Thú Nhân Chi Luyến Sủng

Chương 28: Kết cục háo sắc



Ghé sát vào người Trầm Lăng, ngậm lấy khuyên tai Trầm Lăng, nhẹ nhàng cắn cắn, dưới mi mắt hiện lên địch ý, Ốc Khắc này lòng dạ nhỏ hẹp, làm người ngoan độc.

Lần này chỉ sợ không dễ dàng giải quyết như vậy, liếc nhanh Trầm Lăng, khi Ốc Khắc nhìn đến Trầm Lăng cùng Giản, đáy mắt đầy dục vọng, y nhìn thấy nhất thanh nhị sở. Nếu không phải vì Dịch chương, y cũng sẽ không thủ hạ lưu tình, Ốc Khắc nói như thế nào cũng là tộc trưởng Hắc Hổ tộc, cho dù có chết, cũng không thể chết ở đây.

Nhất thời, trong động lặng ngắt như tờ, lửa trại uốn lượn, trong ngọn lửa còn vang lên tiếng mỡ thịt nướng rơi xuống.

Ốc Nhĩ gắt gao cào cào da thú dưới chân, rũ ánh mắt xuống, khi liếc qua Trầm Lăng lại lạnh lẽo như hồ băng, hổ văn chậm rãi đậm lên, đáng sợ giống như quỷ mị.

Bình minh chậm rãi bước lên, mọi người lần lượt đứng dậy.

Ốc Nhĩ nhẹ nhàng cước bộ đi tới trước mặt Trầm Lăng, nhìn Trầm Lăng rúc vào trong lòng Bác Nhã, đáy mắt chợt lóe lên ngoan độc rồi biến mất, bàn tay nắm chặt hiện lên gân xanh, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở lên tái nhợt.

Cắn chặt đôi môi hoa, muốn nói lại thôi nhìn Trầm Lăng, nhìn động tác này của y, Tát Mông nãy giờ nhìn chằm chằm một màn này, càng trực tiếp đem Giản đưa về phía sau, tùy thời làm động tác công kích

“Thực xin lỗi, tối qua là ta lỗ mãng!”

“Không có việc gì!”

Bác Nhã không đợi Trầm Lăng mở miệng, tự cố tự tiếp nhận nói, thấy thế, Trầm Lăng hướng về phía y nhợt nhạt cười, cười đến có chút không hảo ý, Bác Nhã nhìn đến Trầm Lăng cười yếu ớt, đáy lòng nhất thời nổi lên nhu tình, nhịn không được phủ lên khóe miệng khẽ nhếch kia.

Thoáng nhìn ánh mắt của Ốc Nhĩ, Trầm Lăng vươn tay cuốn lấy cổ Bác Nhã, đáp lại nụ hôn nhiệt tình như lửa. Cánh tay cuốn bên hông hắn phút chốc căng thẳng, Bác Nhã khẩn cấp ôm lấy hắn.

Bàn tay to tùy ý du tẩu, mọi ngời không nói gì nhìn một màn nóng bỏng này, ho nhẹ vài tiếng, tỏ ý bọn họ vẫn còn sống nha, chống lại ánh mắt bỡn cợt của Klose, thân mình Trầm Lăng run lên, khẽ cắn cái lưỡi của Bác Nhã ở trong miệng, ý bảo y thu tay lại

“Ngươi còn có việc?”

Ngốc hề hề xoa xoa cái trán vừa bị Trầm Lăng gõ gõ, lạnh lẽo nhìn Ốc Nhĩ đứng ở trước mặt, thái độ hoàn toàn bất đồng hàm chứa ý tứ cự tuyệt không cần nói cũng biết.

Ốc Nhĩ run rẩy thân mình, đáy mắt nổi lên hơi nước, cắn chặt môi, như thế nào cũng không nghĩ tới y có một ngày lại bị người xua đuổi như vậy, dựa vào cái gì? Y cũng không thấy mình so với Trầm Lăng có gì thua kém, vì cái gì Bác Nhã nhất định phải cự tuyệt y?

Là một giống cái kiêu căng, y mặc kệ mọi thứ, Bác Nhã nhất định phải thuộc về y.

“Ân a!”Trầm Lăng cúi đầu, cánh tay ở bên hông Bác Nhã nhéo một cái, tay Bác Nhã……. Sao hướng tới chỗ kia, lại còn cọ cọ cái địa phương đó nữa, không biết nam nhân buổi sáng không chịu nổi ép buộc này sao?

Ngao! Bác Nhã vói tay vào da thú, một phen bao phủ lấy cái thứ đã ngẩng đầu một nửa kia, đột nhiên dùng sức bóp một cái, Trầm Lăng nhịn không được run run, một cỗ tê dại mang theo cảm giác đau đơn nhẹ nhàng hướng về tứ chi, hai má mạnh mẽ nổi lên điểm đỏ.

Bận tâm còn có những người khác, Bác Nhã cũng thu liễm chút, những người khác xấu hổ xoay người, làm bộ không nhìn thấy một mặt vô sỉ kia của Bác Nhã, còn Ốc Nhĩ tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng

Rõ ràng là không đem y để vào trong mắt, chân phải nhẹ nhàng quyết đoán, xoay người chạy tới chỗ Ốc Khắc

Tùy tiện ăn chút thực vật, liền hướng vè phía Tây thẳng tiến, không biết vì sao, mấy người Ốc Khắc không có đi, ngược lại năn nỉ đi cùng với bọn họ. Thấy vậy, Bác Nhã cùng Trầm Lăng trong nháy mắt đề cao cảnh giác

Bàn tay to thô ráp của Bác Nhã, quyến luyến mơn trớn hai gò má của Trầm Lăng, vẻ mặt âm trầm không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng đôi mắt kia vẫn hoàn toàn ôn nhu, ánh lên vẻ mặt tuấn mỹ, có vẻ phá lệ mê người

Nhẹ nhàng đem Trầm Lăng mang theo bên mình, dáng người mạnh mẽ làm cho người ta mê muội không thôi, Ốc Nhĩ ghé vào thân mình Ốc Khắc, hung tợn trừng mắt nhìn Trầm Lăng

“Bác Nhã sẽ là của ta, đại ca để cho ngươi vậy…”

“Xác định muốn thế?”

“Đương nhiên, đại ca ngươi ngẫm lại đi nếu ta có thể tiến vào Vũ Linh tộc, đối với Hắc Hổ tộc chúng ta chỉ có lợi, nói sau lấy thân thủ của Bác Nhã, ta cung không bị ủy khuất, đại ca đừng cho là ta không nhìn ra tư tâm cẩn thận của ngươi?”

Đôi mắt Ốc Khắc nháy vài cái, bên trong toát ra hỏa diễm cực nóng, ý tứ cảu Ốc Nhĩ, y tự nhiên hiểu được, thân mình di động, vuốt cằm.

Nhìn chằm chằm giống cái trong tay Bác Nhã, y cảm thấy phía dưới có cái gì đó biến cứng, hô hấp khó dằn nỏi biến thô, động tác trở lên có chút vội vàng.

Ốc Nhĩ kéo lên da thú của Ốc Khắc. cọ vài cái, thứ kia cứng lên, xúc cảm nóng bỏng, làm cho trên mặt Ốc Nhĩ gợi lên nụ cười quyến rũ, khẽ liếm môi, toát ra thần sắc vui vẻ, thứ này y đương nhiên đã từng nếm qua, mùi vị tốt lắm! Tin tưởng Trầm Lăng cũng sẽ mê thượng, về phần Bác Nhã vẫn là để y tiếp nhận sẽ tốt hơn đi.

Nhìn chằm chằm vòng eo gầy gò hữu lực của Bác Nhã, Ốc Nhĩ cảm thấy y sắp có chút chịu không nổi.

Chỗ kia đã bắt đầu phân bố mật dịch, khát vọng bị hung hăng xuyên qua. Ánh mắt nham hiểm hung ác thủy chung không rời khỏi hai người phía trước, Ốc Khắc nhìn tất cả mọi người di động, ánh mắt long lên.

Ốc Nhĩ hiểu được, thân mình úp lên trước ngực Ốc Khắc, giống như con Koala bám cây, kéo cao da thú tùy ý cho Ốc Khắc tiến vào.

Lập tức, hai người phát ra thanh âm thỏa mãn thấp suyễn, mọi người đang di chuyển nên vẫn chưa nhận thấy có gì không thích hợp, Allen quay đầu liếc mắt nhìn Ốc Khắc một cái, nghi hoặc chớp chớp mắt.

Rất nhanh nửa ngày đã trôi qua, Hoắc Khắc đi phía trước dò đường đã ngừng lại, đối với Ba Tạp phất tay, tỏ vẻ có thể ở nơi này sửa soạn một chút, nơi này chỉ còn cách Ám Dạ tộc một canh giờ.

Bọn họ cũng có đủ thời gian để nghỉ ngơi, không thể xác định Ám Dạ tộc có gặp chuyện không may hay không, nghỉ ngơi lấy sức là chuyện cần thiết, Ba Tạp nhẹ nhàng gật đầu, mọi người lập tức dừng lại.

Trầm Lăng chọc chọc Bác Nhã, thần bí hè hề đối với Bác Nhã khoa tay múa chân vài cái, con ngươi đen bắt đầu khởi động nồng đậm tính kế, bị động chịu trận không phải là phong cách của hắn

“Ngươi ly xa một chút, ta muốn đi câu cá.”

“Cái gì? Rất nguy hiểm, Ốc Nhĩ tuy nói là giống cái, nhưng giống cái trong Hắc Hổ tộc đều mạnh mẽ kiêu căng, Lăng đừng xằng bậy, ngươi muốn làm gì ta giúp ngươi làm.”

“Ngươi làm không được, dựa theo lời ta nói mà làm đi, ta cũng không phải là quả hồng bị bóp cái là nhuyễn.”(Giống cái Hắc hổ tộc kiêu ngạo, giống cái này còn kiêu hơn…)

Nhìn Trầm Lăng như vậy, Bác Nhã không khỏi nhớ tới lúc ở trong rừng rậm trung ương, quanh thân Trầm Lăng lúc đó đều là sát khí, mùi máu nông đậm, dù là y cũng nhịn không được hoảng sợ.

Đáy mắt y hơi trầm xuống, y hy vọng Lăng có thể chủ động nói cho y, y sẽ không hỏi nhiều về quá khứ của hắn, Lăng kiêu ngạo, sự kiêu ngạo của hắn cùng các giống cái trong tộc của y bất đồng.

Cũng bởi vì hắn đặc biệt, mới khiến cho y ái mộ như vậy, nhẹ nhàng gật đầu, đem Trầm Lăng thả xuống, thân thể Trầm Lăng hướng tới một bên cây cối đi tới, Bác Nhã hơi hơi theo phía sau, vẫn chưa trực tiếp bám sát

Nhìn một màn này, Ốc Nhĩ cười lạnh, gọi tộc nhân đứng bên, nhìn theo hướng bóng dáng đã bị cây cối dấu kín

Giản nghi hoặc nhìn, kinh ngạc ngó Bác Nhã, Bác Nhã chỉ cười yếu ớt, khẽ gật đầu tỏ vẻ đã biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn Bác Nhã ra dấu cho mình yên tâm, Giản cũng không mở miệng, chỉ bảo Tát Mông buông mình xuống, sau đó chuẩn bị dược thảo cho Đan Dịch.

Tiếng tất tất tác tác, không ngừng ở một phía truyền qua, Trầm Lăng dựa vào thân cây, mái tóc đen ngắn ngủi phục tùng ôm sát hai bên sườn má, vuốt qua chỗ tóc trước trán, khóe miệng gợi len tươi cười xấu xa, ngón tay thon thả vuốt lên con dao.

Dưới ánh nắng chiết xạ, con dao giải phẫu màu bạc lóe lên ánh sáng u lãnh, làm cho người ta có chút sợ hãi, thanh phong ấm áp mang theo chút ẩm ướt, làm người ta có chút thích thú.

Bán híp đôi mắt, nhìn chằm chằm vào chỗ cây cối cách mình mười thước, các ngón tay sử dụng dao giải phẫu này ngày càng thành thao, tay trái khẽ che miệng, nhiều điểm tiếu ý tràn ra, đón lấy ngọn gió mát mẻ, có chút cảm xúc nói không thành lời.

“Sao thế? Vẫn là muốn ta mời ngươi ra sao?”

Âm cuối khẽ khàng, mang theo hơi thở nhọt ngào, khiến Ốc Nhĩ ẩn nấp trong cây cối, kìm lòng không đậu mà run rẩy, nhấc chân rồi đi ra ngoài.

Nhìn Trầm Lăng thanh thản dựa trên thân cây làm cho Ốc Nhĩ có hơi chút không khỏe, con ngươi âm trầm, nhìn giống đực ở phía sau, thoáng buông tâm, bất quá chỉ là một cái giống cái, có thể có cái bản sự gì sao?

Bác Nhã cũng chưa có qua đây, nói vậy không phải cũng không để ý tới sinh tử của hắn hay sao, ai chẳng biết ở trong này, không có thực lực, tử vong chỉ là chuyện cơm bữa.

“Tạp Lợi Á giết hắn, đêm này ta liền ở cùng ngươi một đêm.”

“Thật sự?”

“Đương nhiên, ta khi nào nói chuyện thì không tính toán, chỉ cần ngươi giết chết hắn, đêm nay ta liền ở cùng ngươi. Một giống cái trói gà không chặt, chết trong rừng cây, không có gì đáng ngạc nhiên hết, muốn trách thì trách giống đực của hắn không biết quý trọng, ở cái địa phương này cũng không đi theo.”

Ngữ khí trào phúng, từ khóe miệng thoát ra. Trong ánh mắt nhìn Trầm Lăng mang theo thương hại, giống cái mất đi giống đực, ở đại lục này tuyệt đối không sống nổi (quan niệm này ko áp dụng nổi trên Lăng nữ vương đâu…)

Tạp Lới Á đáng khinh nhìn chằm chằm Trầm Lăng, dưới da thú có gì đó đĩnh lên thật cao, ngây ngốc nhìn chằm chằm Trầm Lăng, khi rơi xuống cái cổ trắng noãn, hầu kết khẽ khàng trượt, nuốt nước miếng.

Ánh mắt không chút che dấu đánh giá Trầm Lăng, hơi thở dục niệm không cần nói cũng biết, Ốc Nhĩ hơi hơi bất mãn, tức giận trừng mắt với Tạp Lợi Á, bất quá cũng không dám tức giận, nhỏ nhắn thân hình nhìn chằm chằm Trầm Lăng

“Tạp Lợi Á có phải thực động tâm hay không? Dù sao bộ dáng giống cái này quả thực không tệ.”

“Ta có thể muốn hắn.”

Tạp Lợi Á không chút che dấu ý niệm cướp đoạt trong đầu, chép miệng, bàn tay to xé mở da thú dưới thân, lộ ra thứ dữ tợn bên trong, thô hắc, trên đỉnh tí tách bạch trọc, vị đạo tanh tưởi nháy mắt dũng mãnh đập vào xoang mũi Trầm Lăng.

Triệt bỏ thứ này nọ kia, hô hấp Tạp Lợi Á càng gấp gáp, nhanh chóng nhìn chằm chằm vào Trầm Lăng vẫn bất động thanh sắc như trước, nắm lấy Ốc Nhĩ, bàn tay to không chút khách khí đè ép Ốc Nhĩ

Ốc Nhĩ là đệ đệ của tộc trưởng, trong tộc y chỉ dám mơ tưởng, nào nghĩ tới hiện tại lại có thể đem Ốc Nhĩ chộp vào trong tay thưởng thức như vậy, giống đực trong tộc qua lại với Ốc Nhĩ có không ít, bất quá Ốc Nhĩ không hài lòng với diện mạo của họ.

Ngoạn mấy lần đã bị vứt bỏ, Tạp Lợi Á bộ dáng không đẹp, không chờ đợi có giống cái thích, ngẫu nhiên thông đồng với giống cái này nọ, nhưng cũng chỉ lúc đầu, rất nhanh bị giống cái vứt bỏ, giống cái Hắc Hổ tộc khác hẳn với các tộc khác

Tính tình không khỏi kiêu căng, nhu cầu lại rất cường hãn, bình thường rất khó có ai có thể thỏa mãn khát cầu của họ, trong tộc cơ hồ không có bạn lữ cố định, thay đổi cũng rất nhiều, chỉ cần giống cái có nhu cầu, thì buổi tối giống cái sẽ tới trước nhà giống đực cầu hoan.

“Bằng ngươi cũng xứng sao?”Trầm Lăng nghiêng đầu, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nhiều điểm âm lãnh, con ngươi đen bắt đầu khởi động sát ý vô tận, muốn giết hắn, cũng phải xem có tài này hay không, tay phải nắm chặt dao giải phẫu, thân hình nhoáng lên một cái, nháy mắt biến mất trước mắt hai người Ốc Nhĩ

Một cơn gió lạnh phất qua, tí tách, tí tách ….. những tiếng vang thong thả vang lên trên đỉnh đầu Ốc Nhĩ, giống như những giọt mưa từ trên không trung rớt xuống.

Hai gò má hơi hơi không khỏe, Ốc Nhĩ vươn tay muốn chà lau, sau khi sờ soạng một phen, phóng tới trước mặt mới thấy rõ, là máu! Trên tay đều là vệt máu đỏ bừng, Tạp Lợi Á đang ôm y, yếu hầu không biết từ lúc nào đã bị người cắt đứt, máu theo miệng vết thương chậm rãi trào ra.

Miệng vết thương rất nhỏ, không cẩn thận căn bản sẽ nhìn không ra. Ốc Nhĩ gắt gao che miệng lại, sợ hãi nhìn chằm chằm con mắt trợn to của Tạp Lợi Á.

Tạp Lợi Á lúc này còn không biết cái gì đã phát sinh? Vươn tay còn muốn ôm Ốc Nhĩ, cái gì đó phía dưới còn đĩnh rất cao.

“Ốc Nhĩ, sao….. làm sao vậy!”

Tạp Lợi Á nghi hoặc vươn tay vuốt cổ mình, nhất thời, một lượng máu lớn trong nháy mắt dũng mãnh phun ra, đem Ốc Nhĩ ở phía trước nhiễm hồng

Bộ pháp khẽ khàng, Trầm Lăng nhẹ nhàng vuốt ve dấu máu ít ỏi lưu lại trên đao giải phẫu, thân thủ tựa hồ không hề bị giảm sút, một cơn gió nhẹ thổi qua, những lọn tóc bám trên trán Trầm Lăng bị thổi bay, lộ ra con ngươi đen lạnh lẽo mà sâu thẳm.

Đầu lưỡi ẩm ướt hơi hơi vươn lên, liếm liếm đôi môi, tà tứ mà âm lãnh, lệ khí nồng đậm đem Ốc Nhĩ sợ tới mức không dám nhúc nhích, thân mình không ngừng phập phồng, gắt gao che miệng, trợn to mắt sợ hãi nhìn Trầm Lăng trước mặt.

_________________

just liked...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.