“Uy Tạp Đặc!” Nhìn thấy bầu bạn mình trở về, Mễ Gia lập tức lo lắng nhào tới: “Tình huống thế nào?”
“Thực không xong.” Uy Tạp Đặc cúi đầu hớp một ngụm nước Mễ Gia đưa qua.
“Số lượng ngư nhân nhiều lắm, ta nghĩ tất cả ngư nhân trên sông Hoàng Hà đều tụ tập tới đây!”
“Đáng giận! Chúng ta còn chưa tìm bọn nó tính sổ, bọn nó còn dám chạy tới đánh lén.” Mặc Lợi Nhi ở một bên căm giận nói, không lâu trước đó cũng vì đám ngư nhân này mà Elias đã ăn không ít khổ, cậu đến giờ vẫn còn đau lòng!
“Nếu chỉ vì báo thù lần trước, chúng nó không tới đông như vậy đâu.”
Địch Đặc nhíu mày trầm tư, rốt cuộc là nguyên nhân gì, ai có thể điều khiển tất cả ngư nhân trên sông Hoàng Hà tiến công tới bộ lạc bọn họ?
“Tộc trưởng sao rồi? Đã liên lạc được chưa?”
Uy Tạp Đặc lắc đầu, từ vài ngày trước mất liên lạc với Khải Ân xong cũng không thấy tín hiệu kết nối nữa.
Địch Đặc nghe vậy mày càng nhíu chặt, tộc nhân trong thánh địa nghe thấy không thể liên lạc với tộc trưởng, tất cả đều bất an xôn xao, trong nhất thời không khí liền trở nên nặng nề.
“Ngư nhân đang vây tới thánh địa!”
Elias ra ngoài thăm do vội càng cụp cánh lại, khẩn cấp báo tới tin tức càng làm mọi người bất an hơn.
“Ngư nhân hành động rất nhanh, chúng nó phát hiện trong bộ lạc không có người, lập tức theo mùi tới nơi này!”
“Chết tiệt!”
Uy Tạp Đặc đấm mạnh lên vách hang, sau đó lập tức mang các dũng sĩ ra ngoài thánh địa.
Chỉ thấy một đoàn ngư nhân đông nghìn nghịt chen chúc xông tới thánh địa, so với năm đó bị trùng tộc tập kích còn kinh khủng hơn. Ánh mắt bọn nó đều tràn ngập tàn bạo cùng khát máu.
Nhưng lúc chúc nó tiến tới thánh địa khoảng 1 km thì mặt đất dường như xuất hiện một lá chắn vô hình──phàm là ngư nhân, bước tới ranh giới liền kêu rên thảm thiết cấp tốc lui về sau.
Nhìn thấy tình cảnh này Uy Tạp Đặc mới thoáng thở nhẹ, may mắn Khải Ân đã dự kiến trước, cải tạo thánh địa hoang phế thành nơi tránh nạn. Theo lời hắn, thủy tinh ở thánh địa sẽ gia tăng sóng điện từ, lúc khởi động có thể phóng xuất năng lượng của thủy tinh, ngăn cách thành một không gian an toàn. Vì thế Uy Tạp Đặc mới hạ lệnh cho ai tát dùng thủy tinh mở ra lá chắn này, để tất cả tộc nhân an toàn ở thánh địa.
“Tạm thời an toàn rồi.”
Trở lại hang động, Địch Đặc thở phào một hơi, nhưng ở mãi trong thánh địa cũng không phải biện pháp lâu dài, thức ăn dự dữ có hạn chính là vấn đề khó khăn không nhỏ. Ngư nhân đến rất đông, bọn họ căn bản không có thời gian chuẩn bị!
“Thánh địa tuy có dự trữ thực phẩm, nhưng chỉ đủ cho mọi người ăn được 7 ngày. Nếu tới đó ngư nhân vẫn chưa đi, chúng ta sẽ chết đói trong này mất!”
“Không sai, chúng ta không thể tránh ở thánh địa mãi.” Uy Tạp Đặc suy nghĩ một chút, y cho rằng biện pháp tốt nhất là phản kích, để đám ngư nhân này không dám xâm phạm lãnh địa của bọn họ nữa.
“Số lượng ngư nhân rất khổng lồ, chúng ta yếu thế vì số người quá ít. Chỉ cần nghĩ biện pháp thông tri các bộ lạc khác tới tiếp viện, nhất định có hi vọng thắng!”
“Đúng vậy! Austineli thống lĩnh lang tộc ở phương bắc, chúng ta có thể liên hệ với Khải nói hắn tới cứu viện, 7 ngày, với tốc độ của lang tộc có lẽ đủ rồi!”
Mễ Gia hưng phấn đề nghị, lang nhân mỗi người đều là dũng sĩ thiện chiến, không hề thua kém các dũng sĩ thú nhân trong bộ lạc!
“Ta cũng có thể trở về thông tri tộc nhân!”
Arcelor ưỡn ngực ngẩng cái đầu bé xíu chen vào đám người lớn, giơ bàn tay bé xung phong nhận việc.
“Không được!” Không để bé nói thêm, Uy Tạp Đặc đã lập tức từ chối: “Ngươi quá nhỏ, không thể để ngươi mạo hiểm như vậy.”
“Sẽ không, ta bay sẽ rất an toàn──”
“Ta đưa Arcelor đi!” Elias đứng lên, nhìn về phía Uy Tạp Đặc: “Có ta, Arcelor sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.”
“Đươc rồi, ngươi nhất định phải đảm bảo an toàn cho Arcelor.”
“Ta sẽ!” Elias trịnh trọng cam đoan: “Hơn nữa nhất định sẽ đem theo viện quân cấp tốc trở về!” Nói xong, hắn không kịp từ biệt Thụy Ân, liền vội vã ôm bé Arcelor bay ra ngoài.
Elias xuất hiện làm đám ngư nhân xôn xao, nhưng bọn nó đều không có cánh, chỉ có thể bất đắc dĩ tức giận giậm chân nhìn Elias bay đi xa, cho đến khi trở thành một chấm đen nhỏ biến mất trên bầu trời phương bắc──
“Kế tiếp việc chúng ta phải làm chỉ có chờ đợi.”
Uy Tạp Đặc ngồi xếp bằng ngay trung tâm hang động, nhìn về phía tộc nhân đang mệt mỏi, trầm thấp mở miệng.
“Bộ lạc chúng ta từ rất lâu trước kia, đã tồn tại ở đại lục này…….từng thế hệ, trải qua biết bao khó khăn gian khổ, hiện tại vẫn sừng sững không ngã! Vì thế chúng ta phải nắm vững niềm tin! Mặc kệ là hai mươi năm trước đối mặt với trùng tộc hung mãnh, hay đám ngư nhân hèn mọn hôm nay, chúng ta sẽ không thất bại! Dũng sĩ chúng ta sẽ không thua! Bộ lạc chúng ta sẽ không thua!”
“Có lẽ hôm nay tộc trưởng không có ở đây, làm mọi người đánh mất lòng tin. Nhưng chúng ta phải biết rằng, tộc trưởng đang ở ngoài biển khơi xa xôi ngàn dặm, đang đối mặt với địch nhân còn đáng sợ hơn ngư nhân. Tộc trưởng vẫn anh dũng không e sợ, chúng ta thân là dũng sĩ của bộ lạc thú nhân, giờ phút này cũng phải xuất ra dũng khí chứng minh cho tộc trưởng xem, cho dù hắn không có ở bên cạnh chúng ta, chúng ta vẫn không hề sợ hãi, là những chiến sĩ dũng mãnh nhất!”
“Huống chi──” Tầm mắt Uy Tạp Đặc đảo qua mọi người, âm thanh trầm thấp hùng hậu làm lòng người rung động.
“Huống chi tộc trưởng đã để lại thánh địa bảo hộ chúng ta──nó giống như bóng dáng tộc trưởng, hắn thời khắc nào cũng hộ mệnh bên cạnh chúng ta!”
“Các dũng sĩ! Chúng ta không phải chiến đấu một mình! Không bao lâu nữa, đồng minh cường đại sẽ tới viện trợ chúng ta! Đến lúc đó, chúng ta tuyệt đối không được làm ô nhục huyết thống kiêu ngạo của thú nhân, dùng răng nanh, móng vuốt sắc bén xé nát đám ngư nhân yếu ớt không chịu nỗi một kích! Xé nát chúng nó!”
“Xé nát chúng nó!”
“Vì bộ lạc!”
“Vì vinh quang của dũng sĩ! Xé nát chúng nó!”
Uy Tạp Đặc dõng dàng tuyên bố đã khơi gợi lòng nhiệt tình của tộc nhân. Bất an cùng sợ hãi lúc nãy trong nháy mắt đã biến mất, ánh mắt mọi người tràn ngập ánh sáng hi vọng, không khí trầm mặc lần thứ hai bắt đầu náo động lên.
Uy Tạp Đặc tiếp nhận chức trách của tộc trưởng, an bài mọi việc gọn gàng ngăn nắp: các dũng sĩ thay phiên trực, không ngừng quan sát hướng đi của ngư nhân. Những người khác đi theo Mễ Gia bắt đầu dọn dẹp thánh địa, an bài cuộc sống hằng ngày….. thánh địa trước kia luôn tĩnh lặng trong trẻo nhưng hiện tại chậm rãi náo nhiệt hẳn lên.
Tiểu Miêu được Mặc Lợi Nhi cố ý an bài ở một gian rộng rãi trong hang động, chính giữa có một hồ nước không ngừng bốc lên hơi nước ấm áp. Nhìn Á Luân Đặc bận rộn không nghỉ ở bên ngoài, Tiểu Miêu kiềm chế xúc động muốn rúc vào lòng hắn, cố gắng hoạt động cơ thể chậm rãi bước vào ao.
Ngoài động không ngừng truyền tới tiếng ngư nhân quác quác kêu thị uy, Mặc Lợi Nhi tự mình đưa bữa tối tới. Tiểu Miêu nhìn phần thức ăn nhiều gấp đôi của mình so với người khác, hốc mắt cay xè, nước mắt nhịn không được sắp rớt xuống. Mọi người trong tộc đều bận rộn, hơn nữa vì để chống đỡ chờ đợi quân cứu viện tới, số lượng thức ăn có hạn phân phối cho tất cả mọi người, một phần cũng không nhiều lắm, Nhưng trong thời khắc khó khăn này, tất cả mọi người cũng không quên chiếu cố cậu, làm thế nào không cảm động được!
“Sao lại không ăn?”
Á Luân Đặc đi tới, đồng thời cũng để phần thức ăn của mình cho Tiểu Miêu.
“Mấy ngày này ngươi cố gắng một chút, đừng suy nghĩ nhiều, không có việc gì đâu.”
Tiểu Miêu nghẹn ngào gật đầu, đẩy phần thức ăn Á Luân Đặc đưa tới trở lại.
“Ta đủ rồi, ngươi ăn đi, ngươi so với ta còn vất vả hơn nhiều!”
“Đứa ngốc!” Á Luân Đặc thân thiết cắn cái mũi Tiểu Miêu, nhét phần thức ăn của mình vào miệng Tiểu Miêu.
“Ta đói bốn, năm ngày cũng không sao, ngươi không thể chịu đói, hai đứa nhỏ trong bụng nhất định sẽ kháng nghị.”
“Nhưng mà, Á Luân Đặc……”
“Ta có chuẩn mực, đừng lo.”
Á Luân Đặc giảo hoạt hôn lấy cánh môi Tiểu Miêu, thành công ngăn lại lời cậu sắp nói ra, triền miên một hồi lại vội vàng rời đi.
Tiểu Miêu nhìn thức ăn trước mắt, lồng ngực lại nhói đau. Sau đó cậu hít sâu một hơi, cái miệng nhỏ cố gắng nhét hết thức ăn vào bụng. Đúng vậy, cậu không thể chia sẻ việc gì với Á Luân Đặc; nhưng ít ra, cậu có thể chăm sóc thật tốt cho đứa con của bọn họ!
Á Luân Đặc sau khi rời đi liền tới tìm Địch Đặc, nhờ hắn chăm sóc Tiểu Miêu một chút. Không cần Á Luân Đặc nói Địch Đặc tự nhiên cũng làm, cũng may tình huống của Tiểu Miêu khoảng thời gian này khá ổn định, hơn nữa thánh địa cũng tương đối an toàn, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Nhưng trong lòng Địch Đặc vẫn có chút bất an, tính ngày thì không bao lâu nữa Tiểu Miêu sẽ sinh, hơn nữa thời gian sinh cục cưng thú nhân lại không chuẩn xác, có khi ra sớm lại có khi ra muộn. Mang thai một đứa đã vậy, huống chi trong bụng Tiểu Miêu có tới hai đứa……tốt hơn hắn nên dành nhiều thời gian với Tiểu Miêu hơn đi!
Nhưng cho dù Địch Đặc dùng gấp đôi thời gian để tới kiểm tra Tiểu Miêu thì sự tình cũng vượt qua dự đoán của mọi người──
Buổi tối ngày thứ 4, Tiểu Miêu như bình thường, ôm bụng tròn vo tiến vào trong ao nghỉ ngơi. Nhưng bụng lại đột nhiên truyền tới một trận đá động, đau đến mức suýt chút nữa cậu trượt ngã vào trong nước. Lúc đầu Tiểu Miêu còn tưởng hai bé con trong bụng đang đánh nhau, nhưng cơn đau ngày càng kịch liệt hơn, Tiểu Miêu rốt cục hiểu được──hai cục cưng, sợ là muốn ra rồi……
Ầm một tiếng, một tia sớm chói mắt cắt ngang bầu trời…..không trung mây đen nghìn ngịt, từng tầng mây chất chồng lên nhau, trong khoảnh khắc mưa to ập xuống.
Thánh địa thực im lặng, không còn ồn ào náo động như mấy hôm trước, mỗi người đều lẳng lặng ngồi ngoài thạch thất, chờ đợi Tiểu Miêu sinh sản…….
Tay Á Luân Đặc phát run, cứ việc Địch Đặc hết lần này tới lần khác an ủi Tiểu Miêu sẽ không có việc gì, hắn vẫn không ngừng sợ hãi, toàn thân run rẩy kịch liệt.
“Á Luân Đặc……….ta không sao……..không cần lo lắng……….”
Tiểu Miêu ngửa đầu, từng ngụm hít thở, còn không quên mỉm cười yếu ớt với Á Luân Đặc. Cơ thể cậu ướt đẫm mồ hôi, bụng quặng đau từng cơn, đau đến mức cậu hận không thể lập tức xé bụng, hung hăng lôi hai bé con ra!
Đau quá, đau quá! Cậu chưa bao giờ biết sinh đứa nhỏ lại thống khổ đến vậy…..
“Ách——” Mới nghĩ, trong bụng lại bắt đầu co rúm, Tiểu Miêu cắn chặt môi dưới nuốt tiếng thét chói tai trở vào.
Á Luân Đặc sắc mặt còn trắng bệt hơn lúc nãy, toàn thân căng cứng, hoa văn thú nhân dần dần đậm màu, ẩn ẩn lan khắp toàn thân. Cánh tay hắn chống đỡ bên người Tiểu Miêu, cơ bắp căng cứng, gân xanh ẩn ẩn nổi lên.
“Dùng lực, sắp ra rồi.” Địch Đặc cũng gấp tới đầu đầy mồ hôi, không ngừng xoa bụng Tiểu Miêu, cố gắng cổ vũ cậu.
Nước ao ấm áp nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Miêu, một dòng nước ấm tràn ra khỏi hai chân cậu. Hạ thân đau đớn như bị xé rách, bụng co rút từng trận, tiểu huyệt mãnh liệt hé ra lại hợp lại.
“A, a a——”
Tiểu Miêu túm chặt lấy cánh tay Á Luân Đặc, nước mắt sớm thấm ướt cả gương mặt nhỏ nhắn. Móng tay cậu bấu sâu vào cánh tay Á Luân Đặc, lưu lại mấy vệt máu.
Cậu đau, Á Luân Đặc còn đau hơn. Mỗi âm thanh đau đớn của Tiểu Miêu đều đánh sâu vào trái tim hắn, rung động mãnh liệt.
Á Luân Đặc há mồm, nhưng âm thanh dường như bị tắt nghẽn, một chữ cũng không nói được. Mồ hôi không ngừng chảy theo thái dương, nhiễu xuống mặt đất.
Thạch thất không ngừng vang lên tiếng thở dốc thống khổ của Tiểu Miêu, cùng với tiếng thở ồ ồ của Á Luân Đặc. Địch Đặc ngước nhìn, âm thầm lo lắng không biết Á Luân Đặc có thể chống đỡ được tới lúc Tiểu Miêu bình an sinh hạ đứa nhỏ không nữa.
“Á Luân Đặc……ngươi ra ngoài trước đi.”
Đôi mắt xanh biếc đột ngột nâng lên, phản xạ trong đồng tử là lo âu đến cực điểm, cùng bất an tràn ngập gương mặt trẻ tuổi.
Á Luân Đặc không nói gì, thân hình khổng lồ trụ trên đỉnh đầu Tiểu Miêu lại càng cứng đờ, như một bức tượng đá để lộ ra ý tứ tuyệt đối không rời đi.
Hắn sẽ không rời khỏi Tiểu Miêu! Hắn phải ở cùng Tiểu Miêu đến khi cậu bình an hạ sinh đứa nhỏ!
“Ngô, a a a ——”
Đột nhiên, Tiểu Miêu ưỡn người, cái bụng tròn rõ rệt hiện ra một trận chấn động, sát đó là tiếng kêu to của Địch Đặc.
“Cố lên, đứa nhỏ sắp ra rồi!”
Thị giác Á Luân Đặc giống như bị đình chỉ, bối rối ngay cả một cm cũng không dám di động. Hắn khiếp sợ, ánh mắt không còn chút phản ứng chăm chăm nhìn gương mặt Tiểu Miêu, nhìn biểu tình thống khổ của cậu, biểu tình cố gắng hết mình của cậu, trái tim Á Luân Đặc lại co rút kịch liệt, vĩnh viễn ghi tạc hình ảnh này vào đáy lòng.
“Oa——”
Tiếng khóc rõ to vang vọng trong thạch thất, tộc nhân chờ đợi bên ngoài vừa nghe thấy liền hoan hô vang dội. Nhưng bụng Tiểu Miêu vẫn to như quả bóng cao su, không hề thu nhỏ lại——đứa bé thứ hai cũng thuận lợi chào đời, biểu tình trên mặt Tiểu Miêu cũn không còn thống khổ như trước. Cậu từng ngụm hít khí, cố gắng thúc đẩy sinh mệnh bé nhỏ ra đời. Tiếng khóc oa oa vang dội thứ hai cất lên, mọi người lúc này mới thở phào, Tiểu Miêu cũng giống như chiếc bóng xì hơi, ngã vào vòng tay Á Luân Đặc không ngừng thở dốc……
“Hai đứa đều là thú cục cưng!” Địch Đặc cẩn thận ôm hai cục cưng tới cho Tiểu Miêu.
Mềm mại, bé xíu, hai cục cưng chen nhau kề bên người mụ mụ, lập tức ngừng khóc. Bàn tay nhỏ bé hơi lớn hơn một chút không ngừng quơ quơ trước mặt mụ mụ; đứa còn lại phồng phồng mỏ, như đang kháng nghị ca ca bá đạo.
Tiểu Miêu tràn ngập cảm giác vui sướng khi được làm mẹ. Mặc dù lúc này toàn thân cậu vô lực nhưng vẫn cố nâng tay đỡ lấy hai cục cưng.
Ngón tay Tiểu Miêu chậm rãi vuốt ve hai tiểu thú có lớp hoa văn nhạt màu giống hệt nhau, nước mắt nhịn không được trào ra.
“Á Luân Đặc, ngươi mau nhìn cục cưng của chúng ta, bọn nó——” Tiểu Miêu kích động kéo kéo tay Á Luân Đặc, nhưng không thấy đáp trả.
Cậu không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy ‘ba ba’ vẫn trừng to hai mắt nhìn mình, không hề chớp mắt, cứ duy trì tư thế này——
“Á Luân Đặc?”
Tiểu Miêu lo lắng đẩy hắn, này không giống phản ứng của Á Luân Đặc a, hắn hẳn là rất vui sướng mới đúng.
“Á Luân Đặc!”
Thú nhân cao lớn vẫn không hề đáp lại, Tiểu Miêu sốt ruột, dùng sức túm lấy cánh tay Á Luân Đặc, nhưng thân hình thú nhân hệt như sắc thép, ngược lại làm tay Tiểu Miêu phát đau.
“Hắn chỉ ngất đi thôi, không cần lo, một hồi sẽ tốt lên!”
Địch Đặc ôm đi hai cục cưng đang quấy động trong lòng Tiểu Miêu, bâng quơ giải thích.
“Ngất, hôn mê!?” Tiểu Miêu không thể tin nhìn Á Luân Đặc đang trừng mắt không chút nhúc nhích, có người ngất xỉu vẫn còn trợn tròn mắt sao?
“Tình huống này rất thường thấy, ngủ một giấc bọn họ sẽ tỉnh lại.”
Địch Đặc không chút kì quái khoát tay, ôm hai cục cưng vội vã chạy ra ngoài cho tộc nhân đợi dài cổ nhìn. Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Á Luân Đặc một chút, nhếch lên mạt cười trêu tức: Á Luân Đặc a, ai biểu ngươi tự mình ngất đi, bây giờ mới thành người cuối cùng được thấy cục cưng. Muốn trách cũng có có thể tự trách ngươi nga!
………..
———
Bầu trời cơn mưa nặng trĩu cũng dần nhỏ đi rồi ngừng hẳn, đám mây đen cũng nhanh chóng tản đi.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua những tầng mây, phát ra từng tia nắng chói mắt——
Một tiếng rống vang trời từ bầu trời phương bắc gầm lên, đám mây đen khổng lồ lần thứ hai che khuất không trung. Nhưng bất đồng chính là, lần này tới chính là viện quân cường đại; tiếng sấm gầm từ chân trời vang xa xa, đường chân trời nổi lên một trận khói bụi mù mịt, tiếng sói tru cùng tiếng dã thú rống giận không ngừng kêu vang, ngay cả đại địa cũng phải chấn động!
Đám ngư nhân ầm ĩ, chậm thí đã lộn xộn bắt đầu muốn chạy trốn. Thủ lĩnh ngư nhân gầm lên một tiếng giận dữ, phát ra tiếng kêu khặc khặc kì quái. Đám ngư nhân dám chạy trốn lập tức bị đám đồng bạn xung quanh xé xác, máu huyết tung tóe trộn lẫn tiếng kêu rên thảm thiết tản mát khắp cả lục địa, bóp chết ý niệm muốn chạy trốn trong đầu những ngư nhân khác.
Uy Tạp Đặc ngạo nghễ đứng trước thánh địa, tầm mắt lạnh lùng nhìn một màn huyết tinh trước mặt.
Hắn quay lại gật đầu với ai tát, một lát sau bên ngoài thánh địa bắt đầu hiện lên một lá chắn trong suốt, vặn vẹo một chút sau đó biến mất.
“Rống——”
Uy Tạp Đặc ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm rung trời, thú nhân cao lớn phút chốc biến hóa thành mãnh thú có răng nanh cùng móng vuốt sắc nhọn, dẫn đầu lao xuống triền núi; theo sát là đại quân như sóng triều ập tới, như những tia chớp lao vào đám ngư nhân!
Phản kích, bắt đầu rồi——
Gió đêm mang theo huyết tinh thổi quét qua bình nguyên, cuốn đi một tia huyết tinh cuối cùng. Bình nguyên xanh biếc bị máu nhuộm thành màu đỏ, chiến trường tĩnh lặng thảm thiết không nói nên lời.
Trên bầu trời, mặt trời đỏ sẫm dần lùi xuống đường chân trời, lưu lại màn đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, xua tan những bi thương ban ngày……..
Liên Hoa nhìn cảnh sắc dưới chân——chiến trường bắt đầu từ sông Hoàng Hà kéo dài tới tận chỗ bình nguyên phía trên bộ lạc.
Cậu che miệng cố nhịn cảm giác buồn nôn đang dâng lên, cậu không phải chưa từng trải qua chiến tranh; cũng không phải chưa thấy bãi chiến trường kinh hoàng đầy chết chóc. Nhưng lần này không giống, cậu không dám tưởng tượng….. nếu Arcelor xảy ra chuyện gì không may……
Không! Cậu sẽ hỏng mất!
“Lôi………”
“Đừng nôn nóng, sắp tới rồi!”
Ưng nhân đập đôi cánh mạnh mẽ lướt đi trên không trung, ánh mắt sắc bén quét qua chiến trường bên dưới. Đôi mắt xám tro bùng lên ngọn lửa tàn bạo khi thấy dấu vết những chiếc lông chim rơi rụng. Lôi siết chặt nắm tay, càng tăng tốc bay về hướng bộ lạc.
Liên Hoa cũng chú ý tới tình huống bên dưới, trên mặt đất không chỉ có dấu vết của bộ lạc thú nhân lưu lại, còn có lang tộc phương bắc cùng ưng nhân! Bộ lạc có thể liên lạc với Austineli, chuyện này cậu không ngạc nhiên. Nhưng có thể thông tri ưng nhân, chỉ có Arcelor!
Liên Hoa nhất thời kinh hoảng── ông trời a, Arcelor, ngươi nhất định không có việc gì!
……….
Từ rất xa, Lôi cùng Liên Hoa có thể thấy ngọn lửa hừng hực ngay giữa quảng trường trung tâm, tuy rằng bận rộn nhưng rất cả tộc nhân đều bình yên vô sự.
Điều làm bọn họ mừng rỡ như điên chính là tiếng kêu non nớt đang vang vọng trong đám người──
“Thối lang! Mau buông ta xuống!”
Arcelor cô sức vặn vẹo cơ thể bé xíu, cánh bị Austineli túm trong tay, cả người bị treo tòng teng như một chú gà con.
Ha ha ha, tên cha không bắt nạt được thì bắt nạt đứa con cũng như nhau, lần này có thể trả thù con thối ưng Lôi kia!
Arcelor đảo con mắt, nhìn về phía Khải đang đi tới, cái miệng nhỏ nhắn mím lại gào lên.
“Ô a a a a──”
“Austineli!”
Khải đi tới căm giận cướp lấy tiểu ưng, bực bội đưa tay xoa xoa cái trán hồng hồng của bé.
“Ta nói bao nhiêu lân rồi! Không được bắt nạt Arcelor, ngươi là người lớn mà không biết xấu hổ à!”
Austineli mất hứng sờ sờ mũi, ánh mắt lập tức sáng bừng lên, mở hai tay huýt một tiếng dài.
Chỉ nghe ‘bạch’ một tiếng, một cục bông trắng như tuyết nhảy ra khỏi vạt áo Khải, nhanh chóng lao vào lòng ngực Austineli, ‘ngao ô ngao ô’ nũng nịu kêu la.
“Hắc hắc bảo bối, nhớ ta không?” Austineli vô cùng thân thiết cọ cọ bé con trong lòng, vẻ mặt tươi cười tràn ngập sủng nịch.
Tiểu ưng cũng không thèm giả vờ khóc nữa, tò mò nghiêng đầu nhìn qua. Trong lòng Austineli là một tiểu lang trắng như tuyết. Lớp lông xõa tung không hề có một cọng lông khác màu; cái đuôi cong cong quấy động, còn lộ ra cái lưỡi hồng hồng liếm mặt Austineli.
“Oa~~”
Arcelor lập tức trừng to hai mắt, thèm nhỏ dãi vươn bàn tay bé xíu muốn sờ sờ lông tiểu lang. Austineli mắt sắc nhanh chóng ôm lấy đứa con thoát khỏi ‘ma trảo’ của tiểu ưng. Tiểu ưng đánh lén thất bại lập tức dẩu cái mỏ nhỏ nhắn, lần này nước mắt thực sự trào lên. Austineli đắc ý cười xấu xa, cục cưng trong lòng hắn run run cái lỗ tai, không nhìn thấy hai người đang đối chọi gay gắt, nga không, một lang một ưng.
Ngay lúc hai người đang giằng co thì trên bầu trời vang lên một tiếng ưng bén nhọn── tiểu lang run rẩy một trận, theo bản năng né tránh thiên địch lập tức chui vào lòng ba ba, cái đuôi cũng phát run, chết sống không chịu chui ra nữa.
Tiểu ưng mừng rỡ như điên, ‘sưu’ một tiếng thoát khỏi vòng tay Khải, đập đôi cánh bé xíu bay về phía thân ảnh to lớn quen thuộc trên không trung.
Bé nhào vào lòng ngực Liên Hoa, hệt như một viên đạn pháo làm Lôi giật lui về sau vài bước, đồng thời cũng vô cùng sung sướng.
“Arcelor, ngươi không sao chứ!”
Liên Hoa đang trong tư thế bị Lôi ôm, một tay kéo tiểu ưng đang sống chết bám lấy người ba ba, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới một vòng.
“Không có việc gì, không có việc gì!”
Gương mặt nhỏ nhắn của Arcelor đỏ bừng, nhào qua bên cổ Lôi, bàn tay bé xíu cố gắng ôm cổ ba ba. Liên Hoa suýt chút nữa bị bé đẩy rớt qua một bên, chỉ có thể liếc mắt, bất đắc dĩ nhìn một lớn một nhỏ đang thắm thiết này.
Lôi mấy ngày nay bay không ngừng nghỉ vốn đã rất mệt mỏi, nhưng vừa thấy tiểu ưng hoạt bát, trong lòng đều bị đứa con chiếm đầy. Ở giữa không trung náo loạn ầm ĩ một hồi, dùng mớ râu mới nhú ra trên mặt cọ cọ gương mặt non mềm của Arcelor, chọc tiểu ưng hét chói tai.
Liên Hoa chống cằm, có chút ghen tị nhìn đôi phụ tử trước mặt. Thật là, cậu tốt xấu gì cũng rất lâu không được gặp đứa con! Nhưng lần nào, bé con này cũng nhào tới người ba ba nó trước tiên.
“Địch Đặc!” Liên Hoa nhảy xuống khỏi vòng tay Lôi, đi về phía y sư đang bận rộn: “Tình huống thế nào?”
“Liên Hoa! Ngươi đã trở lại!” Địch Đặc nhìn thấy người tới liền kinh hỉ, mặc dù có một bụng thắc mắc nhưng vẫn kiềm chế trả lời vấn đề cậu ta hỏi.
“Ngư nhân tạm thời tháo chạy, chúng ta không có ai tử vong! Nhưng có vài người bị trọng thương, ta đã sắp xếp cho bọn họ tiến vào khoang thuyền dưỡng sinh và thánh địa nghỉ ngơi, phỏng chừng cũng không còn vấn đề gì, tịnh dưỡng một thời gian có thể khỏi hẳn.”
“Đúng rồi, bọn Khải Ân đâu? Tìm được Y và cục cưng không? Lam Tát Tư đâu──” Địch Đặc đột ngột biến sắc: “Lam Tát Tư sao không trở về! Nó không xảy ra chuyện gì đi?”
“Ngươi đừng kích động.” Liên Hoa trấn an Địch Đặc: “Ta cùng Lôi bay về trước, Lam Tát Tư không đi nhanh như vậy đâu. Hiện tại chắc hắn vẫn còn đang trên sông Hoàng Hà, ta có để lại máy liên lạc cho hắn, một hồi nữa sẽ liên lạc.”
Liên Hoa thở hổn hển, tiếp tục nói: “Chúng ta đã tìm được Y rồi nhưng bọn Khải Ân vẫn chưa thể quay về. Sự tình có chút phức tạp, để chậm rãi ta kể cho. Ngươi yên tâm đi, tất cả mọi người đều rất tốt.
“Vậy thì tốt quá.”
Địch Đặc thở phào một hơi, sau đó tinh nghịch nháy mắt với Liên Hoa.
“Tiểu Miêu sinh rồi nga, là hai thú cục cưng!”
“Thật sao?” Liên Hoa kinh hỉ kêu to, lập tức quay đầu nhìn xung quanh: “Đâu, cậu ta đâu? Mau dẫn ta đi nhìn xem!”
“Này……” Địch Đặc ho khan một tiếng, ngượng ngùng nói.
Kỳ thật sau khi Á Luân Đặc tỉnh lại phát hiện hai cục cưng bị đoàn cười chuyền nhau nhìn đủ, nhưng hắn ngay cả liếc mắt cũng không thấy, lập tức phẫn nộ giậm chân. Tiếp đó, hắn liền mang một bụng lửa giận gào thét xông vào đám ngư nhân phát tiết. Là một trong số các dũng sĩ hung ác nhất! Sau khi chiến sự kết thúc, hắn lập tức mang Tiểu Miêu và cục cưng biến mất không kịp thấy bóng, đại khái đã ôm tới một góc sáng sủa nào đó ngây ngốc thắm thiết với hai cục cưng; vừa nuốt hận tiếc vì không thấy được hai cục cưng lúc mới sinh ra…….
Không thấy được cặp song sinh, Liên Hoa không khỏi có chút thất vọng, nhưng lập tức xốc lại tinh thần. Ngư nhân chỉ tạm thời bị bức lui, không thể đảm bảo bọn nó không đánh lén nữa. Việc đầu tiên cậu phải làm là lập tức thành lập phòng ngự.
Cậu và Khải Ân đang ở ngoài biển khơi, phải cố gắng hết sức!
Cùng lúc đó, Lam Tát Tư cùng Lai Nhân cũng nhận được tin tức bình an từ bộ lạc gởi tới. Lam Tát Tư quay đầu, chuyển ngược hướng.
“Chúng ta đi đâu?” Lai Nhân tò mò hỏi.
“Ngươi nhớ trong bộ lạc chúng ta, có một hang động nghiêm cấm không ai được vào không?”
Lai Nhân gật đầu, đó là cấm địa của bộ lạc, cậu đương nhiên biết.
“Trước khi đi, Mosa nói y chính là từ nơi đó biết được phương pháp tiến vào đảo nhân ngư.” Lam Tát Tư dừng lại một chút, chậm rãi nói.