Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 4 - Chương 17



Bộ hài cốt dã thú khổng lồ lộ ra dưới ánh mặt trời, hốc mắt đen ngòm dường như đang kể lại trận chiến đáng sợ đêm qua.

“Ngang, ngươi thấy thế nào?”

Đề Khắc Tư nhìn thú nhân im lặng hỏi. Tối qua bọn họ cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trước khi chết của ngạc la thú, không ngờ hôm nay tìm được chỉ là một bộ xương.

“Rất sạch sẽ.” Ngang nhíu mày.

Đề Khắc Tư theo tầm mắt của y nhìn về phía hài cốt ngạc la thú. Đích xác giống như Ngang nói: rất sạch sẽ! Quả thực cứ như một đàn châu chấu vừa ghé qua, một chút gì cũng không còn.

“Ngươi cảm thấy……..” Đề Khắc Tư đá đá nửa thanh xương dưới chân: xương bị vỡ ra, chi trước của ngạc la thú bị gặm sống.

“Ngươi cảm thấy là thứ gì làm?”

Ngang lắc đầu, nói thật y cũng không xác định được. Theo đoạn xương bị gặm nát của ngạc la thú thì đối thủ hẳn là rất mạnh. Nhưng nếu như vậy thì mãnh thú sẽ không có răng nanh dày đặc, không thể ‘ăn’ sạch con mồi đến vậy.

“Quên đi, mau đi thôi. Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra bọn họ.” Đề Khắc Tư có chút kích động. Nghĩ tới Selair có thể gặp phải cảnh ngộ tương tự hay nguy hiểm thì trái tim hắn lại nhịn không được mà nảy lên ‘bang bang’, hoàn toàn quên mất trước kia mỗi lần nhắc tới Selair là bày ra bộ dáng như muốn giết người.

“Arcelor nhất định muốn băng qua núi San Carlo trở về bộ lạc ưng nhân.” Ánh mắt Ngang hơi nheo lại, nhìn về phía ngọn núi bát ngát: “Tiếp tục lên núi sẽ không còn nhiều cây cối, chỉ cần không có nơi ẩn thân nhất định sẽ bị chúng ta tìm được.”

“Đáng giận! Còn phải chờ bao lâu nữa chứ! Đều là phiền toái ngươi đưa tới, sớm biết như vậy ta sẽ không thu lưu ngươi.”

Đề Khắc Tư mắng một tiếng, oán hận nhìn Ngang nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải tại ưng nhân Arcelor kia, Selair cũng không rời khỏi ta!”

“Nếu nhóc con kia không mang đứa con của ngươi, ta thực hi vòng nó rời đi.” Ngang lạnh lùng liếc mắt.

“Ngang, ngươi──”

“Chẳng lẽ ngươi đã quên vận mệnh giống cái của bộ tộc mãnh sư sao?” Ngang quay đầu lại nhìn thẳng Đề Khắc Tư, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn: “Ngươi không nên yêu nhóc con kia.”

“……….”

“Chuyện của ta không tới phiên ngươi quản!” Đề Khắc Tư căm giật quát.

“Ngươi hẳn là biết.” Ngang thở dài, ngữ khí dịu đi có ý muốn thuyết phục bạn tốt: “Selair đã có đứa con của ngươi, trước khi tình cảm kịp tiến sâu, từ bỏ đi.”

“Quá muộn………” Hồi lâu sau, một tiếng thở dài sâu kín tràn ra khỏi miệng Đề Khắc Tư.

“Ngang, hết thảy đã quá muộn.”

“Đề Khắc Tư! Ngươi──”

“Ta biết ngươi tốt với ta.” Đề Khắc Tư khoát tay đánh gảy lời y: “Hơn nữa ta cũng không muốn cứ như vậy tuân theo vận mệnh, chỉ cần còn một tia hi vọng, ta cũng sẽ không từ bỏ.”

“Ta sẽ làm Selair sống, cũng để đứa con của ta sống!”

Hắn vỗ vỗ vai bạn tốt: “Hiện tại quan trong nhất là tìm ra bọn Arcelor!”

“………Tìm được rồi thì ngươi định làm thế nào?”

“Đi về rừng rậm phía nam!” Đề Khắc Tư nheo mắt: “Nơi đó có một bộ lạc thú nhân đã tồn tại từ xa xưa. Chuyện của tộc trưởng bọn họ ta được nghe khôn ít, ta định đi tìm hăn.”

“Vậy sao, vậy ngươi có nghĩ tới……” Ngang lạnh lùng nói ra sư thật tàn khốc: “Nếu hắn cũng không giúp được ngươi, vậy thì ngươi làm sao?”

Trứng trong bụng Selair còn không tới một tháng nữa sẽ ‘chất hóa’. Ngươi phải có quyết định trước lúc đó.”

“…………ta biết.”

Đề Khắc Tư siết chặt hai nắm tay, áp chặt bên người, sau một lúc lâu hắn mới chậm rãi gật đầu.

“Nếu thật sự không có biện pháp, ta sẽ dẫn Selair về sơn cốc mãnh sư, vĩnh viễn bồi bên người cậu ta.”

Trái tim Ngang run lên, không ngờ bạn tốt của mình cư nhiên vì giống cái yếu ớt kia lại có thể làm như vậy!

Sơn cốc mãnh sư thực tế là một sơn cốc vô cùng sinh đẹp, sở dĩ được gọi là ‘sơn cốc mãnh sư’ vì trong cốc có một loại thực vật rất quan trọng đối với mãnh sư!

Mãnh sư đẻ trứng──sau khi giống cái mang thai được một tháng, bụng sẽ nổi lên một khối cứng, đây là vì trứng trong cơ thể đang dần dần cứng lên, quá trình này gọi là chất hóa. Mà thực vật trong sơn cốc mãnh sư có thể phá hư quá trình này, khử bỏ lớp vỏ cứng của trứng. Nhưng thời cơ này có hạn, phải trong vòng một tháng sau khi giống cái thụ thai thành công.

Không phải vạn bất đắc dĩ, rất ít có người làm như vậy. Nhưng rất nhiều mãnh sư vì không nhận ra tâm ý của mình mà bỏ lỡ cơ hội duy nhất này……

Phá hủy chất hóa phải gánh chịu hậu quả rất nghiêm trọng, mãnh sư phải hạ quyết tâm rất lớn, phải trả một cái giá rất cao. Bởi vì một khi chất hóa bị phá hủy sẽ không thể nào khôi phục lại. Ấu tử mãnh sư sẽ rơi vào trạng thái nguy hiểm. Hơn nữa phá hủy vỏ trứng làm dinh dưỡng xói mòn, cục cưng mãnh sư sẽ hoàn toàn hấp thu năng lượng từ cơ thể mẹ.

Bởi vì mãnh sư trời sinh là vương giả, năng lượng của thai nhi cần gấp mười lần thú nhân bình thường, vì vậy rất nguy hiểm cho giống cái. Vì thế trong quá trình này phải dựa vào máu của ba ba chống đỡ.

Nhưng làm vậy không khác gì vứt bỏ sinh mệnh của mình ── suốt 7 tháng ba ba phải dùng máu của mình suy trì tiểu mãnh sư. Một khi ngừng lại, mụ mụ cùng đứa nhỏ sẽ kiệt sức mà chết. Nhưng cho dù là mãnh sư cường đại cỡ nào cũng rất hiếm người chống đỡ được đến lúc đứa nhỏ được sinh ra. Bởi vậy, dùng phương thức này để sinh tiểu mãnh sư, tỉ lệ còn không tới một phần vạn…….

Đương nhiên mãnh sư cũng có thể lựa chọn hủy đi đứa bé này, nhưng bởi vì lực hấp thụ cương đại của trứng mà làm vậy lại càng nguy hiểm hơn; thậm chí nếu không cận thận còn có thể nguy hiểm tới tính mạng mụ mụ………

“Ngang, ta còn chưa có chết. Đừng có bày vẻ mặt khó coi đó ra.” Đề Khắc Tư liếc mắt, biểu tình này là ý gì chứ, cũng đừng quá xem thường chắn chứ!

“Ngươi đã quyết định thì ta cũng không nhiều lời, đến lúc đó đừng có hi vọng ta đến giúp.”

Đáp lại Ngang là một cái hừ lạnh.

“Ta mới không cần hỗ trợ của ngươi. Hiện tại ta rốt cuộc cũng biết được vì sao ngươi lại mang theo giống đực ưng nhân kia theo bên người.”

Nhìn thấy sắc mặt trở nên tái mét của y, Đề Khắc Tư chậm rãi nói.

“Ánh mắt của ngươi đúng là không tồi, ưng nhân tên Arcelor kia lớn lên cũng không kém cạnh gì giống cái.”

“Câm miệng! Ta mới không phải vì nguyên nhân này!”

“Nga?” Để Khắc Tư nhíu mày, tiếp tục nói khích y: “Đừng nói với ta ngươi giữ cậu ta lại vì muốn hắn sinh đứa nhỏ cho ngươi đi.”

Lồng ngực Ngang cứng đờ, sau một lúc lâu mới hung hăng trừng mắt lườm Đề Khắc Tư: “Ta với cậu ta còn nợ chưa tính xong.”

Thú nhân lộ ra một nụ cười nhạt, còn định nói gì đó thì một tiếng động lớn từ xa xa truyền tới đánh gảy.

Hai người nhất thời ngây ngốc một chút sau đó vội vàng giương cánh bay về phía nơi phát ra tiếng động──chỉ thấy cây cối trong phạm vi khoảng 3 mét đều bị san bằng ngã rạp trên mặt đất; trong bụi cỏ, trên thân cây khắp nơi đều loang lổ vết máu, hiện trường vô cùng thê thảm.

“Selair!”

Đề Khắc Tư tức giận gầm lên, nhìn thấy mảnh y phục da thú còn dính lại trên một nhánh cây to lập tức như bị sét đánh──trên đó còn lưu lại mùi của Selair, chính là cậu!

“Đi mau!”

Ngang sắc bén quan sát được lùm cây trước mắt khoảng mười met đang rung động. Y lập tức túm lấy thú nhân đang hoảng loạn bay tới──

Trước mắt là một con bạo lông dài khoảng 15 met đang điên cuồng gầm gừ về phía lòng đất. Chân sau của nó bị thương, vết máu kéo dọc một đường tới tận đây hẳn là của nó lưu lại.

“Đáng chết!” Đề Khắc Tư gấp tới đỏ mắt, đang định nhào tới giải quyết con bạo long kia thì lại nghe thấy một tiếng rống sợ hãi──chỉ thấy con bạo long vội vàng quay đầu chạy đi, âm thanh tràn ngập hoảng sợ.

Rất nhanh, con bạo long còn chưa chạy được vài bước đã ngã ầm xuống đất, phát ra tiếng rống thống khổ. Nhìn kỉ thì trên người nó bu đầu những loại côn trùng kì quái to cỡ bàn tay. Số lượng đám sâu này càng nhiều hơn, không cần tới mười phút đã xử lý sạch sẽ con bạo long không còn một mảnh, chỉ còn lại một khung trương trắng.

“Selair!”

Tận mắt nhìn thấy loại sinh vật đáng sợ này, Đề Khắc Tư lại càng sốt ruột hơn. Lỡ như gặp phải thì hậu quả thực sự không tưởng tượng nỗi!

“Đừng nôn nóng, bọn Arcelor hẳn là đã chạy thoát.” Ngang cũng đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng y tin tưởn thực lực của ưng nhân. Với khả năng của Arcelor dư sức để dẫn bạo long tới sào huyệt đáng sợ này.

“Bọn họ không đi xa đâu, mau đi tìm!”

Gương mặt Đề Khắc Tư trắng bệt nghiêm túc gật đầu, sau đó quay lại ngửa mặt lên trời phát ra tiếng rống vang dội──rất nhanh, đám cây cối ở phạm vi mấy chục mét phía trước ở hướng đông bắc phát ra một tiếng than nhẹ thống khổ.

Ánh mắt Đề Khắc Tư sáng bừng, nháy mắt hóa thành mãnh sư khổng lồ bay thẳng về phía mục tiêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.