“Mau lau.” Vấn đề hình tượng rất quan trọng, Lôi Tấn miễn cưỡng dặn dò một câu cuối cùng, mới yên tâm nhắm mắt, thực sự không kiên trì nổi nữa, quá mệt mỏi rồi
“Lôi Tấn…” lãnh đạm của Mặc Nhã biến mất sạch sẽ
Lôi Tấn đột nhiên té xỉu, làm cho mấy người bất ngờ không kịp đề phòng, Mặc Nhã vốn ở ngay bên cạnh Lôi Tấn, một phen vội vã đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của hắn ôm vào ngực, cánh phía sau vươn ra, bay nhanh về hướng bộ tộc, Hi Nhã quay dặn Minh Nhã một câu “Mang Bối Cách về nhà.” Cũng vội vã bay theo
“Minh Nhã cũng muốn đi.” Nó bây giờ còn chưa thể bay. Nói với thú nhân đến tiếp đón họ một tiếng, mang Bối Cách về nhà họ, vươn móng muốt đuổi theo
“Có chuyện gì vậy a?” Mọi người xung quanh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, Lôi Tấn lúc ấy là ở trước mắt mọi người mất tích, lần này hắn về, có rất nhiều người đều muốn qua đây đón hắn, nhưng mà đến mặt cũng chưa thấy a?
“đi thôi, chúng ta về nhà Hi Nhã đã.” Trong những thú nhân có cả mặt Tề La, vừa rồi cũng chỉ liếc mắt qua một cái, cũng chưa kịp thấy rõ là có chuyện gì xảy ra
———–
Mặc Nhã mang theo Lôi Tấn không có đi tìm các y sư trong tộc, mà trực tiếp đưa tới nhà Xuân Kỷ, bởi vì ai cũng biết y thuật của Xuân Kỷ là tốt nhất, nhưng tính tình cũng tồi tệ nhất. Bất quá lúc ấy mạng của Xuân Kỷ là do a cha An Lạc cứu về, cho nên Xuân Kỷ đối với mấy người nhà bọn họ còn có vài phần tình cảm
Cánh cửa gần như bị Mặc Nhã đạp gãy, Xuân Kỷ trong phòng không biết đang làm gì, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, người còn chưa thấy, đã mở miệng mắng “Làm cái gì? Cút đi, đừng có tới chỗ ta giương oai.”
“Xuân Kỷ, ngươi mau ra đây cứu Lôi Tấn.” Mặc Nhã đem Lôi Tấn đặt lên giường trúc trong sân, nghĩ muốn chặn máu đang chảy ra từ mũi miệng hắn, nhưng máu vẫn dọc theo kẽ ngón tay của y chậm rãi chảy ra.
“Lôi Tấn?” Xuân Kỷ kéo tay áo từ trong phòng đi ra, thấy mặt Lôi Tấn đều là máu cũng hoảng sợ, nhanh chóng đi qua hỏi “Mới không thấy bao lâu, sao lại biến thành bộ dạng thế này?”
Hi Nhã theo sát sau đó tới, vẫn còn bảo trì vài phần bình tĩnh, vừa lúc nghe thấy Xuân Kỷ nói những lời này, liền đem chuyện vừa nãy Lôi Tấn đột nhiên miệng mũi xuất huyết nói hết một lần
Xuân Kỷ sớm đã cúi đầu xem xét, sau một lúc lâu đứng dậy nói “Trong miệng mũi không thấy có vết thương, có phải bị tổn thương bên trong người không?”
“Trên đường về chúng ta gặp phải Săn xỉ thú, Lôi Tấn bị cào thương.” Mặc Nhã nói chuyện này, dìu Lôi Tấn lên, Hi Nhã qua hỗ trợ, cởi áo Lôi Tấn ra, miệng vết thương sau vai vốn đã chưa tốt, đêm qua còn bôi một lần thuốc, ai biết giờ lại xuất huyết
“Bị thương thành như vậy, các ngươi vẫn làm được?” Không có quần áo che chắn, dấu vết trên người Lôi Tấn, người sáng suốt vừa nhìn cũng biết là cái gì
Hai người đều không phản đối, tuy nói là do Lôi Tấn vô ý khiêu khích trước, nhưng hai người không nhịn được cũng là sự thực
Xuân Kỷ hừ một tiếng, về phòng cầm ra một lọ thuốc, đổ ra một chút thuốc bột màu nâu, lấy ít vải bông trắng băng lại, Lôi Tấn có thể cảm thấy đau, cau mày không thoải mái ở trong lòng Mặc Nhã giật giật
“Xuân Kỷ, nhẹ chút.” Tay Mặc Nhã ở trên lưng Lôi Tấn nhẹ nhàng vỗ, biết rõ hắn hiện tại nghe không thấy, vẫn không ngừng nói “Tốt lắm, lập tức sẽ tốt thôi, nhịn một chút là được.”
“đây là nguyên nhân sao? thương tổn ở bên trong?” Hi Nhã đứng ở một bên nhìn cũng thấy lo lắng
Xuân Kỷ quăng cho họ một ánh nhìn xem thường, tức giận nói “Tại sao lại như vậy? Hai người các ngươi đều không bảo hộ được người mình thích.”
“Xuân Kỷ ca ca, Lôi Tấn bị sao vậy?” Minh Nhã người đầy mồ hôi rốt cục cũng chạy tới
“thực sự là thiếu nợ nhà các ngươi mà.” Xuân Kỷ buộc nút vết thương xóng, nói “Các ngươi lúc nào thì gặp Săn xỉ thú?”
“ba ngày trước.” Hi Nhã đáp
“Có dùng Chuẩn vị thảo?” Xuân Kỷ ngửi ngửi một chút mùi dược còn sót lại bên miệng vết thương
Hi Nhã gật đầu thừa nhận.
“cái này kỳ quái, Chuẩn vị thảo là loại dược cầm máu tốt nhất, sao miệng vết thương còn có thể đổ máu? Miệng mũi xuất huyết lại là chuyện gì?” Xuân Kỷ nhíu mày cần thận xem xét, không có đạo lý a, nếu lúc ấy dùng phun hai ngụm huyết thì còn có thể lý giải, nhưng ba ngày sau mới xuất huyết thì tực kỳ quái
Lăn qua lăn lại một phen, máu từ miệng mũi chảy ra cũng tự động ngừng lại.
Xuân Kỷ nhất thời cũng không tìm ra nguyên nhân. chỉ nhìn qua phản ứng của Lôi Tấn, phỏng đoán trong thời gian ngắn sẽ không có chuyện gì.
Hi Nhã múc trong giếng ra một chậu nước, cẩn thận giúp Lôi Tấn lau sạch sẽ gương mặt.
Lôi Tấn nhận được thư Minh Nhã mang về, biết Lôi Tấn không có chuyện gì, ba huynh đệ cũng đang quay về, khối cự thạch trong lòng cuối cùng cũng thả xuống được, An Lạc trên đường gặo được quạ đen đang về báo tin, cũng theo nó về, chờ một nhà đoàn viên.
Vừa rồi có người qua nhà họ truyêề tin nói người đã về, y chờ trên đường nửa ngày, lại nghe nói Lôi Tấn hình như đã xảy ra chuyện, lúc này mới vội chạy qua đây.
“Lôi Tấn làm sao vậy?” La Kiệt thấy Lôi Tấn lần này ra ngoài, trở về đen gầy đi không ít, còn có một thân đầy thương tích
“A sao…” Minh Nhã nhào tới, ánh mắt hồng hồn
La Kiệt cúi người vỗ lên đầu nó hai cái, y hiện tại vô tâm đi so đo xưng hô. lại hỏi “Lôi Tấn sao rồi?”
“ba ba, Xuân Kỷ tạm thời còn chưa tìm ra nguyên nhân.” Hi Nhã giản lược tình huống lúc đoónói cho La Kiệt nghe. Kéo một cái băng ghế nhỏ cho La Kiệt ngồi
“Trên đường các ngươi còn gặp chuyện gì nữa?” Xuân Kỷ nhìn thần sắc Mặc Nhã biết cũng chẳng hỏi được gì, liền quay đầu hỏi Hi Nhã
“Chúng ta sau khi gặp phải Săn xỉ thú, một đường thực thuận lợi.” Hi Nhã cúi đầu trâầmtư một chút, vẫn lắc đầu
“Lôi Tấn có một mình đi tới chỗ nào không? Hoặc là một mình ăn cái gì?” Xuân Kỷ ý đồ nêu chút gợi ý
Hi Nhã vẫn lắc đầu, Lôi Tấn bị thương, họ sao có thể để Lôi Tấn tự mình hành động?
Xuân Kỷ lại hỏi tiếp một ít vấn đề, Hi Nhã còn thực sự nhớ lại, trả lời từng câu, lại bị Xuân Kỷ lần lượt phủ nhân
Cuối cùng Xuân Kỷ cũng hết kiên nhẫn, ngồi xuống tự rót cho mình một chén nước
“Minh Nhã có uy cho Lôi Tấn ăn một quả hồng hồng.” Minh Nhã nâng móng vuốt ý bảo
“quả hồng hồng gì?” Xuân Kỷ thuận miệng hỏi lại một câu, kỳ thực cũng không đem lời Minh Nhã để ở trong lòng
Nhưng Hi Nhã lại thực không nhớ ra chuyện này, là do trái cây kia, nhưng lúc ấy y cũng nếm thử, hẳn là không có độc a, bất quá vẫn đem hình dáng cây cùng quả miêu tả tỉ mỉ cho Xuân Kỷ nghe
Xuân Kỷ còn chưa nghe hết, một cước đá lăn ghế đứng lên, cánh tay ở trên bụng Lôi Tấn sờ soạng nửa ngày, cười lạnh thành tiếng “Các ngươi thực có bản lĩnh a.”