Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 64: Gặp lại



Đã biết cùng một chỗ với Nhân ngư, bọn Hi Nhã cuối cùng cũng tìm được mục tiêu, y nguyên bản tính nhờ Hạo Dương đem Lôi Tấn về Hổ tộc bộ tộc, y trước tới bờ biển xem xét tình huống, y đã chuẩn bị tốt để đối phó với rắc rối, dù sao chuyện Mặc Nhã không tới điểm hẹn cũng là sự thực, tình hình không rõ, y tự nhiên sẽ không muốn Lôi Tấn đi mạo hiểm

Nhưng Lôi Tấn nếu chịu ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không phải là Lôi Tấn, Hi Nhã cũng không dám khuyên nhiều, dù sao tâm tư của Lôi Tấn y cũng không phải không hiểu.

Vì chạy theo thời giam, Hi Nhã hoá hình thú, cái đuôi cuốn lấy Lôi Tấn đặt vững vàng lên lưng mình, bay về hướng biển rộng, bởi vì vậy, họ chỉ mất một ngày là tới, giữa chừng có dừng lại hai lần, Hi Nhã đem chỗ thịt khô còn lại nướng tới mềm mềm, đặt cạnh Lôi Tấn, Lôi Tấn ngồi trên lưng y, chỉ cần cúi đầu là có thể ăn, hai lần dừng lại kia, chủ yếu là do hai người muốn uống nước

Lúc họ tới bờ biển đã là chạng vạng, thái dương tựa như ngọn lửa đã chìm một nửa vào lòng biển, biển cả thời viễn cổ chưa gặp phải khai phá cùng ô nhiễm, xanh lam trong suốt, bờ cát vàng mềm mại, những cánh hoa màu trắng nhảy múa, lượn vòng trên những vách núi đen canh bờ biển là những con chim biểm, trên mặt nước còn có thể thấy những con cá heo đang nhảy lên cao cao, tất cả đều được nhuộm một tầng ánh sắng vàng.

“đây là phong mạo nguyên thuỷ đã sớm biến mất trong kẽ hở của văn minh Trái đất.” Vào thời khắc này Lôi Tấn đột nhiên nhớ tới một câu La Kiệt từng nói. Bởi vì bản thân có thể nhớ kỹ như vậy mà cảm thấy kiêu ngạo, nhưng khi nhớ tới Mặc Nhã, tâm tình gì cũng không còn.

Hi Nhã cõng Lôi Tấn trên lưng bay một vòng trên biển, một con cá heo nhỏ màu lam nhảy lên, đầu nhỏ đụng vào chân Lôi Tấn. Thấy không ai phản ứng lại nó, nó một lần lại một lần bám theo họ, đụng đụng, Lôi Tấn nghĩ thầm, trách không được cá heo trong thuỷ cung đều thích đụng đụng bóng cao su bơi vòng vòng, tình cảm thực là tốt.

“Không phát hiện ra Nhân ngư.” Bọn họ dừng lại một chỗ bên bờ biển, Hi Nhã đỡ Lôi Tấn xuống, cau mày nhìn chằm chằm vào mặt biển bình tĩnh nói.

“Ngươi xác định họ ở phiến hải vực này sao?” Không thể trách Lôi Tấn có nghi vấn, mặt biển này thực sự quá rộng lớn, ai biết Nhân ngư kia đem Mặc Nhã giấu ở đâu? Lôi Tấn đã nhận đinh, Mặc Nhã nhất định là bị người khác bắt, nếu không sẽ không tới mức ngay cả nhà cũng không về.

“ta cùng Mặc Nhã chia ra ở chỗ cửa sông, ta theo hướng Bắc tìm đến Hổ tộc, Mặc Nhã một đường theo phía đông, dọc theo sông tìm đến đây, nếu như Mặc Nhã đúng là gặp được Nhân ngư, chỉ có thể ở trên bãi biển này, thế nhưng trong truyền thuyết đại lục, Nhân ngư cũng tập trung thành một bộ tộc, cho nên phiến hải vực này phải là chỗ tụ tập của Nhân ngư bộ tộc” Hi Nhã phân tích rõ ràng

Lôi Tấn cũng hiểu điều y nói thực sự có đạo lý, nhưng trơ mắt nhìn tình huống này, nếu không gặp được Nhân ngư, bọn họ không phải một cái biện pháp cũng không có sao.

“nếu tiểu tử kia ở đây thì tốt rồi. Ít nhất có thể bảo nói hỏi mấy con chim biển, cá heo, tối thiểu bắt một con cá hỏi thăm một chút cũng được.” tuy đã sớm biết Minh Nhã là thú nhân, nhưng Lôi Tấn vẫn không đổi được xưng hô với nó. Ở trong lòng hắn, tiểu tử kia vẫn là thứ chọc người đánh, cũng khiến người yêu.

Hi Nhã hoảng sợ nói “Phỏng chừng cùng cá mói chuyện có chút khó khăn.” Ít nhất y cũng chưa từng thấy con cá bình thường nào phát ra âm thanh, trừ khi tiểu đệ nhà mình đem ách ngữ (ngôn ngữ câm) vô sự tự thông.

Nếu đã xác định vị trí, còn lại chính là chuyện tìm người, bọn họ đem phụ cận bãi biển tìm qua một lần, không có manh mối gì, bọn họ cũng chỉ là ôm tâm lý may mắn, trong lòng kỳ thực cũng rõ theo thuỷ triều lên xuống mỗi ngày, dù có dấu vết gì cũng đã sớm bị cuốn sạch rồi.

Bọn họ vẫn tiếp tục tìm, tới khi ngày hoàn toàn biến thành đêm, thuỷ triều bắt đầu lên, nước biển đã tới bắp chân Lôi Tấn, từng cơn lại từng cơn sóng xô về đây, Lôi Tấn mất đi cánh tay giữ thăng bằng, chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã vào trong nước, Hi Nhã nhanh chóng ôm chặt lấy vai hắn, kéo vào trong ngực mình.

Cuối cùng bọn họ ở một chỗ cách xa bờ biển một chút thấy một cái sơn động, nhưng còn chưa tiến vào, Hi Nhã lại dừng bước không đi nữa.

“Sao vậy? Cái sơn động này không thể ở sao?” Lôi Tấn hỏi, trước kia lúc ở trên đường  bọn họ cũng gặp được sơn động, thú nhân dựa vào khứu (mũi) giác của mình có thể biết sơn động này có thể ở hay không, hắn nhớ rõ có một lần hắn thấy một cái sơn động rất khô ráo, vừa định đi vào, lại thấy Hi Nhã vô cùng sợ hãi lôi hắn ra, sau hắn mới biết sơn động kia là sào huyệt của Kiến ăn thịt, một con trâu rừng lớn xông vào, xương cốt cũng có thể bị nhai thành phấn, nghĩ lại thấy mà sợ, hắn hiện tại đã có thói quen hỏi ý kiến Hi Nhã một chút.

“Mặc Nhã đã ở đây.” Hi Nhã khẳng định nói

“Chúng ta mau vào xem.” Tái tim treo lơ lửng đã lâu của Lôi Tấn vừa muốn hại xuống, vừa bước vài bước vào trong động, chợt nghe thấy Hi Nhã sau lưng nói tiếp “Nó hiện tại không còn ở trong nữa.” Bởi vì y ngửi thấy mùi máu của Mặc Nhã, cái này giúp y rốt cục xác nhận Mặc Nhã đã thực gặp chuyện rồi.

Lôi Tấn sờ soạng đi vào, cảm giác cái động này rất lớn, Hi Nhã theo sau, đỡ Lôi Tấn ngồi xuống một bên, từ trong ngực lấy ra đá lửa, chất một ít lá cây cùng nhánh cây vào góc tường rồi châm lửa, trong động lập tức sáng lên. Lôi Tấn lúc này mới thấy rõ tình cảnh hỗn độn ở đây, dấu vết lưu lại ở đây tựa hồ là có sau một một trận đánh nhau kịch liệt dị thường, cỏ khô ném đầy đất, phía trên còn dính vết máu.

Trai tim Lôi Tấn nhảy thùng thùng đến lợi hại, thử nhiều lần mới có thể mở miệng “Hi Nhã, Mặc Nhã, y…”

Đã nhiều ngày trôi qua như vậy, đây là lần đầu tiên Lôi Tấn nhắc tới tên Mặc Nhã.

Hi Nhã cầm trong tay một nhánh cây nhỏ, cúi đầu khêu đống lửa cho nó cháy lớn hơn, nói “đừng lo, Mặc Nhã đúng là đã từng xảy ra chuyện, nhưng xem tình hình hẳn là không nguy hiểm tới tính mạng, vết máu của Mặc Nhã ở đây rất ít.” Dù sao đệ đệ mình cũng không phải người mặc cho kẻ khác ăn hiếp, đương nhiên sẽ không dễ dàng cho họ chiếm tiện nghi đi. Mặc Nhã tuy bị thương, nhưng những người đó phỏng chừng cũng không tốt đẹp gì.

“Ừ.” Lôi Tấn đáp một tiếng, tỏ ý đã nghe được lời Hi Nhã.

Khoé mắt Hi Nhã liếc qua Lôi Tấn, nhìn thấy rõ sắc mặt Lôi Tấn nhẹ nhõm thở ra một hơi, trong lòng liền ngũ vị tạp trần, cùng lúc vui vẻ vì Lôi Tấn còn vướng bận ở thế giới này, dù sao trong lòng có nhung nhớ, vậy hắn sẽ không dễ dàng đoạn tuyệt mà đi như vậy? Nhưng về phương diện khác trong lòng ý cũng có biết bao hy vọng, Lôi Tấn sẽ vì y mà lộ ra biểu tình lo lắng như vậy.

Nghĩ nghĩ, Mặc Nhã hiện tại hẳn đã bj nhốt lại, giờ y nghĩ cái này làm gì, hơn nữa giống như Hạo Thần thúc thúc từng nói, Lôi Tấn đối với mình xem như không tệ, cũng không từ chôi y tiếp cận, hết thảy vẫn đang phát triển theo hướng tốt.

Lôi Tấn tự nhiên không biết trong lòng Mặc Nhã đang nghĩ cái gì, hiện tại toàn bộ tâm tư hắn đều đặt lên việc xem xét cái hang động này, nhìn xem Mặc Nhã có lưu lại đầu mối gì cho họ hay không, rất nhanh dưới đám cỏ dại ở một góc sáng sủa trong hang động có một cái túi vải nhỏ khiến hắn chú ý.

“Hi Nhã, ngươi xem đây là gì?” Lôi Tấn dùng chân đá hai cái, túi vải liền lộ ra.

“đây là túi vải của Mặc Nhã.” Hi Nhã liếc mắt một cái đã nhận ra, thú nhân khi ra ngoài săn bắt sẽ mang theo bên mình một chút đồ ăn cùng dược liệu, để ngừa vạn nhất, nên a sao của họ không có làm, mà uỷ thác cho Tô Thuỵ thúc thúc nhà bên làm hộ/

“Tô Thuỵ thúc thúc tính tình vẫn còn trẻ con, nên thêu trên túi của ta hình chim sẻ nhỏ, của Mặc Nhã là con thỏ nhỏ.” Quả nhiên giống như Hi Nhã nói, ở trên một góc rũ xuống có hình con thỏ, làm hình dạng nhe răng nhếch miệng, lộ rõ hai khoả răng cửa to lớn.

Lôi Tấn cũng có thể tưởng tượng Mặc Nhã tuy rằng mặt không đổi sắc, nhưng sau lưng không biết có bao nhiêu chán ghét con thỏ này. Mặc Nhã, ngươi giờ đang ở đâu? Trong lòng Lôi Tấn thở dài.

“Chỗ này có một bao quả khô.” Hi Nhã đưa cho Lôi Tấn. Cầm những cây cây cỏ cỏ hình hình gì gì đó, nói thêm “Những thứ này đều là dược giảm đau, gọi là Ưng thảo, bất luận miệng vết thương nặng đến đâu, chỉ cần bôi lên lập tức sẽ cầm máu, chính là loại thuốc này chỉ sinh trưởng trên vách núi đen, nằm trong khe hở của vách đá, hơn nữa bên cạnh còn có chim ưng to lớn canh chừng, muốn lấy cũng không dễ, không biết Mặc Nhã làm thế nào mà lấy được.

Lôi Tấn quay lưng đi, nhìn bóng tối thâm trâmà bên ngoài, qua một lúc lâu mới nói “Y biết chúng ta cùng một chỗ.” KHông phải nghi vấn, là dự cảm hắn ẩn ẩn cảm giác.

“Tối thứ hai khi chúng ta cùng một chỗ, Mặc Nhã đã tới.” Hi Nhã cũng tính sẽ giấu tiếp, thế nhưng nắm tay cầm dược thảo không ngừng siết chặt.

Lôi Tấn nhớ tới một đêm kia, tới cuối cùng, hắn gần như mất hết lý trí, điêm cuồng phun ra nuốt vào phân thân nóng rực của Mặc Nhã, hai người ở trên giường dây dưa đến hơn nửa đêm, lúc ấy Mặc Nhã đã ở ngoài cửa.

Lôi Tấn đem trán ép lên vách đá lạnh lẽo, ý đồ làm cho mình tỉnh táo lại, lý lẽ trong lòng lộn xộn không phân rõ ràng, rốt cuộc vì cái gì mà thay đổi thành cục diện lúc này?

Hi Nhã đối với mình thực là tốt, hắn không phải gỗ đá, như thế nào lại không có cảm giác, từ lúc còn ở trong Hổ tộc bộ tộc tới lúc đi đường, bản thân một câu chưa nói, y đều có thể đem mọi chuyện chuẩn bị thoả đáng, chiếu cố hắn cũng rất cẩn thận. Nếu là trước kia, hắn tự nhiên không ngại người trên giường mình nhiều, chuyện này cũng không tệ, có thể lừa thêm một Hi Nhã càng thêm dễ bảo, nhưng hiện tại hắn lại không muốn làm vậy

tối đó, Lôi Tấn chỉ ăn chút quả khô, Hi Nhã đem cỏ trên đất hong khô, một lần nữa trải thành giường, sau khi Lôi Tấn nằm xuống thì tựa hồ rất nhanh ngủ mất

Hi Nhã ở trong động tìm được ít thịt nướng có mùi vị quen thuộc, thấy Lôi Tấn đã ngủ, y cũng không có tâm tình ăn, tính toán trước ngủ một giấc, chuyện gì chờ mai tỉnh rồi nói

Hi Nhã nằm xuống bên cạnh Lôi Tấn, nhưng vừa mới đụng vào Lôi Tấn, đã cảm thấy thân thể hắn cưứg đờ, rồi sau đó ra vẻ lơ đãng trở mình lăn vào trong

———–

Nơi này khắp nơi đều là một mảnh tối đen, một chút ánh sáng mặt trời cũng không chiếu tới đây, Mặc Nhã cũng không biết hôm nay đã ngày thứ mấy, cứ cách một đoạn thời gian sẽ có người tới đây mang theo chút đồ ăn, đều là ít cá tôm sò hến còn sống, bữa ăn hôm nay đã là lần thứ hai mươi hai, Mặc Nhã lấy tảng đá cạy vỏ sò trong tay, sau đó cố nến ghê tởm đem thứ tanh tanh kia nhét vào miệng, trong miệng toàn mùi của biển, thú nhân mặc dù cũng có lúc ăn thịt sống, nhưng như thế cũng không tỏ vẻ bọn họ sẽ nảy sinh tình cảm mãnh liệt với hải sản a, hơn nữa cũng không biết bọn họ đã động tay động chân gì với thân thể của mình, y rõ ràng là một thú nhân Báo tộc, thế nhưng vẫn có thể bình yên tồn tại dưới đáy biển, nước biển cũng tựa như không khí có thể giúp y hô hấp thuận lợi.

Theo qua sát liên tục mấy ngày nay của y, phát hiện vòng xích trên lưng cùng cổ chân đều xuất hiện một cái lỗ thực nhỏ, trực giá nói cho y biết, nếu muốn cởi thứ này, thì cái lỗ này chính là mấu chốt, chính là cái lỗ này quá bé, cho dù là đầu ngón tay nhỏ nhất của y cũng không nhét vừa, mấy ngày nay y đều bận rộn đem mấy cái vỏ trai còn sót lại mài thành kim để thử xem. Chính là cách này thực sự cũng không ổn lắm, thường là vất vả mài được hơn một nửa, mắt thấy sắp thành công, tất cả đều vỡ vụn, một chút tá dụng cũng không có.

Y phải cẩn thận rồi cẩn thận, cẩn thận rồi cẩn thận, thứ trong tay là thành quả tốt nhất trong hai ngày nay của y, Mặc Nhã khoa tay múa chân một chút, gần như có thể chọc vào rồi

Hiện tại Mặc Nhã cảm thấy bản thân vô cùng may mắn từ nhỏ đã có thói quen cô đơn lạnh lẽo một mình, hai vị a cha đem toàn bộ lực chú ý đặt lên người a sao, đại ca là đứa nhỏ của a cha An Sâm, tiểu đệ là đứa nhỏ của a cha An Lạc, chỉ có bản thân lớn lên giống với a sao, một chút đặc thù của hai a cha cũng không có, không biết là đứa nhỏ của ai, hai a cha tuy rằng đối xử bình đẳng, nhưng ya lại không dám giống như đại ca cùng tiểu đệ, có thể không chút kiêng nể mà làm nũng trong ngực hai a cha

Nếu đổi thành người khác phải ở trong địa phương không có ánh sáng cũng không có âm thanh như thế này suốt mấy ngày trời, phỏng chừng không phát điên không được, y lại còn có thể ở đây tây nghĩ đông nghĩ, nghĩ tới nhiều nhất chính là a sao cùng Lôi Tấn, không biết họ thế nào, có đôi khi y còn nghĩ a sao đã có hai vị a cha, Lôi Tấn lại có đại ca cùng tiểu đệ, có lẽ sự hiện hữu của y kỳ thực cũng không quan trọng giống như y nghĩ đi?

Ý tưởng này vừa xuất hiện, bản thân Mặc Nhã lập tức rùng mỉnh, ở địa phương này quá lâu, môi trường âm trầm hắc ám như vậy quả nhiên có thể ăn mòn lòng người, không thể để cho ý nghĩ này của mình tiếp tục phát triển được, y hiện tại muốn bảo trì tinh lực cùng thể lực cho thực tốt, bởi vì y cảm thấy phía sau bức tường đổ nát này tựa hồ có thứ quỷ dị gì đó đang tồn tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.