Thú Nhân Chi Luyến Sủng

Chương 35: Huyền hàn lãnh khốc



Nằm trên gường gỗ say sưa ngủ, da thú quấn quanh hông, trên tấm lưng xích loã dày đặc hồng ngân, trên thân thể trắng nõn của Trầm Lăng dường như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng.

Huyền Hàn ẩn nấp thân thể, im lặng lẫn vào góc tối, xà đồng lạnh lẽo, giống như một thanh lợi kiếm sắc bén, tuỳ thời có thể thoát ra khỏi vỏ, hướng tới mục tiêu của chính mình. Lời hứa với Thanh Loan, y tuyệt đối thực hiện được, Huyền Minh hiện tại còn chưa thể tự mình đảm đương được bộ tộc, trông đầu liền nhớ về truyện mấy năm trước, khi đó Huyền Minh còn ỷ ôi ngồi trong lòng y thân thân thiết thiết gọi tên y, quãng thời gian ngọt ngào đó, đã theo người nọ tiêu tan thành mây khói. Mấy năm nay, y đem Huyền Minh bảo hộ dưới cánh của mình, chính là hy vọng Huyền Minh sẽ không thể xen vào ân oán giữa y và người kia, nhưng sự xuất hiện của Trầm Lăng, tựa hồ đã đảo lộn toàn bộ kế hoạch

Nguyệt Thần sứ thì sao? Chỉ cần là kẻ cản trợ bước tiến của y, y đều sẽ loại bỏ. Lệ khí loé lên trong xà đồng rồi biến mất, Trầm Lăng đang nằm ngủ trên giường thân mình run lên, ngón tay hơi co lại, bởi vì khác góc độ, nên chút động tác này của Trầm Lăng không làm cho Huyền Hàn chú ý. Vùi mặt xuống tấm đệm, hơi hơi thay đổi phương hướng, khoé miệng tràn đầy lạnh lẽo, sát khí xa lạ, sát khí này che dấu rất tốt, nếu không phải có chút cảm xúc xáo động kia, Trầm Lăng hắn đúng là không thể phát hiện ra trong phòng thế nhưng lại còn có một kẻ khác

Tần suất hô hấp giảm bớt, thân mình tự nhiên giãn ra, tay phải mò tới con dao giấu trong lớp chăn đệm ở bên sườn, sau đó! Trầm Lăng lúc này không khỏi cảm thấy may mắn bản thân vì thói quen nghề nghiệp, luôn theo bản năng đem vũ khí đặt ở nơi gần mình nhất.

Ngón trỏ nhẹ nhàng xoay con dao mổ, nụ cười lạnh lẽo vẽ lên, hình thành một độ cong ngoan lệ, trong đầu không ngừng tìm kiếm kẻ này có thể là ai, người hắn gặp không nhiều lắm, chẳng lẽ là Ốc Khắc?

Không đúng, hơi thở không đúng! Ốc Khắc không có khả năng nhanh như vậy đã tới đây, hắn tới Ám Dạ tộc bất quá chỉ mới có vài canh giờ ngắn ngủi, Ốc Khắc không thể nhanh như vậy, Thác Bạt cũng không dễ dàng để bị phát hiện như vậy.

Huyền Hàn ngừng thở, thân hình cao to đi tới trước giường Trầm Lăng, cánh tay đưa tới chỗ cổ Trầm Lăng, nghĩ muốn trực tiếp bóp cổ hắn, theo từng bước Huyền Hàn tới gần, Trầm Lăng đem cảnh giác nâng tới mức cao nhất

Tế bào toàn thân đều kêu gào nguy hiểm, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh, ở dưới áp lực cường đại, thân mình không khỏi run rẩy, ngón tay nhẹ nhàng nới lỏng một chút, bỗng nhiên, thân mình mạnh mẽ nhảy lên, dao mổ trong tay hướng thẳng về phía cổ Huyền Hàn mà tới

“Ai?” Con ngươi đen thâm thuý mang theo vẻ lạnh lẽo, né tránh nhìn thẳng vào Huyền Hàn, hắn như thế nào cũng không dự đoán đựơc thực lực kẻ này lại cường đại như vậy, một kích toàn lực vừa rồi của hắn lại không làm đối phương bị thương một chút nào, Trầm Lăng hơi nhíu mày

Đáy lòng cảnh giới càng sâu, đề phòng nhìn nam tử lãnh khốc tà tứ này, mái tóc dài rồi tung màu xám trắng rũ xuống hông, vẻ mặt lạnh lẽo, làm cho người ta có cảm giác rét lạnh từ cách ngàn dặm, khuôn mặt xuất chúng, cặp mắt vàng khiến cho Trầm Lăng thấy có chút quen thuộc, dưới sống mũi cao, là đôi môi mỏng gợi cảm, khiến người ta nhận ra sự thờ ơ lãnh khốc của y.

Thấy Trầm Lăng có hành động phòng bị như vậy, Huyền Hàn không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc, quả nhiên là kẻ không đơn giản, y thế nhưng lại không nhận ra người trên giường đã thanh tỉnh từ lâu, nếu không phải thân thể theo bản năng phòng vệ, nhất kích vừa rồi, chỉ sợ sẽ khiến y đổ máu. Thân mình gầy gò yếu ớt như vậy, lại ẩn chứa một sức mạnh cường đại.

Nhãn thần kiêu ngạo bất tuân kia, khiến Huyền Hàn không khỏi cảm thấy thêm một phần lý thú, đường nhìn rơi xuống đám hồng ngân đang giăng khắp trên thân thể xích loã kia, xà đồng không khỏi tối lại, tăng phần lạnh lẽo

Nhìn Trầm Lăng ở phía trước suy nghĩ, y không khỏi nhớ lại, lúc hắn hoàn toàn thủ phục dưới thân Huyền Minh, thân thể đẹp đẽ đầu độc suy nghĩ, khiến cho dục hoả chấn động! Nhãn thần rơi xuống cái mông của Trầm Lăng, ánh mắt nóng bỏng kia, mang theo sự xâm phạm cường đại.

Trầm Lăng ngầm bực, ánh mắt của kẻ trước mắt thực chán ghét, dao mổ thủ sẵn trong tay, mồ hôi lạnh dần hiện lên, vòng eo vừa sử dụng quá độ lúc trước giờ đang kháng nghị, hắn trợn tròn mắt, nói “Là ai? Muốn làm cái gì, vì sao muốn giết ta, nếu ta nhớ không lầm, ta hẳn là không quen ngươi.”

Cúi đâu, khoé miệng gợi lên tươi cười. tia sát khí kia hắn tuyệt đối không thể nhận lầm, hai tay hắn đã từng dính đầy máu tươi, sao có khả năng nhận sai, con ngươi lãnh khốc không mang theo chút biểu tình gì, nhìn lại đôi mắt kia, dù là Trầm Lăng luôn trấn định cũng không khỏi có chút sợ hãi

Loại kẻ thù bình tĩnh như thế này, hắn vẫn là lần đầu tiên đụng phải, nhìn không thấu nổi sự lãnh khốc trong đôi mắt kia có bao nhiêu sâu lắng, tựa như một mãnh thú ngủ đông, tuỳ thời đều có khả năng chồm qua đây.

Thân mình hơi lui lại, tựa lên trên ván cửa phía sau lưng, tay trái nghiêng qua kéo cánh cửa lớn, mồ hôi lạnh che kín thân thể, đôi chân hơi hơi run rẩy

“Giết ngươi, không cần lý do gì!” Bình tĩnh nhìn Trầm Lăng, thực lực của hắn so với dự đoán của y còn mạnh hơn, trong tộc không có nhiều giống đực ở dưới uy thế của y mà còn có thể đứng thẳng thân mình, càng không nói tới giống cái?

Trong đôi hoàng mâu lãnh khôc hiện nhiều điểm tò mò, giống cái kỳ lạ như thế, trách không được Huyền Minh lại bị mê luyến, y hôm nay tới đây chỉ là để xác nhận lại, Huyền Minh biến hoá còn cần tới Trầm Lăng, y không thể ở vào thời điểm này mà giết hại Trầm Lăng, Huyền Minh ở trạng thái bán biến hoá, thực lực so với lúc trước cường đại hơn nhiều.

Tàn ảnh trong nháy mắt đã biến mất, Trầm Lăng còn chưa kịp đẩy cửa chạy ra ngoài, đã bị Huyền Hàn ép lại, đè lên tấm ván gỗ, thân thể không thể cử động, cổ bị đối phương gắp gao siết chặt, hô hấp bị đình lại, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên.

Đầu gối vừa nâng lên, đã lập tức bị áp chế, hai chân ép vào nhau, hai con người cùng kề sát lại một chỗ, sát tới mức hô hấp của đối phương cũng có thể nghe rõ, nếu không phải tay của Huyền Hàn đặt trên cổ, Trầm Lăng thực muốn mở miệng chửi to

Tên tâm thần! Dựa vào kinh nghiệm làm sát thủ, mùi vị quen thuộc (ám chỉ mùi vị cuả những kẻ quen giết người đó) này khiến Trầm Lăng khẽ cau mày, gấp gáp thở dốc, hai chân bị nhấc lên cách mặt đất khoảng vài cm, nhìn khuôn mặt tuấn lãng lãnh khốc trước mặt suy nghĩ. Kẻ này có lẽ hàng năm ngồi trên địa vị cao, có khí chất không giận tự uy, khí thế cao quý khiến cho người ta không thể xem nhẹ, hoàng mâu bình thản vô kì, như không dậy nổi bất cứ một gợn sóng nào, ngón tay mang theo lớp chai, siết quanh cổ Trầm Lăng, ngón tay nhẹ nhàng đụng tới vết hồng ngân trên cổ Trầm Lăng

Lạnh lẽo thấm vào xương cốt, làm cho người ta không khỏi cảm thấy âm hàn. Phác thảo qua lại vết hồng ngân ở trên gáy, giống như bàn tay tình nhân khẽ ve vuốt, hàn ý xuyên qua bàn tay to truyền tới, khiến cho sống lưng Trầm Lăng nhịn không được thấy mát lạnh.

Thân thể kêu gào phải chạy trốn, phải chạy xa khỏi nam nhân nguy hiểm này. Thân hình kề sát thản nhiên truyền tới nhiệt độ cơ thể của bản thân, vốn là một tư thế tối thân mật, nhưng ở trong mắt Trầm Lăng lại là động tác nguy hiểm nhất

“Ngươi…….”

“Thân thể *** đãng như vậy, chỉ là đụng chạm như thế này, đã không chịu nổi sao? Huyền Minh cùng Đông Hoàng thực có thể thoả mãn ngươi?” Thanh âm trầm thấp, từ bên tai truyền đến, sẵng giọng pha trộn cùng hàn ý, khiến Trầm Lăng không nhịn nổi mà nuốt nước bọt, đồng tử co rút mãnh liệt, kẻ này hiển nhiên biết được quan hệ của hắn cùng hai người Huyền Minh. Chết tiệt, đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra?

Địa phương vừa bị đụng qua, nháy mắt nổi lên vô số da gà, khoé miệng nhẹ nhàng co rút, như thế nào cũng không nghĩ tới từ trong miệng nam tử lại phun ra những lời nói hạ lưu đến như vậy, thất thần một lát

Cánh tay rảnh rỗi, theo sau sống lưng chậm rãi trượt xuống, rơi xuống thắt lưng thì nhẹ nhàng ve vuốt, khi nhẹ khi nặng, lực đạo vừa đúng làm cho thân mình người ta không khỏi tê dại.

Trầm Lăng không thể lui lại, thần thái lo âu mang theo chút kinh hoàng, cái tên nam nhân đáng chết này rốt cuộc muốn làm gì? địa phương vừa bị chạm qua kia, làm cho Trầm Lăng cảm thấy muốn nôn, ngặt nỗi thân thể lại bị giữ lại, tên nam tử trước mặt này cho hắn cảm giác giống hệt như Thác Bạt, không thể thoát khỏi, cũng không thể lui về sau.

“Buông tay, không ta sẽ chém đứt nó.”

Ngửa đầu nghiến răng nghiến lợi trừng mắt, nhìn vào tên nam tử cao hơn hắn nửa cái đầu, kẻ này nhìn thế nào cũng rất già đời, khác với Thác Bạt đơn thuần tinh khiết, nam tử trước mắt này cường thế mà bá đạo, khiến người ta không thể cự tuyệt sự xâm lấn của y.

Cái tay quấy rối nhẹ nhàng vuốt mông Trầm Lăng, vân vê xoa bóp. Trong hoàng mâu tràn đầy vẻ tà ác thú vị, giống như muốn nói, ta cố ý đó ngươi làm gì được nào?

Cảm thụ được xúc cảm thuận hoạt trong lòng bàn tay, con ngươi từ trước tới nay luôn bình tĩnh lãnh u của Huyền Hàn,từ sâu bên trong chậm rãi xuất hiện chút thâm ý, rất mềm, rất nhẵn! Trách không được Huyền Minh lại điên cuồng như vậy, đến ngay cả Long thú cao ngạo cũng phải cúi đầu, nghĩ tới lúc Trầm Lăng lắc lư thân thể dưới thân hai người Huyền Minh, tức giận không thể ngăn cản trồi lên.

Bàn tay siết cổ Trầm Lăng bóp mạnh, đôi môi mỏng khẽ nhếch, khơi dậy cơn tức giận tàn nhẫn. Trái tim đập với cơn thịnh nộ vô tận, cơn tức giận không thể lý giải này khiến Huyền Hàn không biết phải làm gì cho đúng, gắt gao siết cổ Trầm Lăng, nhìn đôi môi kia dần dần mất đi huyết sắc.

Nỗi kinh hoảng thủ tiêu cơn tức giận, hoảng sợ thả cánh tay phải đang siết chặt Trầm Lăng ra, hạ xuống vòng eo, đem tay vòng theo đường eo Trầm Lăng giữ chặt, cánh tay trái luồn qua gáy Trầm Lăng

Nhìn đôi môi trắng bệch của Trầm Lăng, Huyền Hàn như bị ma xui quỷ khiến mà cúi xuống, cắn lấy, lực đạo khá mạnh, cường thế lại tàn bạo giống như mưa rền gió dữ, ép Trầm Lăng phải gánh chịu, thở suyễn một hơi, gương mặt trở nên trắng hồng, rồi trắng đỏ

Trừng mắt nhìn nam tử xa lạ trước mắt, TMD tên tâm thần này là từ nơi nào chạy đến, trước muốn mạng của hắn, giờ lại muốn gì đây? Suy nghĩ này nhất thời khiến Trầm Lăng đau đầu, rồi bất ngờ đem cái lưỡi đang quấn qít trong khoang miệng mình cắn mạnh vào, mùi máu tươi trong phút chốc tràn ngập trong miệng, lực đạo không chút lưu tình này, khiến cho cả hai người đều khó chịu.

Che đầu lưỡi suýt chút nữa thì bị cắn đứt, Huyền Hàn trầm mặt, trừng mắt nhìn Trầm Lăng lớn mật, máu từ sâu trong đầu lưỡi theo khoé miệng chậm rãi tràn ra, nhìn thẳng vào Trầm Lăng, y nở một nụ cười âm trầm quỷ dị, hoàng mâu u ám lộ vẻ lạnh lẽo, khiến Trầm Lăng không khỏi phát sợ, hắn hình như đã chọc phải một kẻ không nên dây vào.

Bây giờ phải làm gì đây? Bên tai bỗng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, tiếng chân này cho biết kẻ đang tới đây thực lực không hề thấp, thân thể Huyền Hàn dừng lại, nhìn Trầm Lăng vài lần, liền trong chớp mắt tiêu thất khỏi căn nhà gỗ, nhưng trước khi đi y còn quay đầu lại liếc nhìn, khiến Trầm Lăng tự dưng rùng mình một cái

Thân thủ xoa xoa da gà nổi trên người, thân thể Trầm Lăng theo tấm ván gỗ suy yếu trượt xuống, tiếng thở hổn hển dồn dập vang lên, con dao mổ trong tay nháy mắt rơi xuống đất, phát ra một tiếng loảng xoảng nho nhỏ, cánh tay buông trên đất, giống như ban nãy không ngừng run rẩy, từ như còn chưa trong cơn sợ hãi mà hoàn hồn trở lại.

“Lăng, ngươi ở đâu?”

Thác Bạt đẩy cửa đi vào, nhìn chăn đệm mất trật tự, lại không thấy thân ảnh Trầm Lăng đâu, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ, lập tức liếc sang cạnh cửa thấy Trầm Lăng đang ngồi trên đất, đáy mắt hiện lên khiếp sợ, nhanh chóng lao qua, ôm lấy Trầm Lăng, kiểm tra xem Trầm Lăng có bị thương hay không.

Đường nhìn vừa chạm tới đôi môi sưng đỏ, hồng ngân phủ kín những nơi thân thể lộ ra ngoài, đáy mặt chợt loé lên nghi ngờ rồi biến mất, thân thủ nhẹ nhàng vuốt ve, cẩn thận nuốt nước bọt, đem Trầm Lăng ôm tới trước mình.

“Phát sinh truyện gì vậy? Những…. này là gì?”

Khác với xúc cảm lạnh lẽo của nam tử ban nãy, cánh tay của Thác Bạt mang theo nhiệt độ thấp, giúp Trầm Lăng hơi lấy lại tinh thần, ôm lấy cánh tay của Thác Bạt, siết chặt lấy, hắn chưa từng tới gần tử vong như vậy, không ngừng thở hổn hển, nỗi sợ trong con ngươi đen bóng còn chưa hề lui hết

Không mở miệng, chỉ là dựa vào Thác Bạt, hấp thụ nhịêt khí trên người Thác Bạt, bình ổn lại hơi thở. Cảm thụ nỗi sợ hãi ở sâu trong nội tâm, khóe miệng vẽ lên một nụ cười trào phúng, không nghĩ tới hắn thân là một sát thủ, cũng sẽ lại sợ hãi cái chết, này thực sự là quá buồn cười mà!

“Không có việc gì, để ta dựa một chút là tốt rồi.”

“Ân!”

Thác Bạt mở miệng, trong con ngươi chốc lát hiện lên chần chừ, trong không khí có khí tức xa lạ, ngay lập tức suy tính, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt lưng Trầm Lăng, sờ loạn một trận, khiến Trầm Lăng có chút muốn cười, bất quá, hắn cũng không có trực tiếp phát cánh tay đang loạn thủ kia của Thác Bạt.

Từ tự nhẹ nhàng khép hai mắt lại, bình ổn nội tâm đang xao đông cùng sợ hãi.

(chap này chính ra ko càn pass nhưng thể theo nguyện vọng của tác giả, ta sẽ giữ đúng nguyên tác, chỗ nào cần che thì phải đặt pass. mong các vị nào đọc xong chap này mà ko có xôi thịt cũng đừng quăng dép vào ta, nói ta lừa đảo nha)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.