Xuân Kỷ biết thanh danh của mình ở trong bộ tộc rất tồi tệ, đến ngay cả Mộ Á cùng mình có quan hệ không tồi, mỗi lần cũng đều là lén lén lút lút, ngược lại với Lôi Tấn, tuỳ tiện đến vài lần, không quan tâm, y ban đầu tiếp cận Lôi Tấn cũng do cảm thấy người này thú vị, sau khi tiếp xúc mới phát hiện tính tình người này vô tâm vô phế nhẫn tâm nhưng lại thích, người khác không dám nói, được rồi…. người này rất thích ăn uống
Sau vài lần nói chuyện y biết Lôi Tấn đối với chuyện đứa nhỏ có chút kiêng kị, nên có tam nhắc nhở vài câu, ngàn vạn lần đừng dùng Bích Ngải hoa, chính là sau đó thấy ba người Hi Nhã đối xử với Lôi Tấn quả thực không tệ, hơn nữa Lôi Tấn lại lập tức xuất môn, y nghĩ chờ hắn nói cũng không muộn, về phần chuyện về nhà của Lôi Tấn, y đã sớm biết sẽ không có khả năng, thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ tới.
Trước khi Lôi Tấn đi, còn có qua chỗ y nói tạm biệt, lúc ấy y chắc chắn xác định Lôi Tấn chưa sử dụng Bích Ngải hoa
Ai lại nghĩ, xuất môn một lần, sự tình sẽ chuyển biến lớn như vậy, thay đổi đột ngột luôn
Xuân Kỷ vuốt bụng Lôi Tấn, ban đầu còn không chú ý, hiện tại vừa thấy rõ ràng là đã sử dụng Bích Ngải hoa, thể chất đã thay đổi
“Chẳng lẽ ngươi nói Lôi Tấn…” Mặc Nhã nhìn chằm chằm vị trí tay Xuân Kỷ đặt, môi mấp máy vài lần, nhưng không biết nên nói gì tiếp, đứng trên lập trường Lôi Tấn tựa hồ không phải yêu thích gì, nhưng bản thân lại cố tình mang theo chờ đợi.
Hi Nhã vừa nghe cũng ngồi không yên, đi tới, tuy trên mặt cố giữ vẻ bình tĩnh, thế nhưng trong nháy mắt ánh mắt đã phát ra tia kinh hỉ không thể nào nhầm lẫn
Thần sắc La Kiệt cũng có chút phức tạp khó hiểu.
Chỉ có Minh Nhã vẻ mặt ngây thơ, hoàn toàn không hiểu tình huống hiện tại
Thực ra, Xuân Kỷ chỉ muốn nhìn Hi Nhã cùng Mặc Nhã một chút, giống cái trong bộ tộc vốn trân quý, phàm là thú nhân tới tìm giống cái làm bầu bạn, bình thường sẽ không nguyện ý kết nạp thêm thú nhân khác, dù sao ai mà không hy vọng có được bảo bảo của riêng mình đâu.
Lần đầu làm a cha, ai có thể không vui?
Chính là mọi chuyện có thể như ý sao?
Vẻ mặt không chút thay đổi của Xuân Kỷ trồi lên ý cười mỉa mai, nói “Đừng tưởng các ngươi ở sau lưng lén cho hắn dùng Bích Ngải hoa, Lôi Tấn sẽ ngoan ngoãn sinh đứa nhỏ cho các ngươi, người tính không bằng trời tính, ta không biết các ngươi làm thế nào mới có thể gặp được Dong đan quả chỉ mọc bên cạnh đầm lầy có Bích Ngải hoa. Dong đan cùng Bích ngải trời sinh tương khắc…” y không tin Lôi Tấn chỉ ra ngoài mấy ngày lại có thể bình tâm tĩnh khó chấp nhận chuyện sinh đứa nhỏ, điều duy nhất có thể giải thích chính là lén làm sau lưng.
Cái này mà gọi là thích sao? Không từ thủ đoạn để giống cái hoài thai con của mình? Ở trong mắt y, thích của thú nhân với giống cái, ngoại trừ thoả mãn dục vọng của họ, tác dụng lớn nhất chính là sinh con đi?
“Cho nên?” Mặc Nhã gian nan mở miệng, cho dù đã đoaá trước, thế nhưng y vẫn muốn chính tai nghe được sự thực này
“Cho nên Lôi Tấn vĩnh viễn sẽ không có khả năng có đứa nhỏ nữa, cho dù dùng Bích Ngải hoa nhiều hơn cũng vậy.” Xuân Kỷ khẽ mở đôi môi hoa, phun ra sự thực lãnh khốc.
“cái gì?” Sau một lát yên tĩnh không tiếng động, mở miệng đầu tiên lại là La Kiệt.
Hi Nhã đứng không vững, thân thể thoáng lung lay hai cái, trên mặt xuất hiện thần sắc cực kỳ thống khổ, Dong đan quả này là tự tay y hái
“A sao?” Minh Nhã giật nhẹ ống quần La Kiệt “Xuân Kỷ ca ca đang nói gì vậy?”
“đừng hỏi, Minh Nhã.” La Kiệt thở dìa, y biết chuyện này đối với Lôi Tấn không khó nói là một chuyện cực tốt, nhưng nhìn con mình thống khổ như vậy, y thực không thoải mái nổi.
“Xuân Kỷ ca ca nói Lôi Tấn về sau sẽ không có bảo bảo là thực sao?” Nó tuổi tuy còn nhỏ, cũng không có nghĩa là nghe không hiểu ý nghãi trong lời nói của Xuân Kỷ ca ca.
Lôi Tấn gật gật đầu, sự tình đã vậy, Minh Nhã cũng nên biết
“Lôi Tấn có thể khổ sở không?” Minh Nhã nghĩ đến đầu tiên là cảm nhận của Lôi Tấn
La Kiệt lắc đầu, sợ Minh Nhã không hiểu rõ, vì thế nói “Lôi Tấn không thích bảo bảo, hắn hẳn sẽ không vì chuyện này mà khổ sở.”
Minh Nhã nghe vậy liền nằm xuống trên móng vuốt của mình suy nghĩ.
“Minh Nhã khổ sở sao?” La Kiệt hỏi nó
“Không có, Lôi Tấn không buồn, Minh Nhã cũng sẽ không buồn.” Minh Nhã lắc lắc đầu.
La Kiệt vui mừng gật đầu, y vẫn biết, tiểu nhi tử ngốc của y tuy có chút choáng váng, thế nhưng vẫn là một hảo hài tử có tâm tư tinh khíêt
“Vậy Minh Nhã đang nghĩ cái gì?” La Kiệt nhìn nó vừa rồi còn thực sự suy nghĩ chuyện gì
“Minh Nhã đang nghĩ, nếu ngày nào đó Lôi Tấn đột nhiên muốn có bảo bảo, Minh Nhã phải đi đâu nhặt về cho hắn.”
Nó đại khái cho rằng bảo bảo cũng như cỏ dại, đi trên đường có thể nhặt về một bó to.
“Ngươi sinh cho hắn là được.” La Kiệt có chút vô ngữ, thực không có biện pháp gì với tiểu nhi tử.
“Minh Nhã thực sự là thú nhân.” Thường thức này nó cũng biết, thú nhân không thể sinh bảo bảo.
“Chỉ cần ngươi muốn là có thể.” La Kiệt không muốn cùng nó dây dưa nữa, thuận miệng ứng phó.
“Thực sao? A sao. Minh Nhã cũng có thể sinh bảo bảo cho Lôi Tấn.” hai mắt Minh Nhã toả sáng.
“Thực đúng là một thú nhân không có chút tự giác.” Xuân Kỷ tỏ vẻ đau đầu
Một người hai người cứ ở mãi đây thực chướng mắt, Xuân Kỷ lên tiếng đuổi người “Trừ Lôi Tấn ra, các người đều về đi, sắc trời cũng không còn sớm nữa.”
“Xuân Kỷ, cánh tay Lôi Tấn cũng bị thương.” Mặc Nhã đem tình hình thực tế lúc gặp Long điểu nói tỉ mỉ từng chút, cho dù trong lòng có đau đến không thở nổi, thế nhưng so đo lúc này thì có ích lợi gì. Đại ca mới là người tự trách nhất, dù sao về sau họ đều không có khả năng có bảo bảo.
Mới vừa rồi còn cho rằng sắp có bảo bảo, thế nhưng sự thực lại là như vậy, cảm giác từ đỉnh núi rơi xuống đáy cốc chỉ có người từng trải qua mới hiểu được, cái loại cảm giác nháy mắt đã thành mất mác tuyệt vọng.
Nghĩ lại, giờ cũng không phải thời điểm nghĩ chuyện này, Mặc Nhã ép buộc mình dời đi sự chú ý, Lôi Tấn đến giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, có phải do thương thế nặng hơn không?
Xuân Kỷ cũng nghe người trong tộc kể lại chuyện lúc ấy, vừa rồi kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, trong lòng đối với vết thương trên tay Lôi Tấn đại khái đã có cách
“ta biết, Mặc Nhã đem người ôm vào phòng ta đi, còn lại đi mau.” Xuân Kỷ chỉ tay ra cửa, dù sao y cũng chẳng phải người tốt gì, cũng không phản đối cái thanh danh kia, đúng không
“Chúng ta về đi, Hi Nhã.” La Kiệt kéo tay y, lôi kéo nhưng y không di chuyển, trong lòng bàn tay cực lạnh lẽo “Hi Nhã, sao vậy?”
“A sao?” Hi Nhã khẽ gọi La Kiệt là a sao, bởi vì La Kiệt không thích
“Về nhà rồi nói.” La Kiệt vỗ vỗ mu bàn tay y.
Hi Nhã quay đầu nhiì thoáng qua, trong phòng sáng lên một ngọn đèn. Quay đầu cùng La Kiệt, Minh Nhã đi về
————
“ta ở lại với hắn đi? Ta sợ buổi tối hắn không tiện đứng dậy.” Mặc Nhã đem Lôi Tấn đặt lên giường, cởi bớt cúc áo, đắp thảm lên
“Ngươi nhìn cái dạng này của hắn sẽ tỉnh sao?” Xuân Kỷ nhấc chân, ưu nhã vắt chéo ngồi trên băng ghế “hơn nữa, ngươi qua đêm ở đây, người biết sẽ hiểu là vì Lôi Tấn, người không biết thì chẳng biết sẽ nói cái gì, ta không chịu nổi cái tiếng này đâu.”
“Sáng mai ta tới nhìn hắn.” Mặc Nhã biết Xuân Kỷ không đồng ý, liền giúp Lôi Tấn dịch dịch lại thảm.
Xuân Kỷ vốn muốn nói: Ít tới gây khó chịu đi. Nhưng nhìn đến đôi mắt thương yêu luyến tiếc của Mặc Nhã, lời nói đến bên miệng đổi thành “Tuỳ ngươi.”
Lúc Mặc Nhã sắp ra cửa, thanh âm của Xuân Kỷ vang lên phía sau “Ngươi không muốn có đứa nhro sao?” Y nhìn thấy rất rõ chờ mong Mặc Nhã lộ ra lúc ấy
“Có ý tứ gì?” Rõ ràng muốn, nhưng khi nghe Lôi Tấn không sinh được đứa nhỏ, lại làm ra vẻ không có chuyện gì, không rõ thì không nên lãng phí tinh lực của mình nữa, y còn có việc cần làm.
“Tốt lắm, đừng giả vờ nữa, người đi cả rồi.” Xuân Kỷ cười hì hì ngồi lại gần
Thời điểm kia hắn thực sự đã ngất đi, nếu không ai lại muốn mất mặt trước mắt quần chúng a, chính là Xuân Kỷ xuống tay quá tuyệt (tuyệt trong ngoan tuyệt chứ ko phải tuyệt vời nhé), không biết cho hắn dùng thuốc gì, toàn thân xương cốt đều đau, người chết đều có thể tỉnh lại, huống chi hắn còn là người sống. Chính là vừa mới tỉnh lại không có khí lực gì, hắn vốn tính nhắm mắt nghỉ ngơi thêm một chút, thì sau đó lại nghe thấy chuyện như vậy, nói thực, trong lòng hắn cũng rất khiếp sợ, không biết phải có phản ứng như thế nào, đơn giản chỉ đành giả vờ tiếp.
“Ngươi không hỏi ta làm sao biết?” Xuân Kỷ từ từ áp tới, nhanh chóng đụng đến chóp mũi Lôi Tấn.
“trước dìu ta ngồi dậy, nằm nói chuyện có chút khó chịu.” Lôi Tấn cũng không khách khí với y.
“Ngươi nghĩ ta sẽ nghe lời ngươi như ba con báo con kia à?” Nói tới nói lui, Xuân Kỷ vẫn cầm hai cái gối dựa lớn để vào đầu giường, rồi nâng thắt lưng Lôi Tấn giúp hắn ngồi dậy
“Trên giường này của ngươi không có nam nhân nào ngủ qua chứ?” Lôi Tấn nhìn cái thảm trên người, hắn có chút khiết phích, ai biết trên người những kẻ đó có rận hay không chứ.
“Ghét bỏ thì đừng có nằm, trong phòng ta chỉ có một cái giường này, chịu cho ngươi lên, coi như không tệ đi, giường khác còn chưa qua được cánh cửa ở đầu giường ta đây, lúc bị con báo con của nhà ngươi ôm vào ngực, sao ta không thấy ngươi ghét bỏ?”
“Bọn họ không giống, thói quen vệ sinh rất tốt.” Những lời này là sự thực, tuyệt không thiên vị
“Thiết, coò không phải do La Kiệt nhiều quy củ, toàn bộ tộc ai cũng biết.”
“Tổng cũng đành pahỉ chịu, trông nôm đúng là của ai.”
“Đương nhiên tốt, làm ngươi cũng thoải mái đi?” Xuân Kỷ không có ý tốt đưa tay qua, ỷ vào chuyện Lôi Tấn hiện không thể phản kháng, đụng tới một dấu tím hồng gần bên tai hắn, cười tủm tỉm “Trước người phía sau đều nhiều như vậy, không phải là do một người làm đi? Hai người hay là ba người cùng nhau vậy?”
“đừng có không chuyện gì cũng lôi Minh Nhã vào.” hắn tuy thương tiểu tử kia, thế nhưng nghĩ đến chuyện hai người làm, thần a, xin tha thứ cho hắn vô pháp tưởng tượng, hơn nữa hắn tổng có loại ảo giác dụ dỗ tiểu hài tử.
“Thì là Hi Nhã cùng Mặc Nhã, trách không được ta vừa sờ bụng ngươi, vẻ mặt hai người đều chờ mong. chắc cảm thấy ở chỗ này có bảo bảo của họ.”
“Lời ngươi nói là thực?” Lôi Tấn hỏi
“Lời nào? Hôm nay ta nói rất nhiều.” Đột nhiên đến một câu, y chưa hiểu
“Cái câu bị người hạ cái gì Bích Ngải, có thể sinh đứa nhỏ.”
“đương nhiên là thực. ta lừa ngươi làm gì? Ngươi cho rằng lần này miệng mũi ngươi đổ máu là vì sao?” Xuân Kỷ tới bàn rót nước
“ta cứ nghĩ là do ngâm suối nước nóng.” Lôi Tấn nhíu mày nhìn về phía Xuân Kỷ
“Thôi đi, suối nước nóng nhiều nhất chỉ làm miệng vết thương của ngươi chậm tốt lên, hoặc xuất chút huyết, miệng mũi đều xuất huyết, là bởi vì ngươi đồng thời dùng qua cả Bích Ngải hoa cùng Dong đan quả.”
“Ngươi nói là do họ hạ dược ta? Trong bụng ta thực sự sẽ có đứa nhỏ?” Luôn miệng nói thích mình, thì ra là vậy sao? Không ngừng lừa gạt, giấu diếm, đây là thích của họ? Mất công bản thân cho tới giờ vẫn bởi vì không thể đáp lại cho họ thứ tình cảm đồng dạng mà cảm thấy áy náy, vẫn nghĩ trước khi đi sẽ hảo hảo bồi thường cho họ.
Bọn họ thì sao? Muốn làm gì? Lấy đứa nhỏ ràng buộc mình sao? Không thể trở về, hàng đêm ở đây cùng họ lăn lôn trên giường, sinh đứa nhỏ sao?
Hi Nhã, Mặc Nhã, ta tuy rằng không thể chấp nhận tình cảm của các ngươi nhưng cũng không hề muốn lừa gạt các ngươi, nhưng các ngươi lại đáp lại ta thế nào? Ôn nhu qua lại nhiều như vậy chỉ là vì đưa nhỏ sao? Trong lòng Lôi Tấn có một giọng nói nhỏ nhỏ đáp: thực sự là như thế phải không? Ngươi chẳng lẽ không cảm giác được sao? Nếu không phải, vì cái gì lại vụng trộm hạ độc?
Xuân Kỷ nhìn con ngươi Lôi Tấn từng chút từng chút lạnh dần, trong lòng chỉ biết là chuyện xấu tới
“Có một số việc, ta nên sớm cùng ngươi nói, ngươi ban đầu nghĩ bản thân không phải giống cái ở đây, nên không có năng lực thai nghén đứa nhỏ, kỳ thực suy nghĩ của ngươi là đúng, chẳng qua thế giới này có một loại thảo dược gọi là Bích Ngải, hoa của nó có thể thay đổi thể chất, cho nên sau khi ngươi kết hợp với thú nhân bầu bạn có thể mang thai.”
“Vậy trong bụng ta…” Lôi Tấn chán ghét nhìn thoáng qua, lấy thân nam nhân sinh con, hắn trước kia chưa từng nghĩ tới
“Ngươi nói thực đi, ngươi có từng cùng thú hình của họ làm qua hay không?” Nếu thực sự có, vậy thì phiền toái, nhìn Lôi Tấn cho dù có chết, cũng không muốn có đứa nhỏ, nếu chưa bao lâu, y cũng tra không ra, chờ bụng lớn thì phá sao? Trước bất luận bọn Hi Nhã có… đồng ý hay không, thì bản thân y sẽ gặp chuyện nguy hiểm
Lôi Tấn xác định lắc đầu, nói “Cái đó có quan hệ gì?”
Xuân Kỷ nói thêm “Ngươi nên biết, kỳ thực thú hình mới là nguyên hình của thú nhân, hơn nữa cũng là lúc họ có sức mạnh cường thịnh nhất. Cùng thú hình làm, tỷ lệ mang thai phi thường cao, đương nhiên ở thời điểm khác cũng có thể, chính là tỷ lệ tương đối thấp, nhưng cũng không phải là không thể có.”
“tỳ ngươi muốn ở bao lâu cũng được, bất quá ta thấy bọn họ…”
Lời Xuân Kỷ còn chưa nói xong, đã bị Lôi Tấn đánh gãy “Hiện tại không cần nói chuyện của họ với ta.”
“được rồi, không nói, ngươi uống chút nước đi.” Xuân Kỷ đem nước đút cho hắn
“Ngươi trước ở trong này nghỉ ngơi, ta vốn đang hầm thịt, hiện tại phoỏn chừng lửa cũng tắt rồi, ta đi xem.”
Lôi Tấn tránh cánh tay Xuân Kỷ đang duỗi tới, nói “Không cần nằm, ta ngồi một chút là được rồi.”
“Vậy cũng được, vừa lúc chờ ăn cơm, ngươi nếm thử tay nghề của ta, đừng nói vội, ở trong cái bộ tộc này, bất luận so bản lĩnh nấu cơm hay chữa bệnh, nếu ta nói thứ hai, thì không ai dám nói thứ nhất.”
Lôi Tấn biết Xuân Kỷ cố ý muốn chuyển đề tài, cũng theo ý y gật đầu
Tuy rằng đốt đèn, thé nhưng trong phòng thực sự mờ tối, nơi nơi tràn ngập mùi nhựa thông, thẳng tới lúc Xuân Kỷ bê canh thịt vào, Lôi Tấn cũng không biết mình vừa rồi đang suy nghĩ cái gì?
“Ngươi nếm thử đi, ta bỏ thêm vào không ít dược liệu, hương vị hảo, lại bổ dưỡng.” Xuân Kỷ biết cánh tay Lôi Tấn không thể cử động, đơn giản bê bát lên giường, hai người cùng nhau ăn
Nhìn Lôi Tấn nuốt xuống, Xuân Kỷ mới lên tiếng “Ngon không? KHông lừa ngươi chứ?”
Canh thịt Xuân Kỷ àm, miếng thịt thái rất mỏng, tuy mang theo một chút vị thảo dược, thế nhưng thực sự rất ngon, chỉ là Lôi Tấn không có tâm tình thưởng thức thôi
Hai người cơm nước xong, cùng nằm trên một cái giường.
“Cánh tay của ta có thể trị không?” đây là chuyện Lôi Tấn lo nhất hiện nay, hắn biết một khi cánh tay còn chưa tốt, thì ngay cả năng lực tự gánh vác sinh hoạt cho bản thân cũng không có, chứ đừng nói nghĩ đến những cái khác.
“Cứ để ta lo.” Xuân Kỷ đảm nhiệm nhiều việc
“Vậy ta an tâm.” Lôi Tấn dúi đầu vào trong thảm, xung quanh đều là mùi vị xa lạ, không có quen thuộc, nhưng hiện tại hắn cũng không nên lưu luyến.
Thời điểm vết thương tốt lên là lúc hắn bắt đầu tìm đường về nhà.