Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 4 - Chương 27



“Nha a──”

Lỗ tai bị cuồng phong gào thét đến đau đớn, Selair lảo đảo một chút, cơ thể nhất thời mất cân bằng. Mắt thấy đã sắp té ngã xuống đất, tình thế cấp bách cậu vội vàng dùng hai tay bảo vệ bụng, đơn giản nhắm chặt mắt lại, tùy ý để mình ngã ập xuống mặt đất.

Đột nhiên một đôi bàn tay to mạnh mẽ trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông vững vàng tiếp được cậu.

Đề Khắc Tư vô cùng yêu thương ôm lấy Selair, cúi đầu đặt xuống cần cổ đối phương một nụ hôn, tiếp đó ánh mắt hắn tối sầm, giương cánh trong nháy mắt bay lên cao mấy trượng!

Nhìn ưng nhân đang nhanh chóng bay tới từ bốn phương tám hướng, thú nhân không chút chậm trễ. Hắn biết mình phải tốc chiến tốc thắng, chỉ cần dừng lại chút nào thì cơ hội sống sót của Selair lại bị giảm đi một chút.

Hắn ngửa đầu phát ra tiếng rống cao vút, nhất thời chấn động màng tai tất cả mọi người, trái tim lạnh băng, rất nhiều ưng nhân và đám tiểu điểu long bị choáng váng ngã xuống!

Tiếng rống vẫn còn kéo dài, hoa văn trên mặt thú nhân bắt đầu trở nên đỏ tươi, giống như có thể nhỏ ra máu tươi. Thú văn thần bí cổ xưa rất nhanh lan khắp toàn thân, Selair cảm giác được cơ thể Đề Khắc Tư đang biến hóa, cậu biết đây là điềm báo hắn sắp hóa thành mãnh sư.

“Hưu──” Một ống trúc ngọn hoắt đột ngột bay tới.

Ánh mắt Đề Khắc Tư phát lạnh, móng vuốt sắc bén dễ dàng bóp nát vật thể bay tới──ống trúc xanh biếc vỡ nát một làn sương mờ khuếch tán trong không khí──

Nhất thời, cơ thể Đề Khắc Tư cương cứng trong không trung. Đôi thú mâu cơ hồ sắp phun lửa đảo mắt nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Arcelor. Sắc mặt hắn vô cùng âm trầm, quả thực chỉ hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống, rút gân xẻ thịt đối phương.

Ý thức chỉ có thể duy trì được một phút, cơ thể như nặng lên rất nhiều; cho dù cố gắng thế nào thú nhân cũng không thể ngăn cản cơ thể ngã ầm xuống. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn đám ưng nhân xung quanh, trong lòng có xúc động muốn mắng chửi người.

──Đáng giận, thứ kia rốt cuộc là gì! Ma tha quỷ bắt lại rất có tác dụng đối với mãnh sư!

Một tấm lưới thật lớn tiếp được hai người rơi xuống. Nắm tay Arcelor chậm rãi buông lỏng, nếu không  cản được Đề Khắc Tư hóa thành mãnh sư, không biết bộ lạc bị phá thành bộ dạng nào nữa!

Theo ánh mắt phẫn hận của thú nhân nhìn mình có thể đoán được hắn ta hận mình cỡ nào. Nhưng Đề Khắc Tư sẽ trả thù thế nào không phải lo lắng của cậu.

Arcelor cúi đầu, dấu đi cảm xúc phức tạp trong mắt chợt lóe rồi nhanh chóng biến mất.

Nếu Đề Khắc Tư bình an sống sót, như vậy Ngang thì sao, vì cái gì còn không xuất hiện……

Tộc nhân ba chân bốn cẳng kéo Selair bị chấn kinh không nhỏ ra, lập tức làm thú nhân phẫn nộ gào thét. Nếu ánh mắt có thể giết người thì nhất định bất cứ ai từng chạm vào Selair đã bị Đề Khắc Tư xé xác vài lần rồi.

Arcelor lắc lắc đầu, đi qua. Tay cậu vừa mới chạm vào Selair thì cái đuôi dài màu càng của cự thú hung hăng quất vào tay cậu, ứa máu.

Tộc nhân vội vàng nhào tới đè thú nhân lại, rít gào lúc này đột ngột tăng lên ba cấp.

Arcelor lơ đễnh liếm máu trên cánh tay. Xem ra thuốc này không thể dùng lại, không ngờ khả năng kháng dược vật của mãnh sư lợi hại đến vậy; lần đầu hôn mê ba ngày, hiện tại chỉ có thể tê liệt cơ thể, nhưng vẫn còn dư sức hóa dài cái đuôi để quất mình.

“Dẫn đi, giao cho tộc trưởng.”

Arcelor phất tay, mãnh sư không còn chút năng lực phản kháng bị mọi người trói gô lại nâng đi. Đề Khắc Tư tâm cao khí ngạo làm sao chịu nỗi bị đối xử như vậy, đôi mắt đỏ ngầu phẫn nộ tới cực điểm phát ra tiếng tê rống. Mấy giống cái nhát gan bị hắn dọa tới trắng bệch.

Selair nhìn thoáng qua Đề Khắc Tư bị nâng đi, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, có cảm giác sống sót sau tai kiếp.

“Các ngươi ……. định làm gì hắn?”

“Không biết, việc này do ba ba quyết định.” Arcelor thuận tay ôm lấy Selair nhanh chóng bay về phía chỗ ở của Lôi.

Chuyện trong bộ lạc tuy nói là do Lôi xử lý nhưng Arcelor hiểu rất rõ, Liên Hoa mới thực sự là tộc trưởng. Theo thái độ của Liên Hoa rất có thể sẽ để Đề Khắc Tư ở lại bộ lạc. Nghĩ vậy, Arcelor không khỏi đau đầu, xem ra ngày tháng sau này sẽ không bình yên…..

Vừa bay lên đỉnh thụ rộng rải, Arcelor lập tức phát hiện tất cả nhân vật quan trọng trong bộ lạc đều đã có mặt, tộc nhân trẻ tuổi cũng không ít, hơn phân nữa đang dùng ánh mắt kính sợ đánh giá Đề Khắc Tư. Dù sao không phải lúc nào cũng có cơ hội được nhìn thấy mãnh sư.

“Các ngươi vào đây.”

Liên Hoa cười tủm tỉm kéo Selair vào trong, Arcelor theo sát phía sau, vừa mới vào cửa đã bị hai luồng ánh mắt sắc nhọn đâm trúng. Một cái không cần nói cũng biết là Đề Khắc Tư, một cái khác tới từ Fazio.

Arcelor ngượng ngùng, ngoan ngoãn đứng bên người Lôi. Xem ra thúc thúc đã biết chuyện mình cự tuyệt Keruie, với tính cách siêu cấp che chở đứa con của thúc thúc thì không thể không cho mình một trận.

Ưu trộm nhéo bầu bạn một chút, Fazio lúc này mới hừ lạnh dời mắt đi.

“Ngươi vì sao phải xâm nhập vào bộ lạc chúng ta?” Lôi trầm giọng bắt đầu hỏi.

Đề Khắc Tư không thèm liếc mắt, con ngươi hoàng kim khóa chặt trên người Selair đang đứng ngồi không yên.

Thấy thú nhân không thèm để ý tới bầu bạn mình, ý cười bên khóe môi Liên Hoa càng sâu. Cậu đưa tay áp bên tai Selair không biết nói gì đó, thiếu niên chậm rãi gật đầu, đứng dậy đi tới bên người Arcelor, đứng sát bên cạnh.

Tầm mắt sắc bén lập tức bắn tới như muốn đâm thủng người ta. Arcelor thầm thở dài, trên mặt lại lộ ra nụ cười xinh đẹp khuynh đảo chúng sinh nhìn Selair.

Ánh mắt Đề Khắc Tư bùng lên lửa giận, ánh mắt phẫn hận quả thực làm người ta kinh sợ. Hắn cong người, lộ ra răng nanh, phát ra tiếng dã thú phẫn nộ.

“Buông ra, cậu ta là của ta──”

Tiếng gầm lớn làm Đề Khắc Tư có chút thở hỗn hển, hắn quay đầu, nhìn Lôi có chút oán hận nói: “Trả Selair lại cho ta, ta có thể lưu lại mệnh các ngươi!”

Lôi nhíu mày, vẻ mặt bình tĩnh, ra mòi không chút e ngại lời uy hiếp của thú nhân.

“Selair không phải tộc nhân của ta, đi hay ở là quyết định của cậu ta.”

Lời này vừa nói ra thì tầm mắt tất cả mọi người chuyển về phía thiếu niên đứng bên cạnh Arcelor.

Chống lại ánh mắt quyết liệt của Đề Khắc Tư, Selair cơ hồ theo phản xạ lui về sau vài bước, cộng thêm đôi tay ôm chặt lấy bụng mình.

Đáp án xem ra đã quá rõ.

“Ngươi, ngươi có biết chính mình sắp chết không hả──” Đề Khắc Tư hổn hển rống lên.

Vì yêu cậu, cho dù phải vùng vẫy tuyệt vọng với đàn nhện trong hang sâu hắc ám; bị cậu xem như cừu nhân cũng được, bị tất cả ưng nhân chê cười cũng không sao, hắn chỉ cần Selair sống sót! Cậu còn sống, bọn họ mới có cơ hội bắt đầu!

“Ta sẽ không chết, đứa nhỏ cũng vậy.”

Selair ngẩng đầu, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước nhưng lúc này cậu không còn tránh đi ánh mắt sáng như đuốc của thú nhân nữa.

“Ngu ngốc! Ngươi có biết──”

“Khoan đã~”

Liên Hoa đột nhiên chen vào một câu: “Ngươi không chỉ muốn dắt Selair đi, còn muốn giết đứa con của ngươi trong bụng cậu ta?”

“Ta làm vậy vì muốn cứu cậu ta!”

“Kia là đứa con của ngươi, mãnh sư các ngươi không phải luôn hi sinh giống cái để bảo toàn hậu đại sao?”

Liên Hoa biết rõ nhưng vẫn hỏi, ánh mắt chăm chú quan sát Selair, quả nhiên nhìn thấy biểu tình đau thương trên gương mặt cậu bé.

“Ta……” Ánh mắt Đề Khắc Tư hiện lên một tia chua xót. Hắn ngẩng đầu, dường như đã hạ quyết tâm nhìn thẳng mắt Selair.

“Nếu không có ngươi, có đứa nhỏ được cái gì? Ta thà cả đời không có hậu đại cũng không muốn mất ngươi.”

Selair bụm miệng, không thể tin những điều mình nghe được. Hóa ra không phải hắn muốn giết đứa nhỏ này mà vì muốn cứu mình!”

Đối mặt với Đề Khắc Tư như vậy, liều mình cứu mạng mình, cậu muốn hận cũng không được, đồng thời yêu cũng không được……. dù sao thì hắn cũng không thể cứu vãn lại chuyện đã qua…… cho dù miệng vết thương một ngày nào đó có thể khép lại nhưng vĩnh viễn sẽ để lại vết sẹo.

Đối mặt với Đề Khắc Tư, trong lòng cậu chỉ có cảm giác sợ hãi cùng sợ hãi, chỉ có thứ này…….

“Quá muộn………” Liên Hoa thở dài, biểu tình bi thương: “Bây giờ ngươi muốn giết đứa nhỏ kia thì chỉ là một xác hai mệnh.”

“Không, ta không tin!” Thân hình cao lớn của Đề Khắc Tư run rẩy, sắc mặt trở nên trắng bệt, giống như tro tàn.

“Ta là y sư giỏi nhất bộ lạc, không tin ngươi có thể thử một lần.” Âm thanh Liên Hoa nhàn nhạt: “Nhưng ta khuyên ngươi một câu, đừng hối hận!”

“Không, sẽ không……….”

Khí lực toàn thân thú nhân dường như bị xói mòn, đáy mắt hiện ra tia tuyệt vọng. Đúng vậy, hắn là mãnh sư, so với bất kì ai hắn lại càng biết rõ sinh mệnh trong bụng Selair ương ngạnh cỡ nào!

Chẳng lẽ, thật sự ngay cả một chút hi vọng cũng không có……

“Biện pháp còn một cách cuối cùng.” Liên Hoa nghiêm túc nhìn đối phương. “Chờ đến lúc Selair sinh sản, ta có lẽ có thể bảo trụ cậu ta.”

Liên Hoa vừa nói xong thì đôi mắt Đề Khắc Tư cũng sáng bừng. Nhưng trừ bỏ hai người, cơ hồ tất cả mọi người đều bày ra biểu tình gần như là vặn vẹo.

Selair lôi kéo Arcelor, gương mặt hoang mang. Liên Hoa không phải nói đứa bé có thể thuận lợi sinh ra sao.

Arcelor cũng không biết giải thích thế nào, cậu đại khái cũng hiểu được ý tưởng của Liên Hoa. Mụ mụ muốn cho Đề Khắc Tư một cơ hội, cũng cho Selair một lần nữa nhận thức hắn.

“Thế nào?”

“Được, ta lưu lại!” Đề Khắc Tư khẩn cấp gật đầu: “Ta nghe theo mệnh lệnh của các ngươi, cũng không tổn thương bất cứ kẻ nào. Nhưng ngươi phải bảo trụ sinh mệnh Selair!”

“Ta sẽ.” Liên Hoa thản nhiên mỉm cười.

“Chờ đã, ta muốn hỏi một chút.”

Arcelor bước tới trước, nhìn thẳng Đề Khắc Tư: “Ngươi làm thế nào thoát khỏi hang ổ lũ nhện. Còn nữa, Ngang, y──”

Đề Khắc Tư liếc mắt nhìn ưng nhân một cái, cư nhiên nhắm mắt lại: “Ta mệt chết đi được, dược hiệu có tác dụng.”

“Ngươi!”

“Ngang sao, nếu biết y không chết ngươi không phải nên buồn sao?”

Thú nhân khiêu khích làm Lôi cùng Liên Hoa khẽ nhíu mày.

“Ngươi yên tâm, y cũng sắp tới tìm ngươi.” Đề Khắc Tư nhếch môi lộ ra chiếc răng nanh sắc bén: “Rất nhanh, rất nhanh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.