Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 5: Trở về bộ tộc



Sáng sớm buông mình xuống khu rừng, những tia nắng ban mai xuyên mình qua làn sương dầy đặc, lạc lạc rớt xuống mặt đất, ánh mặt trời chiếu lên đôi mắt, thực ấm áp, nhưng cũng có chút chói mắt, Lôi Tấn đưa tay cản một chút, nhắm mắt lại hít sâu một hơi. Không khí thực trong lành, duỗi cái lưng lười thực dài một cái, cái cảm giác ngủ được thực thoải mái, đã bao lâu hắn không cảm thấy có một giấc ngủ tốt như vậy, ngủ thẳng tới lúc tự nhiên tỉnh cảm giác thực hảo.

Cảm giác bên người có một cỗ ấm áp, Lôi Tấn theo thói quen cúi đầu hôn xuống.

“phi phi phi…” hôn một cái đến miệng toàn là lông.

Thân thể Minh Nhã lui thành một khối, cái đầu to oa ở bên trong, mông hướng ra ngoài, nhìn là muốn đánh, hay là chỗ cái mông đó toàn là lông tơ đi.

“Ngươi đừng nói, cái khối cầu này vẫn sẽ tròn tiếp đi”. Hai mắt Lôi Tấn tỏ vẻ thưởng thức, chân trần đá hai cái, vẻ mặt đầy hứng thú

Minh Nhã nhãn tình sáng lên, ai, giống cái của Minh Nhã thực thích y đi, cái đuôi dài quét quét trên đất, lấp tức nghiêng đầu nháy mắt mấy cái tỏ vẻ đồng ý.

Lôi Tấn tháy vậy, khóe miệng cong lên, một tay xách lên, rít gào “Khi nào ngươi mới chịu đứng dậy hả? ngươi nghĩ muốn ta bị đói chết à? Ngươi phải có tự giác của một sủng vật chứ? Sao không đi tìm một chút thức ăn gì đi?”

Minh Nhã nhanh chóng hưng phấn gật gật đầu, nhanh như chớp lao ra ngoài, đúng rồi, đại ca đã từng nói, giống cái thực sự rất yếu ớt, bọn họ là thú nhân giống đực, nhất định phải hảo hảo bảo vệ giống cái của mình, giống cái muốn bọn hắn đi săn thú tìm thực vật, thì buổi tối giống cái mới cho bọn họ đi vào, sau đó mới có thể sinh tiểu bảo bảo, giống cái của Minh Nhã vừa bảo Minh Nhã đi tìm thực vật, vậy có phải hay không ý nói đêm nay, giống cái của Minh Nhã sẽ có thể cho y tiến vào trong đó sao? Thực là vui nga, y là người đầu tiên, thế nhưng lại còn xếp trước cả đại ca và nhị ca.

Còn có sủng vật là cái gì vậy? Là xưng hô mà giống cái của Minh Nhã dùng với giống đực thú nhân của mình khi ở bộ tộc cũ sao?

Minh Nhã càng nghĩ càng thấy đúng, hai mắt tỏa sáng, vì thế…. Rầm, hung hăng đụng đầu vào thân cây…. Vì thế hôn mê…..

“Ngu ngốc.” Thanh niên tóc vàng tên Hi Nhã rên rỉ một tiếng, che mắt tỏ vẻ vô lực, trách không được a sao ngàn dò vạn dặn y cùng Mặc Nhã thời thời khắc khắc phải đi theo đâu.

Mặc Nhã thần sắc vẫn lãnh đạm như trước, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời đang dần sáng rõ trên cao, nói một câu “Mắt mù.”

Hi Nhã khóe miệng run rẩy, y cũng hiểu được ông trời chính là mắt mù, thời điểm y cùng Mặc Nhã trưởng thành làn đầu đi rèn luyện kinh nghiệm, y gặp chính là kên kên thú, Mặc Nhã gặp đại mãng xà, hai người đều quấn lấy đấu nửa ngày trời, tay chân bị thương lại còn phải bò về, ai biết thời điểm tiểu đệ tới nơi này, lại gặp phải một con Long heo choai choai, lại  còn là một con Long heo nhát như chuột, vừa thấy thú nhân thì chạy so với thỏ còn lẹ hơn, Minh Nhã không cần tốn nhiều công sức đã ôm về một giống cái, tuy rắng giống cái này trong tương lai chung quy vẫn là thuộc về ba huynh đệ bọn họ, nhưng mà, y cùng Mặc Nhã có nằm mơ cũng không nghĩ tới, giống cái của bọn họ là do Minh Nhã tìm về.

Lôi Tấn ở trong sơn động chờ một lúc lâu, cũng không thấy thân ảnh của tiểu tử kia, trong lòng có chút hối hận, có phải hay không hắn không nên bảo nó ra ngoài tìm thức ăn a, tuy răng nó đúng thực là động vật hoang dã, nhưng mà tiểu thân thể của tiểu tử kia nếu gặp phải đại dã thú, thì ngay cả để cho người ta nhét kẽ răng cũng không đủ, Lôi Tấn càng nghĩ càng bất an, tuy rằng tiểu gia hỏa kia luôn động thủ động cước với hắn, không có ý tốt, tối hôm qua lá gan lớn, lại dám động dục với hắn, nhưng dù sao cũng chưa thực sự thương tổn hắn, với lại chờ hắn tìm được người, thì nuôi tiểu tử này cũng là ý định không tồi.

Lôi Tấn vừa mới ra khỏi cửa động, đã thấy trên mặt đất có mấy con cá nướng tốt dùng lá cây bọc lại, mặt mày Lôi Tấn hung hăng nhíu lại, sao lại thế này? Hắn nghĩ gà nướng tối hôm qua có thể là trùng hợp, nhưng buổi sáng như thế nào lại có cá nướng? Nếu hiện ở trong xã hội, Lôi Tấn nhất định sẽ sai đám tiểu đệ đi thăm dò, chính là ở cái thế giới này, hắn cái gì cũng không có, không có lý do gì lại có người muốn tính kế hắn. ( hắc hắc hắc, tác giả xuất hiện a: có có, chính là ngươi không biết mà thôi, tranh đoạt giống cái a, chờ ngươi về nhà hắc hưu cùng sinh đứa nhỏ.)

Hơn nữa hắn hiện tại quả thực cần có đồ ăn, cho nên mặc kệ thế nào, trước lấp đầy bụng rồi nói sau.

Lôi Tấn xoay người nhặt các nướng trên đất, khăn tắm ngắn nhỏ bị lật lên, cái mông cong rắn chắc phơi ra làm cho hai kẻ đang đứng nhìn trên cây hai mắt phát sáng, hận không thể lập tức đem hắn dắt về trong sơn động, để giống cái tương lai này hảo hảo thỏa mãn bọn họ, miễn cho hắn nơi nơi câu dẫn người.

Lôi Tấn lập tức cảm giác có hai cỗ tầm mắt giống hệt nhau nhắm vào cổ hắn soi mói

Hắn nguy hiểm nheo đôi mắt lại, nơi nơi điều tra một phen, lại không phát hiện bất cứ một dấu vết khả nghi nào. Đó là đương nhiên, ngươi cho rằng Lão Đại công cùng Lão Nhị công cùng với lão Tam ngu ngốc nằm dưới tàng cây kia giống nhau sao?

Lôi Tấn mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ, thế nhưng chung quy lại không phát hiện bất cứ ai, nên chuyện này tạm thời gác lại, cầm mấy con cá nướng kia đi hướng về phía trước không xa, thì phát hiện Minh Nhã đang nằm dưới tàng cây vù vù ngủ.

Lôi Tấn không nghĩ tới chính là loại tình huống này, bản thân còn lo lắng nó có xảy ra chuyện gì không, đi tìm cả nửa ngày dĩ nhiên lại đang ngủ, Lôi Tấn đảo mắt, âm hiểm nở nụ cười, dùng chân đạp lên cái đuôi của nó, hô to “Uy, tiểu Bạch mao. Đứng lên.”

Minh Nhã mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấu giống cái của mình ở bên cạnh, phản ứng đầu tiên chính là muốn nhào tới, làm nũng “Ô ô, giống cái của Minh Nhã, Minh Nhã mới rồi là bị va chạm tới hôn mê, không phải là ngủ. Ngao….” Từ đó về sau rất nhiều năm, Minh Nhã vẫn còn nhớ rất rõ, thời điểm y bổ nhào về phía giống cái của mình, nhớ phải nhìn cho rõ cái đuôi của mình đang ở chỗ nào.

Hai người ở dưới gốc cây chia nhau cá nướng ăn, Lôi Tấn ở trên khăn tắm lau tay một cái, đứng lên nhìn dấu vết xung quanh, trừ bỏ cây cối chính là thảo nguyên, nhưng lại không thấy một chút dấu vết về hoạt động của con người.

Bất quá từ gà nướng và cá nướng Lôi Tấn biết, thế giới này nhất định có nhân loại tồn tại, đây không thể nào là do động vật hoang dã săn thú đến, giết mổ sạch sẽ rồi nướng ăn đi.

“Tiểu Bạch mao, ngươi có gặp qua nhân loại không a?”Lôi Tấn cúi đầu, nhìn tiểu tử vừa mới ăn xong đã tới cọ bên chân hắn, tự quyết định khoa tay múa chân hỏi “Ân, chính là giống như ta vậy, ân. Nói như thế nào a, chính là cái dạng đi đường bằng hai chân đó.” Lôi Tấn muốn  nói lại nghĩ không chừng ở thế giới này cũng có cả hầu tử cùng tinh tinh, nghĩ vậy liền cởi bỏ khăn tắm bên hông nói thêm một câu “Toàn thân không có lông mao.” Điều duy nhất khiến Lôi Tấn bất mãn chính là lông trên thân thể hắn thực thưa thớt, nhưng hắn thực ra cũng không vì vậy mà tự ti, bởi vì nguyên nhân chính là năng lực của hắn ở cái phương diện kia làm cho phần đông người mê thích, hắn hiện là đang sợ cái con sủng vật nhìn thế nào cũng không có chút thông mình này, đem hắn đưa đên chỗ đàn tinh tinh hay hầu tử nào đó, thế nên hắn cảm thấy bản thân tất yếu phải đưa ra một mẫu thuyết minh cho nó một chút

Minh Nhã thề là y chỉ khép hờ mắt để ngắm thôi, nuốt nước miếng hai cái mới do dự nói “Giống cái của Minh Nhã, cái ngươi đang nói không phải là chỉ giống cái sao? Ta đương nhiên gặp qua a, a sao của ta chính là giống cái, trong bộ tộc chúng ta cũng có, giống cái là rất quý hiếm a.”

Lôi Tấn nhăn mặt nhíu mày, tiểu tử kia miệng ô ô nhiều như thế là đang nói cái gì thế?

Bất quá hắn đại khái cũng phát điên rồi, thế nhưng đã bắt đầu cùng tiểu tử kia nói chuyện.

“Thôi đi, có nói nữa ngươi cũng không hiểu, chúng ta trước xem ở gần đây có con sông nào không, đi theo con sông đó, không chừng có thể tìm thấy người.” Tìm được con sông nói không chừng còn có thể tắm rửa một trận, hắn đã một ngày không tắm rồi

Lôi Tấn tự mình suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý tới, Minh Nhã ở phía sau đang không ngừng giương nanh múa vuốt khoa tay múa chân nói “Giống cái của Minh Nhã, Minh Nhã rõ ràng có thể nghe hiểu mà.”

Từ khi Minh Nhã ra đời, có một bí mật mà chỉ có người nhà y mới biết được, chính là chỉ cần Minh Nhã tiếp xúc cùng một động vật nào đó trong một khoảng thời gian, liền có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của loài đó, đáng tiếc Lôi Tấn tự nhiên là không có loại năng lực này, cho nên kết luận chính là câu thông thất bại.

“Bọn nhỏ, mau nhìn, mau nhìn, kia chính là tên thú nhân ngu ngốc, đêm qua cầu hoan thất bại, còn bị giống cái nhà mình đánh cho một trận.” một đám tiểu hồ ly da lông màu đỏ như lửa theo sau mụ mụ nhà mình nhô đầu ra, líu ríu, châu đầu ghé tai lẫn nhau xào chuyện

“Cạc cạc, thì ra là y à, làm hại lão tử một đêm ngủ không ngon giấc.” Con quạ đen đậu trên cây nghe vậy, liền bay vào khoảng không. Ở trên đầu Minh Nhã lượn một vòng.

“Đây không phải là con thú nhân ngu ngốc lúc nãy đâm đầu vào cửa nhà chúng ta rồi ngất xỉu sao? Cạc cạc, đầu năm nay thú nhân đều dốt nát như vậy, vậy loài điểu chúng ta nên sống thế nào đây?”

Minh Nhã nhe răng lộ ra răng nanh bén nhọn sáng a sáng

“Cạc cạc, chỉ biết hướng bọn ta phát uy, có bản lĩnh thì áp đảo giống cái của ngươi đi, áp đảo, áp đảo…” (Nghe không hiểu cũng là một cái phúc a ~~~~)

Minh Nhã nhìn giống cái ở phía trước đang đẩy bụi cỏ ra, ở chung quanh xem xét, vô lực rũ đầu xuống, giống cái của Minh Nhã a, ngươi chừng nào thì có thể ngoan ngoãn nằm xuống, để cho Minh Nhã áp đảo a? (mơ thiệt là đẹp a)

Có lẽ bởi vì ánh mắt của Minh Nhã quá ai oán, khiến cho Lôi Tấn đi cách y vài bước bỗng quay đầu liếc y một cái nói “Tiểu bạch mao, ngươi ở phía sau làm gì?”

Giống cái của Minh Nhã nhất định còn thích Minh Nhã, Minh Nhã lắc lắc buồn bực ra khỏi đầu, phe phẩy cái đuôi lao tới.

“Cạc cạc, nhút nhát! Đồ nhút nhát!” Quạ đen trên không ra sức quật cánh thét lên cái giọng chói tai

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.