Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 2 - Chương 6: Lễ mừng



Khải Ân nhanh chóng an bài đoàn người Tịch, vì mọi người cử hành một nghi thức đơn giản xem như chính thức gia nhập bộ lạc. Tịch lúc đầu nhìn thấy Khải Ân là giống cái có chút lưu tâm, nhưng nhìn thấy hắn làm việt lưu loát rõ ràng, ngăn ngắn thứ tự, hơn nữa còn rất có danh vọng trong bộ lạc thì liền tiêu tán. Tộc nhân của Tịch lúc đầu nhìn thấy Khải Ân cũng không thể tiếp nhận, nhưng nhìn thấy bộ lạc vì họ mà không ngừng nghỉ làm tân gia, cùng với cảnh tượng phồn vinh ở đây cũng bắt đầu tin tưởng vào vị thủ lĩnh giống cái này.

Buổi tối, bộ lạc cử hành lễ mừng để tẩy trần cho các tộc nhân mới tới. Trước tiên, Khải Ân để Địch Đặc kiểm tra cơ thể cho mọi người. Tình trạng của Hi Á có chút không ổn, Tiểu Miêu lo lắng định lưu lại chiếu cố hắn.

“Ta không sao.” Hi Á bởi vì kịch liệt ho khan mà gương mặt đỏ bừng, hắn vỗ vỗ Tiểu Miêu: “Đi ra ngoài chơi đi.”

“Chính là, Hi Á……….”

Hi Á khoát tay, mỉm cười: “Ngươi nên đứng bên cạnh Á Luân Đặc mới đúng, ở trong này ngược lại còn làm ta để ý hơn.”

“Cái gì chứ.” Tiểu Miêu ngẩng đầu: “Hi Á đương nhiên quan trọng hơn hắn.”

“Ha ha ha, nhóc con kia biết được nhất định sẽ ghen chết.” Địch Đặc cười to đi tới, xoa đầu Tiểu Miêu: “Nơi này có ta rồi, không cần lo lắng, đi chơi đi, bên ngoài có rất nhiều thứ vui nga!” Nói xong còn khoa trương trừng to mắt chọc Tiểu Miêu bật cười.

“Vậy ta đi đây.”

“Ừ.” Hi Á cười yếu ớt, dựa vào cảm giác mà xoa nhẹ gò má Tiểu Miêu.

“Hi Á?”

“Không có gì, mau đi đi.” Hi Á mỉm cười lại nhéo mặt Tiểu Miêu một chút, chọc cậu kêu lên oa oa, lại náo loạn thêm một hồi lâu mới rời đi. Hi Á thở phào nhẹ nhõm, dựa  vào trên giường, chậm rãi khép mắt——Thuấn, ngươi thấy không, Tiểu Miêu rốt cuộc cũng tìm được hạnh phúc của mình, những đứa nhỏ khác cũng sẽ ổn….Thuấn, đây nhất định là ngươi phù hộ chúng ta, Thuấn……ta rất nhớ ngươi…….

Đột nhiên, một động tĩnh bất thường truyền vào tai Hi Á, bởi vì mắt không nhìn thấy, nên thính giác của hắn minh mẫn hơn người thường rất nhiều. Âm thanh này hình như là Địch Đặc——”Ngô, chết tiệt, nơi này có người…….”

“Yên tâm, hắn nhìn không thấy.”

“Ngươi! Ô a, đừng…… ở trong này.”

“Lâu lắm mới gặp mặt, ta nhịn không được.”

“Chết tiệt……..a, đừng—— ân a.”

Nghe thấy âm thanh ngày càng thông thích hợp, Hi Á rốt cuộc nhịn không được lên tiếng: “Địch Đặc, làm sao vậy? Ngươi không sao chứ?”

“A——” Địch Đặc quát to một tiếng, sau đó là một trận rồi loạn: “Mau buông tay, hắn nghe được.”

“Chúng ta đi nơi khác.”

“Không được, hắn là bệnh nhân của ta, ta phải chiếu……”

Tiếp đó lại là một chuỗi âm thanh ngô ngô a a làm cho người ta đỏ mặt, sau đó chỉ nghe thấy tiếng hít thở hổn hển của Địch Đặc.

“Ta sẽ bảo Tây Trạch tới chăm sóc hắn.”

“Cái gì! Làm gì có thúc thúc nào như ngươi! A ——” Sau đó là một tràng âm thanh binh bang lách cách, cuối cùng hết thảy quay về yên tĩnh.

“Địch Đặc?”

Hi Á có chút không bắt kịp suy nghĩ, gọi vài tiếng cũng không thấy Địch Đặc trả lời, hay là đi rồi? Có lẽ đã gọi người kêu là Tây Trạch tới chăm sóc hắn? Nhưng là sao không có ai lên tiếng?

Đợi một hồi vẫn không có động tĩnh gì, Hi Á cắn răng quyết định tự mình xem thử, cẩn thận bước xuống giường, còn chưa đi được mấy bước đã vấp phải mớ chai lọ lung tung trên đất: “A——” Hi Á kêu lên một tiếng sợ hãi, nhắm chặt hai mắt lại, hai tay bảo vệ đầu——ngã rồi!

Hai tay chạm tới không phải mặt đất lạnh băng mà là lồng ngực ấm áp, Hi Á lúc đầu có chút hoang mang, sau đó lập tức đỏ mặt——có người giúp hắn.

“Nhìn không thấy thì đừng lộn xộn.” Âm thanh lạnh lùng mang theo một tia xem thường giống như một chậu nước đá ụp lên đầu Hi Á, lanh tới tận xương.

Hi Á cắn môi, sờ soạng đứng lên, âm thanh có chút run rẩy: “Thực xin lỗi…….”

“Thực phiền phức.” Nam nhân không quen nhìn động tác chậm như rùa của Hi Á, một tay ném hắn lên giường, âm thanh lộ ra lạnh lùng cùng xem thường: “Ngốc, đừng nhúc nhích.”

Hi Á không nói, cúi đầu không rõ biểu tình, sợ soạng túm lấy tấm chăn trùm lên người mình.

Tây Trạch thấy hắn không còn lộn xộn liền quay đầu nhìn ra cửa sổ, khó có dịp làm lễ mừng, cứ vậy mà bị phá hủy. Tuy rằng bản tính lãnh đạm của mình, y cũng không thích loại hoạt động náo nhiệt này, nhưng so với cái người vô dụng trước mắt, y thà đi tham gia lễ mừng, đùa giỡn một phen với đám đồng bạn còn hơn, nhìn ra ngoài một hồi, thấy không thú vị Tây Trạch thu hồi tầm mắt: người trước mắt, trừ bỏ đẹp một chút, mắt mù, cơ thể kém, quả thực không có cái gì xem được. Có lẽ làm giống cái tác dụng duy nhất là…… Tây Trạch nhếch khóe môi, không tiếng động tới gần Hi Á…….đi tới trước mặt Hi Á lại có chút thất thần: hắn đang nhìn cái gì mà lại chuyên tâm như vậy? Hắn không phải không nhìn thấy sao?

Hi Á lúc này đang nghiêng đầu, vẻ mặt chăm chú lắng nghe tiếng vang bên ngoài——Tiểu Miêu có vẻ chơi đùa rất vui vẻ, còn có Lộ Tạp, Joe……. tất cả môi người đều vui vẻ, thực tốt quá. Ánh mắt Hi Á mang theo ý cười, tuy rằng không có tiêu cự nhưng lại đẹp kinh người, đôi môi nhợt nhạt hơi nhếch lên làm lộ ra hai lúm đồng tiền trên gò má……

“Ngươi đang cười cái gì!”

“A!” Hi Á bị âm thanh thình lình vang lên bên tai dọa sợ. Người này tiến tới bên cạnh hắn từ lúc nào?

“Ta nói——” Tây Trạch không kiên nhẫn lập lại: “Ngươi rốt cuộc đang cười cái gì?”

Tiểu quỷ ngạo mạn! Hi Á thầm mắng một câu, nét cười trên gương mặt vẫn duy trì không đổi: “Tất cả mọi người thực vui vẻ.”

“Chỉ như vậy?”

Hi Á gật đầu.

“Ngu ngốc.” Tây Trạch không chút lưu tình mắng một câu, sau đó lui về vị trí lúc đầu của mình.

Không chỉ ngạo mạn, tính tình cũng rất tệ, Hi Á lại bỏ thêm một câu trong lòng. Sau đó xem như Tây Trạch không hề tồn tại, lặng lẽ nhìn về phía bên ngoài cửa sổ mỉm cười ngọt ngào, Tây Trạch đứng trong bóng đêm, vẻ mặt có chút đăm chiêu nhìn Hi Á……..

Tiểu Miêu dạo một vòng quanh lộ lạc, cảm thấy mỹ mãn sờ sờ cái bụng no căng, những thứ kia thật sự ăn ngon quá. Đột nhiên có một đôi tay háo sắc sờ mông cậu: “Tên chết tiệt nào —— a!”

Tiểu Miêu ngơ ngác nhìn gương mặt mỹ nhân đang tươi cười trước mặt. Cậu không ngờ một người xinh đẹp như vậy lại làm ra hành động đó, lắp bắp hỏi: “Ngươi, ngươi, ngươi, vì, vì cái gì?”

Mỹ nhân đưa ngón tay điểm điểm cái trán cậu, lại quay đầu nhìn người bên cạnh: “Ca, hó ra con mèo nhỏ của ngươi nói lắp.”

“Đừng nói lung tung.” Á Luân Đặc gạt tay Thụy Ân, ôm lấy Tiểu Miêu giả vờ lo lắng: “Lỡ như nói lắp thực thì làm sao bây giờ.”

“Á Luân Đặc!” Tiểu Miêu tức giận, tên hỗn đản này dám nguyền rủa cậu nói lắp.

“Ha ha ha, ngươi thực sự tìm cho mình một con mèo?” Thú nhân bên cạnh Á Luân Đặc cười ha hả, bất quá mỹ nhân tóc bạc đang dựa trong lòng người này nghe thấy hai chữ con mèo, sắc mặt lập tức đại biến.

Tiểu Miêu còn chưa kịp nhìn kỹ, trước mắt chỉ lóe lên ngân quang, mỹ nhân tóc bạc núp sau lưng thú nhân, run rẩy chỉ lộ ra cái đầu: “Cá……..miêu…….không cần ăn ta!”

Cơ Tái bất đắc dĩ ôm Y dỗ dành, hung hăng trừng mắt liếc Elias. Mấy hôm trước, Thụy Ân canh ngay giờ ăn cơm, dẫn một con miêu tới cho Y miễn phí tham quan màn mèo ăn thịt cá sống, làm bây giờ Y cứ thấy mèo là sợ hãi.

Elias nhún vai tỏ vẻ mình bất lực, tùy ý tiểu tình nhân kiêu căng dựa vào lòng mình cười ha ha, làm mọi người tức tới nghiến răng.

“Bọn họ đều là anh em của ta!” Á Luân Đặc liếm nhẹ lên lỗ tai mẫn cảm của Tiểu Miêu, giới thiệu: “Người chọc ghẹo ngươi là đệ đệ ta, Thụy Ân, bình thường nếu thấy nó tốt nhất nên trốn đi. Đứng sau nó là Elias, là bạn tốt khiêm bảo mẫu của Thụy ân.”

Lời giới thiệu này đổi được một cái liếc mắt xem thường của Thụy Ân.

“Người tóc bạc kia gọi là Y, ta cũng mới gặp cậu ta hôm nay, là một nhân ngư.”

“Nhân ngư!!” Tiểu Miêu kinh hô, muốn tiến tới chạm Y, lại bị Cơ Tái cản lạn: “Y sợ mèo.”

“Nga, thực xin lỗi.” Tiểu Miêu ngượng ngùng lắc đầu: “Di, a, không đúng a! Ta, ta cũng không phải mèo!”

Tiểu Miêu tức giận giậm chân, bị Á Luân Đặc cười ha ha kéo lại: “Vật nhỏ, Y có chủ rồi nga. Thấy cái tên vẻ mặt thối thối đứng cạnh không, hắn là giống đực của Y——Cơ Tái, cũng là bạn tốt của ta.”

“Hừ!” Tiểu Miêu xoay mặt….không để ý tới hắn. “Bằng hữu của ngươi đều là quái nhân.”

“Hắc hắc, không hổ là người ta xem trọng, nhanh như vậy liền nhìn thấu bản chất bọn họ.”

“Ngươi——” Tiểu Miêu khó tin trừng mắt nhìn Á Luân Đặc: “Ngươi không biết xấu hổ.”

Á Luân Đặc cũng không giận, cười tủm tỉm như trước ăn đậu hủ của Tiểu Miêu, những người khác thì làm ra vẻ mặt “ngươi nói đúng!”, làm Tiểu Miêu thực sự muốn ngất xỉu——

“Á Luân Đặc thiếu gia!” Số 7 kéo cơ thể tròn vo di chuyển tới: “Tộc trưởng gọi cậu qua!”

Tiểu Miêu rú lên kinh dị: “Trứng! Trứng biết nói!”

“Ha hả, nó không phải trứng.” Á Luân Đặc khiêng Tiểu Miêu lên vai: “Xem ra chúng ta lại có việc phải làm.”

“Này, Khải Ân đâu có gọi ta, mau bỏ ta xuống.”

“Không được, thả ra không biết ngươi lại chạy tới đâu. Lúc nãy ta mất bao lâu mới tìm được ngươi.”

“Hừ!” Tiểu Miêu bĩu môi nén giận trong lòng, không phải dọc đường tìm ta ngươi cũng vui đùa ầm ĩ sao.

Á Luân Đặc cùng Tiểu Miêu rất nhanh đi tới mảnh đất trống sau bộ lạc, Khải Ân đã chờ bọn họ ở đó từ sớm.

“Khải Ân!” Tiểu Miêu vui vẻ chạy qua.

“Chơi vui không?”

“Ưm~” Mèo nhỏ nén giận nhìn thoáng qua Á Luân Đặc: “Nếu không có người nào đó càng vui hơn.”

“Ha hả.” Khải Ân sờ đầu Tiểu Miêu: “Như vậy qua vài ngày nữa, Á Luân Đặc rời đi ngươi nhất định rất vui vẻ.” Nói xong liền chuyển qua Á Luân Đặc: “Chuyện phát sinh trong bộ lạc đã biết chưa?”

Á Luân Đặc gật đầu: “Ba ba có nói qua, qua vài ngày nữa ta sẽ xuất phát.” Nói xong nhìn qua gương mặt mờ mịt của Tiểu miêu, buồn cười búng trán cậu: “Nghĩ cái gì đó, ngươi phải cùng đi với ta.”

Tiểu miêu mê mang xoa trán: Á Luân Đặc phải rời khỏi sao? như vậy không phải cậu có thể thoát khỏi Á Luân Đặc sao?! Chờ đã, hắn vừa mới nói cái gì, cùng đi——

“A!” Tiểu Miêu nhảy dựng: “Không cần đi chung với ngươi, ta mới không cần! Ta không đi.”

“Đừng quên——” Á Luân Đặc nheo mắt lại, kéo áo Tiểu Miêu: “Ngươi là giống cái của ta, ta đi đâu nhất định phải mang ngươi theo.”

“Ta ta, ngươi ngươi——” Tiểu Miêu vừa tức vừa giận, chính là những điều Á Luân Đặc nói đều là sự thật cậu cũng không phản bác được, giống như một con vật nhỏ bị túm cổ quơ quơ tứ chi.

“Còn có——” Ý cười bên môi Khải Ân càng sâu: “Tới phương bắc đừng quên tìm Austineli.”

Nghe thấy tên này Á Luân Đặc có chút cứng đờ, sắc mặt chuyển đổi giữa trắng và xanh, Tiểu Miêu nhìn thấy liền tò mò hỏi: “Này——Austineli là ai?”

Á Luân Đặc nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nói: “Không được nói tên của hắn.”

“Eo, không nói thì thôi.” Tiểu Miêu chạy khỏi Á Luân Đặc, thình thịch chạy tới bên Khải Ân: “Tộc trưởng đại nhân, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm người tên là Austineli kia.”

“Ngươi——” Á Luân Đặc đen mặt, Khải Ân xì một tiếng bật cười, yêu thương xoa đầu Tiểu Miêu: “Mấy ngày này lo chuẩn bị đi, phương bắc rất lạnh.”

“Tộc trưởng, cho phép ta cùng đi phương bắc.”

“Cơ Tái?” Khải Ân sửng sốt: “Ngươi không cần miễn cưỡng, nên biết là Y——”

Cơ Tái tiếp lời Khải Ân: “Đây vốn là trách nhiệm của ta, mụ mụ cũng rất lo lắng cho ca.”

“Nhưng mà, cơ thể Y…..”

“Ta, ta có thể.” Y từ phía sau Cơ Tái ló đầu ra, kiên định nhìn Khải Ân: “Ta không cần tách ra Cơ Tái.”

“A~~ta cùng Elias cũng phải đi!”

Thụy Ân cũng không cam tâm lạc hậu nhảy ra, chuyện vui như vậy sao có thể thiếu phần cậu.

“Các ngươi——” Khải Ân bất đắc dĩ nhìn đứa con nhỏ: “Này cũng không phải là đi chơi.”

“Không cần lo lắng, Elias sẽ bảo vệ ta!”

“Không được! Ngươi đi chỉ giỏi gây thêm phiền phức.”

“Không có, ta cam đoan không phiền!” Thụy Ân cầu viện nhìn về phía ba ba Tây Thụy Tư vừa tới, dùng sức nháy mắt.

“Khụ, bọn nhỏ cũng lớn rồi, để bọn nó ra ngoài một chút cũng tốt.” Tây Thụy Tư là người cưng chiều Thụy Ân nhất, cũng thường bênh vực cậu.

“Không thể nói như vậy, lỡ như——”

“Không có lỡ như——” Ánh mắt Tây Thụy Tư trở nên sắc bén: “Chỉ có thể nói các ngươi không thể bảo hộ được bầu bạn của mình, không xứng là dũng sĩ của bộ lạc. Đến lúc đó ta sẽ tự mình xé xác các ngươi, hiểu chưa.”

Cả ba người gật đầu, đối với năng lực của mình bọn họ rất có tự tin.

Khải Ân thấy mọi người đã quyết tâm cũng không ngăn cản nữa, để bọn họ trở về chuẩn bị, hai ngày sau sẽ xuất phát.

Tây Thụy Tư đứng cản gió giúp Khải Ân phủ thêm một kiện da thú: “Đừng lo, bọn nó đều là dũng sĩ mạnh nhất trong bộ lạc.”

Khải Ân cười khổ: “Hiện tại ta không lo cho bọn Tiểu Miêu, chỉ sợ Thụy Ân đi theo sẽ không chịu nỗi.”

“Ha ha, cứ xem là một lần tôi luyện đi. Huống chi còn có Elias, người duy nhất có thể kiềm chế Thụy Ân đi cùng.”

“Nó a——” Khải Ân không đồng ý lắc đầu: “Nó chỉ biết sủng Thụy Ân.”

“Yên tâm!” Tây Thụy Tư nhìn về phương bắc: “Ngươi quên có Khải ở phương bắc sao, còn có, Austineli……..”

Hai ngày sau, sáu người xuất phát tới phương bắc. Y còn chưa quen đi bộ nên nằm trong lòng Cơ Tái, ngủ say, Tiểu Miêu thì vô cùng hưng phấn. Mấy ngày nay cậu đã nghe rất nhiều lời đồn về lang tộc ở phương bắc, rất muốn nhanh chóng được nhìn thấy.

Khải Ân gọi Cơ Tái lại, đưa cho hắn cùng Á Luân Đặc một thiết bị: “Cái này có thể giúp các ngươi tìm nguồn nước, bình nguyên phân bố rất nhiều sông ngòi cùng hồ nước không lo lắng, nhưng lúc tiến vào rừng rậm thì phải nhanh chóng tìm được vùng cây lá kim. Thứ này có thể giúp các ngươi nhanh chóng tìm được sông hay các hang động có mạch nước ngầm.”

Cơ Tái gật gật đầu, cẩn thật cất kỹ, có thứ này rất tốt cho Y.

“Xuất phát thôi~” Tiểu Miêu hô to, dẫn đầu chạy ra ngoài.”

“Từ từ!” Á Luân Đặc vội vàng giữ chặt Tiểu Miêu, xoay cái đầu nhỏ của cậu: “Hướng này mới đúng.”

“Ta, ta.” Tiểu Miêu không phục ngưỡng cổ: “Ngươi nghĩ ta không biết sap! Là ta cố ý thử xem xem ngươi có biết đường hay không thôi.”

“Rồi rồi rồi.” Á Luân Đặc cười hì hì khoát tay ngăn lại: “Mời.”

“Hừ.” Tiểu Miêu ngửa đầu, nhấc chân bước về hướng bắc, đi được nửa ngày, tiểu miêu lộ ra chút mệt mỏi, Á Luân Đặc lập tức tiến tới: “Có muốn ta ôm ngươi đi không?”

Tiểu Miêu quay đầu lại nhìn Á Luân Đặc cười xấu xa, lại nhìn hai người khác đang nằm trong lòng Elias cùng Cơ Tái, kiên quyết lắc đầu: “Ta mới không cần, đừng xem thường ta.”

Á Luân Đặc nhún vai, tiếp tục đi phía sau Tiểu Miêu, không quên cảnh giác quan sát xung quanh, lúc này Y cũng tỉnh lại, nhu nhu mắt: “Cơ Tái, ta khát.”

Cơ Tái nhìn dụng cụ: “Mọi người chắc cũng đói bụng rời, phía trước có một cái hồ nhỏ, chúng ta tới đó nghỉ ngơi.”

Mọi người đi tới khoảng một km thì thấy quả nhiên có một hồ nước xanh biếc. Y hoan hô một tiếng nhảy vào trong nước, Tiểu Miêu cùng Thụy Ân cũng vội vàng chạy xuống, dòng nước thanh lương chảy qua  cơ thể làm hai người thỏa mãn thở dài.

Elias rời khỏi một chút, sau đó mang về một chút nhựa lỏng cùng trái cây. Nhóm Y cũng đói bụng, vây tới bên cạnh Elias hưởng dụng. Đột nhiên ánh mắt Á Luân Đặc ngưng trọng, nhấc tay bảo mọi người yên lặng. Chỉ thấy Cơ Tái cau mày, như đang cẩn thận lắng nghe. Đột ngột chỉ trong nháy mắt, ba người nhanh chóng ôm lấy Tiểu Miêu, Thụy Ân cùng Y đang ăn tới quên cả trời đất nhảy lên nhánh cây rậm rạp, ngay cả hoa quả rơi rụng trên mặt đất cũng nhanh chóng thu thập sạch sẽ.

Chỉ chốc lát sau, khu rừng nguyên bản yên lặng xuất hiện vài con thú cao khoảng một met, có cái mỏ như mỏ chim, làn da xanh đen, có mụn bọc nhìn vô cùng xấu xí.

Tiểu Miêu kinh hãi muốn hét lên lập tức bị Á Luân Đặc bịt miệng: “Đừng ồn, nó là đạt khắc thú. Chúng nó nhất định đánh hơi được mùi. Chúng ta đang đứng dưới gió sẽ không bị phát hiện, đừng lên tiếng chờ một chút chúng nó sẽ bỏ đi.”

Quả nhiên một lát sau, mấy con đạt khắc thú không thấy gì khác thường, xèo xèo trao đổi một chút rồi ly khai hồ nước. Tiểu Miêu lúc này mới từng ngụm từng ngụm hít thở, Y cũng tò mò nhìn Cơ Tái, Thụy Ân xoa xoa cánh tay chán ghét nói: “Nó là thứ gì, thực xấu xí.”

Á Luân Đặc cùng những người khác nhìn nhau, không nói. Đám đạt khắc thú kia là kết quả thất bại của nghiên cứu dung hợp gen của người và mãnh thú. Mất đi nhân tính lưu giữ lại bản năng nguyên thủy, thời gian dài đã làm loại sinh vật này trở nên hung bạo khát máu. Chúng nó sống quần thể, tuy thể hình không lớn như gian xảo hơn dã thú bình thường, thủ đoạn đi săn rất tàn nhẫn, ngay cả thú nhân thấy chúng nó cũng phải đi đường vòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.