Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 5 - Chương 12



“Có phải là chỉ có bốn chân, lổ tai cùng đôi mắt là màu đen, còn lại đầu là màu trắng?”

Arthur nhớ lại, gật gật đầu.

“Không ngờ còn có gấu mèo…… kì quái, không nghe Diệp nói tới. Chẳng lẽ lúc phối gien gấu có sai sót?” Khải Ân buông chén trà xuống, thì thào. Nghĩ thầm, nếu Liên Hoa biết nhất định sẽ rất vui, dù sao cậu cũng có một nửa dòng máu Trung Hoa.

“Gấu mèo? Ngươi nói tiểu hùng sao, chẳng lẽ cậu ta là gấu kết hợp với mèo? Nhìn không giống a…….” Arthur vuốt cằm, cẩn thận nghĩ lại thì cũng thấy rất hợp, bất quá trừ bỏ bộ dáng ngây thơ của tiểu hùng, hắn không thấy có bóng dáng gì của ‘mèo’ a–Panda so với hùng nhân to lớn bình thường nhỏ hơn nhiều, lông thì mềm mại, tròn vo xác định cực kì đáng yêu, bất quá nói là miêu thì…….

“Ngươi đừng có gây chuyện với gấu mèo.” Khải Ân quay đầu cảnh cáo Arthur: “Cậu ta so với con gà mờ lão hổ nhà ngươi còn trân quý hơn.”

Hắn rất hiểu cá tính của tên nhóc con phản nghịch Arthur này, bình thường cứ hi hi ha ha không đứng đắn, một khi nghiêm túc sẽ hoàn toàn biến thành bộ dáng khác; nhất là thứ nó coi trọng, quyết sẽ không dễ dàng buông tha, bám dính lấy cho bằng được!

Nói ra thì hắn với Tây Thụy Tư cũng đâu phải người như vậy a, vì cái gì sinh đứa nhỏ ra đứa sau so với đứa trước càng quái dị hơn…… đứa con bất hiếu Á Luân Đặc cũng đã đủ làm hắn nhức đầu. Bây giờ thì càng tệ hơn, cặp song sinh một đứa thì coi trọng một tiểu thanh xà lạnh như băng đang trong trạng thái điên cuồng; một đứa thì chạy đi chọc ghẹo gấu mèo! Thực sự là…….

“Nhất định là gien di truyền của ngươi không tốt…….” Khải Ân tức giận quay đầu, đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên bầu bạn. Tây Thụy Tư, trừng mắt, mũi tên nhọn hoắc bay tá lả về phía cặp song sinh đang nhàn nhã.

Arthur sờ sờ mũi, ủ rũ dời tầm mắt; Aggreko vẫn như trước không chút biểu cảm, như đang đi vào cõi thần tiên……

“Thiếu úy, báo cáo đã có.” Đúng lúc này, số 7 đánh vỡ im lặng, kéo cơ thể tròn vo tiến vào phòng.

“Đại khái lúc nào hắn tỉnh.”

“Sớm thôi, thuốc mê một giờ nữa sẽ mất hiệu lực.”

“Chuẩn bị một chút, ta với ngươi tới thánh địa.”

Khải Ân đứng dậy, tính toán cùng số 7 quay về thánh địa. Đột nhiên hắn dừng lại như nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn An đang cúi đầu đứng thẳng.

“Phương bắc gần đây có phải đã xảy ra chuyện không?”

“Đúng vậy, là chuyện về Arcelor.” An trả lời: “Hình như có nhắc tới mãnh sư.”

“Mãnh sư……” Hàng mi xinh đẹp hơi nhíu lại, trong mắt Khải Ân hiện lên một tia lo lắng: “Đứa nhỏ này, sao lại có quan hệ tới mãnh sư.”

“Andy nói có thể Arcelor sẽ đi xuống phía nam, hắn có việc không thể xuống, bảo chúng ta lưu ý một chút.”

“Vậy cố gắng phái nhiều người ra ngoài dò xét đi.”

“Ân, ta đã phân phó bọn A Khắc chú ý nhiều hơn.”

Khải Ân gật đầu, rất thưởng thức An. Chỉ tiếc An là giống cái, bằng không cậu bé này là chọn lựa tốt nhất cho vị trí tộc trưởng.

Hắn như vậy cũng không phải là có thành kiến với An, đây là sự thật–để một giống cái gầy yếu thống lĩnh đám thú nhân cường hãn, quá gượng ép. Thú nhân thiên tính nóng nảy, xúc động, tính tình bạo lên thì ngay cả mười con trâu cũng không lay chuyển được! Không chỉ vậy, bọ họ thích nói chuyện bằng sức mạnh tranh cãi hay gì luôn dùng đánh nhau làm phương thức giải quyết. Lỡ như để An làm tộc trưởng, có phân tranh, ai đó nhất thời xúc động thì An với cơ thể gầy yếu kia chỉ một quyền cũng có thể bị đánh bay!

Người có đủ điều kiện thì lại không chịu gánh, cứ trốn tránh trách nhiệm; có tư chất thì lại không có điều kiện, thực làm người ta đau đầu.

Khải Ân bất đắc dĩ thở dài, lúc ấy hắn đươc chọn làm tộc trưởng, công lớn nhất phải quy cho số 7– lới nói của ‘sứ giả của thần’ vô cùng thiên liêng, kẻ khác không dám hai lời; huống chi sau lưng hắn còn có Tây Thụy Tư ủng hộ. Nhưng An thì khác, chỉ bằng sức mạnh của cậu bé, vẫn còn chưa đủ. Bất quá….. có lẽ hắn có thể tìm người tới trợ giúp An?

“Đúng rồi, lúc trở về ta có gặp Lạc Khắc. Không ngờ nhoáng một cái, bé con kia đã trở thành một dũng sĩ thú nhân cường tráng, xuất sắc lại vô cùng lợi lại. Nó bảo, sẽ tìm thời gian tới thăm ‘tiểu thúc thúc’ ngươi.”

Nụ cười của An nhất thời cương cứng bên miệng, theo bóng Khải Ân rời đi, cậu chậm rãi siết chặt nắm tay……

……….

Panda không biết mình làm thế nào trở về bộ lạc, mãi tới khi tộc nhân vây quanh lấy mình, tiểu hùng vẫn như trước cúi đầu đắm chìm trong suy nghĩ riêng, vẻ mặt hồn bay phách lạc.

“Panda, ngươi có khỏe không! Mấy ngày nay ngươi đi đâu? Chúng ta rất lo lắng!” Lợi Lan cố gắng chen vào mới chui vào được vòng vây.

“Hoa của ngươi……” Panda ngẩng đầu, cơ mặt căng cứng. Cậu lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, đưa tay sờ sờ trong lòng lấy ra đóa hoa mình giấu trong ngực.

Nhìn thấy một ‘đóa hoa’ nát bét không còn nguyên hình, hốc mắt Lợi Lan đỏ ửng. Hắn nhẹ nhàng tiếp nhận nhành hoa từng vô cùng xinh đẹp kia, áp vào lòng ngực mình, há miệng không nói nên lời.

“Đứa nhỏ này….. chỉ vì đóa hoa lại hại mọi người lo lắng cho ngươi như vậy.” Tộc trưởng thở dài, trong mắt lại chớp lóe quang mang vui sướng: “Quên đi, quên đi, ngươi không có việc gì là tốt rồi. Ta đã sai người chuẩn bị thức ăn, ngươi mau về nghỉ ngơi đi.”

Panda hít sâu, gật gật đầu, cố nén đau lòng một mình trở về tiểu ốc trúc. Cậu cũng không muốn đem chuyện Trúc Tử và Arthur nói ra, như vậy chỉ tăng thêm phiền não cho tộc trưởng. Tộc nhân nguyện ý tìm cậu, như vậy đã đủ rồi…… tiểu hùng hít hít mũi, đột nhiên phát hiện mình cũng không phải hoàn toàn bị người ta ghét bỏ; ít nhất, còn có rất nhiều người quan tâm cậu. Nếu đổi lại là bình thường cậu nhất định sẽ cao hứng mà nhảy nhót không ngừng, nhưng bây giờ……. làm thế nào cũng không cười nổi.

Trúc Tử trở nên kì quái, Arthur sinh tử không rõ……

Lồng ngực cậu thực khó chịu, cứ như bị giày vò, mỗi một giây đều tràn ngập lo âu thấp thỏm…… nhưng cậu tin tưởng, tin rằng Arthur nhất định sẽ vượt qua, tin rằng hắn còn sống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.