Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 1 - Chương 2



Đau quá….lúc khôi phục lại ý thức Khải Ân cảm thấy cơ thể mình đau nhức vô cùng, hắn cố gắng ngồi dậy, ánh mắt xanh thẳm kinh ngạc xuyên thấu qua phi thuyền nhìn thấy một mảnh thảo nguyên rộng lớn xanh bát ngát.

“…. số 7, đây là chuyện gì.” Số 7 là thế hệ trí tuệ nhân tạo thứ 3, số hiệu là XDFYUN32987X——7, gọi tắt là số 7, nghe thấy Khải Ân hỏi, một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

“Thiếu úy, sau khi ngài bị hút vào lỗ đen đã bị cưỡng chế tiến vào trạng thái bảo hộ, cơ thể bị tổn hại làm ngài lâm vào tình trạng hôn mê. Phi thuyền bị hao tổn nghiêm trọng, không thể chống đỡ được cần phải mau chóng tu sửa, sau khi bay được 10 năm ánh sáng, tôi phát hiện tinh cầu này tương tự như trái đất vào thời tiền sử, vì thế đã chọn tinh cầu này để hạ cánh, tôi đã cho người máy số 1 ra tu sửa phần thân tàu.

Tương tự như trái đất thời tiền sử? Khải Ân nhiều mày, lúc còn ở học viện hắn từng có một bài kiểm tra về thời tiền sử của trái đất.

“Tinh cầu này có được ghi chép trên bản đồ không?”

“Hoàn toàn không có bản ghi chép nào, tôi còn phát hiện phạm vi 100 triệu năm ánh sáng lân cận đều không thể xác định được.” Âm thanh lạnh như băng lần thứ hai vang lên làm cho Khải Ân có chút chóng mặt, một tinh cầu xa chưa được biết đến trong một vũ trụ cũng chưa được phát hiện sao….

“Xác suất có thể trở lại trái đất là bao nhiu?”

“Hầu như là zero”

………….

Khải Ân ngã mạnh về phía sau, ánh mắt xanh thẳm chăm chú nhìn lên bầu trời trong veo….. bầu không khí trong lành như vậy chỉ có thể nhìn thấy trên những bản tin trên tivi, trái đất bây giờ đã có hàng trăm lớp phòng ngự màu xám che kín cả bầu trời…. chính vì vậy…. sẽ không bao giờ còn có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh xinh đẹp, thuần khiết thế này, dịu dàng đến mức muốn hút chặt người ta vào…. màu xanh, màu xám và màu vàng đan xen thành một bức vẽ trước mắt Khải Ân….. Từ sau khi tốt nghiệp học viện quân đội, sau đó trải qua nhiều cuộc chiến lớn nhỏ mãi đến khi bị hút vào lỗ đen, Khải Ân chậm rãi nhắm mắt lại…. địa cầu, tạm biệt…..

******************************************

Khải Ân im lặng nằm suốt 30 phút, số 7 cảm nhận được tâm trạng hắn không ổn định nên cũng không nói gì, chờ đến khi người máy dò thám đem ảnh chụp quay trờ lại mới mở miệng.

“Thiếu úy, có muốn xem hình ảnh thăm dò được không.”

“Có.” Khải Ân ngồi dậy, chăm chú quan sát các bức hình truyền tới. Bức đầu tiên là toàn cảnh tinh cầu, tinh cầu màu lam lẳng lặng trong vũ trụ vô tận, tầng khí quyển màu trắng trông như chiếc khăn lụa che mặt lúc ẩn lúc hiện, trang trọng lại thanh lịch, rất xinh đẹp nhưng cũng vô cùng cô độc…. địa cầu trước kia…. cũng cô độc như vậy sao? Khải Ân nhẹ nhàng vuốt ve lên hình ảnh giống như muốn chạm vào tinh cầu xinh đẹp này, nhưng hình ảnh lại như sóng nước tản ra xung quanh…..

“Thiếu úy, toàn bộ hình ảnh được truyền tới là hình ảnh ba chiều.” Âm thanh lạnh lẽo của số 7 vang lên, nó không hiểu vì sao thiếu úy lại hết sức chăm chú trước những hình ảnh này như vậy.

Thở dài, Khải Ân không nói gì, số 7 chỉ là một cỗ máy, nó không thể hiểu được tình cảm của nhân loại, những hình ảnh tiếp theo là hình dạng bề mặt trái đất, núi, đồng bằng, sông ngòi, sa mạc, ốc đảo hay những đại dương rộng lớn….. Khải Ân ngạc nhiên nhìn những cảnh tượng thiên nhiên hùng vĩ, những hình ảnh tiếp theo càng làm Khải Ân phải trợn tròn mắt hơn.

Chúng giống như những loài sinh vật quái dị đến từ những bộ phim khoa học viễn tưởng, chuồn chuồn to cỡ chim ưng, con rết dài mấy thước, còn có loài sinh vật trên lưng lại mọc vây như cánh buồm, hình dáng hệt như loài khủng long thời tiền sử, ngoài ra còn có rùa đen cực lớn, đồng dạng là tê giác khổng lồ, hợp lại thành một đám đông, rống lên một tiếng như trao đổi với nhau, lại có những loài bò sát dài đến 3,5 mét và các loài cá ăn thịt vô cùng hung mãnh…. tất cả những sinh vật này đều làm Khải Ân phải mở rộng tầm mắt.

Đột nhiên, một bức hình khác hấp dẫn sự chú ý của Khải Ân, chính giữa khu rừng rậm có một lá chắn thật lớn, có hình tròn, hình ảnh gần hơn, thấy rõ lá chắn này được tạo thành từ những bụi gai, Khải Ân biết gai là loại cây bụi thấp bé, tuyệt đối không thể cao lớn và dài như vậy, gần 100 mét.

“Số 7, thăm dò những bụi gai.”

Không tới một phút đã có hình ảnh truyền tới, những bụi gai đang bao vây một thảo nguyên rộng lớn, từ trên cao nhìn xuống có những chấm đen dày đặc, giống như một thôn xóm, chẳng lẽ nơi này có con người sinh sống?

“Số 7, dò thám gần hơn một chút.” Hình ảnh dần dần rõ hơn, là một bộ lạc nguyên thủy…. Khải Ân vô cùng phấn khích, có người! Đột nhiên hình ảnh trước mắt chợt lóe sáng, giống như bị gì đó công kích, Khải Ân chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen thật lớn, sau đó hình ảnh bị gián đoạn.

“Thiếu úy, vệ tinh thăm dò đã mất tín hiệu.” Số 7 cứng nhắc trả lời.

Khải Ân hít vào một hơi, rốt cuộc là thứ gì, có thể vô thanh vô tức tiếp cận vệ tinh thăm dò ở độ cao như vậy, hơn nữa còn phá hủy nó trong vài giây….. tinh cầu này cũng không đơn giản như bề ngoài của nó, ít nhất cũng có nhiều mối nguy hiểm.

“Số 7, bao lâu cơ thể ta mới khôi phục bình thường.”

“Cần 3 ngày.”

“Trong 3 ngày hãy thu thập tài liệu về tinh cầu này, giúp ta chuẩn bị công cụ để ra ngoài, nhớ làm vô hình cơ thể, 3 ngày sau đánh thức ta.” Khải Ân nói xong thì nằm xuống, địa phương thần bí kia, 3 ngày sau, hắn sẽ tự mình đi thăm dò……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.