Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 3 - Chương 7: Vị khách từ phương bắc



“Tình huống không được ổn.”

Địch Đặc đẩy cửa ra, đầu đầy mồ hôi.”

“Cơ thể bị nhiễm lạnh, hơn nữa quá xúc động làm động thai khí. Tiểu Miêu tuổi còn quá nhỏ, hơn nữa cơ thể chưa phát dục hoàn toàn, rất có khả năng sẽ mất đứa nhỏ.”

“Vậy cậu ta có bị nguy hiểm không!” Á Luân Đặc lo lắng rống to.

“Ta cũng không dám cam đoan, vạn nhất đứa nhỏ mất thì sinh mệnh của Tiểu Miêu cũng rất nguy hiểm.” Địch Đặc bất lực lắc đầu: “Nếu Khải Ân ở đây thì tốt rồi…..”

“Tiểu Miêu hiện tại thế nào, ngươi cứu cậu ta, nhất định phải cứu cậu ta!”

“Ta đã cố hết sức…… đúng rồi!”

Ánh mắt Địch Đặc đột nhiên sáng ngời, nhớ tới thứ Khải Ân mang về từ lần tới phương bắc.

“Có lẽ có thể thử một lần! Khải Ân lần trước có mang về một cái vật hình trứng ở phương bắc, hắn nói nếu tộc nhân gặp nguy hiểm sinh mệnh có thể bỏ vào đó. Chúng ta có thể thử đặt Tiểu Miêu vào.”

Á Luân Đặc gật đầu, hiện tại cũng không còn lựa chọn nào khác. Hắn ôm lấy Tiểu Miêu vội vàng chạy về phía nhà gỗ làm thí nghiệm của Khải Ân, một cước đá văng cửa.

Trong phòng đặt rất nhiều thứ kì quái, một ít dụng cụ màu lam màu đỏ không ngừng lóng lánh. Giữa phòng đặt một vật thể to lớn hình trứng──kia đúng là phi thuyền dưỡng sinh của Liên Hoa!

Á Luân Đặc ôm Tiểu Miêu, Địch Đặc lập tức làm theo phương pháp Khải Ân dạy ấn một loạt nút. Cánh cửa trong suốt chậm rãi mở ra, Địch Đặc bảo Á Luân Đặc đặt Tiểu Miêu vào trong, sau đó lại ấn vài nút──nắp phi thuyền chậm rãi đóng lại, bên trong dần dần rót vào một loại chất lỏng trong suốt, bao phủ cả người Tiểu Miêu.

Nhìn thấy sắc mặt Tiểu Miêu dần vững vàng, không còn thống khổ nữa, Á Luân Đặc cũng thở nhẹ một hơi.

“Tiểu Miêu bình ổn rồi…..như vậy chừng nào cậu ấy mới tỉnh lại.”

“Này……ta không biết, ta cũng chưa thử qua vật này lần nào……” Địch Đặc thở dài: “Có lẽ cậu ta sẽ ngủ vài ngày, cũng có thể là mấy tháng, phải chờ tộc trưởng về mới biết được. Á Luân Đặc, ta thực xin lỗi…….”

“Không, ta rất cảm kích ngươi, Địch Đặc.” Á Luân Đặc chua xót ngẩng đầu, hung hăng đấm mình: “Đều là lỗi của ta, ta phải luôn ở bên cạnh Tiểu Miêu mới đúng……”

Á Luân Đặc dán sát người vào cửa kính trong suốt, nhìn bờ vai nhỏ gầy của Tiểu Miêu, cánh tay cùng phần bụng hơi nhô lên. Tiểu Miêu nhỏ như vậy, gầy yếu như vậy, căn bản không thể chịu được vất vả khi mang thai……..nếu không phải tại hắn, nếu hắn cố đợi thêm vài năm nữa, Tiểu Miêu cũng sẽ không……..tất cả đều tại hắn, do một tay hắn tạo thành, là lỗi của hắn!

“Thực xin lỗi……thực xin lỗi……..”

Á Luân Đặc áp người lên lớp vỏ lạnh như băng của phi thuyền, bờ vai rộng lớn suy sụp; không ngừng run khẽ, thống khổ thì thào……

Ba ngày qua──

Cơ thể Tiểu Miêu đã chuyển biến không ít, gương mặt cũng hồng nhuận hơn, nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Á Luân Đặc suốt mấy ngày nay vẫn canh giữ bên người, một tấc cũng không rời, ngay cả mắt cũng không dám khép lại. Địch Đặc thấy nếu cứ như vậy, Tiểu Miêu còn chưa tỉnh lại thì Á Luân Đặc đã ngã xuống trước rồi! Hắn vừa đấm vừa xoa, cưỡng bức, đe dọa cộng thêm cam đoan sẽ quan sát Tiểu Miêu, Á Luân Đặc mới không cam lòng bị đuổi về nghỉ ngơi.

Lam Tát Tư mới trở về bộ lạc, đa số thời gian đều ở bên cạnh Mục Pháp Sa. Lai Nhân không có việc gì làm, đồng thời cũng lo lắng cho Tiểu Miêu nên chủ động chạy tới giúp Địch Đặc.

Địch Đặc ở bên cạnh canh giữ Tiểu Miêu, một bên nghe Lai Nhân kể lại chuyện của Lam Tát Tư trước đây, thật sự là vừa hâm mộ lại vừa ủ rũ. Nhất là khi nghe thấy đoạn trước đây Lam Tát Tư bị những đứa nhỏ khác khi dễ, lòng cũng co thắt lại, thực hận không thể quay ngược thời gian để bồi thường cho Lam Tát Tư.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận ồn ào. Địch Đặc cùng Lai Nhân kinh ngạc nhìn nhau, có chuyện gì vậy?

Bọn họ đi ra phòng ngoài, chỉ thấy trên không trung có một thân ảnh thật lớn, đôi cánh màu tro quen thuộc, là── Lôi?!

Lôi đáp xuống đất, ngay trước mặt Địch Đặc, một trận gió xoáy cuốn qua sau đó bình ổn lại. Địch Đặc lúc này mới nhìn rõ trong lòng hắn còn đang ôm một người.

“Liên Hoa!” Địch Đặc kích động kêu lên, chạy tới “Sao ngươi lại tới?”

Liên Hoa nhảy ra khỏi vòng tay của Lôi, mỉm cười với Địch Đặc.

“Khải Ân nói có chuyện xảy ra, ta và Lôi liền nhanh chóng trở lại.”

“Đúng rồi, sao ta lại quên mất, ngươi giống như tộc trưởng……” Địch Đặc vui sướng kêu to: “Có ngươi ở đây, Tiểu Miêu nhất định không có việc gì.”

“Ta cũng vì chuyện này mà tới.”

Sau khi nhận được tin tức từ KhảiÂn, Liên Hoa vẫn lo lắng không thôi. Cùng Lôi từ phương bắc chạy tới, đi suốt ngày đêm, dùng tốc độ nhanh nhất tới bộ lạc.

“Mau dẫn ta đi xem Tiểu Miêu! A, người này là──”

Ánh mắt Liên Hoa nhìn thấy Lai Nhân bên cạnh, nhất thời ngây ngẩn. Mớ trí nhớ đã vùi sâu dưới đáy lòng đột ngột nhảy lên.

Cậu dụi dụi mắt không thể tin nhìn thấy Lai Nhân, đáy mắt hiện lên khiếp sợ cùng thống khổ…….

Cậu tiến tới vịn lấy bả vai Lai Nhân, kích động rống to.

“Lan Địch Tư! Ngươi là Lan Địch Tư?”

Lôi sửng sốt, đôi ngươi màu xám nheo lại, sắc bén nhìn nam tử trẻ tuổi đang mờ mịt. Người này chính là Lan Địch Tư mà Liên Hoa nhớ mãi không quên?

Lai Nhân vô cùng khó hiểu cùng mờ mịt, Lan Địch Tư? Là nói cậu sao? Cậu có chút xấu hổ lui ra sau vài bước. Không thể buông bả vai cậu ra sao, bị nắm đau quá.

“Ta nghĩ ngươi nhận lầm người, ta không phải Lan Địch Tư, ta gọi là Lai Nhân.”

“Lai Nhân?” Liên Hoa thì thào tên này, cậu ngẩng đầu nhìn gương mặt Lai Nhân, kích động trong ngực trong phút chốc cũng dần bình phục.

Không phải Lan Địch Tư, không phải hắn…. mắt Lan Địch Tư có màu xanh thẳm tóc màu xám, mà người trước mắt tóc đen mắt đen. Nhìn kỹ một chút, gương mặt cũng không giống Lan Địch Tư lắm……

“Thực xin lỗi, ta nhận lầm người.”

Liên Hoa vội vàng buông Lai Nhân ra, áy náy nhìn cậu ta, đáy lòng sinh ra một chút mất mác.

Địch Đặc thấy bầu không khí có chút cứng nhắc, vội vàng dời đề tài: “Liên Hoa, ngươi không phải muốn gặp Tiểu Miêu sao, đi theo ta.”

“A, được……..” Liên Hoa liếc nhìn Lai Nhân một cái, sau đó xoay người cùng Địch Đặc tiến vào nhà gỗ.

Đợi hai người rời đi, Lai Nhân lúc này mới thở phào một hơi. Nhưng đứng cách đó không xa, thú nhân có đôi cánh chim cao lớn, bộ dáng vẫn hung ác như trước đang nhìn chằm chằm cậu, lườm một hồi lâu mới thu hồi tầm mắt đi vào nhà gỗ. Lai Nhân vỗ vỗ ngực, rốt cuộc là sao a? Vì cái gì bọn họ cứ dùng ánh mắt kì quái nhìn mình a?

Đi vào phòng, Liên Hoa lập tức quen thuộc khởi động phi thuyền, bắt đầu kiểm tra Tiểu Miêu. Nhưng đúng lúc này, cửa ‘ầm’ một tiếng bị đá tung ──

Á Luân Đặc mặt đầy râu ria, trừng to đôi mắt đầy tơ máu vọt vào, túm lấy bả vai Liên Hoa.

“Tiểu Miêu thế nào, thế nào? Cậu ta rốt cuộc đến bao giờ mới tỉnh lại?”

“Ngươi im lặng, im lặng chút đi!”

Liên Hoa gạt tay Á Luân Đặc, hung hăng liếc mắt.

“Muốn Tiểu Miêu không có việc gì thì ngươi an phận ngồi qua một bên đi! Nhìn ngươi kinh khủng như vậy, Tiểu Miêu tỉnh lại nhất định bị ngươi dọa hôn mê tiếp!”

Á Luân Đặc trừng mắt nhìn Liên Hoa, một hồi lâu mới suy sụp sụp bả vai, ngoan ngoãn đứng qua một bên.

Liên Hoa tiếp tục công tác trong tay, các chỉ số của Tiểu Miêu rất bình thường, chuyển động của thai nhi cũng đã ổn định. Chính là rất kì lạ, sao cậu ta vẫn chưa tỉnh?

Liên tiếp kiểm tra trong ngoài một hồi vẫn không phát hiện ra gì bất thường. Mọi người thấy mày cậu ngày càng nhíu sâu hơn, trái tim mọi người đều thót lên. Nhất là Á Luân Đặc, thần kinh căng cứng, không dám chớp mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Liên Hoa.

Liên Hoa suy nghĩ một chút, đột nhiên linh quang trong đầu chợt lóe, không phải là──

Cậu vội vàng ấn nút trên đỉnh phi thuyền, một màn hình cảm ứng màu lam đột nhiên xuất hiện trước mắt. Liên Hoa thuần thục rà một chút, quả nhiên a──

Cậu dở khóc dở cười, khoang thuyền dưỡng sinh căn bản đang đặt hình thức ngủ sâu không thời hạn, khó trách Tiểu Miêu không tỉnh lại. Đây cũng khó trách Khải Ân không biết, sau khi hắn biến mất hệ thống phi thuyền đã có nhiều thay đổi, hệ thống sinh dưỡng cũng cải biến rất nhiều.

Cậu nhẹ nhàng ấn lên nút ‘phục hồi như cũ’, chất lỏng trong suốt trong khoang thuyền chậm rãi hạ xuống, cửa khoang thuyền ‘phốc’ một tiếng mở ra.

Á Luân Đặc vội vàng nhảy dựng lên, ghé vào bên ngoài khoang thuyền khẩn trương nhìn Tiểu Miêu.

Tiểu Miêu đầu tiên hàng mi khẽ run rẩy, sau đó chậm rãi mở ra. Tiếp đó cậu ngồi dậy, xoay xoay thắt lưng; mờ mịt ngẩng đầu, muốn làm rõ tình huống liền đảo mắt một vòng nhìn gương mặt khẩn trương của mọi người, thẳng đến──

“A a a──”

Cậu chỉ vào bộ mặt khủng bố của Á Luân Đặc hét to, cơ thể ngã ‘ầm’ một phát về khoang thuyền.

Á Luân Đặc ngây ngốc đứng tại chỗ, sờ sờ mặt mình, đầu óc trống rỗng.

Liên Hoa lắc đầu không nói gì.

“Ta đã sớm nói mà, không phải sao.”

“Ôi a……..không cần………Á Luân Đặc!”

Tiểu Miêu tức giận đẩy Á Luân Đặc đang không ngừng cọ loạn trên mặt mình ra. Đáng giận! Nhất định là hắn cố tình! Mớ râu cứng quá, hệt như bị kim đâm vậy, đâm cậu đau quá trời!

“Không cần? Ngươi cư nhiên dám nhìn ta mà ngất xỉu! Đây là trừng phạt.”

Á Luân Đặc vứt bỏ bộ dáng chán chường qua một bên, khôi phục cá tính hiếu động thích trêu chọc người, bộ dạng thực lưu manh. Hắn ôm Tiểu Miêu vào lòng, ra sức cọ cọ vào gương mặt nhỏ nhắn của cậu. Hai gò má non mềm của Tiểu Miêu bị cọ đến đỏ ửng, đau nhức làm cậu  không ngừng kêu to.

“Đáng ghét! Ta còn chưa trách ngươi dùng bộ dạng quỷ kia dọa ta, ngươi cư nhiên còn dám……a a, ôi ôi……”

Cái miệng nhỏ nhắn lải nhải không ngừng, một tia phản đối cuối cùng cũng bị ‘tiêu diệt’ trong một nụ hôn dây dưa.

Mọi người không biết xấu hổ nhìn Tiểu Miêu đầu tiên là quyền đấm cước đá Á Luân Đặc, cuối cùng cũng ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn tiếp tục bị nụ hôn dây dưa, mọi người đều hiểu ý mỉm cười──có tinh thần như vậy, xem ra Tiểu Miêu đã không còn việc gì.

Liên Hoa trộm nhìn qua Lai Nhân đứng bên cạnh, trong lòng vẫn không thể thả lỏng được. Thì ra người thanh niên tên Lai Nhân này là người cùng về với Tiểu Miêu. Nhưng vì cái gì cậu ta lại giống Lan Địch Tư như vậy? Hay là….. đây chỉ là trùng hợp?

Chuyện này rốt cuộc có cần báo cho thiếu úy biết hay không……quên đi, Khải Ân gần đây đã đủ bận rộn rồi, không cần để hắn có thêm phiền não nữa. Bọn họ hiện tại có lẽ đã băng qua núi Andes tới thảo nguyên lớn, phỏng chừng rất nhanh có thể tới Đông Hải……

Bất quá, khoảng thời gian này thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện: Y sinh ra cục cưng nhân ngư, ngay sau đó đứa nhỏ bị cướp đi; Tiểu Miêu cũng mất tích vào lúc đó, bất quá may mắn đã bình an trở lại; nhưng vài ngày sau lại bị động thai, làm mọi người gấp đến đổ mồ hôi; hiện giờ lại biến thành Y mất tích không rõ tung tích….. ai, ngày tháng an bình đúng là quá ngắn ngủi…..

Liên Hoa đi tới cửa, nhìn về núi non ở phía xa──nhân ngư…….hết thảy mũi nhọn đều chỉ về hướng nhân ngư. Biển sâu, rốt cuộc có những bí mật gì…… tinh cầu này, xem ra không đơn giản như tưởng tượng!

Thiếu úy……Liên Hoa nhắm mắt lại thầm cầu nguyện cho Khải Ân: Chúa! cầu ngài phù hộ cho hắn bình an mang theo lời giải trở về!

Nhưng mà, trong lúc bộ lạc liên tiếp xảy ra bất hạnh, đoàn người Khải Ân lại vô cùng thuận lợi. Bọn họ đã thành công vượt qua núi Andes, đi tới bình nguyên lớn ngay dưới chân núi ──

Máy liên lạc đột nhiên kêu lên, phát ra tiếng ‘tít tít tít’. Khải Ân gỡ xuống nhìn thử, là tin tức Liên Hoa truyền tới── Tiểu Miêu đã bình an tỉnh lại.

Khải Ân nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, xem ra Tiểu Miêu đã ổn. Hắn lập tức làm như lơ đãng nhìn về hướng Cơ Tái. Chuyện Y bỏ đi hắn vẫn chưa nói cho Cơ Tái, nếu không không biết người này lại phát điên tới mức nào, bất quá giấy không thể gói được lửa…..Y 8, 9 phần cũng đang hướng về Đông Hải. Nếu không có gì thì tốt, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thật không biết nói năn thế nào với Cơ Tái…..

Khải Ân đột nhiên cảm thấy đầu mình bắt đầu đau nhức, nhẹ nhàng xoa ấn huyệt thái dương.

“Mệt sao?”

Tây Thụy Tư cảm thấy Khải Ân có chút khác thường, thả chậm cước bộ sóng vai với hắn.

“Không sao.” Khải ân khoát tay: “Chỉ đang nghĩ một chút, tới biển thì tiếp đó nên làm thế nào.”

“Chúng ta có thể làm một con thuyền hay bè gỗ, xuất phát tới đảo nhân ngư.”

“Không đơn giản như vậy.” Khải Ân lắc đầu: “Bè gỗ không thể chịu được sóng lớn ngoài hải lý. Huống chi, nhân ngư cũng không hoan nghênh chúng ta.”

“Đám cá chết tiệt kia ta không thèm để trong mắt!”

Nghe được bọn họ nói chuyện, Cơ Tái quay đầu lại hừ lạnh, đầu ngón tay siết chặt phát ra tiếng ‘răng rắc’.

“Dám cướp con ta, ta bắt bọn nó phải trả giá gấp bội!”

“Cơ Tái, đừng hành động theo cảm tính……..” Khải Ân nhu nhu trán, cảm thấy đầu mình ngày càng đau hơn.

Hắn đang định đặt một số quy định với Cơ Tái thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh lanh lảnh vang lên ở xa xa, đại địa cũng theo đó bắt đầu chấn động!

Biên độ chấn động ngày càng lớn, Khải ân cảm thấy cơ thể mình theo tiết tấu ‘thùng thùng’ mà nảy lên. Trời ạ! Đội ngũ khổng lồ nào a!

Khải Ân nghẹn họng trân trối nhìn về phương xa, chỉ thấy một đàn rùa thật lớn, to như một con bò tót khổng lồ; kết thành một đội ngũ khổng lồ, thỉnh thoảng rống lên trao đổi với nhau.

“Là lục giáp quy.”

Số 7 lục lọi cơ sở dữ liệu của mình, bắt đầu giải thích cho mọi người về đám sinh vật khổng lồ này.

“Lục giáp quy: một loại bò sát, cùng họ với ba ba. Lục giáp quy trưởng thành chiều cao có thể đạt 5 met, thể trọng 4 tấn. Bọn nó trái ngược với họ rùa sống trong hải lí, tới mùa xuân và mùa hạ hàng năm sẽ bắt đầu di chuyển ra biển để đẻ trứng, đúng thời gian lại bắt đầu di chuyển trở lại lục địa.

“Cám ơn giải thích của ngươi, số 7.”

Khải Ân vỗ vỗ số 7, sau đó cẩn thận đánh giá đàn lục giáp quy đang thong thả di chuyển, vẻ mặt có chút đăm chiêu. Thật là đám sinh vật thú vị, cư nhiên lại quay về biển để đẻ trứng, có lẽ nên lợi dụng một chút.

Khải Ân nghiêng đầu suy tư, sau đó hỏi số 7.

“Có mang theo máy giả giọng không?”

“Có, thiếu úy.”

Số 7 đưa phần bụng tròn tròn ra, phía trên bên phải tự động mở ra một ô vuông nhỏ, lộ ra một thiết bị lớn bằng một đồng hồ đeo tay.

“Tốt lắm, kế tiếp phiền ngươi ghi âm lại đoạn trao đổi của đám lục giáp quy, giải mã ngôn ngữ của bọ nó đi.”

“Tuân lệnh, thiếu úy. Số 7 nhất định hoàn thành nhiệm vụ!”

Hiếm có dịp được biểu hiện, số 7 lập tức nghiêm trang đối mặt Khải Ân làm một cái chào đúng kiểu quân đội, bắt đầu lăn về phía đàn rùa…….

“Nó được không?” Cơ Tái nhìn theo số 7, có chút lo lắng cho nó: “Nó sẽ không….. bị giẫm bẹp đi……”

Khải Ân cười cười, bình tĩnh đứng một bên. Tây Thụy Tư từ phía sau đi lên, cúi đầu nhìn Khải Ân.

“Ngươi có chủ ý gì.” Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

“Ừ.” Khải Ân cười gian xảo: “Thuyền rùa tự nhiên, có thể giảm không ít sức lực a.”

Lại qua thêm 5 phút đồng hồ──số 7 thành công giải mã được ngôn ngữ của lục giáp quy, trở về đội ngũ.

“Làm tốt lắm, số 7.”

Khải Ân đeo thiết bị giả tiếng lên cổ tay, phất tay bảo mọi người tiếp tục đi tới.

“Mấy ngày này chúng ta chỉ cần đi theo đám lục giáp quy này là có thể đến vùng duyên hải.”

“Không cần bọn nó ta cũng có thể tìm được.”

Cơ Tái không vui thì thào, theo tốc độ của đám rùa này thì tới bao giờ mới tới được bờ biển, hắn không thể chờ thêm một phút nào nữa.

“Cơ Tái, đừng nôn nóng.” Khải Ân quơ quơ ngón tay: “Tin tưởng ta, đi theo bọn nó nhất định có thu hoạch.”

“Còn có──” Hắn dừng một chút: “Ngươi phải đáp ứng, tới biển tuyệt đối không được tự tiện hành động.”

Cơ Tái nhướng mi nhìn Khải Ân, hiển nhiên hắn không muốn đáp ứng Khải Ân chút nào.

Khải Ân cũng không giận, thả người ra phía sau, thoải mái dựa vào người Tây Thụy Tư.

“Ngươi có thể không đáp ứng, nhưng ngươi sẽ không thể gặp lại đứa con của mình nữa.”

Cơ Tái nghe vậy lập tức quay đầu lại, ánh mắt gắt gao nhìn Khải Ân, toàn thân phát ra khí thế hung tợn.

Tay hắn siết chặt, cơ thể căng cứng, như một khối sắt, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Khải Ân không chớp, giống như giây tiếp theo sẽ nhào tới, xé nát đối phương.

Tây Thụy Tư lập tức cảnh giác bước tới chắn trước người Khải Ân, ngay cả số 7 cũng phát hiện sát khí ập tới, âm thầm đề phòng.

Qua một lúc lâu sau, Cơ Tái mới khắc chế chính mình, buông nắm tay siết chặt hít sâu một hơi, từ miệng, chậm rãi phun ra ba chữ──

“Ta•đáp•ứng!”

———

Tiểu Miêu nằm trong khoang thuyền dưỡng sinh 3 ngày, sau đó hoàn toàn khôi phục sức khỏe, tinh thần vô cùng phấn chấn. Hơn nữa mấy ngày nay, bụng của cậu hệt như một quả khí cầu, đột nhiên trướng to lên không ít. Nếu trước kia chỉ bằng một quả dưa hấu bé xíu, thì bây giờ bự như một quả lớn.

Á Luân Đặc mỗi lần nhìn thấy cậu vô tư nhảy tới nhảy lui, trái tim cũng vọt thẳng lên cổ họng, mới qua vài ngày đã cảm thấy tuổi thọ của mình rút ngắn vài năm.

“Này rốt cuộc là sao?” Âm thanh nửa mừng nửa lo.

Liên Hoa nhìn màn hình nửa ngày, đột nhiên a một tiếng, tiếp đó tỉnh ngộ, chỉ vào hình ảnh mơ hồ trên màn hình mỉm cười.

“Hóa ra là có hai cái. Ngươi xem, phía sau còn một cục cưng nữa.”

“Hai, hai cục cưng?”

Á Luân Đặc kêu to, lập tức lao tới màn hình, nhìn chằm chằm một đoàn mơ hồ kia, tròng mắt cũng sắp lọt ra ngoài.

“Hai cục cưng!” Tiểu Miêu cũng muốn nhảy dựng, bất quá nghĩ lại, kia không phải có thể một lần sinh được tiểu Tiểu Miêu cùng tiểu Á Luân Đặc sao, không khỏi vui sướng cười hắc hắc.

Liên Hoa liếc mắt liền nhìn ra bé con này đang suy nghĩ cái gì, trêu chọc cậu.

“Cũng có thể cả hai đều là tiểu Tiểu Miêu, hoặc cả hai đều là tiểu Á Luân Đặc nga.”

“Tiểu Miêu, ngươi không thể lỗ mãng như bình thường nữa.” Địch Đặc tiếp lời Liên Hoa, cẩn thận nhắc nhở: “Sau này nhất định phải chú ý, không được chạy loạn, nếu rời khỏi bộ lạc nhất định phải có Á Luân Đặc ở bên cạnh, biết không?”

Tiểu Miêu vội vàng gật đầu đáp ứng, cậu hiểu tất cả đều vì tốt cho cục cưng.

“Bộ lạc đã lâu không có cặp song sinh! Tiểu Miêu, thật rất tuyệt!”

Mặc Lợi Nhi ở bên cạnh kìm không được tán thưởng. Từ lúc trùng tộc bị diệt vong đến giờ, trong bộ lạc chưa từng xuất hiện tộc nhân mang thai song sinh. Tiểu Miêu lần này mang một cặp song sinh đúng là đại sự trong tộc, ai tát biết được nhất định rất cao hứng!

Tất cả môi người vội vàng tiến tới chúc mừng Tiểu Miêu, ngược lại vị ba ba vẫn chưa lấy lại tinh thần, vẫn duy trì tư thế ôm cứng lấy màn hình nhìn chằm chằm, chỉ kém không chảy nước miếng.

Liên Hoa lắc đầu, xoay người dặn dò: “Sau này nếu cơ thể có gì có chịu có thể nằ vào khoang thuyền dưỡng sinh này. Ta đã điều chỉnh lại hệ thống, sẽ không xuất hiện vấn đề lần trước nữa.”

Tiểu Miêu liên tục gật đầu, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cậu, Liên Hoa không khỏi than thở: thời gian trôi qua thật nhanh.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Miêu ở phương bắc, bé con này vẫn chỉ là một đứa nhỏ choai choai, hiện giờ loáng một cái đã thành mẹ rồi. Điều này làm cậu không khỏi nhớ tới đứa con đang ở phương bắc.

Mới ngắn ngủi chưa được một năm, tiểu ưng cũng có thể bay rồi. Arcelor nhìn qua hệt như một đứa bé nhân loại khoảng 5, 6 tuổi, nhưng thực tế bé chỉ mới một tuổi lẻ 5 tháng!

Bé con cả ngày cứ bám dính lấy ba ba như cũ, nghe nói mình cùng Lôi phải tới phía nam liền sống chết đòi theo. Cậu cùng Lôi phải tranh thủ lúc bé con đang ngủ lén chuồn đi. Nghĩ tới phản ứng của bé con lúc mình quay về, đầu Liên Hoa lại trướng đau. Thật không biết cái tính bám dính như sam này giống ai! Cậu đã sớm nói không thể quá nuông chiều trẻ con, nhưng Lôi cùng tộc nhân cứ sủng bé tới tận trời! Hiện tại cứ vậy, sau này chỉ sợ càng khó dạy dỗ. Nghĩ vậy, Liên Hoa không khỏi quay đầu hung hăng trừng mắt lườm bầu bạn.

Lôi bắt được ánh mắt hung dữ của cậu lập tức bày ra ánh mắt vô tội, hắn cái gì cũng chưa làm a?

Quên đi……..Liên Hoa dời tầm mắt, trách hắn cũng vô dụng, vẫn nghĩ cách làm thế nào dỗ vật nhỏ kia lúc quay về đi. Cậu không khỏi đưa ánh mắt đồng tình nhìn Tiểu Miêu, nhà mình có một bé đã chịu không nỗi, Tiểu Miêu lại một lần mang hai cục cưng. Hơn nữa theo chuyển động của thai nhi, 8, 9 phần là hai tiểu hổ. Hơn nữa Tiểu Miêu vẫn còn nhỏ, còn tính cách Á Luân Đặc vốn đã cưng chiều những bé con, Khải Ân cùng nhóm trưởng bối trong bộ lạc sau này nhất định sẽ chịu khổ một trận a……

Đồng thời vào lúc này, bộ lạc ưng nhân ở phương bắc cũng xảy ra đại sự. Tiểu bảo bối của tộc trưởng không thấy đâu! Tộc nhân vô cùng hoảng sợ, bọn họ đã có thể tưởng tượng ra, một khi tộc trưởng quay về sẽ giận dữ cỡ nào. Hiện tại chỉ có thể cầu nguyện nhóm dũng sĩ ưng nhân ra ngoài tìm kiếm có thể bình an đem cục cưng làm người ta vừa yêu vừa hận trở về──

Không trung trong vắt không một gợn mây, ngẫu nhiên có vài chú chim bay ngang, nhìn bóng dáng khổng lồ bay lượn trên không hoảng sợ lập tức lủi về rừng cây.

Trên bầu trời là một con điểu long thật lớn, duỗi thẳng hai cánh tao nhã lướt đi. Nhìn kỹ, trên lưng nó là một búp bê khoảng 5, 6 tuổi: mái tóc đỏ rực như màu rượu, hàng mi thật dài khẽ run nhè nhẹ; cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng bất giác vễnh lên, dường như đang mơ thấy một giấc mộng ngọt ngào; đặc biệt là gương mặt mũm mĩm trắng nõn, thật sự làm người ta muốn cắn một ngụm──

Lúc Fazio đuổi tới nhìn thấy bộ dạng không hề phòng bị lăn ra ngủ của Arcelor. Hắn nhướng mi, khẽ chọt cái cánh bé xíu của bé──mớ lông xù màu trắng của chim con, rất mềm mại cũng rất mẫn cảm.

“Đau…….”

Bé con hô một tiếng lập tức giật bắn lên, dụi dụi đôi mắt nhìn thấy người nọ lập tức nhào tới.

“Thúc──!”

Fazio hung hăng búng cái trán tiểu ưng, đồng thời xách bé lên hệt như xách một con gà con.

Xoay người phân phó điểu long: “Drakon, trở về.”

“Không về!” Tiểu ưng lập tức kích động gào to, cơ thể không ngừng vặn vẹo, thiếu chút nữa ngay cả Fazio cũng không khống chế được bé.

“Không về! Ta muốn tìm ba ba!”

Nhìn bộ dáng phẫn nộ, đôi mắt rưng rưng đẫm lệ của bé, hệt như bị cha mẹ vứt bỏ! Fazio thở dài, thật sự muốn đánh bé ngất đi trực tiếp mang về, bất quá làm vậy thì kết quả của mình cũng thực thảm.

Fazio nhặt lên mớ kiên nhẫn đã sớm vứt bỏ, đối mặt với bé con, tận lực dùng ngữ khí ôn hòa nói.

“Arcelor, ta nói bao nhiêu lần rồi! Cha mẹ ngươi đi phía nam có chuyện rất quan trọng, ngươi ngoan ngoãn trở về, không cần gây thêm phiền phức cho ta!”

Arcelor lập tức không vui phồng cái mỏ nhỏ nhắn lên. Bé vất vả mới chạy được tới đây, không muốn về đâu!

Fazio thấy bé như vậy, cơn tức bắt đầu bùng lên, giây tiếp theo liền quăng mất cái mặt nạ ôn nhu, bàn tay to duỗi ra hung hăng nhéo lỗ tai tiểu ưng.

“Ngươi đứa ngốc này, ngươi rốt cuộc có biết bộ lạc thú nhân ở đâu không, dám chạy loạn ra ngoài!”

“Đau……..không phải chỉ cần đi về phía nam là tới sao…….” Tiểu ưng ủy khuất bịt lấy tai mình, thúc cứ thô bạo như vậy!

“Ngu ngốc, sớm biết là vậy mà! Ngươi xem hiện tại đã đi tới hạ du sông Hoàng Hà rồi! Nếu không phải dọc theo đường đi đám chim chóc báo tin cho ta, chỉ sợ ngươi sắp chạy tới ngoài hải lý rồi!”

“Thúc~~” Arcelor sợ hãi nhích lại gần, quyết định áp dụng chiến lược làm nũng, dùng giọng điệu yếu ớt của trẻ con: “Ngươi dẫn ta đi được không~”

Không tốt! Fazio trừng mắt nhìn bé con, tiểu ưng cũng không chịu yếu thế trừng to hai mắt. Ánh mắt to tròn dần dần bịt kín một tầng hơi nước, cái miệng nhỏ nhắn cũng phồng to lên. Nếu Fazio nói ‘không’ một tiếng, bé nhất định sẽ lập tức vỡ đê.

Một lớn một nhỏ cứ giằng co như vậy, Drakon không hề để ý tới trận chiến mãnh liệt trên lưng mình, tiếp tục đi theo lộ tuyến tiểu chủ nhân đã định ra──

Fazio nhẫn nhịn, cuối cùng cũng bại trận, trong lòng thầm xem thường mình, bé con này cứ dùng chiêu này đối phó hắn.

“Quên đi, sợ ngươi rồi. Dù sao cũng qua bộ lạc thú nhân rồi, không cho ngươi tới chỉ sợ ghi hận ta cả đời đi.”

“Wow~thúc ngươi là tốt nhất!” Arcelor lập tức nhào tới vui sướng cọ cọ Fazio.

“Được rồi! Đến lúc đó bị mụ mụ ngươi đánh đòn, cũng đừng tìm ta mà khóc nhè.”

Nghe Fazio nói vậy, gương mặt tiểu ưng lại suy sụp, đáng thương hề hề nhìn mông mình.

“Thúc…….”

“Đừng gọi ta, ta sẽ không giúp ngươi cầu tình nữa.”

“Không phải, thúc……..ta đói bụng.”

“Ngươi còn biết đói sao! Lúc trộm đi sao không nghĩ tới mình sẽ bị chết đói hả!” Fazio tức giận nhéo hai gò má tiểu ưng. Gương mặt nhỏ phấn nộn lập tức đỏ au lên, đau tới mức Arcelor chảy cả nước mắt, ‘ô ô ô’ nói không ra lời.

“Ngươi tham ăn như vậy sao chịu được mấy ngày nay hả?” Fazio chà đạp thỏa mãn mới thả tay.

Arcelor vốn đang đau khổ xoa xoa hai gò má mình, nghe thúc hỏi vậy lập tức tỉnh táo tinh thần.

Bé ì ạch bò tới cổ điểu long, quay đầu lại liếc mắt nhìn Fazio, đắc ý vỗ đầu Drakon kêu to: “Drakon, xuống!”

Điểu long ngửa đầu phát ra tiếng kếu dài, lập tức xoay người, theo một góc vuông thẳng đứng lao xuống sông Hoàng Hà. Nên biết điểu long rất giỏi bắt cá, chỉ cần chúng nó nhắm trúng con mồi rất hiếm khi bắt hụt.

“Từ từ──”

Fazio đột nhiên ngăn lại Drakon. Hắn xoay hai vòng trên không trung sau đó chậm rãi hạ xuống, đôi mắt sắc bén nheo lại,không buông tha chút động tĩnh gì dưới mặt nước. Qua vài giây, sinh vật trong nước rốt cuộc mất kiên nhẫn trước, chậm rãi bơi ra khỏi đám rong. Ánh mắt ưng sắc bén nhanh chóng bắt được thân ảnh nhợt nhạt chợt lóe rồi biến mất, Fazio không chút do dự, như một tia chớp lao xuống, chuẩn xác chui vào trong nước──

Chờ đến lúc lao lên khỏi mặt nước, trong tay đã có thêm một con ‘cá’ đang không ngừng giãy dụa.

“Ha ha, Arcelor, xem ta quơ được cái gì nè!”

Tiểu ưng cùng điểu long đáp xuống bờ sông. Drakon nhìn con cá có chút hưng phấn, cái mỏ dài định mổ xuống.

“Ô a! Đứng ăn ta!”

Con ‘cá’ trong tay Fazio quát to một tiếng, cái đuôi vội vàng quấn chặt lấy hắn, cả người trốn sau đôi cánh của Fazio.

“Drakon, đi xuống.” Chủ nhân ra lệnh, điểu long có chút không tình nguyện lui xuống.

Fazio giữ chặt nhân ngư không ngừng bám lấy lưng hắn, túm lấy đem ra trước mặt. Nhân ngư thực sợ hãi, trừng mắt nhìn Fazio hệt như hắn là một con quái thú đáng sợ, không ngừng run rẩy.

“Không được run!”

Fazio xấu tính có tiếng trong tộc, hắn chưa bao giờ có cái gọi là kiên nhẫn, đối mặt với con cá này cũng vậy. Hắn thô lỗ quăng nhân ngư tới trên lưng điểu long, hung ác đe dọa.

“Còn run nữa sẽ ăn thịt ngươi.” Drakon nghe thấy vậy lập tức cao hứng, phối hợp đập đập cánh, rống to một tiếng. Nhân ngư sợ tới mức cứng còng cả người nằm bẹp dí trên lưng điểu long, một cử động cũng không dám.

Arcelor nhìn chằm chằm nhân ngư, con mắt to tròn xoay tít.

“Thúc, chúng ta thật phải ăn cậu ta sao?”

“Không.” Fazio xoa đầu bé: “Thứ thú vị như vậy, đương nhiên để ngươi chơi vài ngày.”

Tiểu ưng hoan hô một tiếng, nhanh chóng bò tới bên người nhân ngư, tò mò quan sát.

“Ngươi có đuôi nga, ngươi là nhân ngư thứ hai ta từng thấy nga.”

Nhân ngư đột nhiên trừng to mắt, trong lòng lạnh lẽo. Chẳng lẽ còn tộc nhân khác bị bọn họ quơ được sao?

“Đuôi của Y là màu lam, còn của ngươi là màu bạc…..” Tiểu ưng vươn tay, chọt chọt cái đuôi nhân ngư: “Tóc Y màu bạc không giống ngươi, còn có, cậu ta xinh đẹp hơn ngươi nga.”

Nhân ngư đang cố gắng suy nghĩ xem có tộc nhân nào có đuôi lam tóc bạc, nghe nửa câu sau của tiểu ưng lập tức tức giận ngẩng đầu.

Bất quá……đuôi lam tóc bạc…..đuôi lam tóc bạc, đó không phải là──

Nhân ngư đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, còn chưa kịp suy nghĩ gì đã cảm thấy hoa mắt, cơ thể bay lên không.

Cậu hoảng sợ nhìn cảnh vật dưới mặt đất cách mình ngày càng xa, dần dần, ngay cả con sông Hoàng Hà cũng biến thành một con rắn thật dài đang uốn mình!

Nhân ngư sợ tới mức bám chặt lấy lưng điểu long, không dám nhìn xuống nữa. Trời ạ, cậu không muốn trở thành một con ‘phi ngư’ trong lịch sử a……..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.