Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 4 - Chương 30



Hiện tại là tình huống gì a……..

Liên Hoa bất đắc dĩ ấn ấn cái trán đau nhức, bầu bạn bên cạnh đã bắt đầu bộc lộ hung bạo, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới cắn chết thú nhân dám xâm nhập vào bộ lạc.

Ngang nghiêm nghị đứng giữa vòng vây ưng nhân. Cho dù tình thế vô cùng bất lợi, nhưng y không biểu hiện chút yếu ớt nào.

“Nơi này không chào đón ngươi.” Lôi nghiêm mặt, trên trán đầy gân xanh đang co rút. Hắn thực sự muốn nhào tới làm thịt con mãnh sư này, nhưng hắn không quên mình là tộc trưởng. Cho dù mù một con mắt, nhưng Ngang vẫn là mãnh sư cường đại, hắn không muốn tộc nhân mạo hiểm sinh mệnh.

“Ta muôn dẫn cậu ta đi.” Y nâng tay chỉ thẳng về phía Arcelor, khí thế bức người.

“Mơ tưởng!” Lôi từ mũi phát ra tiếng hừ lạnh, sắc mặt âm trầm lại lan thêm một tầng đen: “Không động thủ không có nghĩa là sợ ngươi. Lần trước để ngươi may mắn xông vào bộ lạc, lần này đừng hòng mơ tưởng muốn mang Arcelor đi nữa!” Tên hỗn đản này nhiều lần muốn bắt tiểu ưng đi, rốt cuộc có âm mưu gì?

“Các ngươi là tộc nhân của Arcelor, ta không muốn động thủ.” Lạnh lùng nhìn tộc nhân ưng nhân, Ngang thầm siết chặt nắm tay.

Ánh mắt y dần dần biến sắc, lông mao dần dần chuyển thành màu vàng rực, thú văn trên ngực cũng bắt đầu lưu chuyển.

Ánh mắt nhìn thẳng vào Lôi phát ra khí thế cường liệt, cổ họng Ngang phát ra tiếng gầm gừ của dã thú: “Giao cậu ta ra, ta sẽ tự động rời đi.”

Lôi cười lạnh không nói, đôi mắt đỏ ngầu, dòng khó lưu quanh người bắt đầu cuốn thành lốc xoáy. Hành động của ưng nhân đã trả lời y──muốn hắn giao Arcelor ra là chuyện không tưởng, cho dù đối phương là mãnh sư hắn cũng không ngần ngại chiến đấu!

Tộc nhân thấy vậy cũng lập tức gia nhập hàng ngũ hóa thú, biến thành hình thái dã thú nguyên thủy nhất, dùng móng vuốt thiên nhiên ban tặng hung hăng xé nát con mồi!

Mắt thấy sự tình sắp sửa không thể cứu vãn, Liên Hoa đột nhiên đứng dậy. Cậu khác với thú nhân, thú nhân chỉ thích dùng võ lực giải quyết tất cả: điều này không sai, không có luật pháp cứng nhắc như thế giới văn minh, chỉ cần có thể chiến thắng đối thủ thì hoàn toàn xứng đáng với vị trí vương giả!

Người thắng làm vua, sức mạnh tối thượng──đây chính là quy luật của thú nhân, thậm chí là quy tắc của tinh cầu tràn ngập bạo lực cùng máu me này!

“Ngươi là Ngang đi, ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng nếu đối phó với tất cả ưng nhân, ngươi không có phần thắng.” Liên Hoa tiến tới một bước, kéo bầu bạn đang muốn lao tới. Cậu đối với Ngang không có hảo cảm, thậm chí còn vô cùng phẫn nộ vì y từng làm thương tổn Arcelor. Nhưng là một cường giả có lí trí, Ngang hẳn nên hiểu được tình huống hiện tại rất bất lợi.

Liên Hoa khó hiểu, thậm chí có chút sợ hãi, sợ hãi chấp niệm mãnh liệt của Ngang với Arcelor!

“Ta biết, nhưng ta nhất định phải mang cậu ta đi, không tiếc phải trả cái giá gì.” Thú nhân vô cùng cương quyết, không khó phát hiện sâu trong đôi mắt vàng ươm của y đang bùng lên một ngọn lửa hừng hực.

Trái tim Liên Hoa thình thịch nảy lên, ánh mắt này cậu hiểu rất rõ, cái loại ánh mắt cuồng nhiệt muốn độc chiếm đối phương, hận không thể khảm đối phương vào máu thịt mình…..hóa ra, y lại ôm tình cảm này với Arcelor!

Liên Hoa vừa mới quay đầu, Arcelor đã vội vàng quay mặt đi, từ tai lan tới cổ một trận trắng xanh.

Nhìn vẻ mặt kích động của tiểu ưng, Liên Hoa cũng hiểu ra được. Cậu nhìn chằm chằm Arcelor không biết suy nghĩ cái gì, một hồi lâu mới thở dài. Một tiếng này làm trái tim Arcelor cứng đờ.

Bên này Liên Hoa còn đang cảm thán thì bên kia hai cự thú đã bắt đầu giằng co, Lôi cùng Ngang, đồng thời lộ ra răng nanh cùng móng vuốt, chỉ cần đối phương khẽ động sẽ lập tức lao vào chém giết.

“Ta sẽ không đi với ngươi.”

Arcelor hít sâu một hơi, sáp nhập vào cuộc chiến giằng co của ba ba và thú nhân: “Ngươi không phải đối thủ của tộc nhân. Ngươi…… ngươi mau đi đi.”

“Ngươi phải đi với ta.” Ngang nhìn cậu, biểu tình nhu hòa rất nhiều, thậm chí còn lộ ra một nụ cười nhạt.

“Ngươi hẳn để ý đi, khoảng thời gian này cơ thể ngươi bắt đầu biến hóa.”

“Vậy thì sao?”

Arcelor thản nhiên bật lại, trong lòng kinh hoảng. Vì sao ngay cả chuyện gần đây cậu cảm thấy khó chịu Ngang cũng biết, hay cơ thể cậu thực sự có vấn đề?

“Chuyện này tuy rằng rất kì lạ, nhưng vô cùng chính xác. Arcelor, ngươi đã mang ──”

“Câm mồm!”

Liên Hoa đột nhiên gầm lên, âm thanh có chút khàn khàn, ngăn cản lời Ngang sắp nói ra.

Cậu trừng mắt nhìn thú nhân, nâng tay lên bắn một luồng sáng xanh biếc vào ngực Ngang…. không ai thấy rõ cậu ra tay thế nào, chỉ thấy giây tiếp theo Ngang đã thân mật tiếp xúc với mặt đất. Thân hình khổng lồ ngã ầm xuống làm cả gốc cổ thụ chấn động.

Liên Hoa đứng yên một chỗ nhìn thú nhân, đáy mắt tràn ngập đủ loại cảm xúc: phẫn nộ, không cam lòng, oán hận, bất đắc dĩ…… một hồi lâu mới cố gắng ép mình dời tầm mắt đi.

“Lôi…….” Cậu cúi đầu gọi tên bầu bạn, sau đó lại lắc mạnh đầu. Âm thanh khàn khàn vô lực lại có chút xa cách.

Lời nói sắp thốt ra lại phải ép ngược trở vào.

“Sao vậy?” Lôi tiến tới, ôm cậu vào lòng.

“Không……..nhốt tên kia lại.” Liên Hoa nghiêm mặt lắc đầu, sau đó oán hận trừng mắt nhìn thú nhân đang mê man, cơ hồ nghiến răng hộc ra hai chữ ‘tên kia’.

Tên mãnh sư chết tiệt kia! Cư nhiên, cư nhiên dám đối với Arcelor của cậu── cậu hận nhất là hành vi cưỡng ép người khác, dựa vào sức mạnh của mình mà thu bạo! Theo thái độ cường ngạnh của Ngang cùng tính cách quật cường của Arcelor, có thể biết tiểu ưng của cậu nhất định đã ăn rất nhiều khổ…….

Ai, hiện tại rốt cuộc phải nói với con thế nào?

Arcelor từ nhỏ đã rất hiếu thắng, tính tình cũng cương liệt. Nếu như tùy tiện nói cho nó biết, Liên Hoa không dám tưởng tượng Arcelor sẽ làm ra cái gì nữa…….

Đều tại cậu không tốt, nếu sớm nói cho Arcelor biết thì……

Khóe miệng Liên Hoa hiện lên một nụ cười chua xót, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, biểu tình lại thay đổi trong chớp mắt.

“Arcelor……..”

Âm thanh bi thương làm ưng nhân kinh hãi, Arcelor cúi đầu không dám nhìn Liên Hoa, cậu tưởng mụ mụ đã biết được quan hệ của mình cùng Ngang, nội tâm vừa tức vừa thẹn, càng nhiều hơn chính là bi thương……

Mụ mụ nhất định rất thất vọng…..còn có ba ba, nếu biết đứa con mà hắn đắc ý nhất lại bị người ta áp dưới thân, hắn sẽ đau lòng cỡ nào……..

Ánh mắt đột nhiên trợn to, xấu hổ cùng giận dữ, khuất nhục, tuyệt vọng thoáng hiện lên. Arcelor há miệng nhưng không thể bật ra được tiếng nào, sau đó cậu nhắm chặt mắt quay đầu đi…….

Không thể nói nên lời, ủy khuất trong lòng hóa thành một câu khàn khàn──

“Thực xin lỗi………..”

Thực xin lỗi, con làm mọi người thất vọng rồi.

“Arcelor!” Liên Hoa vừa tức lại đau lòng nhìn tiểu ưng đang chán nản, vẻ mặt gần như tuyệt vọng, liếc mắt đã xem thấu suy nghĩ trong lòng đứa con.

“Ngươi không làm sai gì cả, là ta…… ai, ngươi──” Cậu muốn nói lại thôi, trong nhất thời cũng không biết nên nói thế nào. Biểu tình mâu thuẫn lại làm Arcelor hiểu lầm.

Bắt được bi thương chợt lóe trong mắt đứa con, Liên Hoa cắn chặt răng, nhất thời cũng không còn suy nghĩ được nhiều, quyết định nói ra sự thật.

“Ngươi nghe cho kĩ.” Cậu kéo tiểu ưng, cận thận ghé vào bên tai tiểu ưng nhẹ giọng nói: “Ta biết là Ngang ép buộc ngươi, không phải lỗi của ngươi. Ngươi vĩnh viễn là Arcelor mà ta và Lôi yêu thương nhất!”

“Tất cả mọi chuyện ngươi đã làm rất tốt, hết thảy đều chứng minh ngươi là ưng nhân vô cùng xuất sắc, tuy là…… ngươi có một chút không giống với người khác………”

Cơ thể Arcelor cứng đờ, đôi mắt xám tro nhìn chằm chằm Liên Hoa.

Liên Hoa thở dài, buồn bã nói: “Ngang muốn nói thật ra là── ‘ngươi đã mang đứa nhỏ của y’.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.