“Thực rõ ràng.” Arcelor gạt nhánh vây rậm rạp, thanh âm có chút yếu ớt vô lực: “Nơi này có rất nhiều động thực vật bên kia khe núi không có, nhưng ngươi lại rất quen thuộc với chúng, có thể thấy ngươi tuyệt đối không phải lần đầu tiên tới nơi này.”
“Không tồi, ngươi quan sát rất cẩn thận.” Ngang chậm rãi kéo cậu tới gần, lời nói hóa thành hơi thở nóng rực, phun bên tai Arcelor: “Thế nào, mệt chết rồi sao? Mới đi một chút đã chịu không nỗi?”
Đối với khiêu khích cố tình của thú nhân, Arcelor không thèm để tâm, ngay cả ánh mắt cũng lười nhìn đối phương.
Cậu căn bản không còn lời nào để nói, ai trải qua nhiều chuyện như vậy cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi đi. Cho dù là dã thú, thì tinh lực cũng có giới hạn.
Arcelor cúi đầu nhìn cơ thể chật vật của mình, sau đó bất đắc dĩ nhìn trời. May mắn đang là mùa hạ, nếu là mùa đông không bị lạnh chết mới là lạ.
Cậu liếc mắt nhìn thú nhân, theo bản năng đưa tay lên so sánh với đối phương…… quả nhiên, chênh lệch trời sinh không thể bù đắp được sao. Cho dù mình cố gắng thế nào vẫn không thể được như đối phương.
Ngang đi phía trước đột nhiên dừng lại, Arcelor có chút sửng sốt, giây tiếp theo vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
“Hương vị này…….” Ngang chán ghét nhíu mày, hiển nhiên rất phản cảm với mùi hương bị gió thổi tới.
Cái mũi Arcelor không nhạy cảm bằng thú nhân, không thể nhận ra sinh vật phía trước là gì. Cậu nhẹ nhàng nhảy lên cây, tập trung quan sát.
Trong khoảng rừng cây cách đó không xa, một con ngạc la to lớn đang rượt theo con mồi, đang lao rất nhanh về phía cậu và Ngang.
“Đó là──!”
Thấy rõ vật thể đang bị ngạc la thú đuổi theo, Arcelor lập tức thả người nhảy xuống, trong nháy mắt tiếp được ‘con mồi’ đâm thẳng vào lòng cậu.
Không chút do dự, Arcelor ôm ngang lấy người thiếu niên đang chạy trốn, ẩn sau bụi cỏ.
Ngay lúc này ngạc la thú cũng đuổi tới đây. Nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Ngang, động tác của nó có chút chần chờ, nhưng lại không muốn vô duyên vô cớ buông tha con mồi đã đưa tới miệng. Ngạc la thú trừng to đôi mắt dữ tợn dưới lớp bì giáp thô to, gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của thú nhân.
“Cút ngay!” Đôi mắt hổ phách của Ngang bùng lên một ngọn lửa, cằm dưới hơi siết chặt. Một tiếng quát khẽ cũng đủ làm kẻ khác cảm nhận được áp bức cường đại.
Ngạc la thú lui lại mấy bước, nhưng mùi máu tươi trong không khí kích thích nó gan dạ hơn. Không chỉ vậy, đôi cánh đang bị thương của Ngang cũng làm nó mù quáng đánh giá sức mạnh của y, nó thấy mình thừa sức đối phó.
Ngạc la thú rống một tiếng, chi trước không ngừng cào trên mặt đất, hai cái răng nanh nhọn hoắc nhếch về phía thú nhân thị uy. Ngay sau đó, chỉ thấy nó dồn sức vào chân sau, cơ thể nhảy lên đánh mạnh về phía thú nhân.
Ngang hơi nghiêng người, ánh mắt lạnh lùng nhìn cự thú, không tránh cũng không né, mãi tới khi hàm răng nanh sắc nhọn của ngạc la thú tiến tới gần mới gầm lên giận dữ, bàn tay to chế trụ chiếc răng nanh cự thú.
Sức mạnh tập trung ở cổ tay, bàn tay niết mạnh làm hàm răng nó phát ra tiếng khanh khách rung động. Ngạc la thú kêu rên một tiếng, cơ thể khổng lồ ngã ầm xuống đất. Nhưng mà tai họa của nó vẫn chưa chấm dứt, đến khi Ngang bẻ gãy chiếc răng nanh dài kiêu ngạo của nó, lúc này ngạc la thú mới kêu la thảm thiết, chạy trối chết vào trong rừng.
Arcelor núp sau bụi cỏ nhìn thấy hết cả, không thể không bội phục sự dũng mãnh của thú nhân. Nhưng mà cậu không chú ý tới lúc thiếu niên nhìn thấy Ngang, sắc mặt so với lúc bị ngạc la thú đuổi theo còn trắng hơn vài phần.
“Ngươi ổn không?”
Arcelor đưa tay quơ quơ trước mặt thiếu niên. Không phải cậu ta bị dọa tới phát ngu đi? Sao không có chút phản ứng nào thế này.
“A!” Thiếu niên kêu khẽ một tiếng, nhào vào lòng Arcelor chỉ lộ ra đôi mắt khiếp đảm nhìn về phía Ngang.
“Làm sao vậy? Ngươi đừng sợ, dã thú bị đánh chạy rồi.” Arcelor bị hành động bất ngờ của thiếu niên làm choáng váng. Cậu nghe thấy tiếng nức nở của thiếu niên, bàn tay định đẩy ra lại nhẹ nhàng vỗ về vai cậu bé.
Thiếu niên có mái tóc nâu nhạt, rất giống Keruier, đại khái là bị ngạc la thú dọa sợ đi.
Cảnh tượng trước mắt làm Ngang bùng lửa giận, nhìn thế nào cũng thấy chói mắt. So với con ngạc la thú y chán ghét, y càng muốn hung hăng tách hai người trước mắt ra!
“Ngươi là ai?”
Một âm thanh lạnh nhạt làm người ta nỗi da gà vang lên sát bên tai thiếu niên: “Ta nhớ rõ khu rừng này không có bộ lạc nào.” Cùng lúc với lời chất vấn không có chút hảo ý nào, bàn tay to lớn mạnh mẽ của Ngang đột nhiên vươn tới, túm lấy cổ thiếu niên.
“Ô………..” Thiêu niên cuộn người thành một đoàn, không ngừng run rẩy. Ánh mắt cậu bé nhìn về phía Arcelor, toát ra sợ hãi không thể ức chế cùng cầu xin.
“Ngươi không thể nói chuyện bình thường một chút sao? Cậu ta rất sợ ngươi!” Arcelor nhịn không được, đưa tay tiếp nhận thiếu niên, không ngờ bị Ngang gạt đi.
“Đáng giận, ngươi!”
“Ngươi là người của ‘hắn’ đi.” Ngang không phản ứng Arcelor, ánh mắt sắc bén đảo qua người thiếu niên trong tay.
Quả nhiên cơ thể thiếu niên lập tức cứng đờ, đôi mắt to tròn lập tức thụ khí, vành mắt hồng hồng như một con thỏ nhỏ bị kinh hoảng.
Ngang bĩu môi, buông ‘con thỏ nhỏ’ trong tay ra. Y nên sớm đoán ra mới đúng, trừ bỏ tên đó, còn ai có hứng thú với loại vật nhỏ yếu ớt này.
“Ô…….” Thiếu niên có được tự do, lập tức dùng tứ chi lùi khỏi người Ngang, cứ như đang trốn dã thú.
“Ngươi, ngươi khỏe không……..” Arcelor nhìn thấy thiếu niên cố gắng cuộn tròn bám dính lấy mình có chút không đành lòng. Cậu biết Ngang rất hung ác, nhưng mà lần đầu tiên thấy y cậu cũng không sợ tới mức này đi.
Này, đó là──
Arcelor kéo thiếu niên qua, nhìn thấy vết thương to nhỏ chi chít trên người cậu bé.
“Đừng khóc, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?” Đối mặt với cậu bé nhút nhát, âm thanh Arcelor vô thức trở nên ôn nhu, lại ẩn ẩn một tia phẫn nộ khó phát hiện.
Thiếu niên ngẩng đầu sợ hãi nhìn Arcelor, đột nhiên thổn thức một tiếng, cả người lại nhào vào lòng Arcelor. Cậu bé nhắm chặt hai mắt, nức nở.
“Mãnh sư…… thật đáng sợ……. hắn đến đây……. rất sợ……..”
“Cái gì?”
Arcelor vừa định hỏi rõ hơn thì bên tai đột ngột ập tới một trận gió xoáy. Cậu vội vàng ôm lấy thiếu niên lăn vài vòng, vừa quay đầu nhìn lại phát hiện nơi mình vừa ngồi lúc nãy bị thủng một lỗ to!
“Ta nói này ưng nhân cánh đỏ…… ngươi chẳng lẽ không biết không được đụng vào đồ của người khác sao?”
Arcelor kinh ngạc ngẩng đầu, không trung không biết từ lúc nào xuất hiện một bóng người cao lớn. Ánh mắt lóe sáng tức giận, như đùa cợt lại như kiêu căng cười nhạt, làm Arcelor không tự chủ được khẽ rùng mình.