Thú Nhân Chi Luyến Sủng

Chương 22: Tâm dương khó nhịn



“Lăng trước kia là y sư?”

Giản kinh ngạc nhìn Trầm Lăng, y sư trong mỗi tộc đều có số lượng cực ít, Giản là y sư duy nhất trong Vũ Linh tộc, trừ bỏ tộc trưởng ra thì địa vị của Giản trong tộc là tối cao, chính vì như vậy mà tất cả mọi người đều thập phần tôn kính Giản. Nghe thấy Ngải Lực gặp chuyện không may, mấy thú nhân xung quanh vôi vàng ngừng công việc trong tay, nhích lại gần, lo lắng an ủi Khoa Địch

“Xem như vậy đi!”

Trầm Lăng đầu đầy hắc tuyến, hắn tuy là thú y, nhưng cũng lấy qua chứng chỉ thầy thuốc, chẳng qua chỉ vì không thích cùng người khác giao tiếp nên mới đi làm thú y, nhìn mọi người xung quanh đều mang theo ánh mắt chờ đợi cùng sùng bái, Trầm Lăng hơi hơi có chút xấu hổ, dược thảo ở dị thời không này hắn cũng không phải thập phần hiểu biết, tuỳ tiện gật đầu chỉ sợ có chút không tốt.

Thấy Trầm Lăng gật đầu, Giản bất chấp, y giữ chạt lấy Trầm Lăng hướng về phía dựng trì đi tới, chuyện của Ngải Lực cấp bách, mấy người Bác Nhã cũng vội theo sát, khi tới bên ngoài dựng trì, bọn Bác Nhã liền dừng lại, chỉ có Khoa Địch là theo vào, giống đực không thể tuỳ ý ra vào dựng trì, đây là quy củ, trừ phi là giống cái mang thai, giống đực là bạn đời của giống cái đó mới được theo vào dựng trì, dựng trì là tộc căn(gốc rễ của bộ tộc), rất trọng yếu giống như những cây Mây.

Bước vào dựng trì, một cái hồ màu trắng ngà ánh vào mắt Trầm Lăng, gió nhẹ khẽ phất qua, thổi lên những gợn sóng nhẹ nhàng, ở giữa ao có một giống cái thân hình nhỏ nhắn đang dựa vào cạnh ao, khuôn mặt phiếm đỏ ửng, hô hấp dường như có chút dồn dập, khuôn mặt thanh tú vì đau đớn mà có vẻ vặn vẹo, thân hình trần trụi không ngừng xoa nhẹ cái bụng đang nhô cao.

“Ngải Lực, sao rồi? Làm sao lại không thoải mái?”

Giản tiếng nói ôn nhu, lộ ra thoải mái đi đến bên cạnh Ngải Lực, nhẹ nhàng vuốt ve cái trán Ngải Lực, ý bảo Ngải Lực hãy thoải mái, theo sự trấn an ôn nhu của Giản, Ngải Lực chậm rãi bình tĩnh trở lại, mở hai mắt, khẽ cắn môi dưới nói “Giản, ngươi đã đến rồi! Hôm nay không biết tại sao lại thế này, đột nhiên bụng một trận lại một trận quặn đau?”

Nói xong, trong đầu Ngải Lực không khỏi hồi tưởng lại, lúc trước đang cùng Khoa Địch vui thích, trong đau đớn có hơn vìa tia nhu tình. Giản nghe xong lời nói của Ngải Lực, rất nhanh từ căn phòng bên cạnh, lấy ra một cái hộp gỗ giản dị, từ bên trong lấy ra một cái ống nghe bệnh, liếc thấy ống nghe bệnh trong tay Giản, ánh mắt Trầm Lăng xoát thẳng, này, cái thứ đồ chơi này tuy có chút khác biệt so với ống nghe bệnh ở Trái Đất, nhưng rõ ràng chính là đạo bản(đạo văn là gì? đạo bản cũng tương tự thui) a! Này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?Còn có đao giải phẫu lộ ra ánh quang sắc bén trong hòm gỗ kia nữa, không biết là do loại thiết bị nào tạo thành, vầng sáng u ám băng lãnh kia làm cho người ta rục rịch, khiến Trầm Lăng nhìn mà tâm can ngứa ngáy, răng thú quả thực cũng tốt, nhưng so ra vẫn kém với đao giải phẫu mỏng manh kia

Hòm gỗ phân ra thượng trung hạ ba tầng, Giản cẩn thận kiểm tra cho Ngải Lực, Trầm Lăng đem hòm gỗ lấy qua, đem tâm tình kích động gấp gáp mở hòm gỗ, con ngươi đem phát ra vẻ cuồng nhiệt, vốn tưởng rằng cả đời này không thể đụng chạm tới thứ đồ chơi này nữa, ngoài ý muốn lại có niềm vui, ngón tay nhẹ nhàng đụng chạm vào các khí cụ lạnh lẽo trong hòm gỗ, toát ra thần thái mê man, hắn đến nới này tột cùng là vì cái gì? Cho tới giờ hắn vẫn chưa hiểu.

Sau khi Giản cẩn thận kiểm tra cho Ngải Lực, hơi hơi nhíu mày, lấy lại tinh thần nhìn sang Trầm Lăng đang kích động vuốt ve khí cụ trong hòm gỗ, không khỏi tò mò, mở miệng hỏi “Lăng, ngươi biết những công cụ đó?” Giản kế thừa hòm gỗ này từ y sư đời trước, đến bây giờ vẫn như trước không thể biết đến tột cùng chúng là những thứ gì, trừ bỏ thám thính khí trên tay (anh đang nói về cái ống nghe của bác sĩ đó), cũng là do y sư đời trước truyền cho y, tới bây giờ y cũng không dám tuỳ ý đụng chạm, hộp gỗ này chỉ Vũ Linh tộc mới có, nghe đồn đây là phần thưởng mà Nguyệt Thần ban cho Vũ Linh tộc, cả tộc này cũng chỉ có một cái thám thính khí.

“Biết chứ, Giản ngươi không biết mấy thứ này sao?”

Trầm Lăng kinh ngạc nhìn Giản, không biết những thứ này dùng để làm sao sao?

Giản nhẹ nhàng lắc đầu, những sợi tóc bạc đón gió khởi vũ, hoạ xuất một độ cong dễ nhìn, khuôn mặt tuấn mỹ khẽ cười yếu ớt, nhẹ giọng nói “Trừ bỏ thám thính khí trên tay ta, những thứ đó ta không hề biết, hòm gỗ này là từ lịch đại y sư truyền xuống, cho đến đời ta, cũng chỉ dùng được cái thám thính khí này, những vật này nọ ta cũng không dám đụng, sợ chạm vào những di vật có mang độc của tổ tiên, Lăng, ngươi nói ta có phải thực vô dụng hay không?”

Ưu thương nhìn khoảng trời xanh trên cao, Khoa Địch một bên cẩn thận vuốt ve bụng cho Ngải Lực, hy vọng giảm bớt gánh nặng cho Ngải Lực, một bên đánh giá Trầm Lăng bên cạnh Giản.

“Thám thính khí!”

Thấp giọng lẩm bẩm lại lời nói của Giản, thú vị đánh giá thứ đồ chơi kia, gọi là thám thính khí cũng không có gì sai, dù sao nơi này cũng chẳng phải Trái Đất, kêu gọi là gì cũng không trọng yếu, sau khi sửa sang lại hòm gỗ, nhìn bộ dáng ưu thương của Giản, trấn an nói “Giản muốn biết chúng nó dùng như thế nào, sau này ta sẽ dạy cho ngươi, Ngải Lực thế nào? Vẫn không thoải mái sao?” Nhanh chóng chuyển đề tài, nhìn Ngải Lực mang thai trong ao bộ dạng không thoải mái, nhận thám thính khí trong tay Giản, để lên ngực Ngải Lực.

Nửa ngày sau, khoé mắt co rút vài cái, bĩu môi nhìn thân hình cường tráng của Khoa Địch, có vẻ có chút không biết nói gì, thấy vậy Giản lo lắng nhìn Trầm Lăng, hỏi “Tình huống Ngải Lực thế nào? Có phải thực nghiêm trọng hay không, ta vừa rồi kiểm tra thấy thai nhi trong bụng tựa hồ có chút không ổn định.” Nhanh nhíu mày, trong tộc người thụ thai số lượng cực ít, Ngải Lực là giống cái duy nhất thụ thai trong mấy năm nay, loại tình huống này Giản vẫn là lần đầu gặp phải, khó tránh khỏi có chút lo lắng.

Đem thám thính khí thu lại, liền ngồi xuống cái ghế để bên cạnh ao, nhấc chân bắt chéo, đem hòm gỗ ôm vào ngực, hướng tới Khoa Địch bĩu môi, nói “Ngải Lực có chuyện hay không, ngươi hỏi Khoa Địch một chút sẽ biết, bọn họ lúc trước làm cái gì? Ngải Lực đang hảo hảo như thế nào lại đột nhiên bụng đau không thoải mái, dựng trì trừ bỏ có tác dụng an thần hộ thai, tựa hồ còn có thể bôi trơn nha?” Khoé miệng nhếch lên nụ cười tà tứ, hề hề len lén nhìn hạ phúc Khoa Địch, bên dưới da thú cái thứ kia đén bay giờ vẫn còn cao ngất, chạm lên lưng Ngải Lực, đừng tưởng hắn không có thấy, qua đường xẻ bên hông trái kia, đã thấy rõ ràng, cái thứ đang cao ngất của Khoa Địch kia không chút che giấu mà lộ ra, Trầm Lăng buồn bực vuốt cằm, thú nhân ở cái dị thời không này thực khác biệt, không biết ăn cái đồ này nọ gì, cái thứ đồ kia liền có thể như vậy?

Nghe xong lời nói của Trầm Lăng, Giản có chút giật mình, nghiêng đầu đánh giá Khoa Địch cùng Ngải Lực, trong con ngươi màu bạc hiện lên một tia nghi ngờ, tò mò hỏi “Khoa Địch, ngươi cùng Ngải Lực đã làm cái gì?” đôi môi phấn nộn hơi hơi giương lên, gợi thành độ cong dễ nhìn, vẻ mặt hồn nhiên, khiến Trầm Lăng nhìn rất là buồn bực, đáy lòng nói: Giản ngươi nói thế nào cũng là giống cái có qua hai giống đực, như thế nào lại không hiểu được ý tứ ái muội trong lời nói của ta? Nhanh nghiêm mặt, nhìn Khoa Địch xấu hổ, gương mặt ngăm đen chậm rãi đỏ ửng, cuối cùng toàn bộ cổ đều biến màu hồng, về phần Ngải Lực trong dựng trì, đã sớm xấu hổ không biết nên như thế nào cho phải?

Nhìn sắc mặt không thích hợp của Khoa Địch cùng Ngải Lực, Giản Nghiêng đầu, tầm mắt vô tình rơi xuống cái đại phương cao ngất nơi hạ phúc của Khoa Địch, da thú bị đĩnh cao cao, thứ bên trong kia đứng vững giống như chưa hài lòng, liều mạng muốn xoá bỏ, Khoa Địch dùng sức khép chặt hai chân, muốn che dấu sự khác thường của cơ thể

Thấy thế, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Giản thoáng chốc bạo hồng, những sợi tóc màu bạc nhu thuận ôm sát lấy hai má, màu hồng nhạt hơi hơi nổi lên bên ngoài da thịt giống như lúc thẹn thùng bình thường, khẽ cắn môi dưới, hung hăng trừng mắt liếc Khoa Địch một cái, ho nhẹ vài tiếng, lạnh nhạt nói “Ngải Lực hiện đang là thời kì nguy hiểm, Khoa Địch ngươi không thể an phận một chút.”

Trầm Lăng thôi bắt chéo chân, ung dung nhìn Giản xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, không nói gì nhìn Khoa Địch nâng da thú lên, uỷ khuất hề hề nhìn Giản nói ”Ta biết, nhưng ta nhịn không được, ta không cố ý làm cho Ngải Lực khó chịu, Ngải Lực ngươi xem, nơi này của ta thực khó chịu.” Dục vọng thô đen, thẳng tắp đứng ở trước mặt mấy người, rung rung, bên trên còn không ngừng có bạch trọc rơi ra, nhìn gương mặt ngăm đen của Khoa Địch, lại có một loại cảm giác thối nát không nói nên lời.

Ngải Lực im lặng vươn khuỷu tay, chạm Khoa Địch một chút, xấu hổ nghiêm mặt thì thào nói “Khoa Địch, ngươi không phải mới tiết hai làn sao? Như thế nào lại……” Gương mặt thanh tú hiện lên sự khó xử, khẩn cầu nhìn Trầm Lăng cùng Giản, ánh mắt tròn tròn ngập tràn hơi nước, miệng ỉu xìu, giống như nước mắt tuỳ thời đều có thể rơi xuống.

Trầm Lăng câm lặng trợn trắng mắt, làm bộ như không nghe thấy gì hết, này cũng cứng sao…… Giản cũng xấu hổ xoay đi, làm bộ không thấy cái thứ cao cao phía dưới của Khoa Địch “Để cho Khoa Địch lấy tay tự mình giải quyết không phải cũng tốt lắm sao, Ngải Lực hiện tại trong thời kì nguy hiểm, còn một tuần nữa là có thể sinh, Khoa Địch tốt nhất nên có chút an phận, nếu lúc này gặp chuyện không may, ai cũng không thể cam đoan, bảo bảo trong bụng Ngải Lực có thể an ổn sinh ra hay không.”

Trầm Lăng nói xong lời chính nghĩa, Khoa Địch lúc trước đã làm rất kịch liệt, khiến Ngải Lực ẩn ẩn có dấu hiệu sinh non, cũng may có thai trì hộ thai, mới làm cho Ngải Lực không có chuyện gì xảy ra? Trầm Lăng tò mò nhìn thứ nước màu trắng ngà trong dựng trì, thứ này đến tột cùng là cái gì? Nhìn như lưu động kì thực lại dấp dính cùng một chỗ, vớt lên không được, trừ khi là người mang thai, bằng không liền không vào được, thập phần thần kì.

Trầm Lăng nói như vậy xong, Khoa Địch cũng nóng nảy, bất chấp dục vọng chưa tiêu hoả, gắt gao đem Ngải Lực ôm lấy, liều mạng lắc đầu, gầm nhẹ.

“Đúng rồi, hộp gỗ này để cho ta nghiên cứu mấy ngày, ngươi nếu thấy tò mò, cứ tới tìm ta, ta sẽ dạy ngươi cách sử dụng mấy thứ này như thế nào.” Ôm hòm gỗ đi ra ngoài dựng trì, lời nói công đạo đã nói xong, phần còn lại không phải chuyện hắn quản, dựng trì thần kì này hắn cần hảo hảo nghiên cứu, trong con ngươi đen nở rộ ánh sao chói mắt, bộ pháp dưới chân không khỏi nhẹ nhàng vài phần, có lẽ đi vào thế giới này cũng không phải là một chuyện xấu đúng không?

Bác Nhã dựa bên ngoài hàng rào đơn sơ, nhìn bóng dáng Trầm Lăng từ xa tới gần, đỉnh đầu bay lả tả mưa phùn tí tách, khuôn mặt tuấn mỹ giơ lên nụ cười sủng nịch, khoé miệng tạo thành một độ cong không có chút hảo ý, nghĩ có thể đem Trầm Lăng đặt dưới thân, Bác Nhã liền nhịn không được tâm thấy ngứa ngáy, trong lời nói của Ba Tạp có ý tứ rất rõ ràng, muốn có được giống cái, trước hết phải áp đảo hắn, chinh phục thân thể hắn, trong khoảng thời gian ở chung này, Bác Nhã hiểu được tính tình Trầm Lăng kiêu ngạo, không có khả năng tuỳ ý ngoan ngoãn cho y áp, nói tiếp Trầm Lăng trừ bỏ y còn có Huyền Minh cùng với một giống đực không biết tên khác, phải làm cho Trầm Lăng trong khoảng thời gian mùa mưa chuyển giao này thuộc về y, đây mới chân chính là tâm tư của Bác Nhã

Nhìn Trầm Lăng tới gần, vật Bác Nhã cầm trong tay nhanh chóng bóp chặt, đôi mắt hoa đào chợt loé lên vẻ tính kế rồi khuất dạng nơi đáy mắt, mưa rơi xuống thân mình trần trụi của Bác Nhã, theo hoa văn nhẵn nhụi chậm rãi chảy xuống, đậu đỏ trước ngực hơi hơi nở rộ, tản ra ánh sáng oánh nhuận trơn bóng, Bác Nhã khẽ nghiêng người, giọt mưa vui vẻ lướt qua sống lưng, cuối cùng khéo léo sáp nhập vào song mông, da thịt màu đồng cổ trong màn đem u tĩnh có vẻ phá lệ mê người, thấy một màn như vậy, hầu kết nhẹ nhàng trượt xuống, bụng khẽ căng thẳng, khiến Trầm Lăng đáy lòng có chút tê dại khác thường.

“Ngươi như thế nào lại đứng đây, ta cũng không phải không biết đường.”

“Ta ở đây chờ ngươi, vừa rồi vì chuyện của Ngải Lực, ngươi còn chưa có ăn gì, ta bảo Klose cố ý lưu lại cho ngươi một chút, chúng ta cùng nhau về nhà đi!”

Bác Nhã vươn bàn tay to, kéo Trầm Lăng qua, thong thả hướng ngôi nhà gỗ của Bác Nhã đi tới, bên kia Tát Mông cẩn thận ôm Giản, bóng dáng rất nhanh từ trong dựng trì biến mất, chỉ để lại hai người bên trong dựng trì kia, ban đêm u tĩnh, chỉ vừa mới bắt đầu.

“Đây là cái gì?”

Trầm Lăng tò mò nhìn trái cây màu đỏ để bừa bãi trên mặt bàn, mùi hoa quả thơm ngát thản nhiên truyền đến, một ben cắn cắn thịt nướng trong tay, một bên hỏi han Bác Nhã đang thu thập này nọ, nhìn trái cây ướt át tiên diễm ở trên bàn, nghĩ chắc là do Bác Nhã tuỳ tiẹn bỏ lên, khẳng định là có thể ăn, dù sao ở trên mặt quả còn lưu lại bọt nước, hẳn là do mới rửa qua không lâu đã đặt lên bàn.

Một lúc sau, sau khi Bác Nhã xong việc, lúc đi ra nhìn đến Trầm Lăng sắc mặt đỏ ửng, hiện lên một tia kinh ngạc, hỏi “Lăng, ngươi làm sao vậy? Không thoải mái sao? Nước ấm chờ một chút là tốt rồi, ăn này nọ trước……” Còn chưa nói xong, mắt trừng lớn nhìn nhìn một nửa quả còn sót lại trong tay Trầm Lăng, lắp bắp nói “Lăng, ngươi……ngươi không sao chứ! Đáng chết, là kẻ nào đem cái thứ quỷ quái này đặt lên bàn.”

Đột nhiên nhớ tới, vừa rồi lúc gần đi, Đan Dịch đối với y cười gian một cái, nói cái gì để cho bọn y một đem khó quên, nhớ ngày đó để Đan Dịch cùng bọn Peter ở chung một chỗ, chính y cũng có một phần công lao, không nghĩ tới Đan Dịch lại vì vậy mà mang thù, dám thừa dịp y không phòng bị đem dục quả để vào trong phòng y, dục quả không thể nào so với thúc dục tình quả, thúc dục tình quả chỉ cần phát tiết sẽ vô sự, nhưng dục quả thì phải ân ái.

Nhìn ánh mắt Trầm Lăng dần dần mê mang, Bác Nhã liều mạng nuốt nước miếng, hai tay khẩn trương ở trên da thú ma sát hạ thân, dục vọng giữa hai chân bá đứng lên, đôi mắt hoa đào bán híp, che dấu dục hoả cùng kích tình khó nhịn dưới đáy mắt, thanh âm khàn khàn vang lên ở cạnh cửa không dám tơi gần Trầm Lăng, nói “Lăng, bỏ thứ quả trong tay xuống, không được ăn nữa, ăn nữa… sẽ, sẽ xảy ra chuyện.”

Y quả thực muốn nhân cơ hội ra tay với Trầm Lăng, nhưng không nghĩ Đan Dịch lại làm như vậy, bất quá nhìn Lăng hơi kéo da thú, lộ ra da thịt trắng noãn, cổ họng chợt thấy căng thẳng, cả người tản ra hơi thở nồng đậm kích tình.

Trầm Lăng vặn vẹo thân mình, nghi hoặc nhìn quả trong tay, trong đầu đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lúc trước sau khi ăn thúc dục tình quả ở trong hang động, sắc mặt nháy mắt xanh mét, đáng chết! Khi nào thì tính cảnh giác của hắn lại thấp như vậy, một lần lại một lần bị tính kế, nói như thế nào hắn cũng là thầy thuốc? Kiêm thân phận sát thủ, vì sao lại như vậy? Bác Nhã chắc chắn sẽ không thương tổn hắn, nhất định là nhận định giống như Đông Hoàng cùng Huyền Minh sao?

Đáy lòng sau khi hiện lên ý niệm này, thân mình Trầm Lăng không khỏi thả lỏng, chống lại ánh mắt khát cầu của Bác Nhã, có lẽ như vậy cũng không sai, hắn cũng không phải là nữ nhân, ra vẻ tam trinh cửu liệt cũng không thích hợp lắm, cảm giác Bác Nhã cho hắn cũng không tệ, không phải là chán ghét, cũng không thấy ghê tởm. Cũng có lẽ coi như là bị chó cắn một cái…… Đêm khuya, trong căn nhà gỗ của Bác Nhã, ẩn ẩn truyền ra từng đợt ngâm nga thô suyễn, trong tộc lửa trại bừng sáng, làm nổi bật các khung cửa sổ đang mở rộng, mông mông lung lung chiết xạ cảnh tượng làm người ta đỏ mặt tim đập ở trong phòng.

_________________

just liked...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.