“hai người ăn vụng, cũng không gọi ta một tiếng, ta tức giận.” Khi nói chyện, Hi Nhã cũng cởi quần áo của mình, dán mình tới, một bàn tay theo giữa hai chân đang rộng mở của Lôi Tấn mà vuốt ve, nắm trụ phía trước của hắn, khi nhẹ khi nặng xoa bóp.
“Hỗn đản, không cần… Đau…” Lôi Tấn kịch liệt giãy dụa, thứ nóng rực của Hi Nhã không ngừng ma sát chỗ khe hở, phía đầu tích dịch tỏ rõ ý muốn chen vào.
“Yên tâm, ta hiện sẽ không vào.” Y biết Lôi Tấn chịu không nổi hai người cùng tới
“Ư…. Đừng lộn xộn…” Mặc Nhã kêu một tiếng đau đớn, vuốt ve hai cánh mông mê người của Lôi Tấn, chuyển hoán góc độ, đâm vào càng sâu
“Ư… A….” Không biết co rút biết bao lâu, Lôi Tấn cảm thấy thuỷ nhiệt nóng bỏng bắn vào bên trong nội vách, thân thể nhất thời bủn rủn.
Trong nháy mắt Mặc Nhã rút ra, Lôi Tấn còn chưa kịp phản ứng, Hi Nhã từ phía sau đã nâng đùi phải hắn lên, cắm mạnh một cái, vùi vào thật sâu.
Kích thích bị tiến vào tận gốc khiến cho cả người Lôi Tấn run rẩy, theo bản năng co rút kẹp chặt
“Thả lỏng, ta không thể cử động….” Hi Nhã cắn cái vành tai gần trong gang tấc, ồ ồ thở hổn hển.
“Ân ân…. A…. Chậm một chút.” Lôi Tấn vòng tay ra sau tóm chặt lấy cổ Hi Nhã, mới vừa thử thả lỏng, Hi Nhã đã cấp tốc luật động.
Mặc Nhã ở phía trước ôm lấy vòng eo mềm dẻo của Lôi Tấn, dục vọng cực nóng nhanh chóng cứng rắn thỉnh thoảng cộ xát qua bắp đùi trong của hắn, đầu chôn trước ngực hắn theo xương quai xanh bắt đầu cắn mút kịch liệt.
“A…” Lôi Tấn vừa mở miệng chỉ có thể phát ra thanh âm rên rỉ vỡ vụn
Từ mắt cá chân truyền đến cảm giác ẩm ướt do bị liếm lát làm cho Lôi Tấn đã hãm sâu vào tình triều miễn cưỡng kéo về vài phần lý trí, cho dù trong phòng có tối, thế nhưng bộ lông màu ngân bạch kia Lôi Tấn chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra, đó là Minh Nhã.
‘Minh Nhã, đi… đi ra…” Lôi Tấn có chút kích động đuổi người, nhưng Hi Nhã phía sau tiến vào mạnh mẽ làm hắn chỉ có thể nói chuyện đứt quãng, uy lực giảm sút
“Minh Nhã không đi.” Minh Nhã bẹp mồm mếu máo
Cho dù nhìn không thấy, Lôi Tấn cũng biết Minh Nhã muốn làm gì, vì thế hô “Không cho phép khóc…”
Minh Nhã muốn khóc lại không dám khóc, nhìn khuôn mặt của Lôi Tấn dưới sự va chạm của đại ca mà dần dần thất thần mê loạn, liền cúi đầu ngậm lấy ngón chân mà hắn khoát bên giường
“Dừng… Ah…”
Trong phòng chỉ còn lại mây mưa cùng tiếng rên rỉ không thể khống chế
Sau hai lần, Lôi Tấn đã gần như đổ vỡ, sau khi tắm xong, Mặc Nhã liền thu dọn đống hỗn độn tren giường
“Cút hết đi, đêm nay ta muốn ngủ một mình.” Lôi Tấn bọc mình vào thảm, cổ họng khàn khàn không khách khí đuổi người, nếu còn làm nữa, hắn cũng hoài nghi mình còn có mạng để mà về nhà không?
“Lôi Tấn, Minh Nhã muốn ngủ với ngươi.” Minh Nhã đứng ở bên giường không chịu đi.
Trong lòng Lôi Tấn thở dài, vốn định từ chối, nhưng thấy nghi thức trưởng thành càng ngày càng gần, liền mở miệng “Chỉ có thể ngủ, không được phép lộn xộn.”
“được.” Minh Nhã mạnh mẽ gật đầu.
“Vào đi.” Lôi Tấn xốc một góc thảm lên.
“Đi, chúng ta cũng đi ngủ thôi.” Hi Nhã đập mạnh lên bả vai Mặc Nhã, nhìn tiểu đệ nhà mình nhanh chóng nhảy lên giường, cái tiểu hình dáng thoải mái nằm trong lòng Lôi Tấn, bất quá hai người họ vừa rồi cũng ăn lửng dạ rồi, tiểu đệ còn chưa sơ múi được tí gì, hai bên cùng cân nhắc lại, thực không thể nói là ai hâm mộ ai hơn.
Minh Nhã nhét chân, không dược tự nhiên giật giật
“Sao còn chưa ngủ?” Lôi Tấn mệt muốn chết, đã tiến vào trạng thái bán mê man, cảm giác tiểu tử kia bên người cứ không ngừng di chuyển, mơ mơ màng màng hỏi
“Không… Minh Nhã đang ngủ.” Khả là có chỗ nào đó cứ trướng trướng, thực khó chịu
“Mau ngủ, sáng sớm mai còn phải tới thần miếu.” Lôi Tấn thuần thục vuốt lông trên lưng Minh Nhã.
Động tác quen thuộc này, làm cho Minh Nhã ngơ ngác nhìn Lôi Tấn, từ khi có đại ca nhị ca, hắn đã lâu không ôm Minh Nhã như vậy.
“Giống cái của Minh Nhã.” Minh Nhã nhỏ giọng kêu lên
“Ừ… Ngủ đi.” Lôi Tấn theo bản năng đáp một tiếng, kỳ thực hắn cũng không nghe rõ Minh Nhã nói cái gì. Hô hấp dần dần vững vàng, thuyết minh người đã ngủ say.
“Minh Nhã thích ngươi.” Minh Nhã nhẹ nhàng liếm một cái trên cổ Lôi Tấn, nói thầm “Thích ngươi nhất, ở trong ngực ngươi thực ấm áp.”
—————–
Ngày thứ hai, khi Lôi Tấn… tỉnh lại, Minh Nhã đã đi rồi, thảm ém lại thực kín, không một chút hở, nhìn bên ngoài sắc trời âm u, hắn tưởng thời gian còn sớm, nhưng khi đẩy cửa sổ ra mới biết tuy trời có mưa nhỏ, nhưng gió lại rất lớn, bầu trời cũng đen kịt, bách thảo trên thảo nguyên cách đó không xa cũng bị đại phong thổi cho lăn lộn, mây đen dầy đặc ép tới rất thấp.
Đã sớm qua giờ ăn điểm tâm, trong nồi còn một chén canh trứng gà lớn, nóng hầm hập.
“Bối Cách tỉnh chưa?” Lôi Tấn bứng bát vừa đứng vừa ăn canh trứng, La Kiệt cùng Mặc Nhã đang sửa sang mấy thứ gì đó mà lần này Mặc Nhã đem về. Đều chất đống thành mấy núi nhỏ trong nhà chính, tuy rắng biết khả năng mang vác của thú nhân luôn rất mạnh, thế nhưng nhìn thấy nhiều như vậy, tự đáy lòng Lôi Tấn thực sự hâm mộ thể lực của thú nhân.
“Buổi sáng đã tỉnh, uy cho bảo bảo xong, hai phụ tử lại ngủ.” La Kiệt đao một bao lông da gì đó đặt sang bên, bớt thời gian trả lời hắn.
“Nga, ta qua xem một cái.” Lôi Tấn đem cửa phòng Bối Cách mở ra một cái khe nhỏ.
Vừa lúc Bối Cách giương mắt nhìn qua, hai người vừa vặn nhìn nhau, Bối Cách nhịn không được rời mắt trước, không có biện pháp, vừa nghĩ tới lúc ấy gã lôi kéo tay chân Lôi Tấn ‘Tình chân ý thiết’lưu lại di ngôn, hận không thể lập tức thực sự chết lúc đó luôn, miễn cho phải chịu cười nhạo. Trong lòng mặc niệm, nếu Lôi Tấn dám cười nhạo gã, gã sẽ liều chết không nhận, thích làm thế nào thì làm, dù sao đúng lúc có La Kiệt ở đây sẽ không cùng Lôi Tấn quấy rối.
Nhưng Lôi Tấn chỉ lộ vẻ tươi cười chế nhạo đáng giận mà thong thả đi vào, nửa câu cũng không đề cập đến sự tình ngày đó.
Nguyên bản Bối Cách đang toàn lực nghênh chiến giống như một quả bóng căng tròn, chống lại thái độ thuỷ chung nhìn không thấu của Lôi Tấn, chỉ có thể chậm rãi xì hơi móp xuống, một hơi nói đi lên, nuốt xuống không được, không nuốt cũng không phải, đành phải nghẹn ở yết hầu, nghẹn muốn chết.
Có lẽ cảm giác được cảm xúc của gã đang mãnh liệt dao động, đứa nhỏ trong ngực ưm hai tiếng, cũng mở mắt ra, nhìn thấy Lôi Tấn đứng ở một bên, hưng phấn di chuyển cánh tay nhỏ bé, không ngừng phát ra thanh âm “nha nha nha nha”
Bối Cách thấy vậy, bất mãn chọc nhẹ một cái lên gương mặt non mềm của bảo bảo, nói “ta mới là cha ngươi.”
Lôi Tấn cũng vẫn còn nhớ tiếng khóc rung trời ngày hôm qua của vật nhỏ này, cũng không dám lại gần thân cận quá, miễn cho lỗ tai gặp độc hại.
Nhân ngư bảo bảo không chịu buông tha, con mắt to màu lam thẫm trợn tròn, nhìn Lôi Tấn, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng “Nha nha nha nha nha….”
“Lôi Tấn, ngươi như thế nào mà lại bắt cóc con ta?” Bối Cách nằm trên giường, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lôi Tấn một cái, đứa nhỏ chính mình vất vả trăm bề sinh ra lại cùng một ngoại nhân thân thiết.
Lôi Tấn cũng buồn bực, lười phản ứng với sự đố kỵ của vị a cha mới này, hắn chỉ nghe qua chim non tinh kết, chẳng lẽ cũng có sồ cá chuyện kết? Vật nhỏ thấy đầu tiên chính là mình, chẳng lẽ vì vậy mà đem mình thành thân nhân? Bất quá nhỏ nhỏ như vậy, lại không thể tự mình hỏi bé.
(chim non nở ra thấy thứ đầu tiên gọi là mẹ, ý Lôi Tấn ở đây chẳng lẽ cá con nở ra nhìn thấy thứ đầu tiên cũng là mẹ hay sao?)
Chính là vật nhỏ, bảo bảo gì đó cũng không phải là một cái tên đàng hoàng, nên mở miệng hỏi “Ngươi đặt cho tiểu đông… bảo bảo tên là gì?”
Bối Cách không nghĩ tới câu nói đầu tiên của Lôi Tấn sau khi vào cửa lại là như vậy, nhất thời không kịp phản ứng, nên thành thực trả lời “Chưa có.” Xong rồi, cái miệng thiếu nợ này lại còn bỏ thêm một câu “Ngươi có cái tên gì hay không?”
Lôi Tấn uống một ngụm canh trứng, suy nghĩ một chút rồi nói “Gọi là Bọt đi.” Lần đầu tiên hắn nhìn thấy vật nhỏ này, bé còn đang ngủ trong trứng, miệng thở ra bọt đi.
“Cái tên quỷ gì?” Lôi Tấn không thể nói ra cái tên gì bình thường chút sao, chưa từng nghe qua có đứa nhỏ nào tên gọi là Bọt cả.
“Ta cảm thấy cũng không tệ lắm, nhũ danh kêu Bọt, còn đại danh ngươi tự nghĩ đi.” Lôi Tấn vung tay lên, tiểu Nhân ngư cứ như vậy quyết định có tên là Bọt, tháy Bối Cách còn muốn phản đối, Lôi Tấn nhướn mi, không thèm để ý nói “Ta như thế nào nhớ rõ có người còn đem bảo bảo tặng cho ta rồi đó?”
Hồng quả quả uy hiếp! Bối Cách khẽ cắn môi, vô cùng trái lương tâm nói “Cái tên Bọt này thật sự là thực sự…. đặc biệt, rất tốt.”
Lôi Tấn đối với sự thức thời của Bối Cách hết sức hài lòng, lúc này mới gật gật đầu, chính sắc nói “Lúc Mặc Nhã ở Hổ tộc bộ tộc có nghe nói có một người ra điều kiện hậu đãi (tiền thưởng lớn) để tìm kiếm một Nhân ngư màu vàng, ngươi biết là ai chứ?”
Bối Cách nghe vậy, toàn thân đều lạnh lẽo, là nam nhân kia, nhất định là y, a cha biết có thể không bảo vệ được gã, biết rõ bản thân gã đã chạy thoát, sẽ không gióng trống khua chiêng tìm người như vậy, chỉ có nam nhân kia mới có thể kiêu ngạo như vậy.
“Ngươi đã ở đây, tổng sẽ không đem ngươi ném ra ngoài đâu.” hắn không biết Bối Cách cùng cái gì Lam Tề kia có gút mắc gì, cũng không có hứng muốn biết, ý tứ của bọn Mặc Nhã cũng vậy, hắn chỉ là chịu trách nhiệm chuyển lời mà thôi.
“Lôi Tấn…” Bối Cách thấy hắn xoay người thì hô một tiếng
“Cần nói ta đã nói xong.” hắn mới không muốn thấy một đại nam nhân cảm động đến rơi nước mắt đâu, vừa không có mỹ nữ điềm đạm đáng yêu, ảnh hưởng khẩu vị của hắn.
Lôi Tấn yêu tha thiết canh trứng gà trong tay hắn, a, có chút nguội, thế nhưng trứng gà rất non, một chút mùi tanh cũng không có.
Bối Cách vỗ vỗ lồng ngực bảo bảo thần sắc buồn bã vì không được Lôi Tấn ngó ngàng đến, không, hiện tại hẳn là đổi danh tự, kêu Bọt, hôn lên cái má nho nhỏ của cục cưng mà nói “Bọt, Bọt, đây là cái tên mà phụ thân Lôi Tấn đặt cho ngươi, đúng, mặc dù không dễ nghe, thế nhưng a cha tựa hồ càng ngày càng không ghét hắn, Bọt cũng thích hắn, cũng muốn làm nhi tử của hắn phải không?”
Bọt nhếc môi, cười không thấy răng nanh
Bối Cách nhìn đứa nhỏ trong ngực, tuy bề ngoài giống hắn, thế nhưng đôi mắt màu lam sẫm này lại cực kỳ giống nam nhân kia, mặc dù gã nói với Lôi Tấn khi nam nhân kia đến, bản thân sẽ nói Bọt là đứa nhỏ của Mặc Nhã, thế nhưng ánh mắt này gương mặt này cùng ngày sinh ra sao có thể gạt được ai.
————-
Lôi Tấn đi ra, La Kiệt cùng Mặc Nhã đã đem các thứ phân loại đơn giản xong, ước chừng có ba bốn túi gạo lớn, hạt to, hai cái túi than củi, còn lại có nhìn cũng không biết là gì.
“Đây là cái gì?” Lôi Tấn ăn canh trắng xong, tiện tay đem bát để lên bàn, xoay người xách một cái túi trong đó lên hỏi.
Mặc Nhã tiếp cái túi mở ra, khẽ cười nói “là một ít hoa quả sấy khô, mua mấy loại, xem ngươi có thích ăn không?”
“Hoa quả sấy khô gì?”
“Mùa đông trong rừng cũng không có trái cây tươi gì, cái này để cho ngươi cùng a sao vào đông ăn vặt.”
“Cút, ngươi coi là dỗ hài tử à?” Còn muốn dùng đồ ăn vặt cho ăn.
“Ngươi ngó qua chút đi.” Nếu thực có thể lừa ngươi lưu lại, kia cũng coi như đáng giá, chỉ sợ dù chúng ta có làm cái gì cũng không giữ được ngươi
Lôi Tấn mở cái gói to bên ngoài ra, bên trong có không ít cái túi nhỏ chắc chắn, cái gì đó thực đúng là có không ít, có hạt thông, hạch đào, hạt dẻ, hạt dưa, còn có không ít trái cây khô nhiều màu sắc.
“Đúng rồi, các ngươi lấy cái gì đổi?”
“trong nhà còn ít da đã thuộc cùng lúa mạch, còn có một ít là mua về.”
“Mua? Ta như thế nào chưa thấy qua tiền.” hắn đến đây lâu như vậy, đến cái bóng của tiền còn chưa thấy.
Mặc Nhã không biết tiền trong miệng Lôi Tấn là chỉ cái gì.
La Kiệt lấy từ trong ngực ta một khối bảo thạch trong vắt màu xanh biếc cỡ móng tay cái ném vào tay Lôi Tấn, nói “Ở thế giới này, đá quý cùng vàng bạc cũng có thể mua đồ, bất quá rất ít sử dụng trong bộ tộc của mình, mọi người cơ bản vẫn là lấy vật đổi vật.”
ở trong gói to khác, có hai cái khăn quàng cổ màu nâu nhạt bằng da thú cho La Kiệt cùng Lôi Tấn, màu sắc xinh đẹp, lông thú mềm mại, Mặc Nhã nói đây là lông của một loại Chuột mây chỉ sinh hoạt tại phương Bắc rét lạnh, cái đầu cùng hồ ly không khác biệt lắm, da lông phi thường dầy, chắn gió rất tốt.
“sao lại còn có bông? Còn có da thú nhỏ nữa? Ai, thứ này thực mềm mại.” Lôi Tấn xem cỡ, dùng để bọc trẻ con thì không sai biệt lắm, cười nói “Vừa lúc có thể để cho bọt dùng.”
“Bọt?’ La Kiệt hỏi một câu
“Chính là tiểu Nhân ngư kia, ta đây đặt tên, kêu là Bọt.”
La Kiệt nghĩ thầm, ngươi không nói, ta cũng biết, đặt một cái tên kỳ quái như vậy cũng chỉ có ngươi mới nghĩ ra được
“bất quá giá cũng quá lớn.” suy thất nghĩ bát của Lôi Tấn lục tục nhảy ra, thứ này nhìn tốt như vậy, giá hẳn không rẻ, nhưng nhìn Mặc Nhã lại không có một chút đau lòng.
Mặc Nhã rót hai chén nước ấm đưa qua, La Kiệt một ly, một ly khác thì đặt vào tay Lôi Tấn, bình tĩnh nói “đừng nghĩ nhiều, thương tích vừa mới tốt, cẩn thận mệt nhọc.”
“Có chút chuyện như thế, sao có thể mệt?” Lôi Tấn lườm y một cái
Mặc Nhã đem sợi tóc vướng trong cổ áo Lôi Tấn kéo ra ngoài, cười cười, nói “việc vốn không nhiều, ngươi cùng ba ba ngồi đây trò chuyện, ta đi sửa sang một chút, ăn trưa xong ta mang ngươi đi làm vài bộ quần áo dầy, áo của đại ca ngươi mặc quá lớn.”
Lôi Tấn nhìn quần áo trên người mình rộng thùng thình, trong lòng cũng cực kỳ buồn bực, vạt áo dài, tay áo dài, vừa to vừa rộng, rất giống tiểu hài tử mặc trộm đồ của người lớn, thầm nghĩ, bản thân thực sự nhỏ nhắn như vậy sao, thú nhân nơi này không có việc gì lại cao như vậy dài như vậy làm cái gì chứ, làm cho hắn tràn ngập cảm giác thất bại
—————
Sau khi ăn trưa xong, trời vẫn còn mưa, Mặc Nhã cùng Lôi Tấn khoác áo tơi mang theo mấy miếng da tốt sang nhà Tề La, vốn muốn để lại cho La Kiệt làm thêm vài thứ, thế nhưng La Kiệt nói hai năm trước đã làm rất nhiều, năm nay không làm nữa, nên Mặc Nhã để lại hai miếng cho La Kiệt.
Tay nghề của a sao Tề La là Tô Thụy phóng nhãn toàn bộ Báo tộc vẫn là tốt nhất, hàng năm khi vào thu có rất nhiều người tìm tới cửa, có thể lấy một ít con mồi đến để trao đôỉ.
Trời mưa mà mang theo con mồi xuất môn có chút không tiện, hơn nữa hai nhà vốn quen thuộc, Mặc Nhã nói chờ tới lúc lấy quần áo mang theo con mồi tới cũng được
Sau khi Tề La cử hành nghi thức, Tô Thụy cũng đi theo dọn tới nhà mới, lúc bọn họ tới, không hề nhìn thấy Tề La, còn Gia Hách đang ngồi dưới mái hiên lột da một con hươu
Gia Hách thấy họ vào cửa, buông dao nhỏ trong tay, đứng dậy đi qua, thái độ không nhiệt tình nhưng cũng không thể nói là lãnh đạm, nói “Các ngươi tìm a sao? ông đang ở phòng phía đông làm quần áo, ta mang các ngươi qua.”
Gia Hách dừng lại, giương mắt nhìn họ, rốt cục nói “Kỳ thực ngươi không cần khách khí như thế.” Tề La cùng một nhà Hi Nhã quan hệ sâu sắc, gã tự nhiên sẽ không muốn làm Tề La khó xử, hơn nữa gã cũng không thật sự chán ghét người nhà này, dù sao chuyện của Gia Nặc cùng Hi Nhã, ai cũng chưa từng hứa hẹn gì qua, nhiều lắm chỉ xem như đệ đệ nhà mình nhất sương tình nguyện
Mặc Nhã thản nhiên nở nụ cười, ý bảo hiểu được lời của gã.
Lôi Tấn thấy tư thế đi đường của Gia Hách có chút quái dị, chẳng lẽ sự thực đúng như mình nghĩ, nhìn thân hình cao lớn, thần sắc lạnh như băng này của Gia Hách thấy thế nào cũng không giống như người bị đè a?
Tên Gia Hách này luôn luôn nhìn mình không vừa mắt, hôm nay thử chút là tốt rồi
Mặc Nhã vừa liếc mắt một cía đã thấy ánh mắt của Lôi Tấn phát sáng quỷ dị, chỉ biết là không phải chuyện tốt, quả nhiên ngay sau đó, Lôi Tấn từng bước tiến lên, vỗ mạnh lên lưng Gia Hách một cái, ra vẻ rất quen thuộc hỏi “Gia Hách, các ngươi cử hành nghi thức, ta đây vẫn còn chưa tới chúc mừng đâu.”
Lôi Tấn một phen không nắm chặt, chân Gia Hách mềm nhũn, ‘phịch’ một tiếng ngồi xuống đất, sau một lúc lâu vẫn không đứng dậy nổi
“Không thể nào? Nhìn không ra Tề La lại lợi hại như vậy” Lôi Tấn ngầm bội phục một tiếng, còn phi thường dối trá vươn một bàn tay, quan tâm nói “Gia Hách, ngươi sao vậy? đến, ta kéo ngươi lên.”
Gia Hách cũng không biết là Lôi Tấn đúng là cố ý, chỉ cho là đúng lúc, hơn nữa một thú nhân so đo với giống cái, chỉ khiến cho người ta chê cười, nên thuận thế nắm tay Lôi Tấn đứng lên.
Mặc Nhã đem hết thảy xem ở trong lòng, rồi yên lặng vì Gia Hách chảy một dòng lệ đồng tình, không biết gã đã làm gì mà chọc đến Lôi Tấn, về sau phỏng chừng hắn sẽ chẳng dễ chịu đâu, bởi vì Lôi Tấn từ trước đến này đều có cừu tất báo.
Lần này nguyên liệu mang tới thực sự rất nhiều, có thứ là do Mặc Nhã đem về, còn có miếng vải bông mà người nhà Tiểu phì lang đưa cho lần trước, Tô Thụy nói có thể làm đủ ba bộ quần áo, còn lại một ít có thể làm thêm mũ, bao tay cùng giầy
Tô Thụy cầm một sợi dây thừng đo cho Lôi Tấn, dùng vôi viết lên tường mấy ký hiệu mà chỉ có ông mới có thể xem hiểu
“Tô Thụy thúc thúc, khi nào có thể xong? Nếu không thì làm một bộ cho hắn mặc trước.” Mặc Nhã đưa tay giúp Lôi Tấn sửa sang quần áo bởi vì vừa nãy đo mà xộc xệch.
“ta tự làm đựơc.” Lôi Tấn đẩy tay y ra.
Tô Thụy cũng thấy y phục trên người Lôi Tấn không vừa cỡ người, liền nói “Bốn năm ngày nữa là xong, ta trước sẽ tăng cường làm cho Lôi Tấn, trước cứ làm một bộ đã, đến lúc xong ta sẽ bảo Tề La mang qua cho các ngươi.”
Thừa dịp Lôi Tấn ra ngoài mặc áo tới, Mặc Nhã đảo người quay lại, đối với Tô Thụy cười nhẹ nói “Tô Thụy thúc thúc, quần áo Lôi Tấn người tận lực làm rộng rãi một chút, đặc biệt là phần lưng cùng bụng.”
Tô Thụy theo thói quen đồng ý một tiếng, chờ lúc phản ứng lại, Mặc Nhã đã xoay người ra ngoài.