Mặc Nhã vỗ vỗ tay đứng lên, đi tới trước mặt gã, mang theo vài phần suy nghĩ sâu xa nói “Bối Cách, lúc trước ta cứu ngươi, cũng chỉ là ngẫu nhiên, ngươi đừng để trong lòng.”
Lúc ấy Mặc Nhã dọc theo con sông một đường tìm ra biển, đi tới bờ biển, ở trên đá ngầm tìm thấy vết máu, lúc ấy ngay trong lòng phản ứng đầu tiên có thể là Lôi Tấn, theo dấu vết thì phát hiện Bối Cách ở dưới một vách đá, toàn thân cao thấp Bối Cách khi ấy đều là vết thương giống như bị thứ gì đó xé rách, vết máu loang lổ, da thịt hầu như không một chỗ lành lặn, Mặc Nhã chưa từng thấy qua nhân ngư, thế nhưng trong các truyền thuyết của đại lục thì chủng tộc này có thực, cho nên Mặc Nhã cũng không thực sự ngạc nhiên lắm, lập tức quyết định cứu gã
Các thú nhân sinh tồn trong dã ngoại đã lâu, tổng cũng hiểu biết chút thảo dược trị thương, Mặc Nhã ôm gã đi tới chỗ hang động họ ở hiện tại, trước lấy nước lau cho gã, sau ra ngoài tìm ít thảo dược cầm máu, bóp nát, rồi đắp lên vết thương
Vết thương của Bối Cách lúc đó thoạt nhìn rất nghiêm trọng, thế nhưng phần lớn chỉ là thương ngoài da, không thương tới gân cốt, không mấy ngày sau miệng vết thương đã khép lại, ổn định không sai biệt lắm, Mặc Nhã sợ bỏ lỡ ước định với đại ca cùng Lôi Tấn, liền vội vã muốn tới chỗ cửa sông, nhưng Bối Cách lại kiên trì muốn theo cùng. Hai người tới cửa sông chờ đợi, thì vừa lúc gặp Hạo Dương tới đưa tin, vội vã chạy vào trong Hổ tộc, lúc này mới gặp phải một màn lúc trước
Cho dù trong lòng đã có chuẩn bị, thế nhưng khi tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác, thế nhưng vô luận thế nào, đại ca vẫn là đại ca, Lôi Tấn vẫn là người mình thích, đây là chuyện không thể thay đổi, cho nên hiện tại đã sắp xếp xong tâm trạng của mình, cũng nên đi hội họp với họ.
Chính là không biết Bối Cách từ lúc nào lại bắt đầu nổi lên loại tâm tư này, theo như Bối Cách nói thì bản thân gã cũng là một nhân ngư giống đực, một thú nhân giống đực Báo tộc cùng một giống đực nhân ngư, mệt gã nghĩ ra được, y tự nhận bản thân cũng không hề làm ra một cử chỉ nào với Bối Cách khiến người ta hiểu lầm.
“Đây là quyết định cuối cùng của ngươi?” gương mặt Bối Cách bình tĩnh, ôm ngực đứng trước cửa hang, mưa thổi vào làm ướt nửa thân thể gã, thế nhưng gã tựa hồ lại không hề cảm thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào Mặc Nhã, nghĩ muốn ở trên mặt y tìm chút ít dấu vết dao động
Nhưng gã đã thất bại, sâu trong con ngươi lục sắc của Mặc Nhã là sự kiên định không đổi.
Con ngươi vàng của Bối Cách loé loé, đột nhiên thoải mái cười, nói “Xem ra làm thế nào cũng không thể giữ ngươi lại, đêm nay ngươi cứ hảo hảo nghỉ ngơi đi, mai ta tới tiễn ngươi.”
“Đêm nay ngươi đi đâu?” lúc trước đều là hai người ở chung một chỗ, không phải Bối Cách nói hiện tại bản thân không thể về nhà sao?
“Đã lâu không về, ngươi phải đi, ta đương nhiên cũng phải quay về nhìn xem.” Bối Cách không thèm để ý phất tay, quay đầu đem bản thân nhảy vào trong giông bão, thân ảnh thon dài của Bối Cách rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
————–
“Ngươi sẽ nhanh thấy được Mặc Nhã.” Tay Hi Nhã đè nặng trên người Lôi Tấn bắt đầu châm lửa
“Ngươi sao đột nhiên nói tới Mặc Nhã?” Không biết có phải là ảo giác của mình không, từ sau khi bị thương, thân thể của hắn giống như trở lên mẫn cảm hơn, hơn nữa ngón tay Hi Nhã lúc này lại chạy loạn khắp nơi, khiến cho hắn không nhịn được phát run.
“Sau khi gặp nó, có phải ngươi sẽ không cho ta lại gần ngươi nữa không? Chúng ta có phải sẽ không còn quan hệ gì nữa hay không?” Trong lòng trừ bỏ ý nghĩ phải ly khai, còn lại cũng chỉ là những hình ảnh sau đó của Mặc Nhã, lý trí của y dường như đã không còn áp chế nổi đố kỵ của mình nữa
“Vậy ngươi cảm thấy chúng ta có quan hệ gì? Chẳng qua cũng chỉ là theo nhu cầu thôi.” Hắn cũng muốn thử, vì cái gì Vinh Xuyên đụng vào hắn lại thấy ghê tởm, Hi Nhã thì lại không, cuối cùng Lôi Tấn đã cho ra một quyết định kinh người, đó là có thể do thời gian ở cùng với Hi Nhã quá dài, nên đã quen với người
“Theo nhu cầu a?” Hi Nhã nhướn mày cười khẽ. Bỗng nhiên, thay đổi phương hướng, nâng gáy Lôi Tấn lên mạnh mẽ hôn môi, thẳng đến khi Lôi Tấn không thở nổi, dùng chân đánh đá, cuối cùng cũng không thể phản kháng nữa.
“Nếu đúng là theo nhu cầu, vậy đành phiền phức ngươi thoả mãn ta một lần.” Hi Nhã nhanh nhẹn kéo cái quần của Lôi Tấn ra, nâng thắt lưng hắn lên, đem hai chân hắn khoát lên vai mình, ở dưới ánh nhìn chăm chú của hai người, phân thân Hi Nhã từng tấc từng tấc đâm vào phía sau Lôi Tấn. Ngay từ đầu cũng không thuận lợi, nhưng Hi Nhã vẫn có thể đi vào phân nửa.
“Ra ngoài…” Lôi Tấn đau chỉ muốn đẩy hai tay Hi Nhã ra.
Hi Nhã tự nhiên không để ý tới hắn, từ trên cao nhìn xuống hung hăng xỏ xuyên qua Lôi Tấn.
Làm một lần, do chưa từ bỏ ý định, mặt đối mặt đem Lôi Tấn ôm lên chân mình làm thêm một lần nữa. Lôi Tấn dưới sự chuẩn bị không ngừng gián đoạn của Hi Nhã, chỉ nhờ vào phía sau cũng có thể lên đỉnh, một cỗ nhiệt lưu bắn ra, Hi Nhã đem toàn bộ nhiệt dịch của mình phóng vào nội bích Lôi Tấn.
Lôi Tấn không phản kháng được, chỉ nhắm mắt không muốn nhìn y, Hi Nhã đêm nay hiển nhiên không có ý định muốn buông tha hắn, tuy rằng nhìn thân thể hắn cũng không có làm nhiều, chỉ đè Lôi Tấn xuống cắn rồi hôn, ngay cả vị trí dưới thắt lưng cũng không bỏ qua, hôn mạnh lên hai dấu răng.
Lôi Tấn bị y gây sức ép không nhẹ, rất nhanh trong đau nhức đã ngủ, Hi Nhã muốn lặng lẽ ra ngoài chuẩn bị chút nước ấm, nhưng vừa mới mặc áo mở cửa xong thì thấy trước cửa có một chậu nước, vẫn còn nóng hôi hổi.
Hạo Thần khoác áo ngồi trong nhà chính, trên bàn đốt một ngọn đèn mới, thấy Hi Nhã, thì ngoắc tay ý bảo y qua nói “ Hi Nhã, lại đây, ta và ngươi nói chuyện.” Đánh giá một chút về mớ quần áo hỗn độn trên người Hi Nhã, cười nói “Người trẻ tuổi tinh lực luôn rất tốt, thế nhưng cũng nên kiềm chế một chút.”
Hi Nhã đối với Hạo Thần cũng rất tôn trọng, bởi y nhìn ra Hạo Thần cũng là người hiểu biết, hơn nữa đối xử với Lôi Tấn cũng thực tâm. Hắn khó có được ngượng ngùng nói “Lần sau ta sẽ chú ý.”
Kỳ thực Hạo Thần sớm đã biết, khi giống đực thú nhân nói những lời này, cơ bản chẳng có tí danh dự cam đoan gì, nhưng Hạo Thần vẫn cảm thấy nên khuyên y hai câu “Ta nghe Cảnh Bình nói, Lôi Tấn là bầu bạn của ba huynh đệ các ngươi?”
Hi Nhã gật gật đầu, cũng không phủ nhận.
“ta thực sự rất thích cá tính Lôi Tấn, đại khí, lỹ lẽ rõ ràng, độc lập cũng thực sự kiên cường, nếu không phải ngươi tìm tới, ta hắn đã sớm đồng ý cho Cảnh Việt kết thành bầu bạn với hắn.”
Hi Nhã bày ra nụ cười vô hại nhất, chờ Hạo Thần tiếp tục nói.
Hạo Thần thấy y như vậy, trong lòng trực tiếp phán án tử cho con mình, Cảnh Việt sao có thể là đối thủ của Hi Nhã chứ?
“Cả ba huynh đệ cá ngươi đều thích hắn, quyết định cùng bầu bạn với hắn, cũng nên biết, một mình hắn không có khả năng chia đều tĩnh cảm cho ba người các ngươi. Ta cũng không phải trưởng bối của ngươi, có lẽ nói những lời này, ngươi sẽ không thích nghe.” Hạo Thần cũng không che dấu mình đã nghe từ đầu tới đuôi câu chuyện
Hi Nhã nghe tới đó, mới rõ ràng Hạo Thần đã sớm suy nghĩ cho tương lai của họ, mới nghiêm mặt, không tự kìm hãm nở nụ cười khổ, nhỏ giọng nói “ta cũng không bắt hắn phải chia đều? Ta chỉ muốn trong lòng hắn có ta.”
“Làm sao ngươi biết trong lòng hắn một chút cũng không có ngươi? Tuy ta không rõ hiện tại Lôi Tấn có thích ngươi hay không, thế nhưng trong lòng hắn rõ ràng không có khả năng một chút cũng không cần ngươi.”
Hi Nhã ngồi xuống, kéo ghế lại gần Hạo Thần, đột nhiên cảm thấy cổ họng khô đến lợi hại, rót một chén nước ở trên bàn uống xong mới hỏi “Ngài nói thực sao?”
“hai người các ngươi không phải lần đầu ở chung đi?” Hạo Thần cười cười, lại đột nhiên thay đổi đề tài.
“Có mấy lần.” Hi Nhã ba phải cái nào cũng được đáp lại một câu.
“Nếu thực sự một chút cũng không cần ngươi, sẽ để ngươi muốn làm gì thì làm sao?” Hạo Thần chỉ ra trọng điểm
“Đó là vì…” Nói như thế nào a, nói là bởi vì con của người sai lầm cho Lôi Tấn ăn phải Bích Ngải hoa, chúng ta mới có quan hệ, hơn nữa còn là do ta ép buộc.
“Ngươi muốn nói là do ngươi ép buộc sao?” Tuy rằng không biết toàn bộ câu chuyện, thế nhưng Hi Nhã muốn nói gì, Hạo Thần vẫn biết đại khái
Hi Nhã không nói, xem như chấp thuận.
Hạo Thần lúc này lại đứng lên, giật giật tay chân, mưa đêm nay thực nặng, thật đúng là có chút lạnh, nhìn sang Hi Nhã nói “Ta không từ mà biệt, mượn chuyện Vinh Xuyên để nói, nếu đổi thành Vinh Xuyên, cũng giống như ngươi ép buộc Lôi Tấn, cho dù sau này gã đối xử tốt với Lôi Tấn, ngươi có nghĩ Lôi Tấn sẽ đối xử với Vinh Xuyên giống như với ngươi không?”
Hi Nhã cũng không dám tưởng tượng, đối với tính tình như lửa của Lôi Tấn, cho dù Vinh Xuyên có thực giúp hắn vượt qua sự dày vò của Bích Ngải hoa, thì phỏng chừng sau đó Lôi Tấn cũng sẽ lột da gã, nói như vậy, Lôi Tấn đối với mình cũng có chút để ý, cũng không phải là hoàn toàn thờ ơ? Nói cách khác bản thân vẫn còn có hy vọng?
Hạo Thần thấy trên mặt y hiện ra vài phần sắc thái vui mừng, không giống vừa rồi, mặc dù là hai người mới làm xong sự tình tối thân mật, nhưng lúc Hi Nhã đi ra, thần sắc lại cất giấu sự bất đắc dĩ cùng thất bại.
“Chính ngươi hảo hảo ngẫm lại đi, rồi đối với Lôi Tấn tốt một chút.” Hạo Thần nói xong những lời này, thì mở cửa đi ra ngoài.
Hi Nhã mơ hồ nghe thấy Khôn Các đang đứng chờ bên ngoài, sau đó nghe ông nói “Ngươi a, vẫn còn chưa buông xuống tâm mình.”
Hạo Thần giống như thở dài nói “nếu như giống cái đầu của chúng ta còn sống, cũng là lúc nó cùng thú nhân cử hành nghi thức rồi.”
“Đừng nghĩ nữa, ngươi thích Lôi Tấn, ta sẽ đem hắn trở thành con của mình là được. Tiểu tử này, tính tình bướng bỉnh cũng rất giống ngươi, ta cũng rất thích hắn.”
“….”
“….”
Hi Nhã không kịp nghĩ nhiều, Lôi Tấn vẫn còn trần trụi nằm trên giường đó, nhanh chóng bưng nước vào, phía trước từ trên xuống dưới chà lau sạch sẽ, lại lật người hắn lại, bóng tối cũng không thể ngăn cản ánh mắt sáng ngời của Hi Nhã, cái miệng nhỏ nhắn kia giống như đang hô hấp, hé ra hợp lại, bên cạnh còn có trọc dịch màu trắng đang chảy ra, nhìn khiến Hi Nhã hận không thể xách súng tiếp tục cùng hắn đại chiến hai hiệp nữa, thế nhưng lý trí của y cũng nói y không thể, cuối cùng Hi Nhã rốt cục thống khổ mà nhịn xuống, thế nhưng hạ thân lại không thể khống chế, cởi bỏ da thú mà trước đó mới mặc vào không lâu, đặt vào giữa hai chân Lôi Tấn ma sát, sau đó Hi Nhã lại lau cho Lôi Tấn một lần nữa, thế nhưng bản thân thuỷ chung không để lại thứ gì trong người Lôi Tấn nữa.
Mưa to ước chừng sau năm sáu ngày mới ngừng lại, trong mấy ngày này, Hi Nhã cùng Lôi Tấn vẫn ở trong nhà Cảnh Bình
Cảnh Bình phát minh ra công cụ để xát gạo, tuy rằng rất đơn giản, thế nhưng sử dụng quả thực không tồi, thế nhưng nếu làm mạnh tay hơn, cối đá sẽ di động, Lôi Tấn đè nghị đem nửa cối đá kia chôn xuống đất, như vậy sẽ tốt hơn.
Bị Cảnh Bình dẫn dắt cảm hứng, Lôi Tấn lại nghĩ tới cái gì đó, hắn mơ hồ nhớ rõ, trước kia từng thấy công cụ dùng chân đạp, nhưng cụ thể, thì thực sự nghĩ không ra. Thế nhưng Cảnh Bình đã rất vui, nói liên tục, bảo Lôi Tấn lặp lại lần nữa, hẳn là y có thể nghĩ ra công cụ xát gạo dùng chân đạp.
Lôi Tấn cười cười, không đáp, nghĩ thầm, có thể quay về hay không, đây là hai chuyện khác nhau
Hạo Thần thấy mấy ngày nay đều mưa, Lôi Tấn nhất thời cũng không đi được, liền vội vã làm cho hắn hai bộ đồ, trong nhà còn có chút da lông Lộc đà, Hạo Thần chà thành sợi, trộn với sợi to tạo thành vải, làm cho Lôi Tấn hai cái quần, mọt cái áo, Lôi Tấn tuy không phải người đặc biệt chú trọng việc hưởng thụ, vốn quần áo có sơ chế thành phần chỉ gai, mặc vào tựa hồ có chút ngứa ngáy, nhưng quen rồi thì có thể bỏ qua, nhưng khi Hạo Thần làm cho hắn quần áo này, lập tức phân ra bất đồng, mềm mại thoải mái khiến cả người giãn ra.
Lôi Tấn chỉ thử một bộ, còn cái quần còn lại nghĩ muốn đem về cho La Kiệt, thoải mái như vậy, La Kiệt hẳn sẽ rất thích.
Tạnh mưa rồi, Lôi Tấn cùng Hi Nhã cũng muốn bắt đầu chạy đi, Hạo Thần lại cho họ mang theo ít thịt cùng một túi gạo. Lúc gần đi ánh mắt của Cảnh Bình cùng Hạo Thần đều đỏ.
Nhưng khi bọn họ tới địa điểm ước định, lại không hề thấy Mặc Nhã.