Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 96: Không muốn sinh



Mặc Nhã không kịp nói tỉ mỉ, vội vàng lược hạ ba phải câu nào cũng được ôm Lôi Tấn lao vào trong nhà

Bối Cách không rõ, nhưng cái câu bảo bảo trong bụng kia gã nghe rõ rành mạch, trong bụng ai? tự nhiên nếu không phải Mặc Nhã, thì phải là Lôi Tấn, Lôi Tấn càng ngày càng béo, gã không phải không nhìn trong mắt, chính là căn bản không dám nghĩ đến phương diện kia, dù sao loại chuyện này một khi đoán sai, không tránh khỏi lại làm cho người ta thấy vọng, hiện tại xem ra, thực sự là có bảo bảo, gã vui còn không kịp, thì nhìn thấy vết máu ở trên mặt đất, vì thế vội vã đuổi theo, liên thanh hỏi “Lôi Tấn bị làm sao vậy, hắn không phải đi xem Minh Nhã sao? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Bối Cách dưới tình thế cấp bách, thanh âm có chút cao, La Kiệt nằm ở phòng phía tây loáng thoáng nghe nhắc đến Minh Nhã, làm sao có thể nằm tiếp, An Sâm chỉ có thể ấn La Kiệt xuống không cho y rời giường, lại nhìn An Lạc ý bảo ra ngoài xem một chút

An Lạc im lặng gật gật đầu, ra cửa, vừa lúc gặp phải Mặc Nhã đi vào, không chờ a cha mở miệng, Mặc Nhã nhanh chóng nói “Tiểu đệ không có việc gì, chạng vạng có thể sẽ về.”

An Lạc nhìn thấy Lôi Tấn nằm trong lòng y tực sự không thích hợp, sắc mặt trắng bệch, không ngừng pháp run, muốn hỏi hai câu, nhưng thấy thần sắc lo lắng của Mặc Nhã, cũng không chọn lúc này hỏi để làm thời gian thêm chậm trễ, trở về phòng đem chuyện Minh Nhã nói cho La Kiệt biết

“Bối Cách, phiền ngươi tới phòng bếp bưng một chậu nước ấm đến đây.” Mặc Nhã nói

La Kiệt nghe xong sắc mặt tốt hơn chút, bệnh của y vốn là bởi vì Minh Nhã, lo âu quá độ, cơm ăn không vô, thân thể mệt mỏi, hiện tại nghe Minh Nhã đã không có chuyện gì, tâm sự đã qua, bệnh tốt hơn năm sáu phần, An Lạc uy thêm một chén canh cá lớn, La Kiệt thoạt nhìn có tinh thần hơn

An Lạc thấy y không còn suy yếu giống như vừa rồi, trầm tư một chút, liền nhanh chóng đem chuyện của Lôi Tấn nói cho La Kiệt biết, thứ nhất lúc ấy ở gần Lôi Tấn y ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, trong lòng biết chỉ sợ bị thương không nhẹ, nhưng bọn họ là a cha cũng không tiện nhìn thương thế giống cái của con trai, thứ hai, La Kiệt tuy rằng ngoài miệng không nói, thế nhưng trong lòng kỳ thực phi thường coi trọng Lôi Tấn, nếu Lôi Tấn thực sự xảy ra chuyện, gã lại giấu diếm, La Kiệt tuyệt đối sẽ không tha thứ cho gã, cho nên cho dù tình hình thân thể La Kiệt lúc này không tốt lắm, gã vẫn dựa theo tình hình thực tế mà nói

La Kiệt khi về nhà đã gây hỗn loạn, nên cũng không biết Lôi Tấn đã đi xem Minh Nhã, giờ phút này đương nhiên cũng nghĩ  không ra Lôi Tấn làm sao mà bị thương, với thân thủ của Lôi Tấn, La Kiệt tuy rằng chưa tự mình lĩnh giáo qua, thế nhưng sau mấy ngày quan sát, giống cái trong tộc không ai lại gần hắn được, cho dù hắn đã có thai sáu tháng, mà thú nhân giống đực đều biết Lôi Tấn đã có bầu bạn, sẽ càng thêm không đi trêu chọc hoặc tập kích, chúng ta ở đây nói thời gian thực dài, kỳ thực những ý niệm này chỉ trong nháy mắt đã hiện lên trong đầu La Kiệt, đương nhiệm ở phía sau sao còn có tâm tư tinh tế phân tích mấy thứ này.

Lúc La Kiệt đi qua, Mặc Nhã đang cẩn thận chà lau trên người Lôi Tấn, đi tới gần, sẽ nhìn thấy dưới thân Lôi Tấn dính những vết hồng hồng trắng trắng, như thế sao có thể không biết chuyện gì đang xảy ra, hút một ngụm lãnh khí, trầm giọng hỏi “đây là có chuyện gì, Mặc Nhã?” Kỳ thực y càng muốn hỏi là ai làm, nhưng nhìn Lôi Tấn vì đau mà cau mày, cũng chỉ đành đổi một cách nói tốt hơn.

Kỳ thực trong bụng Lôi Tấn hiện tại đang rất hỗn loạn, cơn đau đớn nặng nề kéo dài không ngừng, căn bản không có cách nào phân tán chú ý sang chuyện dư thừa, nhưng khi Mặc Nhã không cẩn thận đụng đến miệng vết thương phía sau, hắn có hơi giãy dụa một chút.

“Lão tế sư uỷ thác người tới nhà truyền lời, nói Minh Nhã không qua được, nên Lôi Tấn tới xem.”

Mặc Nhã nhẹ nhàng xoa bóp cái bụng Lôi Tấn, ôn nhu nói với Lôi Tấn “Vẫn còn đau sao? Dược sư sẽ lập tức tới đây, ngươi nhịn một chút nữa, ta giúp ngươi đem mấy thứ bên trong ra, vậy miệng vết thương mới bôi dược được.”

Y vừa rồi đã kiểm tra, phía sau Lôi Tấn có miệng vết thương do bị xé rách, tuy rằng không phải thực nghiêm trọng, thế nhưng ở vị trí mẫn cảm như vậy, nhất định đau dữ dội

Mặc Nhã vừa nói thế, La Kiệt còn có gì mà không rõ, nhìn thương thế của Lôi Tấn, tuy trong lòng rõ ràng Minh Nhã cho dù dưới tình huống không còn ý thức, hay xuất phát từ bản năng bận tâm tới thân thế của Lôi Tấn, trong lòng vẫn là ngầm bực mình tiểu nhi tử của mình xuống tay không biết nặng nhẹ, cho nên khiến cho Lôi Tấn bị tổn thương.

Bối Cách lại đổi thêm một chậu nước bưng vào, Mặc Nhã một bên nhẹ giọng an ủi, một bên đem ngón trỏ vào trong dò xét, thân thể Lôi Tấn run rẩy, trong mơ hồ nói ra lời tương đương với lời cầu xin “ta mệt, Minh Nhã.”

Trong lòng Mặc Nhã chua xót khó tả, luôn nói sẽ bảo hộ tốt cho hắn, nhưng lại lần lượt nhìn hắn bị thương, mình rốt cuộc phải làm thế nào, mới có thể chân chính bảo hộ hắn không bị chút tổn thương gì.

La Kiệt trong lòng thở dài, sờ sờ đầu Mặc Nhã

“Ta không sao, ba ba.”

Y biết lúc này không phải lúc để sa sút tinh thần, chỉ đành cường giữ vững tinh thần, ở bên tai Lôi Tấn nói “Ngươi mệt mỏi thì ngủ đi, tỉnh lại thì sẽ ổn thôi.”

“Mặc Nhã?” Lôi Tấn nghe thanh âm tựa hồ có chút thanh tỉnh, nhận ra là tiếng của Mặc Nhã

“Ừ, ta ở đây.” Mặc Nhã nắm tay hắn ý bảo.

“Mặc Nhã?” Lôi Tấn lại gọi một tiếng

“ta ở đây.”

“Mặc Nhã, ta đau quá.” Lôi Tấn yếu ớt thì thào một câu

Nước mắt nhịn đã lâu của Mặc Nhã, xoát cái liền rơi xuống, đây là lần đầu tiên y nghe thấy người này yếu thế, Lôi Tấn luôn luôn kiên cường lại muốn có mặt mũi, nếu không phải vì quá đau đớn, hắn sẽ không bao giờ nói ra những lời này

La Kiệt tuy rằng đứng ngay bên giường, nhưng câu nói kia của Lôi Tấn gần như không phát ra tiếng, thế nên La Kiệt cũng không nghe thấy gì, Bối Cách thì từ lúc thấy Mặc Nhã bắt đầu lau rửa nửa người dưới cho Lôi Tấn, vì để tránh bị nghi ngờ, đã đứng xa một chút, nên cái gì cũng không nghe thấy

Chỉ thấy Mặc Nhã cúi đầu chôn vào cổ Lôi Tấn, hai vai run rẩy lợi hại, một lát sau mới ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu, nỗ lực cười, nói “ta cũng biết mà.”

Xuân Kỷ lúc ấy đưa cho Lôi Tấn rất nhiều Bích ngải, sau khi Mặc Nhã giúp Lôi Tấn rửa sạch sẽ, lại bôi dược, máu ở phía sau đã sớm ngừng chảy

Trước khi Thanh Kiều dược sư tới đã nghe Hi Nhã nói qua một chút, sợ là điềm báo sảy thai, đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, nhưng cũng chuẩn bị thêm cả thuốc dưỡng thai, lúc này nhìn máu đã ngừng chảy, chỉ biết không phải việc quá nghiêm trọng, bảo bảo tạm thời đã được bảo vệ, nhưng xem vết thương kia liền nói Hi Nhã cùng Mặc Nhã tuổi trẻ khí thịnh, trên giường không biết phân biệt nặng  nhẹ, hung hăng mắng cho một trận, dặn trong một tháng cũng không được làm chuyện đó.

Chờ ông nói xong, Hi Nhã mới hỏi “Thanh Kiều dược sư, ta sợ miệng vết thương của hắn, đến đêm sẽ sốt Người mang thai có thể uống thảo dược hay không?” Y còn nhớ rõ Lôi Tấn lúc trước chỉ bởi vì gió ở chỗ thần miếu thổi tới, ban đêm đã bị sốt nhẹ.

“Ngươi kiêng cữ rất đúng, người mang thai vốn dễ đau đầu nhức óc, dược tận lực dùng ít, thế nhưng bị bệnh cũng không thể không dùng.” Thanh Kiều dược sư kê mấy vị thuốc, vừa lúc trong nhà đều có, các thú nhân hoặc nhiều hoặc ít đều có thể phân biệt một chút thảo dược, lúc đi săn có thể gặp chuyện khẩn cấp, nên cứ thấy thảo dược thì hái về chuẩn bị.

Hi Nhã cùng Lôi Tấn, Mặc Nhã đun một chén thuốc dưỡng thai, hai người đem Lôi Tấn từ trên giường nâng dậy, cẩn thận uy thuốc, thấy hắn vẫn còn cau mày, lại uy một chút nước mật ong. Sau đó hai người thay phiên nhau ăn cơm tối, kỳ thực đều không có tâm tình gì.

————————-

Lôi Tấn cảm thấy vô cùng muốn ngủ, thế nhưng bên tai lại có người không muốn cho hắn yên tĩnh, cứ luôn luôn khóc, khóc đến khóc đi, hắn muốn cho đó là bối cảnh âm nhạc, nhớ năm đó hắn còn từng nằm ngủ dưới vòm cầu xe lửa, lúc đó hắn cũng ngủ ngon lành, nhưng vì cái gì ngươi vẫn còn khóc, còn không chịu nhỏ giọng thì nhớ kỹ tên ta, ta còn chưa có chết đâu, vì thế nhịn không được nổi giận mở miệng nói “đừng khóc nữa, chờ ta chết, ngươi hãy tới khóc.”

Minh Nhã nghe lời lập tức ngừng khóc, nhưng bởi vì thời gian khóc quá dài, nhất thời không thu lại được, nên nghẹn ngào hai tiếng

Lôi Tấn xoa bóp huyệt thái dương, mệt mỏi mở to mắt, thấy Minh Nhã ngồi dưới đất ôm gối đầu, ngẩng đầu lên, hai con mắt sưng đỏ, trên mặt còn treo hai giọt nước mắt, nhìn vất vả thê thản

“Lôi Tấn, ngươi tỉnh?” Minh Nhã cắn miệng, lại nghẹn ngào một tiếng

“Lại đây.” Lôi Tấn thở dài, bất đắc dĩ vẫy tay.

“A sao nói Minh Nhã là tang môn tinh (sao tai hoạ), khôntg cho Minh Nhã lại gần ngươi.” Minh Nhã đem mu bàn tay tuỳ ý lau nước mắt trên mặt, đem bản thân biến thành mặt hoa.

“Vậy bây giờ ngươi nghe lời ta, hay là lời a sao của ngươi, nghe ta thì tới đây, nghe lời La Kiệt thì, cút ra ngoài, đừng ở bên giường làm phiền ta.”

Minh Nhã suy nghĩ một chút, quyết định vẫn nghe lời Lôi Tấn, nhưng bởi vừa rồi vì ngồi lâu quá trên đất lên hai chân tê dần, lại đứng dậy quá gấp, nên không đứng vững, lập tức ngã nhào lên người Lôi Tấn.

“Cách ta xa một chút.” Tuy Minh Nhã hiện tại không phải là thú hình, nhưng ánh mắt Lôi Tấn vẫn còn hoảng hốt, bản năng đề phòng đẩy y một cái, kỳ thực trên người cũng không có nhiều khí lực, cũng không đẩy ra nổi

“Trên người của ta có thương tích, sợ ngươi đè nặng ta.” Nhìn thấy ánh mắt bi thương của Minh Nhã, Lôi Tấn bình tĩnh lại, giấu đầu hở đuôi giải thích một câu

Thực sự là không có biện pháp, tuy rằng lý trí biết chuyện này toàn bộ không thể trách con quái thú Minh Nhã kia, thế nhưng làm chuyện đó với một con báo, vẫn là bóng đen tâm lý quá lớn với hắn, trong khoảng thời gian ngắn không thể tiêu trừ được, cho nên đối với hình người của con báo kia sao còn có thể hoàn toàn không phòng bị giống như lúc trước, thanh âm quen thuộc kia luôn nhắc nhở hắn những chuyện đã xảy ra ở trong thần miếu, không thể gạt bỏ.

“nga, vậy Minh Nhã ngồi ở mép giường, sẽ không lộn xộn nữa.” Cũng vì là Minh Nhã, chứ đổi thành bất luận kẻ nào cũng không có khả năng tin tưởng lời nói vừa rồi của Lôi Tấn.

“được, ngươi qua chỗ kia ngồi, chúng ta nói chuyện.” Lôi Tấn chỉ vào đuôi giường không tính là gần nói

Minh Nhã đứng dậy không buông liếc hắn một cái, vẫn là na qua đó

“Ngươi không phải là trưởng thành sao? sao vẫn nhỏ như vậy?” Hắn nhớ là con báo kia rất to mà, thế nhưng hình người tựa hồ không có thay đổi gì nhiều, vẫn là bộ dáng thiếu niên, trừ bỏ âm thanh có một chút biến hoá rất nhỏ không thể nhận ra.

“hình người đúng là không có biến hoá lớn như vậy, thế nhưng Minh Nhã có cao hơn.” Minh Nhã đứng lên cho Lôi Tấn nhìn

Thứ chiều cao này, nếu như không có vật đối chiếu, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó nhìn ra cao hơn bao nhiêu, nhưng tựa hồ có cao hơn một chút, vì thế gật gật đầu

Minh Nhã cười ngọt ngào dựa lại gần, mở miệng nói “Minh Nhã đã trưởng thành, Minh Nhã có thể đưa ngươi bay.”

Thân thể Lôi Tấn cứng đờ, ngược lại lại tươi cười như không có chuyện gì xảy ra, vỗ vỗ mặt Minh Nhã, nói “Ra con suối bên ngoài rửa mặt đi, nhìn giống như con mèo ấy.”

“Lôi Tấn, ngươi có phải không thích man hay không?” Minh Nhã lắc lắc ngón tay, nhỏ giọng nói

Minh Nhã là một đứa nhỏ mẫn cảm, tuy thái độ Lôi Tấn biến hoá cũng không phải thực sự rõ ràng, thế nhưng hành động cùng ngôn ngữ vẫn khiến cho Minh Nhã cảm thấy bất đồng với thân cận tự nhiên lúc xưa.

“ta hiện tại mệt muốn chết, không muốn nói chuyện này.” Tuy Minh Nhã còn nhỏ, thế nhưng Lôi Tấn không muốn lừa gạt tình cảm của y, hắn nghĩ nếu không có thừa nhận, tự nhiên chính là không thích, thế nhưng hắn rõ ràng đã đánh giá quá cao chỉ số thông minh của Minh Nhã.

Trong suy nghĩ của Minh Nhã, Lôi Tấn chưa nói không thích thì vẫn là còn thích, hai người ôm hai suy nghĩ, đều là hiểu lầm

“Minh Nhã biết sai rồi.” Y cũng không dám nói cho người khác biết, kỳ thực ở trong quá trình, y đã có một chút thanh tỉnh, thế nhưng lại không muốn dừng lại, nghĩ muốn thời thời khắc khắc đều cùng Lôi Tấn chặt chẽ quấn lấy nhau ở cùng một chỗ như vậy.

“lần sau không được tái phạm nữa.” Lần này miễn cưỡng coi như tha thứ, bản thân cũng còn phải đi, nếu không tha thứ thì phải làm thế nào, chả lẽ giết tiểu tử kia? Chiến tranh lạnh đối với cái tên chậm chạp không biết nhìn sắc mặt người khác này đúng là khó dùng.

Minh Nhã thực sự do dự, y vẫn muốn cùng một chỗ với Lôi Tấn, nhưng thấy khóe môi của Lôi Tấn mím lại hạ xuống, ánh mắt cũng dần dần lạnh lẽo, cúi đầu thực sự chột dạ đáp một tiếng “được, Minh Nhã đã biết.”

Lôi Tấn hiểu rõ mấy lời thế này của thú nhân, phần lớn chẳng thể tin được, mấu chốt là dựa vào bản thân cẩn thận đề phòng, thế nhưng nếu Minh Nhã đã đồng ý, hắn sẽ không để Minh Nhã có cơ hội  đổi ý.

“Chuyện đã đáp ứng thì phải làm được, ta ghét nhất là bị người khác lừa dối.”

Lỗ tai Minh Nhã ở dưới sự che dấu của mái tóc bạc mà giật một cái

“Lôi Tấn, bảo bảo không có việc gì, ngươi cũng đừng lo lắng nữa.” Minh Nhã đáp một tiếng, ánh mắt dừng trên bụng Lôi Tấn.

“Ngươi nói cái gì?” Lôi Tấn vừa định đứng lên, lập tức bất động, hắn vừa động liền cảm giác toàn thân không có chỗ nào không đau, nhất là nửa người dưới

“ta nói ngươi… bảo bảo trong bụng ngươi không có việc gì a.” Minh Nhã chớp chớp mắt, thấy sắc mặt của Lôi Tấn không ổn, chần chừ nói

Lúc này Minh Nhã bưng một cía khay gỗ đến, bên trên có đặt mấy cái bát, thấy Lôi Tấn đã tỉnh, buông khay gỗ xuống, đồng thời hỏi “Tỉnh, cảm thấy trên người có khá hơn chút nào không?”

Lôi Tấn chỉ nhìn theo y không nói lời nào, trên mặt không có chút biểu tình gì.

“Ngươi sao vậy?” Mặc Nhã bưng một chén thuốc qua, thuận tiện bảo Minh Nhã qua cái bàn đó ăn cơm.

“Đây là gì?” Lôi Tấn cúi đầu nhìn thứ dược đen như mực trong cái bát trên tay Mặc Nhã

Môi Mặc Nhã khẽ mấp máy, thần sắc bình tĩnh nói “Thuốc an thai.”

“ta không nghe rõ.” Miệng tuy nói vậy, thế nhưng ánh mắt kia đen tối như mực, nhìn không ra cảm xúc

“là thuốc an thai.” mặc kệ kết quả thế nào, y cũng không muốn giấu diếm nữa.

Lôi Tấn trước mặt Mặc Nhã đem chén thuốc đập rớt xuống đất, liếc nhìn Mặc Nhã một cái, lạnh lùng mở miệng “Không cần uống, ta căn bản không nghĩ muốn có nó.”

Tựa hồ là vì đáp lại lời nói của Lôi Tấn, bảo bảo trong bụng trở mình, hung hắng tặng cho hắn một cước

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.