Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 3 - Chương 24: Kết cục



Felix đồng dạng cũng vô cùng kinh hãi, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần. Hắn cùng Khải Ân tái mặt quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn chòng chọc Tây Thụy Tư.

Thú nhân cứng đờ, một chân đang bước tới còn lơ lửng trong không khí.

“Làm sao vậy………” Sao tự nhiên làm ra vẻ mặt này trừng mắt nhìn y a?

Khải Ân nhìn y một hồi lâu, sau đó quay lại nhìn Felix. Thủ lĩnh nhân ngư sau khi qua cơn khiếp sợ, lúc này đã khôi phục biểu tình lạnh như băng, tầm mắt khóa chặt vào màn hình trước mặt.

“Rốt cuộc là sao?” Tây Thụy Tư khẽ nhíu mày, chỉ thấy không ai thèm quan tâm tới y, cảm giác thực khó chịu, huống chi y còn là tiêu điểm chú ý của mọi người!

“Một hồi giải thích với ngươi.” Khải Ân ngẩng đầu nhìn bầu bạn, khóe môi vô thức nhếch lên, nhất thời làm trái tim thú nhân nảy lên thình thịch.

“Felix, ngươi bảo người tới dọn dẹp phòng nghiên cứu đi.”

“……….Felix?”

Hắn gọi vài tiếng cũng không thấy đối phương trả lời, mãi tới một hồi sau Tây Thụy Tư không kiên nhẫn gầm lên một tiếng, Felix lúc này mới dời tầm mắt, nhìn y một cái rồi mới xoay người đi.

Khải Ân liếc mắt sâu xa nhìn Felix, hắn biết với năng lực của Felix, vừa liếc mắt một cái cũng biết người này đã nhìn ra manh mối──trí năng có tư duy kiểu phân tích, người này nhất định đã xem Tây Thụy Tư là loại ‘nhân ngư’ khác. Ngoại trừ bản phân tích cơ thể thú nhân, nó còn tiến thành so sánh với thông tin của nhân ngư.

Gen chữa trị!

Xem qua bản so sánh xong, trong đầu Khải Ân lập tức nhảy ra ý tưởng này. Felix có trí tuệ rất cao nhất định cũng nhận ra điểm này, vì thế trên mặt hắn mới có biểu tình kinh hãi như vậy. Dù sao, thú nhân chán ghét trong mắt hắn đột nhiên lại trở thành hi vọng duy nhất để cứu sống nhân ngư, điểm này tuyệt đối làm hắn nhất thời không thể tiếp nhận, thậm chí còn không tưởng tượng nỗi.

“Thiếu úy, ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện.” Âm thanh số 7 phát ra có phần hưng phấn, hiển nhiên nó đã phát hiện ra gì đó.

“Thiếu úy, sau khi ngài tiếp quản bộ lạc, tôi theo lệnh ngài chưa bao giờ gián đoạn việc nghiên cứu thú nhân. Mỗi lần thú nhân hóa thú, quá trình trao đổi chất cùng đổi mới tế bào diễn biến rất nanh, năng lượng hao tốn cũng khá lớn. Việc này có nghĩa nếu bọn họ thường xuyên hóa thú cơ thể sẽ bị tổn thương rất lớn. Nhưng sự thật không phải như vậy, tôi nghĩ có lẽ có liên quan đặc biệt với gen của thú nhân.”

“Chính xác……ta suýt chút nữa đã quên chuyện này!” Khải Ân tán thưởng nhìn số 7.

Hắn cũng từng lo lắng thú nhân thường xuyên biến thân có ảnh hưởng tới sức khỏe hay không. Nhưng thú nhân trừ bỏ cảm thấy chút mệt mỏi cũng không phát sinh vấn đề lớn, hơn nữa trong tay cũng không có thiết bị để nghiên cứu kĩ hơn, hắn cũng quên mất chuyện này.

“Gen chữa trị sao……..” Felix khép mắt lại thì thào.

Không nghĩ tới a………đám thú nhân hoang dã màn trước giờ hắn xem thường lại chính là loài ‘hoàn mỹ nhất’.

Quy luật tự nhiên lại dễ dàng bị phá vỡ như vậy!

Felix khép lại hàng mi dài, thở dài một tiếng. Đồng dạng là sự kết hợp hai loại gen, nhưng lại khác biệt một trời một vực. Thú nhân cùng nhân ngư khác nhau ở chỗ: gen dã thú trong cơ thể thú nhân vốn lấy từ cư dân bản địa của tinh cầu này; còn nhân ngư thì một nửa gen được lấy từ một loại sinh vật viễn cổ của ‘trái đất’.

Vì cái gì hắn không nghĩ tới sớm hơn…….địa cầu, sớm đã không còn là địa cầu. Một thứ vốn đã bị đào thải thì làm sao có năng lực sinh tồn ở đây!

“Thực buồn cười a………” Felix lại thở dài, trong mắt hiện lên thống khổ: “Ta vốn cho rằng mình đang bảo hộ hi vọng của nhân loại, lại quên rằng……… ‘nhân loại’ đã sớm trở thành lịch sử………Tinh cầu này không còn là địa cầu nữa………Tất cả đã biến đổi…….ta vẫn ôm ‘quá khứ’ không chịu buông tay………”

“Không! Felix, ngươi sai rồi.” Khải Ân khẽ lắc đầu, âm thanh trầm ổn nhưng kiên định.

“nhân loại chưa từng biến mất khỏi tinh cầu này. Thú nhân hay nhân ngư cũng vậy, bọn họ đều là những ‘con người’ mới. Vì thích ứng với thế giới mới bọn họ không ngừng tiến hóa để hoàn thiện chính mình.”

“………….con người?”

“Đúng vậy, con người của thế giới mới.” Khải Ân mỉm cười, đôi mắt sáng ngời.

“Lúc ta mới tới tinh cầu này, trong lòng cũng rất lo sợ và bất an. Xuất phát từ nỗi sợ hãi với thú nhân, ta theo bản năng cũng xem bọn họ khác với ‘con người’. Nhưng điều này thực sự rất buồn cười! Cứ như một con người vì có lớp con cháu khác với mình mà bài xích, phủ định bọn họ.”

Khải Ân đón nhận ánh mắt rạng rỡ của Tây Thụy Tư, cầm lấy tay y.

“Bởi vì thời đại cùng hoàn cảnh hạn chế, thú nhân đang sống trong thời kì xã hội nguyên thủy còn hoang dã. Nhưng một ngày nào đó, bọn họ sẽ sáng tạo ra một nền văn minh càng rực rỡ, phồn thịnh hơn cả chúng ta khi xưa.”

“Có lẽ là mấy vạn năm, cũng có thể ngắn hơn……sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ đuổi kịp ‘người đi trước’, đơn giản vì bọn họ cũng chính là ‘con người’.”

“Không phải chỉ là một định nghĩa sinh học.”

“Con người── tình cảm là thứ quý giá nhất của họ.”

Khải Ân cầm lấy tay Felix, nhẹ nhàng áp lên ngực mình── nhịp tim vững vàng thông qua bàn tay truyền tải tới ý thức của hắn trong lớp máy móc lạnh băng.

“Dùng trái tim mình cảm thụ, ngươi hiểu được không, Felix.”

Ánh mắt xanh thẳm như bầu trời, lại như đại dương bao la rộng lớn. Felix cứ như vậy chăm chú nhìn Khải Ân, thật lâu……không thể rời mắt.

“Felix đại nhân!” Tộc nhân nhận được mệnh lệnh liền nhanh chóng đi tới phòng nghiên cứu, đánh vỡ bầu không khí tế nhị.

Felix hốt hoảng một chút, ánh mắt dần dần lấy lại trấn tĩnh. Hắn gật đầu bả tộc nhân bắt đầu dọn dẹp, sau đó không nói gì rời đi.

Khải Ân biết Felix cần thời gian để suy nghĩ…….

Việc dọn dẹp tốn hết một ngày, phòng nghiên cứu chỉ còn lại một vài thiết bị có thể vận hành.

May mắn có số 7 sửa lại, nếu không Khải Ân thực không biết nên làm thế nào.

“Thiếu úy, ngài có muốn nghỉ ngơi một lúc không.” Số 7 vừa phân tích số liệu vừa lo lắng nói. Mấy ngày nay Felix vẫn không xuất hiện, thiếu úy làm việc liên tục không hề chợp mắt.

Khải Ân nhu nhu khóe mắt cay xè, tầm mắt chuyển qua bên cạnh, nhìn Tây Thụy Tư đang ngã qua một bên ngủ vùi, cảm thấy đau lòng không thôi.

Thật sự là vất vả cho y! Vì phối hợp với nghiên cứu của mình, Tây Thụy Tư phải tiến hành các bài tập cường độ cao nhưng ngay cả một tiếng mệt cũng chưa từng than qua.

May mà vất vả của bọn họ không uổng phí. Nghiên cứu cũng đã có một chút kết quả.

Gen của nhân ngư vốn là nguy cơ tiềm tàng, hoàn cảnh đặc biệt của địa cầu tân sinh đã thúc đẩy nó. Loại biến dị này phát triển theo chiều hướng xấu, hơn nữa còn làm nhân ngư lâm vào nguy hiểm. Tổ tiên của Y có lẽ một thành công, bọn họ và thú nhân kết hợp có di truyền lại một phần cho hậu đại, cũng không bị gen mạnh mẽ của đối phương thay thế.

Về phương diện khác, thú nhân mỗi lần thú hóa xong cơ thể sẽ nhanh chóng đẩy mạnh quá trình đổi mới tế bào hoại tử. Nhưng nhân ngư bất đồng, mỗi lần bọn họ biến hóa đôi chân, hoặc giống đực thú hóa, tốc độ gia tốc của gen rất tệ. Theo các thế hệ tiếp nối, tình huống này không hề được cải thiện, nhân ngư không thể tránh khỏi vận mệnh ngày càng suy yếu.

Nguyên  bản cùng thú nhân kết hợp là phương pháp giải quyết hữu hiệu nhất. Tuy rằng phải mạo hiểm rất lớn nhưng thông qua phương thức này để tiến hành đào thải sẽ lưu lại nhân ngư có gen kết hợp với thú nhân hình thành gen ‘hoàn mĩ’ nhất.

Thực đáng tiếc, nhân ngư đã bỏ lỡ cơ hội này.

Khải Ân thờ dài, tiếp cục công việc nghiên cứu làm thể xác và tinh thần hắn đều vô cùng mệt mỏi. Hắn nghĩ, trước mắt có thể lợi dụng gen của thú nhân tiến hành tự chữa là biện pháp duy nhất, nhưng nói dễ hơn làm! Trước tiên là có thể xuất hiện bài xích cùng các tình trạng biến dị, chỉ cần gia đoạn thí nghiệm thôi đã tốn rất nhiều tinh lực cùng vật lực!

“Sự tình đúng là khó giải quyết……..”

Khải Ân có chút mệt mỏi, chỉ dựa vào một mình hắn vẫn rất miễn cưỡng.

“Thiếu úy, ngài mệt lắm rồi sao? Số 7 có thể giúp ngài việc gì không?”

Chống lại ánh mắt điện tử tròn tròn của tiểu người máy, Khải Ân cảm thấy ấm áp. Sao hắn lại quên chứ! Tuy rằng sinh mạng của hắn có hạn, nhưng số 7 cùng Felix bất đồng họ có thời gian vô hạn!

Hắn mỉm cười để số 7 an tâm, phát hiện Felix không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh mình.

“Thật tốt quá! Ta đang định tìm ngươi.” Khải Ân thở phào, nói kết quả nghiên cứu mấy ngày nay cho Felix.

“Ta cũng vì chuyện này tới tim ngươi.”

Nghe xong, Felix biểu hiện tuy vẫn lạnh lùng nhàn nhạt như trước nhưng có thể nhận ra một chút bất đồng, tựa hồ……có thêm một tia nhân tính hóa.

“Cũng không cần chờ lâu như vậy, chỉ cần một thành công cũng có thể thay đổi vận mệnh của tất cả nhân ngư.”

“Ý của ngươi là sao?”

“Y và Cơ Tái phải sinh thêm một đứa nhỏ.”

“Đứa nhỏ……của Y và Cơ Tái?”

“Đúng vậy, đứa nhỏ có gen hoàn mĩ kết hợp của nhân ngư và thú nhân. Có nó có thể chữa trị chỗ gen thiếu hụt của bộ tộc nhân ngư.”

“Tất cả ghi chép đều ở đây.” Felix nâng tay đưa cho số 7 một con chíp nhỏ cỡ móng tay.

Số 7 lập tức đặt nó vào trong cơ thể, một số ít tư liệt Khải Ân chưa từng gặp qua rất nhanh suất hiện trên màn hình.

“Đây là bí mật cao cấp nhất của căn cứ——trình bày tỉ mỉ về kế hoạch sáng tạo nhân ngư, đồng thời nam tính cũng có thể sinh sản.”

Khải Ân không dám tin nhìn những tin tức xuất hiện trước mắt, nắm tay siết chặt vô cùng kích động.

Môi người đều biết sau khi trả qua chiến tranh hạt nhân lần thứ 3, hoàn cảnh địa cầu bắt đầu kịch biến. Tuy rằng ‘con người mới’, nam tính có thể sinh sản, nhưng chính phủ thế giới không hề công bố bí mật này. Khải Ân chỉ biết đây là trong cơ thể ‘con người mới’ có một bộ phận đặc biệt.

Xem qua tin tức cơ mật này xong, hắn biết được bộ phận này có thể giữ lại t*ng trùng! Sau khi nam nhân kết hợp với nhau, gen của hai người sẽ phân liệt sau đó một lần nữa tổ hợp, na ná như sự ‘kết hợp cường cường’, sau đó sẽ sản sinh ra một sinh mệnh mới tập hợp số gen ưu tú nhất của hai người. Nhưng làm vậy cũng có vài tai nạn, nếu một bên gen quá mạnh, có thể sẽ gạt bỏ người còn lại.

“Ý của ngươi là, thông qua gen kết hợp để loại trừ chỗ thiếu hụt trong gen của nhân ngư?”

“Đúng vậy.” Felix cúi đầu: “Nhân ngư đầu tiên chính là thông qua gen kết hợp sinh ra.”

“Nhưng gen nhân ngư quá yếu, trong quá trình kết hợp rất có thể sẽ bị thú nhân lật đổ.”

“Vì thế ta mới cần Y sinh tiếp một đứa nhỏ.”

“Cho dù là Y cũng không cam đoan thành công——”

“Ta biết, ngươi đừng quên, ta chính là trí năng khống chế căn cứ này.” Felix thản nhiên đánh gãy lời Khải Ân, có vẻ như đã dự liệu trước chuyện này.

“Dùng những thiết bị trong căn cứ để tiến hành chuyện này cũng không khó. Một khi thành công, ta có thể lợi dụng gen của đứa nhỏ kia để chữa trị  chỗ thiếu hụt của mọi người mà không cần lo lắng tới phương pháp trực tiếp chọn gen thú nhân để tu bổ, cách này có thể loại trừ tình trạng dị biến.”

Chính xác!

Khải Ân hít sâu vài hơi, thoáng bình phục lại tâm tình kích động. Một lần nữa cẩn thậ suy nghĩ lại, Felix nói rất có lí, hơn nữa với năng lực của hắn rất có thể tiến hành được.

Dù sao Felix cũng là trí năng khống chế căn cứ này, đối với kĩ thuật kết hợp gen có lẽ nắm rõ trong lòng bàn tay! Bất quá Felix không phải luôn chán ghét thú nhân sao? Sao lại chủ động đưa ra biện pháp kết hợp song phương như vậy, có phải hắn đã bắt đầu chịu tiếp nhận thú nhân?

“Ngươi không cần hiểu nhầm.” Felix vừa thấy ánh mắt Khải Ân đã biết đối phương đang suy nghĩ cái gì, lập tức lạnh lùng đánh gãy suy đoán tốt đẹp trong lòng Khải Ân.

“Ta làm vậy tất cả vì tộc nhân ngư, không có nghĩa là ta thừa nhận thú nhân.”

Tầm mắt đảo quá thú nhân lôi thôi lếch thếch bên cạnh, mày thủ lĩnh nhân ngư lại nhíu chặt.

Thật khó tưởng tượng, trong cơ thể mạnh mẽ thô lỗ này, lại có thứ mà hắn tìm kiếm bấy lâu nay!

Felix có chút bực bội, nhịn không được lại nhìn thú nhân thêm vài lần: thân hình cao lớn cường tráng, làn da ngăm đen, cơ bắp săn chắt; cần cổ khỏe mạnh, đôi vai rộng, lồng ngực rắn chắc, tất cả đều thể hiện sức mạnh cường đại ẩn chứa bên trong của chủ nhân cơ thể này!

Trái lại diện mạo nhân ngư thiên về ôn nhu, làn da mềm mại, dáng người thon dài nhưng không yếu ớt, năng lượng tiềm ẩn làm kẻ khác cũng không dám khinh thường.

Trong nhận thức của hắn, thú nhân chỉ là sinh vật tứ chi phát triển, suy nghĩ đơn giản như máy móc. Nhân ngư xinh đẹp như những tinh linh căn bản không thể đánh đồng với đám thú nhân hoang dã.

Nhưng ưng nhân Fazio kia lại làm hắn rung động. Felix thật sự không ngờ Fazio có thể nhanh chóng phát hiện ý đồ của Tinh đến vậy, hơn nữa còn có thể trốn thoát khỏi tay Tinh! Xem ra thú nhân cũng không phải toàn bộ là não rỗng, những tên chỉ biết làm liều.

Càng đáng quý hơn chính là bọn họ thực sự trả giá tất cả vì bầu bạn…….

Felix thừa nhận, nếu không phải nghe được đoạn nói chuyện cuối cùng của Fazio và Ưu, hắn cũng không định lộ diện. Hắn không phải con người, không thể hiểu, cũng không thể biết chữ ‘tình’ mà mọi người nói là cái gì.

Nhưng trăm ngàn năm qua, rất nhiều tộc nhân liều lĩnh thoát khỏi bảo hộ của hắn, đi về lục địa xa lạ mà không hề quay đầu lại, chỉ vì một chữ ‘tình’ sao? Mosa hết lần này tới lần khác lao ra biển tìm kiếm Huân, thậm chí sau khi bị hắn hủy đi trí nhớ, không lâu sau lại như cũ quay lại tìm kiếm bóng dáng nhân ngư, cũng là vì ‘tình’ sao? Còn có Fazio, mình đầy thương tích, nhưng vẫn ôm chặt Ưu không rời…..

Như vậy còn hắn thì sao…….trăm ngàn năm qua cẩn thận bảo hộ nhân ngư, có phải đó cũng là một phần tình của hắn không…..

“Felix?” Thấy thần sắc của Felix có chút khác thường, Khải Ân lên tiếng kéo tâm tư hắn về.

Gương mặt từ trước tới nay luôn lạnh lùng rốt cuộc cũng có một vết rách, Felix nhìn Khải Ân thật sâu, sau đó xoay người rời khỏi phòng nghiên cứu.

“Còn rất nhiều chuyện cần làm, ta đi chuẩn bị trước.

Nhìn thân ảnh như đang chạy trốn của đối phương, Khải Ân hơi sửng sốt, sau đó lộ ra nụ cười tươi rói.

Xem ra ngày nhân ngư cùng thú nhân có thể hòa bình ở chung không còn xa…..

Hai ngày sau, Khải Ân cùng Tây Thụy Tư quay về bộ lạc thú nhân.

Fazio bởi vì thương thế chưa lành nên tạm thời ở lại đảo nhân ngư. Bất quá cũng vì vậy là được phúc, mỗi ngày có Ưu ở bên cạnh cẩn thận chăm sóc.

Khải Ân nói rõ sự tình cho Liên Hoa, còn đối với thú nhân và nhân ngư, hắn soạn thành một lời ‘tiên tri’ để hợp thức hóa mọi chuyện.

Thú nhân tự nhiên sẽ không hoài nghi Khải Ân và số 7, còn nhân ngư thì hoàn toàn tin tưởng Felix.

Sự tình hẳn là nên kết thúc viên mãn, nhưng Cơ Tái lại cố tình không chịu phối hợp. Hắn không quên, Felix là người cướp đi cục cưng, là đầu sỏ làm cả nhà bọn họ phải chia lìa!

Thú nhân tức giận cứ nhắc tới nhân ngư lại nghiến răng nghiến lợi.

Thực là tức chết hắn mà! Hắn còn chưa tới tìm nhân ngư tính sổ, tên Felix kia lại nhanh chân chạy tới chỉ vào mũi hắn ra lệnh, cái quái gì mà ‘ngươi phải cùng Y sinh đứa nhỏ!’, còn bày ra sắc mặt như đang bố thí, giống như đây là vinh hạnh được ban cho không bằng.

Có lầm không a! Hắn cũng không phải nhân ngư, Felix có tư cách gì tới đây ra lệnh cho hắn! Felix đáng giận cư nhiên còn dám uy hiếp hắn, nói cáigì mà ‘nếu ngươi không muốn, ta sẽ để Y sinh đứa nhỏ với người khác, dù sao chỉ cần có Y, bất luận thú nhân nào cũng giống nhau.’

Rống! Cho tới bây giờ chưa có ai dám uy hiếp hắn! Ngoan ngoãn nghe lời, mơ đi!

Cơ Tái mỗi lần nhớ tới mấy lời này lại tức đến muốn giết người! Felix cư nhiên còn dám đánh chủ ý lên Y! Y là của hắn, bất luận kẻ nào cũng đừng bơ tưởng chạm tới!

Hắn thực sự là ngay cả nằm mơ cũng muố xé Felix thành mảnh nhỏ!

Hắn còn tưởng rằng Y cũng nghĩ như vậy, nhưng không ngờ trừ bỏ hắn, tất cả mọi người đều ủng hộ Felix làm hắn tức muốn hộc máu.

Đáng giận a! Vì cái gì lại như vậy! Thú nhân căm hận ôm đầu rống giận.

“Cơ Tái, ngươi chán ghét có đứa nhỏ sao?”

Âm thanh bất an cùng khổ sở vang lên, thú nhân đang phát điên lập tức thu hồi móng vuốt, yêu thương ôm bầu bạn vào lòng.

“Sao có thể, ta ước gì ngươi có thể sinh thêm một đứa!”

“Vậy vì sao ngươi cứ xụ mặt mãi?” Y nghiêng đầu nhìn Cơ Tái, hàng mi dài cong vút như cánh quạt, làm lòng thú nhân ngứa ngáy khó chịu.

“Sinh đứa nhỏ không chỉ là mong đợi của chúng ta, còn có thể cứu tộc nhân ngư. Vì cái gì ngươi lại không vui?”

“Này……ta……..”

“Quả nhiên……..” Y gục đầu xuống, bả vai gầy yếu run lên, ai oán bật ra khỏi miệng: “Ta biết ngươi chán ghét nhân ngư, nên không muốn ta sinh đứa nhỏ cho ngươi…… nói không chừng ngay cả ta và cục cưng cũng…….”

“Không phải!” Cơ Tái vội vàng phản bác, cáu kỉnh không biết nên nói thế nào. Hắn chán ghét nhân ngư nhưng không chán ghét Y. Đáng chết! Hắn quên Y cũng là nhân ngư, ý hắn là hắn chán ghét bị Felix lợi dụng, nhưng đồng thời lại không thể thừa nhận đây là biện pháp tốt…….Đáng giận, hắn rốt cuộc nên giải thích thế nào mới tốt!

“Ta——ai, ta không phải không vui.” Cơ Tái khẽ nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Ta rất vui, thật sự!” Quên đi, sinh thì sinh, chỉ cần Y vui vẻ là tốt rồi.

Y lúc này mới nín khóc mỉm cười. Nhìn kỉ rất dễ dàng phát hiện,mắt Y căn bản không có chút dấu vết nào là vừa khóc xong cả.

Cứ như vậy, ngay cả sắt thép cũng phải mềm,Cơ Tái hóa bi phẫn thành sức mạnh của ‘người đàn ông’ ; trong mong đợi của mọi người ‘cục cưng hoàn mĩ’ rất nhanh được chào đời.

——–

Tháng năm mặt trời chói chang, nhân ngư thỏa thích vui đùa trong biển. Trên đảo xuất hiện một vài thú nhân cũng không còn ngạc nhiên.

Rất nhiều việc đã chậm rãi thay đổi, đặc biệt là tộc quy của đảo nhân ngư, lệnh cấm hay hành động bài xích cùng địch ý với thú nhân đã được xóa bỏ……..

Khải Ân chậm rãi đi trên con đường mòn quen thuộc, phía trước là một vách núi đen cao ngất.

Sóng biển cuồn cuộn đánh mạnh vào vách đá, phát ra những âm thanh ầm ầm. Đưa mắt về phía xa, biển cả mênh mông nối liền với không trung ở đường chân trời, xanh biếc một màu, phân không rõ đâu là trời đâu là biển.

Gió biển khoan khoái ẩm ướt, mang theo vị mặn thản nhiên quét qua cơ thể, tựa hồ cùng cuốn hết mọi phiền não mệt mỏi trong lòng.

“Kiểm tra hôm nay đã xong, Y cùng cục cưng đều rất khỏe mạnh.”

Khải Ân nhắm mắt lại cảm thụ gió biển mát rượi, trên mặt là một nụ cười nhàn nhạt.

Nhẹ nhàng nói với bóng người thon gầy đứng trên trên vách núi đen.

Qua một hồi lâu, Felix mới chậm rãi mở miệng, âm thanh trong trẻo như chuông ngân mang theo hoang mang ngay cả hắn cũng không hiểu được.

“Ta vẫn còn một vấn đề muốn hỏi ngươi.”

“Cái gì?”

“Khải Ân………” Felix nhìn đại dương mên mông, ánh mắt thoáng có chút hoang mang: “Tất cả thú nhân đều tôn kính, sùng bái ngươi, đối với bọn họ mà nói ngươi là một người không thể thiếu. Có thể nói, bọn họ không thể li khai ngươi!” Nhưng mà, sinh mệnh con người lại có hạn……….

Felix quay người lại, con ngươi màu lam băng lãnh nhìn nam nhân trước mắt.

“Nếu ngươi phải rời bỏ những tộc nhân mà ngươi đã dồn hết tâm huyết, ngươi sẽ làm thế nào?”

Khải Ân trừng mắt, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng nhếch khóe môi. Hắn hiểu ý của Felix.

“Không có gì là vĩnh viễn. Felix, ta không phải thần, ta không có khả năng lúc nào cũng ở bên cạnh bảo hộ tộc nhân của ta. Tới một ngày nào đó, ta sẽ thực quyết đoán mà buông tay.”

“Tới lúc đó…….. ngươi thật sự vẫn thản nhiên như bây giờ sao?”

“Đương nhiên.” Khải Ân mỉm cười, lắc ngón tay tinh nghịch nhìn Felix: “Có một điểm, ngươi sai rồi.”

“Tộc nhân của ta không có ta vẫn rất xuất sắc, thậm chí so với lúc có ta ở đó, biểu hiện của họ càng làm kẻ khác kinh hãi hơn.”

Nhớ tới thú nhân một mình đối mặt với đại quân ngư nhân, phần dũng mãnh cùng trí tuệ đó, ý cười trong mắt Khải Ân càng đậm hơn.

“Ta chỉ sắm vai một người dẫn đường mà thôi, thú nhân từ đầu đến cuối vẫn rất xuất sắc, ta rất tin tưởng điều này.”

“Felix, ta nghĩ ta sẽ rất vui sướng khi ngày đó tới.”

“………”

Felix chăm chú nhìn ánh mắt kiên định của Khải Ân, khóe miệng vô thức cong lên. Người này, bất luận là lúc nào cũng luôn tự tin như vậy.

Thật sự là một nam nhân so với mặt trời còn chói mắt hơn. Chỉ nói vài câu đơn giản, so với bất kì bằng chứng nào càng làm Felix tin phục hơn. Tự tin trên gương mặt, nụ cười nhàn nhạt lộ ra một phần trang trọng cùng uy nghiêm, làm kẻ khác cho dù không muốn cũng không thể không chút nghi ngờ nghe theo lời hắn nói……

Tin tưởng……..sao?

Felix thở phào một hơi, giống như rốt cuộc cũng thoát khỏi gông cùm xiềng xích đeo bám trên người, ánh mắt dần trở nên trong vắt thông suốt.

“Như vậy, ta cũng tin tưởng bọn họ đi.”

Khoảng khắc Felix đột nhiên để lộ một nụ cười tuyệt mĩ, giống như một viên ngọc xinh đẹp, lung linh làm vạn vật trên thế gian phải lu mờ.

“Vì sự cường đại của nhân ngư, việc ta nên làm không phải bảo hộ mà là thả bọn họ tự do.”

“Ta sẽ chậm rãi học cách buông tay, một trăm năm, hai trăm năm……một ngày nào đó khi nhân ngư không cần ta bảo hộ nữa, lúc đó cũng là ngày ta vĩnh viễn biến mất.”

“Felix………”

Khải Ân lẩm bẩm tên của Felix, trong lòng nỗi lên một trận chua xót, hắn biết Felix không phải là ‘người’, nhưng vẫn nhịn không được cảm thấy khổ sở.

Một cỗ máy có ý thức, thậm chí còn có được tình cảm như con người, liệu còn có thể xem họ như một cái máy sao?

Trăm ngàn năm qua, Felix cẩn thận sắm vai người bảo vệ. Tuy nói đây chính là nhiệm vụ của hắn, nhưng ở chung một thời gian dài, ý thức bảo hộ đã ăn sâu vào ý thức của hắn, dệt thành một cảm xúc sâu sắc nhất, vô ưu nhất.

Khải Ân biết, li biệt —— không đơn giản như Felix nói……

“So với con người, sinh mệnh của ta có thể nói là vĩnh hằng, thời gian đối với ta chỉ là một món đồ chơi.”

Âm thanh Felix nhẹ nhàng êm dịu, giống như một chiếc lông chim trắng tinh thuần khiết, nhẹ nhàng lay động trên không trung.

“Ngươi hẳn đã biết, ta đã có được ý thức suy nghĩ.”

“Cơ thể là máy móc nên không có tư tâm, mà ‘ta’ ……….không giống vậy. Vì thế ta phải biến mất.”

“Không cần cảm thấy khổ sở vì ta, Khải Ân.” Âm thanh như chuông bạc mang theo một tia nhẹ nhàng cùng mong đợi.

“Đợi đến ngày đó, ta sẽ hóa thành cơn gió, thành không khí, thành nước biển, vĩnh viển ở lại đây, vĩnh viễn bảo hộ ngôi nhà của nhân ngư.”

Ánh mắt màu lam băng lãnh của Felix tràn ngập ý cười, mái tóc dài tung bay trong gió, tựa như đang thì thầm về chuyện ngàn năm sau.

Sau lưng hắn, là đại dương náo động với vô vàn sinh mệnh bắt đầu chào đời; cơn sóng theo những cơn gió mà dâng cao mở ra bầu trời rực rỡ chói lọi……….

Giờ phút này, vĩnh viễn được Khải Ân khắc ghi trong lòng——Hoàn Bộ 3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.