Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 4 - Chương 31



Gương mặt Arcelor trắng bệt, ánh mắt xám tro tràn ngập khó tin.

“Ngươi nói….. cái gì?” Cậu mang đứa nhỏ của Ngang, điều này sao có thể!

“Arcelor……..”

“Ngươi nói ta mang đứa nhỏ của y──điều đó không có khả năng!”

Phẫn nộ chỉ vào thú nhân ngã trên mặt đất không gượng dậy nỗi, cơ thể Arcelor bắt đầu  run rẩy vì phẫn nộ cùng kích động.

“Ta không tin, ta không tin!” Đây không phải sự thật, tất cả mọi người đang lừa cậu!

“Arcelor, thực xin lỗi, ta nên sớm nói cho ngươi biết sự thật……”

“Không cần! Không cần── không cần!” Cậu lắc mạnh đầu, thế giới trước mắt không ngừng vặn vẹo, lồng ngực cũng bắt đầu đau đớn kịch liệt.

Nhìn thấy mụ mụ ở đối diện định ôm lấy cậu, nghe tiếng ba ba kích động la lên, biểu tình Arcelor hoàn toàn mờ mịt. Đột nhiên, đau đớn như xé toạt từ lòng bàn tay truyền ra, cùi đầu, máu tươi đã thấm ướt bàn tay trắng nõn, nhiễm đỏ mảnh đất dưới chân.

Arcelor không biết cảm giác đau đớn từ vết thương trong bàn tay hay là trái tim mình…..

“Không có khả năng, ta không tin!” Cậu phát ra tiếng thở dốc ồ ồ, lớn tiếng quát.

“Đừng như vậy……” Nghe thấy tiếng gầm lên làm người ta đau lòng, trái tim Liên Hoa mãnh liệt co rút, tiến tới ôm lấy tiểu ưng đã sắp hỏng mất.

“Tha thứ cho ta, đều là ta không tốt…….” Hiện tại cậu thực sự hối hận, nếu sớm nói cho Arcelor biết, hoặc là không cần nhất thời xúc động mà nói toạt ra hết, sự tình có lẽ còn──

“Ta thực ngốc, ta nghĩ chỉ cần cố gắng là có thể….. hóa ra ta vốn là quái vật……..” Âm thanh nhẹ nhàng của Arcelor mang theo vô hạn thê lương.

Cậu đã sớm biết hết tất cả, không phải sao? Chỉ là cậu khờ dại, tự nói cho dù mình không giống với người khác thì cậu vẫn có thể làm tốt mọi việc. Chính là mặc kệ cậu cố gắng thế nào cũng không thay đổi được sự thật cậu chính là một con quái vật!

A! Ưng nhân ngẩng đầu lên, đôi mắt xám tro cay xè, giống như có thứ gì đó muốn trào ra.

Từ nhỏ đã bị tộc nhân bảo vệ như giống cái nhu nhược còn chưa tính; cho dù bị Ngang đặt dưới thân cũng không sao, bởi vì cậu không đánh lại đối thủ; chính là hiện tại, cậu cư nhiên──

Một trận đau đớn ập tới, Arcelor suy sụp nhắm mắt lại cố gắng áp chế cơn đau mãnh liệt.

Tiếng gào bén nhọn vang vọng ở phía chân trời, đôi cánh giương rộng trong nháy mắt thân ảnh đỏ rực đã vút lên tận trời cao, biến mất trong tầm mắt mọi người……..

Không trung cao vút, trong xanh.

Ánh mặt trời rực rỡ, chiếu sáng lên mặt hồ xinh đẹp giống như một trận mưa tơ vàng.

Arcelor ngây ngốc nhìn sóng nước, mặt hồ phẳng lặng như một mặt gương, lồng ngực vì phi hành mà kịch liệt phập phồng. Cậu không hiểu vì sao mình lại chạy tới đây, cậu chỉ biết mù quáng mà lao đi, lúc lấy lại tinh thần thì đã ở trong u cốc này.

Nhìn hơi nước bốc lên dày đặc, bầu không khí yên tĩnh, trái tim trống rỗng dường như có thứ gì đó ấm áp chảy qua.

Cậu khép mắt lại, tùy ý chịu đựng cơn đau dưới bụng, nằm sấp xuống lớp bùn đất mềm mại. Chóp mũi truyền tới hương cỏ non thơm mát, làn gió dịu dàng phất qua gò má.

Trời xanh mây trắng, chậm rãi trôi trước mắt…… lẳng lặng nằm, Arcelor giống như trở về thời gian mình còn bé, thấy được tiểu ưng khờ dại ngây thơ trước kia.

Cậu nhớ rõ khi đó mình rất thích trèo lên tấm lưng rộng của ba ba, lộ ra hai cái chân đong đưa……

……….

“Ba ba, sao cánh của ta màu đỏ?”

“Không thích?”

“Không phải…… nhưng mà như vậy rất kì quái!” Xoắn lọn tóc màu rượu đỏ, tiểu ưng ấm ức mím môi: “Walker đã cao hơn ta rồi! Hôm qua còn đi săn thú với Fazio thúc thúc, lúc nào ta mới được đi a!”

“Sắp rồi.” Lôi phát ra tiếng cười trầm thấp, câu trả lời trước sau vẫn ngắn gọn như vậy.

“Các người bất công!” Bé Arcelor tức giận nhéo ba ba: “Bất công! Các ngươi cái gì tốt nhất cũng đưa cho Walker!”

Đại chưởng đột ngột tập kích trên đỉnh đầu, ba ba ‘bất công’ trong miệng Arcelor dễ dàng túm được bé con không ngừng vặn vẹo trên lưng mình, ôm chặt vào lòng.

“Arcelor, ngươi nói sai rồi.” Con ngươi xám tro tỏa ra ánh sáng mê người, trên gương mặt anh tuấn là nụ cười rung động: “Chúng ta đem tất cả tốt nhất cho ngươi.”

……..

Trong đầu không ngừng quanh quẩn tiếng nói trầm thấp của ba ba, không ngừng vang vọng, an ủi trái tim trống rỗng của Arcelor. Cậu chăm chú nhìn bầu trời, ánh mắt tinh khiết bỗng chốc mông lung vì hơi nước.

Ba ba nhất định đã biết, nhưng vẫn luôn gạt cậu. Nói cái gì là đem tốt nhất cho cậu, thực tế, cậu là đứa nhỏ thất bại nhất của ba mẹ……

Hóa ra tất cả những gì cậu làm đều vô ích, cho dù cố gắng thế nào cũng thua kém Walker, thậm chí ngay cả tộc nhân bình thường cũng không bằng……

Nếu như vậy, vì cái gì lúc trước phải giữ cậu lại! Còn có, trong bụng cậu ── ánh mắt Arcelor đột nhiên trở nên sắc bén, trong lòng nổi lên một trận sát khí.

Nhất định cũng giống như mình đi, là quái vật, tuyệt đối không thể giữ lại đứa nhỏ này!

Tay chậm rãi đưa lên, năm ngón tay thon dài khép lại, tập trung lực ── chỉ cần đâm nhẹ một cái……..

“Arcelor!” Âm thanh mềm mại trong veo đột nhiên vang lên giữa mặt hồ bát ngát.

Keruier nhảy ra khỏi mặt nước, lắc lắc mái tóc dài ướt sũng, cái đuôi dài màu bạc tạo thành một đường cong xinh đẹp trên không trung.

“Thật là ngươi! Ta còn nghĩ mình nhìn nhầm.”

“Keruier…….” Vì sao lại ở đây?

Tểu ưng nheo mắt, cái đuôi quẫy mạnh, trong ánh mắt kinh ngạc của ưng nhân kì tích biến thành đôi chân dài trắng nõn.

“Ngươi có thể biến hóa!’

Keruier hưng phấn gật đầu, sau đó nghĩ tới cái gì lại ủ rủ cúi đầu, cắn môi.

“Arcelor……ta thực xin lỗi………”

Vẻ mặt của cậu bé hệt như sắp khóc tới nơi, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhăn thành một đoàn.

“Ta, ta không phải cố ý phản bội ngươi…….. là con thối lang kia nói, nói làm như vậy có thể biến thành người………..ô ô…….. Arcelor, thực xin lỗi………”

Tiểu nhân ngư lắc đầu, cái mũi hồng hồng hít hít: “Ta trốn nhà đi.”

“Cái gì?” Trốn đi? Cậu không có nghe lầm đi!

“Arcelor…….” Keruier kéo góc áo cậu, gương mặt vô cùng ủy khuất.

“Ta muốn ra ngoài, không cần ở lại bộ lạc.” Vĩnh viễn cô đơn một mình, còn có con thối lang xấu xa cậu không muốn nhìn thấy nữa!

“Ngươi đã từng đáp ứng, chờ ta trưởng thành sẽ dắt ta đi du lịch, tận mắt nhìn thấy thế giới này xinh đẹp cỡ nào. Ngươi không thể đổi ý nga.”

“Keruier, ta………”

Arcelor vô lực nhìn tiểu nhân ngư vô cùng chờ mong trước mắt. Mái tóc mềm mại còn ẩm ướt, dán sát trên người Keruier, da thịt trắng nõn dường như trong suốt còn tích nước hồ, ánh mắt cầu xin làm người ta không đành lòng cự tuyệt.

Cũng tốt, có lẽ rời đi một thời gian cũng làm cậu tỉnh táo lại.

Arcelor chậm rãi gật đầu, cũng vì thực hiện lời hứa lúc trước với Keruier, về mặc khác cũng muốn chạy trốn khỏi nơi làm cậu hít thở không thông này.

Con ngươi xám tro mang theo một tia mê mang nhìn về phía dãy núi trùng điệp nối tiếp nhau, Arcelor nghe thấy tiếng hô hấp nhè nhẹ của mình, lẳng lặng để suy nghĩ của mình trôi vào khoảng không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.