của kẻ khác thì lại tức giận, chuẩn bị đến bây giờ nhận mệnh

Tề La nhếch mép cười, cũng không biết trong lời nói của Gia Hách có cái gì không đúng, y vốn chính là dốt nát mà

“Gia Hách, ta biết bộ tộc chúng ta có rất nhiều giống cái thích ngươi, ta thì không giống vậy, bọn họ đều không thích ta.”

“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Gia Hách không kiên nhẫn dựng thẳng lông my đánh gãy lời y, dong dài cái gì, cũng không biết y muốn biểu đạt cái gì nữa

“Chính là nếu chúng ta không kết đôi mà chỉ làm huynh đệ, ngươi sẽ có khả năng có được giống cái của chính mình, cũng sẽ có được bảo bảo của bản thân, nhưng ở cùng một chỗ với ta, lại không thể có bảo bảo.” Tề La do dự thật lâu, vẫn đem những lời trong lòng mình nói ra. Ngay cả huynh đệ Đặc Chỉ trong bộ tộc có hai bầu bạn đều là thú nhân

“Không có thì không có, sợ cái gì?” Gia Hách đương nhiên cũng thích có bảo bảo, thế nhưng nếu không thể có, thì cũng không thể gượng ép, dù sao cũng có rất nhiều bầu bạn bình thường đều không thể có bảo bảo, chuyện này không thể gượng ép

“Khi già sẽ không có ai dưỡng chúng ta.” Tuy bộ tộc còn có thể chia đồ ăn cho bọn y, nhưng trong nhà đúng là không có ai

“Nói như vậy, là ngươi đồng ý.” Gia Hách kích động mạnh mẽ tóm lấy tay Tề La, trong mắt rốt cuộc không che dấu được ý cười

“nhưng mà bảo bảo….” Tề La vẫn rối rắm khó xử về vấn đề này

“Ngươi thích bảo bảo như vậy?” Gia Hách hỏi, nếu như vậy, cái này thực đúng là vấn đề hao tổn tâm trí

Lúc này đúng lúc Lôi Tấn cũng khiên chổi ra cửa quét dọn

Gương mặt Gia Hách luôn lạnh như băng xuất hiện nụ cười hiếm có, đặc biệt nụ cười này khi nhìn thấy Lôi Tấn, thật sự là quá quỷ dị

Tề La nhìn y cười, không tự chủ được rùng mình một cái, nói “Gia Hách, ta cùng Lôi Tấn thật sự không có chuyện gì, ngươi đừng nhắm vào hắn, hắn là người tốt, lần này đã giúp cho bộ tộc rất nhiều.”

“Ngày hôm thật sự là không chú ý, hôm nay mới phát hiện, huynh đệ nhà Hi Nhã này tay chân thực nhanh.” Y vốn cũng không nghĩ tới cái tên ngu ngốc này có thể có cái gì với người ta, chính là thuần túy không quen nhìn tên ngu này biết rõ không có gì còn đem người để ở trong lòng

“Ngươi là nói Lôi Tấn hắn cùng….” Vẻ mặt Tề La kinh ngạc

“ngươi còn chưa ngửi thấy sao?” Khoảng cách giữa họ không tính là xa, cũng chỉ cách một cánh cửa

Tề La xoa xoa cái mũi, nghe nghe, nói “Ah, đúng.” Sắc mặt không tự giác xuất hiện vài phần ảm đạm

“Ngươi nhớ thương hắn như vậy?” Gia Hách tức giận thốt ra, vừa rồi đáp ứng y.

“không phải, Gia Hách, ngươi đừng tức giận, ta không có ý khác.” Tề La nhanh chóng giải thích, y sợ Gia Hách lại không để ý tới y.

Gia Hách thấy y gấp tới độ trên trán đầy mồ hôi, thở dài, nói “ta không giận.”

“Ngươi không giận là tốt rồi.” Tề La thở một hơi thật nặng

“ta chỉ muốn nói, ta xem thân thể giống cái này rất tốt, hắn lại là cộng thê của bọn Hi Nhã, nói cách khác trong tương lai họ sẽ có thể có rất nhiều bảo bảo.” Gia Hách trở về chuyện chính

“Ngươi nói là chúng ta giúp nhà hắn nuôi một bảo bảo?” trên gương mặt giản dị của Tề La hiện ra một nụ cười thật tươi. Trong bộ tộc hai thú nhân khi bầu bạn không có khả năng có đứa nhỏ, bảo bảo trong bộ tộc tuy rằng cũng trân quý, nhưng mà có những nhà có thể có rất nhiều bảo bảo, sẽ không ngại để người khác giúp bọn họ nuôi dưỡng, bảo bảo ở nhà ai cũng được, trưởng thành a cha cùng a sao hai nhà đều phải chiếu cố một ít

“Đúng, ngươi không phải cùng nhà Hi Nhã tình cảm tốt lắm sao? Đến lúc đó nói chút xem, hơn nữa ta cũng không phải muốn bảo bảo của hắn, bảo bảo của mình vẫn hơn chứ, chúng ta chỉ giúp họ nuôi thôi.”

“Ừ ân.” Tề La gật đầu như giã tỏi, thẳng tắp nhìn về phía bụng Lôi Tấn, hận không thể xem trong bụng Lôi Tấn hiện tại có bảo bảo nào để họ dưỡng hay không

Quấy rầy người khác thân thiết sẽ bị sét đánh, Lôi Tấn đã kiệt lực bỏ qua hai kẻ kia, nhưng mà kính nhờ các người không cần dùng ánh mắt nóng như lửa vậy nhìn chằm chằm vào ta, lại còn không nháy mắt nữa, ta sẽ nghĩ các người yêu ta đó.

Nhẫn nại, vẫn còn nhìn.

Nhịn nữa, còn không có rời mắt

Tiếp tục nhẫn, cố nhẫn thêm.

Không còn nhịn được nữa, còn không chịu để yên.

Một lần nhịn nữa, nghiện đúng là không được

Nhịn không được! Thực sự không được, da gà đã nổi cả lên rồi

“uy, ta nói hai kẻ các ngươi nhìn đã đủ chưa? Cho dù ta phong lưu phóng khoáng, cũng nhịn không được bị hai người đánh giá a.” Lôi Tấn bỗng nhiên quay người lại, chống cây chổi, lười biếng hỏi

Tề La không nghĩ tới Lôi Tấn đột nhiên quay lại, bị bắt tại trận, lại còn nghe Lôi Tấn nói thế, gương mặt đỏ bừng, không được tự nhiên rời tầm mắt

Những thật ra Gia Hách lại không thèm để ý, trong lòng lại nghĩ giống cái nhà Hi Nhã này sao lại tùy tiện như vậy, một chút tự giác của giống cái cũng không có, nhìn thấy thú nhân sao không có chút đỏ mặt ngượng ngùng nào a.

Bất quá này không kiềm chế được cá tính quả thực rất hấp dẫn người khác của hắn, trách không được đệ đệ nhà mình, còn chưa kịp cạnh tranh đã bị nốc ao rồi

Nhân sinh có bảo bảo hay không cũng đáng để chờ mong? Hơn nữa một nhà bọn họ tướng mạo đều xuất chúng. Gia Hách gật gật đầu, càng nghĩ càng cảm thấy đây là một chủ ý không tồi

Hiện tại Gia Hách nào biết rằng, rất nhiều năm sau này làm vú em bảo bảo cho nhà Lôi Tấn, có bao nhiêu hối hận, lại hối hận, tại sao trong các bảo bảo của nhiều nhà trong bộ tộc như vậy, y lại não rút, nhận thức nhà Lôi Tấn? để cho bảo bảo nhà này cưỡi lên đầu hét tiểu rồi thải, sau đó trong bộ tộc… không bao giờ còn thấy một Gia Hách lạnh lùng nữa, chỉ còn thấy một vú em Gia Hách toàn diện

“làm sao vậy?” Hi Nhã từ trong nhà đi ra, thấy ba người đứng ngây trên đường cái mắt to trừng mắt nhỏ

“Ai biết được, sáng sớm đã đứng kia thì thầm rồi.” Lôi Tấn liếc nhìn hai người kia một cái, thật ra không nói tới chuyện bị người ta nhìn chằm chằm, thì chút chuyện nhỏ này, hắn cũng muốn tham gia

“Hi Nhã, ta cùng Tề La muốn kết thành bầu bạn, tới lúc cử hành nghi thức, ngươi nhớ tới tham gia a.” Gia Hách cao hứng nói

Tề La kéo y một cái, nhỏ giọng hỏi “chuyện này ta còn chưa nói với a sao. Mà ngươi cũng chưa cho a cha a sao của ngươi biết đi? Chúng ta trước phải nói cùng họ mói đúng?”

“Sợ cái gì? Chỗ a cha a sao ta, ta nói được, a sao ngươi tốt như vậy, cũng sẽ không phản đối đâu.” Nói, Gia Hách chuyện a sao người ta có tốt hay không kỳ thực không hề có quan hệ gì với chuyện này đi?

“Chúc mừng các ngươi.” Hi Nhã cũng không có ngạc nhiên gì, sớm đã nhìn ra, lúc Tề La bị người ta khi dễ, Gia Hách lại đi ngăn cản, nhưng bản thân sau lưng lại không ít lần khi dễ Tề La, mỗi lần thấy Tề La nhìn giống cái, ánh mắt Gia Hách đều bốc hỏa. Chỉ có kẻ ngốc mới không thấy hai người có vấn đề gì

“cám ơn ngươi, Hi Nhã.” Tề La ngượng ngùng cười

“Đi, về nhà cùng a sao ngươi nói chuyện này đi.” Gia Hách chào tạm biệt hai người, kéo Tề La về nhà

“ta như thế nào cảm thấy Tề La là bị không trâu bắt chó đi cày.”Lôi Tấn nhăn nhăn lông mi thon dài

“hai tên đó a. Đã vậy rất nhiều năm rồi. Phỏng chừng cả đời này cũng sẽ như vậy.” Hi Nhã cười cười, nhận chổi trong tay Lôi Tấn, đem một phần sân nhỏ còn lại quét nốt, thực sự tự nhiên đưa tay muốn kéo tay Lôi Tấn, lại thấy ánh mắt kháng cự của hắn, tay tới nửa đường liền bỏ xuống nói “Điểm tâm đã làm xong rồi, về ăn thôi.”

Ăn điểm tâm xong, trong nhà liền tiếp đón một vị khách không ngờ..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.