Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 92: Tiểu biệt gặp lại



Mặc Nhã nghe vậy, cũng phải từ trên người Lôi Tấn đứng lên, vuốt quần áo, trên mặt đã khôi phục bình tĩnh đạm mạc nhất quán, chính là trong mắt vẫn còn bốc cháy dục hoat báo hiệu chuyện này không thể đơn giản kết thúc như vậy được.

Lôi Tấn từ trên giường ngồi dậy, mới rồi bị Mặc Nhã đè xuống từ trên xuống dưới sờ soạng một lượt, tay chân nhất thời có chút mềm nhũn, cũng bất chấp bộ áo đang treo trên người kỳ thực cái áo đã môn hộ mở rộng, Minh Nhã khóc nhào đến, nước mắt nóng bỏng từ từ theo cái bụng nhỏ mượt mà của Lôi Tấn chảy xuống chỗ thắt lưng.

“Sao vậy, vừa rồi ngươi nói cái gì?” Lôi Tấn xoa xoa lỗ tai của Minh Nhã ở trong ngực, dưới cái loại tình hình vừa rồi thực sự rất khó nghe rõ Minh Nhã nói cái gì.

“Minh Nhã không phải cố ý đâu, Minh Nhã chỉ muốn liếc nhìn tiểu bảo bảo một cái thôi, ta chỉ mới chọc nhẹ một cái, nhẹ một cái.” Chính là không nghĩ tới nhẹ một cái đã vỡ.

Tuy không biết rõ tình hình cụ thể, nhưng phỏng chừng cũng không phải thực sự nghiêm trọng, bởi vì La Kiệt chắc không để một mình Minh Nhã vào xem Nhân ngư bảo bảo, Lôi Tấn vỗ vỗ đầu Minh Nhã, nói “Ngươi trước đứng lên, chúng ta qua đó xem một chút,”

Minh Nhã lau nước mắt, mới vừa muốn đứng lên, liền cảm giác dưới đầu, chỗ cái bụng Lôi Tấn không nhẹ không nặng giật một cái, nó nghi hoặc nhìn thoáng qua Lôi Tấn nói “Lôi Tấn, bụng ngươi đá Minh Nhã một cái.”

Lôi Tấn lơ đễnh, chỉ vào đứa nhỏ trong lòng, thuận tay đem quần áo buộc lại, trêu nó nói “Bụng của ta chẳng lẽ mọc chân sao? Còn có thể đá ngươi?”

Cái này Minh Nhã cũng không xác định được, vừa định dán lên thử lại, đã bị Lôi Tấn xách cổ nhấc lên.

“Nhị ca, Minh Nhã nói là sự thực.” Minh Nhã bắt đầu tìm kiếm người ủng hộ

Minh Nhã chỉ cười cười, trong lòng lại thực ảo não, phỏng chừng do lần này thời gian trì hoãn trên đường quá dài, nên đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện gì đó, y hạ quyết tâm, lần sau xuất môn, nhất định phải đi sớm về sớm.

Lôi Tấn vừa ra đến trước cửa, tự giác khoác thêm cái áo da thú của Hi Nhã, đối với Mặc Nhã nhướn mày cười nói “Đi, đi xem con ta đi.”

Mặc Nhã thấp giọng, hỏi “Sao ngươi lại có con được?”

“Mới sinh không được sao?”

Mặc Nhã thản nhiên quét mắt qua cái bụng của Lôi Tấn, nghĩ thầm, con của chúng ta đang không phải rất tốt ở trong bụng của ngươi sao? Làm sao lại lòi thêm đứa nữa?

“Là đứa nhỏ Bối Cách vừa sinh, nhị ca.” Minh Nhã nhắc nhở

Mặc Nhã thiếu chút nữa đã quên trong nhà còn có một thai phu khác nữa, chính là không biết bảo bảo của Bối Cách như thế nào lại trở thành con của Lôi Tấn.

——————

Bên ngoài quả nhiên vừa mới mưa xong, thế nhưng hẳn là không lớn, trên mặt đất chỉ có một tầng ướt át nhợt nhạt, nhưng hơi nước trong gió lại rất lạnh lẽo, sau khi ba người họ vào phòng, đã thấy La Kiệt đang đứng cạnh thùng tắm.

“Không có việc gì chứ? La Kiệt?” Lôi Tấn hỏi

La Kiệt quay đầu lại vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ nhanh qua đây.

Bọn họ bước nhanh vài bước, chỉ thấy quả trứng trong thùng tắm đã mở ra một cái miệng nhỏ, phần da bán trong suốt kia vỡ hướng ra ngoài, chất lỏng sềnh sệch chậm rãi chảy ra, tiểu Nhân ngư màu vàng vẫn đang nhắm mắt đang ra sức giãy dụa cái đuôi, tựa hồ nóng lòng thoát khỏi trói buộc của vỏ trứng.

Lôi Tấn nhìn bé nhích tới nhích lui, vẫn giãy không được, liền nghĩ muốn đưa tay giúp bé một phen, nhưng ngón tay vừa mới đụng tới, đã bị La Kiệt ngăn lại, nói “Đừng, để bé tự mình đi ra đi, ngươi giúp bé là hại bé đấy.”

“Thực đúng là vật nhỏ phiền toái.” Lôi Tấn thì thào một tiếng, tuy không biết đó là đạo lý gì, nhưng cũng không thể hại người ta, nên lập tức rút tay ra, vừa lúc đó, tiểu Nhân ngư ra sức hoạt động, rốt cục giãy ra khỏi vỏ trứng, tròng mắt chuyển hai cái, sau đó khẽ mở, con ngươi màu lam sẫm vẫn còn đầy mơ hồ, thế nhưng một chút cũng không ảnh hưởng khiến bé chuẩn xác không lầm một ngụm ngậm lấy ngón tay của Lôi Tấn.

“Uy uy…” Lôi Tấn có chút không biết phải làm sao, tiểu Nhân ngư miệng không có răng nanh, lợi thì mềm mại, chỉ biết xuất sử sức mạnh bú mẹ mà mút vào, hắn không dám di chuyển, nhìn về phía La Kiệt cầu cứu, Nhân ngư nhỏ như vậy, cảm giác chỉ đụng một cái là vỡ

La Kiệt thấy Lôi Tấn bị một tiểu Nhân ngư mới sinh gắt gao chế trụ, cảm thấy cảnh tượng này cũng không tệ lắm, nhàn nhã nhấc hai chân ngồi xuống, cũng không tính đi qua hỗ trợ.

Mặc Nhã cười cười, đưa tay sờ sờ cái bụng nhỏ của bảo bảo, tiểu Nhân ngư thoải mái xoay người, Lôi Tấn nhân cơ hội đem ngón tay của mình nhẹ nhàng rút ra, nhưng mà ngón tay vừa mới rút ra, chợt nghe tiểu Nhân ngư ‘Oa’ một tiếng khóc lên, âm thanh kia lớn đến mức phỏng chừng cả nhà Tề La đều có thể nghe thấy

Lôi Tấn sợ đến mức lui về sau từng bước, đối với cái thân thể nhỏ như vậy thế nhưng lại có thể phát ra thanh âm lớn như vậy, cảm thấy thực sự khó tin, thế nhưng điều này cũng chứng minh bảo bảo đúng là đủ khoẻ mạnh.

“Uy, nhóc đừng khóc.”

Tiểu bảo bảo nghe hiểu lời Lôi Tấn nói, chu cái miệng nhỏ ra khóc càng hung ác hơn.

“sao lại ồn ào như vậy, còn có để cho người ta ngủ hay không?” Bối Cách nằm trên giường đem thảm kéo quá đầu, bất mãn hô một tiếng, buồn ngủ muốn chết.

“Bối Cách, ngươi mau dậy tới thăm đứa con ngươi một chút.” Lôi Tấn rốt cục tìm được người nên chịu trách nhiệm, hắn liền trốn tránh, quay đầu đem thảm lột ra.

“Cái gì con?” Bối Cách buồn bực hỏi một câu, đầu óc còn chưa tỉnh táo.

“là đứa con do chính ngươi sinh.” Mới sinh một ngày đã không chịu thừa nhận.

Bối Cách vừa động thân, đau đớn chỗ bị xé rách kia truyền đến, làm cho gã lập tức tỉnh táo, gã hơi có vẻ cố hết sức ngồi dậy, sốt ruột hỏi “đúng, hài tử của ta, ở chỗ nào?” Nghe thấy tiếng khóc, nhưng thế nào cũng không thấy người

“Ngươi vừa sinh đứa nhỏ đừng xuống giường, để ta ôm tới cho ngươi xem.” La Kiệt thấy Bối Cách vội vàng chống thân thẻ muốn xuống giường, nhanh chóng chạy qua ngăn cản

Tiểu Nhân ngư ở trong ngực Bối Cách giãy dụa, dát cổ họng nhìn Lôi Tấn khóc.

Bối Cách không biết tiền căn hậu quả, nhìn phản ứng của bảo bảo mà một bụng nghi vấn

“Có lẽ là đói bụng, Nhân ngư các ngươi cho bảo bảo ăn cái gì?” La Kiệt hợp thời lên tiếng

Bối Cách ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt, bảo bảo trong bộ tộc đều là do các giống cái Nhân ngư nuôi nấng. gã cũng không biết.

La Kiệt vừa nhìn thấy vẻ mặt của gã liền hiểu rõ, được, lại là một tên phụ thân hoàn toàn không biết gì cả.

Lôi Tấn ôm ngực, tựa ở bên tường, từ trên xuống dưới đánh giá phần ngực của Bối Cách, vẫn là bằng phẳng đi, thoạt nhìn cũng không có bộ dạng có thể sinh ra sữa tươi, thật không biết dứa nhỏ ăn cái gì, những người khác không biết Lôi Tấn đang suy nghĩ cái gì, bởi vì thú nhân trong bộ tộc căn bản không có nhũ mẫu nuôi nấng, nhưng La Kiệt muốn giả không biết cũng thấy khó.

“Chỗ này có Nhũ quả, ngươi uy cho bảo bảo một chút, xem bé có ăn không?” La Kiệt sắc mặt không đổi cảm thấy đen hắc, trong lòng âm thầm may mắn Lôi Tấn không đánh giá qua y như vậy, bằng không ở trước mặt Lôi Tấn, bình tĩnh thực sự rất khó bảo trì.

La Kiệt đưa tay bưng một cái bát từ bên cửa sổ đến, bên trong đựng trái màu trắng cỡ hai nắm tay, thoạt nhìn đã chín, toả ra mùi thơm mê người, tiếp tục nói “Đây là Nhũ quả thú nhân trong bộ tộc đều dùng, hẳn là chưa có hỏng, cũng không biết nhân ngư bảo bảo có ăn hay không.”

“Vậy thử xem.” Bối Cách lo lắng nhìn đứa nhỏ trong ngực oa oa khóc lớn, cũng không có biện pháp gì khác.

La Kiệt đem hai cái trái bóp ra được non nửa bát nước màu trắng sữa, cũng may tiểu Nhân ngư không hề kiêng ăn, từng muỗng từng muỗng ăn thật vui vẻ, ăn xong, cái miệng nhỏ nhắn liền phun bọt, ở trong ngực Bối Cách đổi tư thế, nghiêng đầu nhanh chóng đi ngủ.

—————

“sao lần này đi lâu như vậy?” Bị đứa con của Bối Cách gây sức ép lâu như vậy, sau đó lại tới giờ cơm chiều. Thẳng tới lúc lên giường, hai người mới có cơ hội hảo hảo trò chuyện. Lôi Tấn nhớ rõ lần trước Hi Nhã đi đại khái chỉ nửa tháng là xong, Mặc Nhã đi làn này ước chừng mất gấp đôi thời gian

“bay tới Vũ tộc, lúc quay về vừa lúc gặp phải Đại tập được Hổ tộc của hành một năm một lần, nên qua mua vài thứ.” Mặc Nhã nói chuyện, tay phải đặt lên bụng Lôi Tấn nhẹ nhàng xoa ấn.

“Hổ tộc a,” Lôi Tấn thấy bụng rất rất thoải mái, xê dịch hướng về phía Mặc Nhã.

“Đúng rồi, ngươi có quen một người tên là Cảnh Bình không?”

“Cảnh Bình? Sao ngươi biết y?” Mặc Nhã hẳn là chưa từng thấy qua Cảnh Bình chứ.

“Ta không biết, chỉ là y ở trong đại tập bán gạo, ta nhớ không phải ngươi thích ăn thứ này sao? Nên qua hỏi một chút giá, y thấy ta người Báo tộc, thì hỏi ta có quen ngươi không?”

“Nga, họ nhìn có khoẻ không?” Chờ mình đi rồi, phỏng chừng cả đời này sẽ rất khó nhìn thấy người nhà kia.

“Thoạt nhìn cũng không tệ lắm, a sao y còn luôn truy hỏi ta cánh tay ngươi có tốt không.”

“Một nhà họ đều đối tốt với ta lắm.”

Mặc Nhã nghe thấy sự cô đơn trong lời nói của hắn, mở miệng “Chờ mùa xuân tới, tuyết đọng trên thảo nguyên tan hết, Báo tộc bộ tộc chúng ta cũng có Đại tập, bọn Cảnh Bình nói khi đó sẽ tới gặp ngươi.”

Nhưng những lời này cũng không khiến cảm xúc của Lôi Tấn hạ xuống, dù sao đến lúc đó hắn hẳn là đã ly khai, nhưng hiện tại hắn cũng không muốn nói cho Mặc Nhã biết. Mưa ở bên ngoài không biết từ lúc nào lại rơi xuống, đánh vào cửa sổ tạo lên những thanh âm ‘bộp bộp’

Trong lúc Lôi Tấn xuất sử công phu ngây người, bàn tay của Mặc Nhã đã dọc theo thắt lưng, tiến vào trong quần, một ngón tay đã nhẹ nhàng lướt vòng quanh lối vào, hơi thở gấp gáp phun lên cổ Lôi Tấn, nhỏ giọng thương lượng “Đã hơn một tháng, cho ta làm một lần?” Y đã hỏi qua đại ca, bây giờ đã có thể đi.

“Chỉ một lần.” Lôi Tấn cũng không có biện pháp, hai người quả thực đã lâu không ở cùng một chỗ, hắn cũng có chút muốn, chính là thời tiết rất lạnh, hắn thật sự lười di chuyển

“Ừ.” Ở trong mắt Mặc Nhã xuất ra ý cười dầy đặc, kéo thấp thảm, đem y phục của hai người nhanh chóng cởi xuống, da thịt nóng bỏng của cả hai không có trở ngại mà dán cùng một chỗ, cảm giác tốt đến mức làm cho ngón chân của Lôi Tấn đều cuộn lên.

“Tách ra một chút.” Lôi Tấn nằm ngửa trên giường, hai chân mở rộng, Mặc Nhã quỳ gối giữa hai chân hắn, hai ngón tay đặt trong chỗ cấm địa co rút

Lôi Tấn muốn mắng người, còn muốn phối hợp thế nào nữa, chẳng lẽ muốn lão tử tự mình mở chân, mời ngươi tiến vào? Đương nhiên những lời này có đánh chết hắn cũng không nói ra, vì thế chỉ có thể hung hắng trừng mắt với Mặc Nhã, ý bảo muốn lmà liền làm, không thì đi ngủ.

Trong bóng đêm hắn nghe thấy Mặc Nhã khẽ cười một tiếng, hô hấp nóng rực đổ xuống, Lôi Tấn cảm giác một chân bị nhấc lên, phía sau từng chút bị nhồi đầy, cảm giác trướng đau còn chưa có qua, va chạm kịch liệt của Mặc Nhã đã bắt đầu rồi, từ chỗ tương liên của hai người khoái cảm cấp tốc tràn ra, làm cho Lôi Tấn chỉ có thể phát ra từng tiếng thở dốc nhỏ vụn.

“Bụng khó chịu…” ở giữa lúc xuyên vào rút ra Mặc Nhã nhấc người, Lôi Tấn thở ra một hơi, lúc bụng bị hai người đè xuống, hắn cảm giác có chút đau.

“Làm sao đau?” Mặc Nhã khẽ cắn môi, vừa nghe thấy, đành phải dừng lại

“Đổi tư thế.” Lôi Tấn giật giật

Mặc Nhã hút ngụm khí, y vẫn còn ở trong cái chỗ ấm áp kia nín nhịn a, Lôi Tấn vừa động một cái làm y thiếu chút nữa thì tiết, bất quá cũng không cần nhẫn bao lâu, một khi xác định không có việc gì, Mặc Nhã thì vẫn giữ tư thế ở trong cơ thể hắn, nâng cái mông đem Lôi Tấn nhấc lên, từ giữa hai chân mở rộng của hắn mà tiến vào.

Lôi Tấn ôm cổ Mặc Nhã, phối hợp cao thấp phập phồng cơ thể

Trước ngực đột nhiên có một đôi tay tập kích, làm cho Lôi Tấn kinh ngạ thở ra tiếng, sau đó chợt nghe thanh âm trầm thấp ám ách của Hi Nhã dán bên tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.